Người đăng: nhatbanhan
Thời gian trôi nhanh, thấm thoát đã qua 10 phút rời đi khỏi vùng bất ổn, nhóm
của Vô Thường đã cách biệt so với vị trí phát hiện vùng đất bất ổn là khoảng
gần 500m, một cự ly cho thấy sự di chuyển có vẻ khá chậm chạp của bốn người.*
*Trung bình, người đi bộ trong 10 phút sẽ đi được 600m đến 1km.
Tại thời điểm này, Vô Thường đột ngột lần nữa dừng lại bước chân khiến ba
người Quan Vũ dừng theo, đồng thời cũng cảnh giác xung quanh, trong lòng tự
hỏi “lại có vần đề gì mà chúng ta không cảm nhận được nữa chăng?”.
Tiếp đó, họ chợt nghe Vô Thường nói.
Thật ra thì chúng ta đã rời xa khỏi khu vực vùng đất bất ổn tầm 300m. Hiện
tại cánh rừng bên trái chúng ta chính là cánh rừng thật.
Do vậy Vô Thường ta muốn hỏi, các ngài có muốn vào rừng tìm chút cơ duyên
tài nguyên hay là trực tiếp tiến đến vùng đồi núi, sông suối hay sa mạc, tuyết
trắng kì lạ nơi xa trước mặt?
Theo Vô Thường thấy được từ các hình ảnh địa hình cách xa phía trước, hắn đoán
mảnh đại lục kì lạ này sẽ không hề theo bất kỳ một loại địa hình đồng nhất
nào, nơi kia thích sa mạc liền sẽ là sa mạc, nơi kỉa thích mưa liền có mưa đổ,
nơi kịa thích có đồi núi, đồi núi liền trập trùng,… tất cả các khu vực trong
mảnh đại lục này cứ như là một đống hỗn tạp địa hình trộn lẫn với nhau.
Khi đi qua vùng đất bất ổn, Vô Thường nghĩ là muốn vượt thẳng qua khu rừng để
đến với cái sa mạc phía trước, nhưng bỗng chợt nghĩ đến lời hứa “cây kem” với
Phượng Tiên Nhã và sở thích “nấu nướng” của bản thân nên hắn đành dừng lại để
vào rừng kiếm chút vật liệu thực hiện. Biết đâu lại có khi còn gặp được đồ
tốt, chẳng hạn như linh dược, linh thảo,… nếu gặp thêm vài con thú rừng dễ
thương thì có hẳn một nồi lẩu ngon tuyệt.
Vẫn như cũ, những gì Vô Thường nói hay hỏi, Quan Vũ luôn là người đi đầu trong
việc trả lời. Nguyên nhân của sự tình này có lẽ là vì hai thiếu nữ xinh đẹp
trong nhóm có vẻ rất giữ im lặng đối với Vô Thường, nhất là Mị Ảnh Lam.
Tiên Nhã hơi nhỏ giọng tỏ vẻ không tán thành ý kiến của Quan Vũ.
Lúc đầu Tiên Nhã có đồng ý với bốn người là cùng tiến về khu rừng, nhưng là từ
sau khi gặp phải ba tình huống nguy hiểm bất ngờ liên tiếp đã khiến nàng trở
nên sợ lo lắng và cẩn thận an nguy hơn. Trước mọi thứ lợi ích, nàng đều sẽ đặt
tính mạng của mọi người lên hàng đầu.
Cũng ngay lúc này, Mị Ảnh Lam lại như cũ, nàng dùng âm rụt rè lên tiếng.
Vô Thường ca mạnh nhất trong số bốn người chúng ta, ta nghĩ là nên để huynh
ấy lựa chọn mới đúng nhất.
Lam muội nói đúng a. Thường huynh, ngươi mạnh nhất trong bốn người chúng
ta, ba người bọn ta đều được ngươi bảo hộ từ đầu đến giờ, vậy nên ngươi quyết
định đi, chúng ta sẽ đi theo quyết định của ngươi.
Quan Vũ rất tán thành ý kiến của Mị Ảnh Lam, còn Phượng Tiên Nhã chỉ khẽ gật
đầu xem như cũng đồng ý.
Vô Thường liếc mắt đảo qua ba người rồi dừng lại ở đôi mắt đẹp của Phượng Tiên
Nhã, hắn nói với nàng nhưng cũng đồng thời là nói với hai người Quan Vũ, Mị
Ảnh Lam.
