Người đăng: nhatbanhan
Vô Thường nhìn nét mặt ba người chuyển biến liên hồi sau từng câu thoại của
hắn, từ khó hiểu chuyển sang nghi hoặc, từ giật mình chuyển sang tái sắc, từ
bình thường chuyển sang nguy hiểm cực độ, linh lực trong cơ thể không ngừng ầm
ầm sóng bạo chuẩn bị giết về Vô Thường.
Vô Thường chợt lắc đầu sau đó liền quay người đi mà nói, mặc cho ba người
Phượng Tiên Nhã có lẽ sẽ giết đến.
Đang chuẩn bị giết đến, liều mạng cùng Vô Thường khi giật mình biết Vô Thường
có hành động ám hại ngay từ đầu lại đột ngột nghe đến những lời này của Vô
Thường, bỗng chốc nhìn điệu bộ biến hóa từ hung ác biến thành chán nản, thất
vọng của Vô Thường, ba người Phượng Tiên Nhã phút chốc tức thì ngây người tại
chỗ, linh lực trong cơ thể vốn đang sung mãn, dữ dội cũng đã trở nên bất động,
vô thức hạ xuống tĩnh lặng trong cơ thể.
Chuyển biến sắc mặt như con quay của Vô Thường khiến họ quá chóng mặt, không
thể phân ra hắn ác hay hắn tốt.
Lời nói dẫn dụ của Vô Thường khiến họ không khỏi rối loạn ý thức, họ cảm mình
là đang hoang mang, giật mình, muốn giết Vô Thường để thoát khỏi nguy hiểm.
Những lý luận phán quyết của Vô Thường khiến họ không thể và cũng không có khả
năng phản bác, họ quả thật khi nghe “thuyết âm mưu” của Vô Thường, họ đã thật
sự sợ, sợ từ bản tâm, sợ trong vô thức.
Ba người Quan Vũ hiện tại chỉ còn có thể trầm mạc ngây người ra một chỗ sau
lưng Vô Thường, mặc cho Vô Thường muốn nói gì tiếp theo thì nói, họ đã không
có gì để đối chấp và muốn đối chấp với Vô Thường, bởi những lời hắn nói đều
quá đúng.
Các ngài vẫn còn tưởng là các ngài mạnh lắm sao?
Không, các ngài yếu, còn yếu lắm.
Các ngài được Nhân Giới chọn đến đây bất quá cũng chỉ là vì thiên phú mạnh
mà thôi. Còn về khả năng sinh tồn, kỹ năng sống, kỹ thuật chiến đấu, năng lực
sử dụng linh lực, các ngài còn non lắm.
Nhờ thiên phú mạnh, trong các trận chiến tay đôi ở các cuộc tỷ thí, ở các
cuộc thi đấu nhảm bò, nhảm heo thì có lẽ các ngài là người chiến thắng. Nhưng
nếu đưa tất cả mọi người lên một cái đảo như hiện tại và chiến đấu sinh tồn,
các ngài tuyệt đối không phải là người sống sót cuối cùng.
Một bông hoa đẹp luôn được giấu trong căn nhà kín sẽ vĩnh viễn không biết
được những bông hoa dại bên ngoài đang tỏa hương thơm hơn họ gấp trăm, ngàn
lần!
Nói xong lời này, Vô Thường mắt lạnh nhìn mảnh đất trước mặt, bàn tay khẽ nắm
chặt lại như đang bóp một thứ gì đó.
Một giây trôi qua, Vô Thường giơ tay trái có đeo vòng tay đã từ màu gỗ chuyển
sao màu đồng cho ba người Mị Ảnh Lam xem
Ba người Phượng Tiên Nhã ánh mắt đờ đờ thấy biến hóa của chiếc vòng cổ trên
tay Vô Thường liền đã hiểu, hiểu tất cả những gì Vô Thường nói ngay từ đầu đều
là chính xác.
Bên dưới đất đúng là có quái thú, một loại quái thú không quá mạnh trong phòng
ngự (vì để 98 sợi xích giết được dễ dàng) nhưng lại cực giỏi trong ẩn thân và
che giấu khí tức.
Nếu đúng như Vô Thường đã nói, không có hắn đi cùng nhắc nhở thì cả ba đã bước
vào lãnh địa của bọn quái thú mà không hề biết, và khi quái thú bất ngờ tấn
công từ dưới đất lên trong khi họ không kịp phòng ngự thì kết cục của họ sẽ
rất thảm. Họ buộc phải thoát ra ngoài, từ bỏ cuộc tranh đoạt hoặc là chết.
Lúc này nếu là trong tình trạng bình thường, có lẽ ba người đã giật mình kinh
ngạc lên với Vô Thường, nhưng từ sau những lời đánh vào tâm tình ba người của
Vô Thường, họ chỉ trầm mạc càng thêm trầm mạc, không nói gì được. Thậm chí họ
cũng không nghĩ đến việc Vô Thường đã làm cách nào để giết được 187 con quái
thú kia, hắn rõ ràng chưa hề gây động tĩnh gì liên quan đến linh lực mà họ có
thể cảm ứng được.
Vô Thường dù biết vậy, hắn không quan tâm mấy, hắn cứ tiếp tục công việc chia
sẻ, truyền đạt tâm đắc của mình.
Trong tình huống dò xét vừa rồi. Vũ huynh, Lam muội, Tiên Nhã tiểu thư, ba
người các ngươi không thể tra ra vật thể lạ nằm dưới lòng đất chẳng qua là vì
năng lực sử dụng linh lực để cảm ứng của các người quá tệ, không phải các
ngươi không làm được.
Nói chính xác và mang ý nghĩa trừu tượng hơn, nếu linh lực là mặt hồ nước,
vậy thì các ngươi chỉ có thể cảm nhận được là bao nhiêu chiếc lá đã rụng xuống
hồ nước.
Còn Vô Thường ta lại nằm ở một trình độ khác các ngươi, ta không những cảm
ứng được lá mà còn là gió, là khối lượng của chiếc lá, là thời gian nó rơi
xuống, là tốc độ nó phủ xuống, là sự nóng hay lạnh, khô hay xanh của chiếc lá.
Hơi dừng lại nhưng vẫn không xoay người đối diện nhìn ba người.
Có lẽ các ngài chưa biết, linh lực của chúng ta khi chạm vào một vật, nó sẽ
cho chúng ta một cảm giác riêng biệt.
Linh lực Vô Thường ta đưa xuống đất, nó chạm vào đất sẽ cho ta một cảm
giác.
Nó chạm vào cát, vào sỏi đều cũng sẽ cho ta một cảm giác.
Nó chạm vào vật chết, không sinh mệnh sẽ cho ta một cảm giác.
Và nó chạm vào vật sống cũng cho ta một cảm giác. Đó là lý do ta có thể
biết chính xác có quái thú ẩn nấp bên dưới.
Giọng điệu của Vô Thường càng lúc càng lớn, hệt như là những tiếng trống đùng
đùng vang dội đánh vào tai ba người.
Chưa dừng ở đó. Trình độ điều khiển linh lực của Vô Thường ta còn nằm ở
việc giết chết đám quái thú kia.
Ngay khi linh lực của ta chạm vào chúng, ta đồng thời để lại một ấn ký sức
mạnh của chính mình, đó là tại sao Tiên Nhã tiểu thư có thể thấy 187 đốm lửa,
đốm lửa đó là ấn ký sức mạnh của ta.
Và cho đến lúc vừa rồi, ta chính là vừa dùng sức mạnh linh lực để kích nổ
những ấn ký, diệt gọn 187 con quái thú trong một giây.
Mà… chắc ba ngài cũng không biết, không nhìn ra được lúc ta giết chúng đâu
nhỉ?
Dĩ nhiên rồi, ba ngài yếu như vậy thì làm sao mà biết được!
Dứt lời, Vô Thường bất ngờ quay người lại, hắn hai tay bỏ vào túi quần rồi
vững vàng đi đến trước người Phượng Tiên Nhã.
Vô Thường cúi người xuống thấp, đầu đối diện đầu Tiên Nhã gần trong gang tất
5cm, mắt nhìn chằm chằm mắt bảo thạch lấp lánh của Tiên Nhã, mũi ngửi mùi
hương thơm ngát từ người Tiên Nhã, Vô Thường đạm nhạt nói.
Phượng Tiên Nhã cúi mặt, mắt buồn không dám nhìn Vô Thường.
Từ lúc nàng sinh ra đến giờ, được các vị Thánh Cảnh, Phá Giới Cảnh, Thiên Nhân
Cảnh dạy dỗ chỉ là học tập Công Pháp, mài dũa thần thông, tạo dựng ý cảnh,
dung nhập thần thông vào chiêu thức, dung nhập ý cảnh vào thần thông vào chiêu
thức, kết hợp cả thần thông, ý cảnh, công pháp vào chiêu thức, nàng nào biết
linh lực còn có thể dùng một cách cao siêu, biến hóa như vậy.
Bỏ Phượng Tiên Nhã nhỏ bé đứng một nơi, Vô Thường hướng đến Mị Ảnh Lam đi qua.
Ngửi mùi hương dịu nhẹ trên người nàng, Vô Thường dùng trán chạm trực tiếp
trán nàng, đôi mắt gần sát với mái tóc đã che đi cặp mắt của nàng mà nói nhỏ.
Mị Ảnh Lam gục đầu, hai tay xe váy lụa, lúng túng vô cùng. Kiến thức của nàng
về việc sử dụng linh lực cũng tương tự như Phượng Tiên Nhã, có khi là còn kém
xa.
Gạt Mị Ảnh Lam rụt rè, Vô Thường cuối cùng bước đến trước mặt Quan Vũ.
Thực lực chúng ta bằng nhau sao?
Không bằng, Thường huynh, ngươi… mạnh hơn ta rất nhiều.
Không giống Phượng Tiên Nhã và Mị Ảnh Lam, Quan Vũ mặc dù sau khi nghe qua khả
năng sử dụng linh lực thần kỳ, vi diệu của Vô Thường, hắn có tự ti vì năng lực
sử dụng linh lực của mình kém cỏi, không bằng Vô Thường, nhưng hắn vẫn dũng
cảm đối mặt Vô Thường, nhìn Vô thường một cách nghiêm túc thừa nhận.
Vô Thường nhìn Quan Vũ biểu liện trước mặt liền vội bật cười hiền. Hắn tay vỗ
nhẹ lên vai Quan Vũ mà nói.
Vũ huynh đừng bận tâm những gì ta nói khi nãy, tất cả chỉ là vì ta muốn
chia sẻ kinh nghiệm cực khổ mà bản thân có được với các vị trong việc sử dụng
linh lực. Giúp các vị nâng cao thực lực, thật sự trở thành trụ cột của Nhân
tộc.
Nhớ đấy, để sử dụng linh lực một cách tốt nhất, hiệu quả nhất thì cần nhất,
quan trọng nhất đó là phải có sự hiểu biết về linh lực của chính mình, sự sáng
tạo, sự tưởng tượng, rèn luyện, chui đúc và liên kết.
Chúc Vũ huynh tiến bộ trong tương lai không xa, thậm chí có thể là ngày mai
cũng không chừng.
Để lại ánh mắt tin tưởng, mong chờ, hiền lành cho Quan Vũ, Vô Thường lần nữa
đi lại trước người Mị Ảnh Lam.
Xin lỗi Lam muội, đừng trách ta nhé.
Ưm…
Ẩn sau những khe tóc, đôi mắt sáng rực có hoa văn kỳ lạ của Mị Ảnh Lam nhìn
thấy nụ cười ấm áp của Vô Thường, trái tim nhảy loạn của nàng khiến nàng chỉ
có thể phát ra một âm thanh mềm dịu, ngoan ngoãn của sự chấp nhận.
Nói với nàng câu cuối, Vô Thường nhẹ nhàng đi đến chỗ Phượng Tiên Nhã.
Nhìn ánh mắt tròn xoe có một loại mị lực khó tả của Phượng Tiên Nhã, Vô Thường
mỉm cười.
Tiên Nhã tiểu thư, tiểu thư sẽ rất mạnh, mạnh đến một cách đáng sợ nếu như
tiểu thư hiểu rõ bản chất linh lực của mình.
Cố gắng lên, Vô Thường ta hy vọng sẽ có ngày nghe được nghe thấy danh tiếng
của tiểu thư vang xa đến tận nơi ta ở.
Bất quá…
Dời tầm mắt của Phượng Tiên Nhã, Vô Thường đảo mắt qua từng khuôn mặt của ba
người Quan Vũ, hắn nói lớn.
Đặt chân vào vùng đất khá mềm xốp, Vô Thường vững chân bước về phía trước,
tiến gần hơn đến với cánh rừng bạc ngàn cách bốn người không xa.