Bốn Loại Nguy Hiểm


Người đăng: nhatbanhan

Một giờ sau, nhóm bốn người Vô Thường lúc này đang di chuyển khá nhanh trên
con đường đất đá nâu đầy bằng phẳng. Họ chỉ còn cách mục tiêu đầu tiên của
nhiệm vụ tìm kiếm sinh khí là cánh rừng xanh bạc ngàn phía trước khoảng 3 đến
4km nữa..

Đoạn đường này nhìn chung không ngắn, xung quanh đường lại trống trải, ít vật
cản, rất thuận tiện cho việc quan sát động tĩnh cách xa vài trăm mét, thế
nhưng dù vậy bốn người Vô Thường vẫn rất thận trọng dùng linh lực cảm ứng xung
quanh*, đề phòng tốt nhẫn những trường hợp xấu có thể xảy ra tựa như quái
thú bỗng dưng xuất hiện, các tộc khác bất ngờ ra tay đánh lén hoặc thậm chí là
các vùng đất bất bình ổn.

*Khiến linh lực hóa thành khí (cực kỳ mỏng, sức mạnh của linh lực cũng biến
mất, bù lại tiêu hao linh lực cực kỳ ít) để tản ra bên ngoài.

Trong đó Vô Thường dĩ nhiên là người tốn nhiều sức nhất vì bề ngoài thì hắn
giống mọi người, thận trọng quan sát, bên trong hắn lại phải đồng thời suy
luận về rất nhiều thông tin, vấn đề mà hắn có được từ Mị Ảnh Lam và Phượng
Tiên Nhã.

Qua thông tin của Mị Ảnh Lam và Phượng Tiên Nhã, Vô Thường đã xác định được
bốn thứ nguy hiểm nhất có thể lấy đi tính mạng hoặc ép buộc người tiến vào
cuộc tranh đoạt phải buông bỏ để thoát ra ngoài, cứu lấy một mạng cho chính
bản thân.

Thứ nhất, quái thú.

Quái thú là một dạng sinh vật mang hình dạng có thể là giống với con người,
giống với yêu thú hoặc thậm chí là không hề giống bất cứ một loài nào. Chúng
rất nguy hiểm bởi sức phòng thủ và sức tấn công vô cùng khủng khiếp, một khi
để chúng phát hiện mà không một ai trong đội hình có đủ sức chống lại chúng
thì chỉ có thể là chết hoặc rời khỏi cuộc tranh đoạt.

Thứ hai, các vùng đất bất ổn.

Các vùng đất bất ổn là những vùng đất mà nếu bề ngoài nhìn thấy sẽ không hề có
điều gì lạ thường, nhưng một khi đi vào thì chỉ có con đường chết.

Thứ ba, các mối nguy hiểm như hương hoa có độc được gió phát tán hoặc các loại
đồ vật quái lạ mà nếu có bất kỳ một ai chạm vào đều sẽ chết.

Thứ tư, cũng là thứ mà hầu như tại vòng nào của cuộc tranh đoạt sinh khí giữa
các Giới, Nhân tộc đều gặp và lâm vào tình cảnh bỏ chạy hoặc ngoan cường chiến
đấu. Tộc khác.

Tộc khác có bao gồm 9 tộc:

Quỷ tộc đại diện Quỷ Giới.

Quỷ tộc là chủng tộc có hình dạng tựa con người nhưng lại có cánh da ở sau
lưng và sừng ngọn ở trước trán. Chủng tộc này có sức mạnh nghiêng về tốc độ
nên tốc độ ra đòn hay rượt đuổi đều vô cùng quỷ dị và khủng khiếp, hầu như
không một tộc nào có thể bắt kịp tốc độ của Quỷ tộc.

Ma tộc đại diện Ma Giới.

Ma tộc là chủng tộc có hình dạng tựa như một đám khói đen, bên trong đám khói
chỉ có hai con mắt đỏ ngầu và một cái miệng rộng để nói chuyện hoặc ăn thịt
tộc khác. Đây là một chủng tộc quỷ dị và tà ác.

