Kỳ Ngộ Dưới Hố


Người đăng: nhatbanhan

Cũng không lâu sau, chỉ khoảng hơn năm phút, Vô Thường đã đi đến một mảnh đất
cỏ có phần rậm rạp hơn so với chỗ khác, ngoài ra đều rất bình thường, nếu
không để ý kĩ cũng không thể tìm ra sự khác biệt.

Phía sau lưng Vô Thường không xa, thi thể be bét của một con hổ lớn nằm gục
bên cạnh một gốc cây đổ nát trông rất tội nghiệp.


  • Đây rồi.

Vô Thường đi đến phần cỏ xanh lục rậm rạp nhất trong vùng cỏ, hắn khẽ ngồi
xuống lấy tay rẽ đám cỏ để làm lộ ra một cái hố khá tròn, có đường kính 3m ẩn
bên dưới. Cái hố này thoạt nhìn khá sâu, bên trong chỉ là một màu tối mực
không chút ánh sáng.


  • Có khí tức yêu thú, bất quá đang thập phần suy yếu. Ngoài ra hình như còn
    có trận pháp tồn tại.

Cảm nhận khí tức từ phía dưới đáy của cái hố truyền đến, Vô Thường thoáng ngẫm
nghĩ, tính toán vài điều, tiếp đó hắn chợt chu mỏ xuống hố rú lên.


  • Ố mai gọt, Ố mai gọt…


  • Ố… gọt… Ố…


Âm thanh vang vọng từ dưới lại truyền lên tai Vô Thường.


  • Không xa, chỉ khoảng 140m là cùng.

Chuẩn đoán được khoảng cách, Vô Thường tức thì nhảy xuống.


  • Bịch… rắc!


  • Hu hu, mẹ nó, gãy mất một cái chân rồi.


Ôm chân phải sưng bầm to lớn đầy đau đớn sau khi từ độ cao 140m nhảy xuống, Vô
Thường cắn răng vừa mắng chửi vừa kinh ngạc vì quan cảnh xung quanh đập vào
mắt hắn, đồng thời một luồng khí tức cực kỳ nồng đậm linh khí ngập tràn cơ thể
Vô Thường.

Từ bên trên cái hố nhìn xuống dưới, Vô Thường không thấy gì ngoài bóng đen mờ
mịt, dự là khi nhảy xuống sẽ trực tiếp dùng linh lực ít ỏi tụ lên mắt kết hợp
cùng với trạng thái Linh Thể, hắn ít nhiều có thể nhìn ra được hướng đi bên
trong. Nhưng mà khi nhảy xuống rồi, Vô Thường mới phát hiện đây là một không
gian sáng được hình thành từ rất nhiều viên dạ minh châu rực rỡ, khỏa nào khỏa
nấy to bằng cả cái đầu người.

Nhờ ánh sáng, tất cả mọi thứ xung quanh Vô Thường đều thấy rất rõ ràng trong
mắt.

Nơi đây, dưới cái hố không ngờ là một cái thạch động không lối thoát, dài rộng
chừng 300m. Tại trung tâm là một cái hồ nước nhỏ trông khá bình thường nhưng
tỏa khói nghi ngút như nước nóng đang sôi, linh khí nồng đậm gấp vạn lần so
với bên ngoài không ngừng tỏa ra từ đó. Đối điện Vô Thường, bên kia hồ nước là
một bộ xương khô màu vàng kim khoác trên người bộ đồ đỏ rực không phai tàn
theo năm tháng đang ngồi trên một chiếc giường đá xanh lam kì bí, bên cạnh là
một cổ quan tài thủy tinh dường như còn có thi thể, không, một nữ nhân nguyên
vẹn ngủ bên trong.

Khẽ quay đầu qua bên phải Vô Thường tức thì hết hồn giật mình.


  • Á đệch…

Ngay bên cạnh Vô Thường, một con mãng xà thập phần to lớn, thân rộng 3m, chiều
dài không thể rõ vì nó đang cuộn mình lại mà yên lặng nằm ngủ. Từ trên cơ thể
của mãng xà, Vô Thường cảm nhận được khí tức suy yếu của sinh mệnh, nhưng mà
cái loại suy yếu này lại là một cái điểm chốt để che giấu cho khí tức mạnh bạo
hơn, kinh khủng hơn ẩn đằng sau đó.