Có vẻ Tiên Nhã tiểu thư không hiểu một vấn đề cốt yếu, đó là nguy hiểm luôn
ở khắp mọi nơi trong mảnh đại lúc này, dù nó có là loại địa hình đồi núi, rừng
hay sa mạc đi chăng nữa, chúng đều sẽ luôn xuất hiện bất ngờ và không lường
trước.
Điều đó cũng có nghĩa rằng, nguy hiểm nhiều hay ít không phụ thuộc vào nơi
đó là rừng hay là đất trống.
Hơi dừng lại để biến ảo cảm xúc gương mặt, hắn chợt mỉm cười nói với ba người.
Tiếp đó Vô Thường cũng không rãnh xem sắc mặt của ba người ra sao, hắn bước
đến bìa rừng mà đứng.
Phía sau, ba người Quan Vũ đều đã hiểu được đôi chút về tính cách của Vô
Thường, họ chỉ lặng yên theo bước hắn tiến đến bìa rừng.
Nhóm của bốn người họ cho đến lúc này tuy không một ai bầu cử, nhưng họ đều đã
tự hiểu rằng Vô Thường là thống lĩnh, là người ra hiệu ở đây. Họ muốn sống
tốt, muốn tránh ít nguy hiểm, muốn thực hiện được nhiệm vụ tìm kiếm sinh khí
cho Nhân Giới, một nhiệm vụ có “sức nặng” quá lớn một cách tốt đẹp, thì chỉ có
thể nghe lời hắn. Đồng thời đây cũng là một loại tôn trọng với Vô Thường, tôn
trọng một người giỏi hơn bọn họ quá nhiều.
Còn giữa Mị Ảnh Lam, Quan Vũ, Phượng Tiên Nhãn có sự im lặng, đây đều là do
lúc họ đến với nhóm thì Vô Thường là cái cớ, là móc xích, là cầu nối. Đáng lẽ
nếu Vô Thường dùng bản thân để kết nối ba người thì họ đã trở thành một nhóm
chuyện trò vui vẻ, tiếc là Vô Thường lại đi theo hướng “lười biếng”, đạt được
mục tiêu đã đề ra liền chẳng quan tâm gì nữa. Thành ra ba người Quan Vũ ban
đầu vốn đã ít nói chuyện với nhau, nay lại càng im lặng hơn.
Đợi ba người Quan Vũ đến bên cạnh, Vô Thường khẽ nói, sau đó lập tức tiến vào
trong rừng.
Những lời hắn nói vừa rồi chỉ là do hắn phóng đại từ cái chết ở Bách Thú Lâm,
chứ hắn cũng chưa gặp phải loại nguy hiểm thứ ba bao giờ, nhưng nhìn chung hắn
vẫn đoán được đôi chút.
“Hả, đúng rồi, sao lại quên bén mất?”
Quan Vũ nghe vậy liền giật nảy mình, mồ hôi lạnh bất giác chảy ra vài giọt
trên lưng khi chợt nhớ ra rằng bản thân hắn đã quên khuấy cái chi tiết này từ
đầu cho đến bây giờ. Giờ được Vô Thường(hắn cũng chỉ vừa nhớ ra) nhắc nhở, hắn
liền dùng linh lực bao quanh cơ thể, tránh cho các loại khí khác thường xâm
nhập, rồi theo sau Vô Thường.
Trong lòng hắn chợt có cảm giác may mắn vì suốt ba, bốn giờ đồng hồ vừa qua,
bốn người nhóm hắn không hề gặp phải loại nguy hiểm thứ ba nào, nếu không, hắn
sẽ là người chết đầu tiên.
Còn Mị Ảnh Lam và Phượng Tiên Nhã thì đã có Linh Giáp mặc trên người, trừ phi
khí độc quá mức mạnh mẽ thì họ mới gặp phải chuyện bất trắc.
“Tốt, nguyên liệu nấu nướng rất nhiều, tha hồ để ta thu thập”
Bước vào rừng, nhìn một tràng cây cỏ trước mặt, Vô Thường rất khác xa so với
ba người Quan Vũ chỉ biết lại càng thêm cảnh giác, lo lắng, Vô Thường cứ như
là “hổ được thả về rừng”, bước chân tự do, thân ảnh tung tăng khắp chốn, lúc
thì ở bên cây này sờ sờ, lúc thì ở gốc hoa ngửi ngửi, lúc thì lấy dược thảo
hoàn toàn thuộc hàng phế phẩm đối với ba người Quan Vũ, đối với Linh Nhân
cảnh, chúng chỉ đáng dùng cho Phàm Nhân cảnh thấp kém mà vui mừng hí hửng.
Những hành động này của Vô Thường trong hoàn cảnh không biết nguy hiểm sẽ bất
chợt xuất hiện ở chỗ nào của khu rừng, nó không khỏi khiến ba người Quan Vũ
chẳng biết nói gì.
Đi được hơn 200m vào sâu khu rừng, Vô Thường bỗng dừng lại, giơ tay lên cao ra
hiệu mọi người bất động.
Ngay lúc mọi người còn chưa kịp phản ứng, Vô Thường chỉ ngón tay lên trên một
cây cao nhiều lá.
Bịch!
Xác của một con chim to chừng hai bàn tay rơi xuống đất.
Lụm xác con chim bỏ vào nhẫn giới, Vô Thường vui vẻ nói một câu liền bước đi
vào sâu hơn trong rừng.
Ba người Quan Vũ nhìn hành động này của hắn đều chỉ có hai từ “câm nín” trong
đầu, bốn mắt thoáng nhìn nhau.
Ngoại trừ Quan Vũ lúc sau có cái cười khổ, còn lại Mị Ảnh Lam và Phượng Tiên
Nhã đều im lặng liên hồi. Ba người lại theo sau hắn.
Lại đi vào sâu gần 100m, Vô Thường ra hiệu ba người Quan vũ bất động.
Vô Thường vừa nói, vừa hướng đến một cái cây to có nhiều trái đỏ lớn bằng nửa
bàn tay cách họ 20m về phía bên trái.
Ba người Quan Vũ cứ thế đứng yên nhìn hắn hành động.
Đi được vài bước, kéo ngắn khoảng cách xuống còn 10m, Vô Thường liền cách
không lấy xuống một trái, đưa vào miệng cắn.
Cảm giác hài lòng với loại trái này, Vô Thường tức thì hái mười trái bỏ vào
nhẫn giới. Sau đó hắn lại đi, ba người Quan Vũ tiếp tục theo ngay bên cạnh.
500m sâu bên trong.
600m.
800m.
Nhóm bốn người Vô Thường cứ thế trong yên bình mà dần dần tiến sâu vào khu
rừng có chiều dài hơn hẳn chiều rộng.
Khoảng một giờ sau, tại sâu bên trong khu rừng gần 3km.
Dừng lại một nơi thoáng rộng, cỏ nhỏ, vài cây cao to xung quanh nhẹ đung đưa
theo gió nhẹ trên cao cùng với một cái ao nước nhỏ trong vắt, Vô Thường đã ngộ
ra chân lý của thông tin “kiếm 100 điểm là rất khó” mà lúc trước Phượng Tiên
Nhã đã nói.
Tổng hợp từ nguồn thông tin Phượng Tiên Nhã đưa ra, Vô Thường có thể rút gọn,
chia mảnh đại lục kì bí thành ba vùng chính.
Vùng an toàn. Chỉ cần nơi nào, địa điểm nào không hề gây hiểm nguy cho người
tham gia cuộc tranh đoạt đều được gọi là vùng an toàn.
Vùng nguy hiểm. Tất cả những chỗ, những nơi có xuất hiện các loại nguy hiểm
đều được gọi là vùng nguy hiểm.
Vùng cơ duyên sinh khí, đây là vùng chỉ những chỗ có tài nguyên, dược vật mà
người tham gia tranh đoạt có thể đem về cho bản thân sử dụng hoặc quy đổi ra
điểm sinh khí.
Từ việc bốn người Vô Thường đi gần 3km trong rừng hết sức yên bình, Vô Thường
đã hiểu rằng trong mảnh đại lục kì bí, rộng lớn này thì vùng an toàn và vùng
nguy hiểm chiếm phần lớn, còn vùng đạt được cơ duyên kiếm điểm sinh khí rất
nhỏ. Do vậy để kiếm được điểm sinh khí từ việc mong chờ cơ duyên là điều khó
khăn. Vô Thường muốn đạt được điểm sinh khí chỉ có thể là diệt quái thú và
người tộc khác.
Bất quá thì đây cũng chỉ là suy nghĩ nhất thời của hắn ở thời điểm hiện tại vì
đầu óc hắn đang bận việc khác, chưa chuyên tâm vào vấn đề chính. Nhưng mà cũng
sẽ không lâu nữa.