Yêu tộc hoặc Thú tộc đại diện Yêu Giới.

Yêu tộc hay Thú tộc là chủng tộc có bản thể rất giống với các loài yêu thú như
hổ, hồ ly, gấu, chó, mèo, rắn,… nhưng lại thường xuất hiện dưới dạng con
người, chỉ khi nào chiến đấu thì mới hóa ra bản thể công kích địch nhân.

Tinh Linh tộc đại diện Tinh Linh Giới.

Nghe đồn Tinh Linh tộc là một chủng tộc có hình dạng không hề khác so với con
người nhưng lại rất xinh đẹp và thuần khiết. Họ là người ghét chiến tranh, yêu
hòa bình, cho nên cũng có thể nói, trên đường đi tranh giành sinh khí mà gặp
được Tinh Linh tộc liền có thể nhẹ nhõm thở phào.

Long tộc đại diện Long Giới.

Kiêu ngạo, dâm đãng và mạnh mẽ là sáu từ miêu tả chính xác nhất Long tộc.

Thiên Hổ tộc đại diện Thiên Hổ Giới.

Kẻ thù bất phân thắng bại với Long tộc. Thiên Hổ tộc và Long tộc đều hoạt động
dưới hình dạng con người.

Khí tộc đại diện cho Khí Giới.

Khí tộc là một chủng tộc có hình tựa như binh khí, có kẻ mang hình dáng cây
thương, kẻ mang hình dánh cây kiếm, cây đao,… Sức mạnh của Khí tộc chính là
nằm ở sự sắc bén, một nhát chém, một nhát đâm tuyệt đối phá vỡ mọi phòng ngự
của Linh Nhân cảnh.

Mộc tộc đại diện Mộc Nhân Giới

Mộc tộc có hình dạng đa phần là giống con người nhưng lại có lá, có hoa, có cỏ
mọc trên cơ thể. Chủng tộc này rất thân thiện với thiên nhiên, nhờ vậy nên
trong các cuộc tranh đoạt thường ít gặp nguy hiểm.

Cuối cùng, Hồn tộc đại diện cho Hồn Giới.

Hồn tộc có hình dạng hoàn toàn giống con người và là chủng tộc nguy hiểm nhất
trong cuộc tranh đoạt bởi chúng có khả năng nuốt linh hồn của các tộc khác,
biến họ thành những cái xác không hồn hoặc thậm chí là điều khiển họ như một
con rối.

Trong 15 vạn năm qua, Nhân tộc thua, không có lấy một lần hạng chót vì đa phần
đều phải “rời sân” do bị quái thú công kích, đạp chân vào vùng bất ổn, bị lòng
tò mò, tham lam của chính bản thân hủy diệt. Đến lúc tiến sâu vào trong lục
địa thì gặp phải các tộc khác nhưng do số lượng thành viên còn quá ít, chỉ 2
hoặc cao lắm là 3 người nên không có sức chống trả trước đợt vây công của tộc
khác, kết quả là đều phải nhận lấy kết cục thảm bại.

Đó là thông tin chính mà Phượng Tiên Nhã và Mị Ảnh Lam cung cấp về những mối
nguy hiểm có thể xảy ra.

Về thông tin các tài vật, cơ duyên có thể đạt được thì bao gồm:

Linh dược: dùng cho luyện đan, luyện dược, trực tiếp ăn vào không có lợi ích
nhiều.

Linh thảo: không cần luyện đan, luyện dược, trực tiếp ăn vào.

Thần binh, lợi khí diệu kỳ: là binh khí chuyên dùng cho Linh Nhân cảnh nhưng
lại có khả năng tiến cấp theo cảnh giới của chủ nhân. Chỉ nằm trong di tích.

Công pháp: tất cả đều thuộc hàng Thánh cấp và chỉ nằm trong di tích.

Tài liệu: các nguyên liệu dùng cho may mặc, luyện khí, chế phù, vẽ đồ đằng,…

Linh thạch: một loại thạch có khả năng hấp thụ linh khí và chuyển đổi thành
linh lực thuần khiết** trữ bên trong, vô cùng trân quý với bất kỳ một tu luyện
giả nào, dù là Linh Sư, Tông, Tướng, Tôn, Đế cảnh.

“Linh thạch xuất, huyết hải dâng”

**Linh lực thuần khiết khi hấp thụ vào cơ thể sẽ rất nhanh hóa thành linh lực
Tâm Đan.

Thánh thạch: một loại thạch có khả năng hấp thụ và biến linh khí thành thánh
lực trữ bên trong, là thứ quý như mạng của các bậc Thánh Cảnh.

“Thánh thạch hiện, hoang tàn lần nữa tái hiện”.

Vài rất nhiều thứ kỳ lạ mà cho đến nay vẫn chưa một tu luyện giả nào của Nhân
tộc có thể lý giải được công dụng và chức năng của chúng.

Về thông tin sự rộng lớn của không gian đại lục kì bí này thì không ai có thể
biết. Ngay cả Vô Thường dù rất thông minh khi hỏi thêm thời gian kết thúc vòng
1 của một vạn năm trước để làm ra tính toán khoảng cách khi dựa vào tốc độ thu
hẹp bình chướng cộng với bán kính 5km giới hạn thì hắn vẫn không thể tính ra,
vì theo hắn suy đoán, có lẽ tốc độ bình chướng sẽ dần tăng tốc lên qua từng
ngày.

Hắn chỉ có thể biết, sau 120 ngày tại đại lục kỳ bí này, bình chướng sẽ thu
hẹp đến bán kính 5km, đó cũng là lúc các chủng tộc còn sót lại quyết đấu với
nhau để tranh hạng về cho Giới.

Mọi thông tin về nơi này chỉ đơn giản bấy nhiêu, bất quá điều Vô Thường phải
vắt óc suy nghĩ ở thời điểm hiện tại đó là làm cách nào để “nuôi” ba người
đồng đội của hắn khôn lớn, trưởng thành và tránh tất cả mọi mối nguy hiểm mà
ba người họ không ứng phó được, nhưng đồng thời lại không thể để lộ thực lực
khủng bố của bản thân quá mức.

Điều này không phải là do hắn thích giấu nghề hay là muốn tỏ ra mình anh hùng
khi “bùng nổ sức mạnh vô địch” bảo hộ bọn họ nhân lúc bọn họ nguy hiểm, mà đây
là một bài luyện tập trợ giúp tăng cường về trí khôn, về khả năng tư duy, về
khả năng lãnh đạo.

“Chỉ có kẻ thông minh mới che giấu được sự thông minh và sức mạnh của mình”

Nếu Vô Thường mắc dù chỉ là một sai lầm nhỏ nào, hắn chính là một kẻ thất bại,
điều đã xảy ra với Lâm Tĩnh Hoa sẽ một lần nữa quay trở lại trong tương lai
của hắn.

Ngoài ra Vô Thường cũng muốn đào tạo được vài người thật sự mạnh mẽ để trợ
giúp Nhân Giới (không phải Nhân tộc), trả ơn cho Nhân Giới về những thứ mà
Nhân Giới đã tạo cơ hội cho hắn thực hiện.


  • Dừng lại!

Khoảng cách đối với khu rừng xanh bạc ngàn chỉ còn hơn 2km, Vô Thường bỗng
quát nhẹ với ba người.


  • Có vấn đề gì bất thường sao Thường huynh?

Quan Vũ là người hỏi nhưng cả ba người Quan Vũ, Phượng Tiên Nhã và Mị Ảnh Lam
đều khó hiểu nhìn hắn.

Xung quanh họ, trong phạm vi 200m, đối với ba người Quan Vũ mà nói thì họ đều
không hề cảm nhận thấy có điều gì khác lạ khiến họ phải dừng lại cả.

Vô Thường thoáng con đường trước mặt, sắc mặt hắn vừa có chút nghiêm trọng lại
vừa có chút tươi cười nói.


  • Có chứ, mà còn lại là vấn đề rất lớn. Có lẽ chúng ta sẽ có một loạt điểm
    sinh khí đầu tiên.


  • Hả?


Cũng không để mọi người kinh ngạc lâu, Vô Thường bước lên phía trước vài bước,
một chân khụy xuống bốc lấy một nhúm đất lên tay xoa bóp. Hắn nói với ba
người.


  • Mọi người không thấy rằng đất ở đoạn này mềm, xốp hơn so với đất mà chúng
    ta đang đứng lên sao?


  • Ưmmm, nó xốp hơn thật nha, chẳng lẽ chúng ta đã…


Nhìn nhúm đất có thể đem về trồng cây nằm trên tay Vô Thường, nó hoàn toàn
khác biệt so với đất dưới chân bọn họ chỉ thích hợp ở nơi khô cạn như hoang
mạc, Mị Ảnh Lam như nhận ra điều gì lên tiếng.

Bất quá nàng còn chưa nói hết câu thì Phượng Tiên Nhã đã mắt đẹp nhìn Vô
Thường nghi hoặc.


  • Phía trước chúng ta là vùng bất ổn?

Trên đoạn đường dài lại tự dưng xuất hiện một vùng đất không giống với đất
xung quanh, Phượng Tiên Nhã dĩ nhiên sẽ đoán ra rằng đó là loại nguy hiểm thứ
hai, vùng đất bất ổn.


  • Không, không phải đâu Tiên Nhã tiểu thư, nếu nó là vùng đất bất ổn thì ta
    đã không dám đụng tay vào rồi. Chính xác thì đây là…

Vô Thường không thích lằng nhằng, thế nhưng hiện tại là đang đào tạo người,
nên hắn phải cố gắng giúp đỡ ba người kia tự bản thân tư duy trí óc chút nhằm
tăng cao khả năng linh hoạt của suy luận.


  • Có phải là do có con vật ở bên dưới đào xới đất không Thường huynh?

Quan Vũ im lặng từ đầu bỗng lên tiếng suy đoán.


  • Vũ huynh nói không sai, đích xác là có con vật bên dưới đào lên, và chúng
    cũng đang nằm ngay phía trước chúng ta, số lượng chừng gần 200 con.

Vô Thường bỏ đất xuống, đứng lên nhìn ba người.


  • Nói dối, nếu đúng là có con vật bên dưới vậy thì tại sao Tiên Nhã và Lam
    tỷ, Quan Vũ ca đều không cảm nhận được khí tức sinh mệnh của chúng?

Phượng Tiên Nhã giọng như hoa phản bác.

Kể từ lúc kia, Tiên Nhã đối với ai cũng gọi ca, gọi tỷ, nhưng chỉ riêng Vô
Thường la gọi “ngươi” bằng một giọng giận dỗi khó hiểu.

Quan Vũ cũng tán thành nói.


  • Đúng đó Thường huynh. Ta và Lam muội không nói đi, nhưng Tiên Nhã tiểu cô
    nương lại là người có thiên phú và thực lực mạnh nhất trong bốn người chúng
    ta, nàng còn không cảm nhận được nữa là Thường huynh. Có khi nào Thường huynh
    cảm nhận sai?

Quan Vũ tin tưởng đất là do có con vật đào xới, bất quá hắn không dám tin
tưởng con vật đó lại đang ở ngay phía trước, số lượng có gần 200 con như lời
Vô Thường nói, vì dù sao thì Vô Thường có thực lực cũng chỉ ngang hắn mà thôi,
hắn không dùng linh lực cảm ứng được chẳng lẽ Vô Thường lại cảm ứng được? Có
quỷ mới tin.

Theo Quan Vũ đoán thì con vật kia sau khi đào xới liền đã rời xa nơi này, cho
nên ba người bọn họ mới không cảm nhận được khí tức sinh mệnh của nó.

Vô Thường nghe vậy lại nhìn ánh mắt của ba người, hắn lập tức đưa tay lên vuốt
tóc mà chán trường nói.


  • Ta đã hiểu vì sao Nhân tộc chúng ta mặc đù đã trải qua 15 vạn năm, thi đấu
    hơn 100 vòng vẫn chưa từng đoạt đến một lần hạng chót.


Đệ Nhất Nhân Tộc - Chương #52