Con mãng xà này dĩ nhiên là đang ở thời kỳ lột xác, chỉ cần vượt qua liền tiến
cấp, sức mạnh tăng lên gấp bội.


  • Da màu xanh vàng, thân xác lại to lớn, xem ra nó là Huyền Kim Xà, yêu thú
    cấp hai đỉnh phong. Hiện là muốn lột xác thành yêu thú cấp ba đi, mà thôi, nếu
    mà nó lột xác thì phải mất vài năm mới thành, ta lúc đó đã rời khỏi chỗ này từ
    lâu.

Cảm thấy yên tâm trong người, Vô Thường điều khiển linh lực trị thương nơi
chân phải, bản thân cố đứng dậy, cà nhắc chân què đi đến phía bên kia của hồ
nước.

Trong quá trình bước đi, nhờ linh khí quá mức nồng đậm cộng với tốc độ hấp thụ
linh khí kinh khủng của Vô Thường cùng với Linh Thể chức năng, chân phải của
Vô Thường rất nhanh đã khỏi, đi đến giữa hồ, chân hắn đã trở về bình thường.

Đến nơi, gần trong gang tất với bộ xương khô vàng lấp lánh, Vô Thường khẽ thở
dài.


  • Năm tháng có thể mài mòn tất cả. Trước kia mạnh mẽ ra sao, hiện tại cũng
    chỉ là một đám cát bụi vẫn đang cố gắng cầm cự để không bị rơi rụng xuống đất.

Nhìn bộ xương khô, Vô Thường có thể cảm nhận được sự hết sức mục nát phát ra
từ nó, hắn chỉ cần thở mạnh cũng sẽ biến bộ xương tưởng chừng như rất rắn chắc
này thành bụi mờ.

Theo hắn đoán chừng, bộ xương này hẳn ngày xưa là cường giả tuyệt thế gì đó,
bất quá đã chết ít nhất trên vạn năm, xương cốt có mạnh mẽ, uy áp kinh thiên
cách mấy cũng đã trở thành hạt bụi nhỏ nhoi không sức lực.


  • Một cái nhẫn, một bộ quần áo, một cái giường, một tờ giấy cùng một cái quan
    tài. Cảm ơn và bái bai.

Thổi một hơi vào bộ xương, hóa bộ xương thành bụi vàng bay đi, Vô Thường tích
tắc chộp lấy chiếc nhẫn đang rơi xuống cùng bộ quần áo đỏ.

Quan sát một vòng chiếc nhẫn nằm trong tay có hình dạng tựa như Cổ Long cuộn
mình mạnh mẽ uốn lượn, khí tức tỏa ra thập phần cổ xưa từ thời cổ đại xa xôi
ngày trước, hắn lộ ra một nụ cười may mắn của kẻ gian xảo, ác độc.


  • Nếu không lầm, đây chính là giới nhẫn, giới chỉ hay nhẫn trữ vật, một pháp
    cụ có thể cất chứa bất kỳ một đồ đạc nào, thậm chí là cả con người.

Giới nhẫn ở Hồng Long quốc rất quý hiếm, hầu như chỉ có tu luyện giả đồng thời
vừa là Linh Sư cảnh vừa là có tài vật giàu có mới có khả năng sở hữu vì cái
trình độ không những đắt đỏ mà còn rất nguy hiểm khi mang trên người của giới
nhẫn. Tu luyện giả nếu không có thực lực, tay đeo nhẫn giới ra đường đi được
chỉ vài chục mét liền hóa cái xác nằm một chỗ.

Tại Kiếm Trận Tướng Phủ, Nhậm gia chỉ có duy nhất bốn cái giới nhẫn thuộc đẳng
cấp tệ nhất, sức chứa chỉ có chu vi 4m dài rộng nằm trong tay hai lão tổ Tam
thúc, Lục thúc, Nhậm Thiên Hành và Đại trưởng lão.

Vô Thường đoán được chiếc nhẫn hình rồng là giới nhