Người đăng: nhatbanhan
Tại một điểm cách nơi dừng chân trong rừng của bốn người Vô Thường khoảng 3km
theo hướng 1h, cách bìa rừng chỉ tầm 200m đường.
Đứng ở một cái cây khá lớn, nhóm bốn người Vô Thường dõi mắt nhìn về một vùng
đất trống không có cây cỏ phía trước, thứ duy nhất nằm bên trong chỉ là một
bông hoa bạch sắc nhỏ bé với bốn cánh hoa và một con chó sói màu xanh như nước
biển to dài chừng 10m đang nằm ngủ ngay bên cạnh.
Quan Vũ nhìn bông hoa bạch sắc cao dài tầm 20cm mà thốt lên, âm lượng của hắn
khá nhỏ nhằm tránh đánh động đến con quái thú, nhưng bên trong vẫn không thể
che dấu sự kinh ngạc to lớn, xen lẫn là niềm vui mừng khó tả trên vẻ mặt.
Cơ thể con người được chia làm hai chủ yếu, thân thể và linh hồn.
Thân thể là toàn bộ những thứ gì mà cơ thể biểu ra bên ngoài như là sức mạnh,
hình dáng, cái nhìn, suy nghĩ, suy tư, mưu kế,… tóm gọn hơn, thân thể là một
cái xác, cũng có thể ví nó như là một thanh kiếm sắc bén.
Còn linh hồn là thứ điều khiển thân thể, là thứ sẽ sử dụng thanh kiếm để tấn
công, phòng thủ, bỏ chạy hay là làm bất cứ việc gì khác.
Trong chiến đấu, tu luyện giả từ bậc Linh Nhân cảnh trở lên đánh với nhau đều
là nhờ vào sức mạnh linh lực, do vậy thì dù tay chân họ có cụt, có mất, thậm
chí là chỉ còn nửa người đi chăng nữa, miễn là họ còn sống thì họ sẽ vẫn tiếp
tục chiến đấu. Và ngay khi trận đấu kết thúc hoặc ngay trong trận đấu, tu
luyện giả đều có thể dùng linh dược, linh thảo hay đan dược để trị thương,
chữa lành thương tích cho thân thể.
Nhưng mà nếu tu luyện giả bị thương ở linh hồn**, cũng tức là người cầm “kiếm”
đã bị thương, khiến cơ thể người cầm kiếm suy yếu, hư nhược, đau đớn, không
thể cầm nổi thanh kiếm nữa, làm thanh kiếm trong tay chẳng khác gì một vật
chết, tu luyện giả lúc này chết là điều không thể tránh khỏi. Trong trường hợp
may mắn được người cứu, việc khôi phục, chữa trị linh hồn cho tu luyện giả sau
này cũng tràn đầy vô vàng khó khăn vì trình độ quý giá và hiếm hoi của vật có
thể hồi phục linh hồn.
**Đa phần là do đột phá Tông cảnh, Tướng cảnh,… thất bại, hoặc tẩu hỏa nhập ma
do tu luyện công pháp, hoặc do phản phệ, yêu thú,..
Hiện tại trên khắp Nhân Giới, trong hàng loạt các bộ sách về dược liệu có chức
năng chữa trị, khôi phục, tăng cao linh hồn chỉ tồn tại có đúng duy nhất năm
loại dược thảo, bao gồm Bạch Hồn Hoa, Xích Hồn Thảo, Long Hồn Thảo, Bạch Hồn
Liên và Hồn Thụ.
Năm loại thảo dược này, trừ Xích Hồn Thảo được nuôi dưỡng ở các gia tộc lớn
hay đại Tông, Môn, Phái, bốn loại còn lại rất khó tìm, có khi đã tuyệt tích từ
lâu. Điều này cũng đồng nghĩa với việc nếu một tu luyện giả bị thương linh hồn
nhưng không phải thành viên của các tổ chức lớn mạnh thì xem như đã vô vọng,
cứ thế nằm trên giường để người thân chăm sóc cho đến chết hoặc đợi cừu nhân
tìm đến báo thù, tận mắt nhìn người thân yêu gục xuống trước mặt nhưng không
thể làm được gì.
Do vậy, ngay lúc này gặp được Bạch Hồn Hoa, không những là dược thảo quý hiếm
trị thương linh hồn khiến triệu người tìm mà còn là Bạch Hồn Hoa có bốn cánh
hoa chuyên trị cho các bậc Tướng cảnh trở xuống, Quan Vũ đơn nhiên là cực kỳ
vui mừng. Hắn nếu có thể đem để sư tôn hắn tạo giống nuôi trồng, biến hóa
thành một vườn Bạch Hồn Hoa thì quá tốt đẹp.
Bên cạnh, Mị Ảnh Lam và Phượng Tiên Nhã cũng rất kích động, vui mừng, họ chỉ
là không lên tiếng nói giống như Quan Vũ mà thôi.
Bất quá thì bên cạnh ba người, Vô Thường chợt lên tiếng làm gãy hẳn cảm giác
vui vẻ của ba người.
Đã biết thực lực con chó con bên cạnh mạnh yếu thế nào chưa mà đã vui mừng?
Vả lại, nếu lấy được gốc Bạch Hồn Hoa đó thì ai sẽ là người trong chúng ta
có được nó đây?
Thật ra Vô Thường không hề biết Bạch Hồn Hoa là thứ quỷ quái gì, công dụng tốt
đẹp ra sao vì kiến thức của hắn không bằng ba người Phượng Tiên Nhã, lúc đột
nhập thông tin trong não ba người, hắn chỉ ăn cắp kiến thức sức mạnh, còn ký
ức hay thông tin khác hắn không lấy nên mù tịt với gốc dược thảo trước mặt
này, nhưng với từ “Hồn” bên trong tên, hắn có thể đoán ra chút ít thông tin.
Hắn đứng nói như không có thắc mắc gì, chỉ là hắn đang diễn sâu.
Hai câu nói của Vô Thường vang lên lập tức khiến ba người Quan Vũ rơi vào trầm
tư. Họ không cần nghĩ đến con sói mạnh cỡ nào, chỉ nghĩ đến gốc Bạch Hồn Hoa
thuộc về ai cũng đã khiến họ đau đầu, bởi ai cũng muốn nó thuộc về mình.
Đối với họ, đây không đơn giản là một gốc Bạch Hồn Hoa, mà nó còn là cả một
vườn Bạch Hồn Hoa trong tương lai, họ tuyệt đối không để nó tuột khỏi tay
mình.
Tạm gác chuyện “của ai” qua một bên, Phượng Tiên Nhã thầm cảm ứng sức mạnh tỏa
ra từ con quái thú liền vui mừng nhỏ giọng reo lên.
Mị Ảnh Lam như cũ, giọng suối vừa nhỏ, vừa nhẹ, vừa dễ thương nói.
Kế tiếp, Quan Vũ cũng một mặt hớn hở nói.
Đúng vậy, nó thậm chí còn yếu hơn rất nhiều so với ta a.
Thường huynh, ngươi thấy thế nào?
Dù vậy, Quan Vũ không quên hỏi Vô Thường, bởi trong nhóm Vô Thường đã là kẻ
mạnh nhất, chỉ khi hắn thật sự nói con quái đó yếu, hắn mới dám tin tưởng trăm
phần trăm nó yếu.
Mị Ảnh Lam và Phượng Tiên Nhã phản ứng với lời Quan Vũ, hai nào đồng thời đưa
mắt đẹp nhìn Vô Thường chờ đợi hắn nói.
Trong mắt Vô Thường, ba người Quan Vũ yếu như kiến đều cảm nhận được như thế,
hắn đơn nhiên cũng cảm ứng được như vậy. Thế nên hắn mỉm cười nói.
Vậy còn chờ gì nữa, tiến lên giết nó đi…
Được, chúng ta cùng xông lên giết nó, Bạch Hồn Hoa để sau lại tính ai là
người giữ.
Không nên, Tiên Nhã nghĩ là để Vô Thường ca giết nó vì Vô Thường ca đã có
điểm sinh khí từ trước, nếu để Vô Thường ca có thêm điểm sinh khí thì rất
nhanh sẽ được một ngàn điểm sinh khí, giúp Nhân Giới chúng ta lập tức có sinh
khí ùa vào.
Quan Vũ vừa hừng hực khí thế chém giết lên tiếng thì Phượng Tiên Nhã xen vào
nói, lời lẽ của nàng rất có lý, đồng thời nó cũng nhắc tỉnh ba người nhớ về số
điểm sinh khí mà Vô Thường đã đạt được sau khi giết chết hai con quái thí mặt
chó mình rết.
Thế nhưng không đợi ba người nói gì thêm, Vô Thường bỗng chuyển lạnh nhạt nói.
Ta lên… để cho nó ăn thịt ta ư?
Hừ!
Hừ lạnh một tiếng trong cơn khó hiểu của ba người Quan Vũ đối với lời bản thân
hắn vừa nói, Vô Thường mang theo phần mỉa mai, lại có xem thường trên gương
mặt lạnh đối diện với ba người mà tiếp tục nói.
Không cần hỏi, điểm số của hai con rết kia nhỏ đến mức đáng thương nên đừng
nhắc lại.
Còn bây giờ, Vô Thường ta xin đảm bảo một điều rằng, ai lên giết con chó
con đó sẽ là người nhận được Bạch Hồn Hoa mà không có bất cứ ai dám tranh
giành. Nào, lên nhanh lên, không thì ta sẽ là người lấy nó nhé?
“Chó thật, tự nhiên ngu si đòi trả nợ cho Nhân Giới trong khi nó méo cần để
làm cái khỉ gì, giờ mang thêm ba tảng đá đừng hỏi tại sao nó nặng kinh vồn ở
trong người khiến mọi hành động đều mất tự do. Má nó, cái sự tích óc chó đúng
là có thật, thật còn hơn cả chữ thật”.
Tự mắng chính mình một câu, Vô Thương dõi mắt nhìn phản ứng của ba người Quan
Vũ biến đổi.
Thấy ba người không dám nói gì hay xông lên, đặc biệt là Mị Ảnh Lam và Phượng
Tiên Nhã đều cùng nhau cuối mặt không dám trực diện nhìn hắn, hắn lại nói.
Nếu không phải hắn đã lỡ hứa là đào tạo ba người Quan Vũ, hắn từ lâu đã bỏ rơi
ba người não bé này để ngao du tự do bên ngoài, tìm kiếm đến những vùng đất có
nguồn tài nguyên vô cùng hấp dẫn chờ đợi hắn.
Nhìn hai thiếu nữ đối với Vô Thường cứ như là cô dâu nhỏ đang nghe chồng trách
mắng, Quan Vũ lại là người phải lấy dũng khí để nói chuyện với Vô Thường trong
khi nhìn bản mặt Vô Thường lúc này khá đáng sợ.
Vô Thường bề ngoài bỗng cười nhẹ, bên trong lại đang không ngừng an ủi mình.
“Bình tĩnh, bình tĩnh, có việc gì đâu mà phải nóng, bọn này đó giờ ngu sẵn
rồi, nếu nó mà không ngu thì sao bị mày gạt chứ. Ế nhìn kìa, đằng kia rõ là
hai em gái dễ thương đang mỉm cười với mày kìa, quoa, hai ẻm còn không thèm
mặc quần luôn. Trời, hai ẻm đang chuẩn bị cởi áo khoe ngực kìa…”
Hắn là đang tức giận, hết sức tức giận.
Cố gượng với ba người Quan Vũ, Vô Thường quay đầu vào gốc cây đập đầu mình vài
cái, tạo ra âm thanh “bịch bịch” liên hồi.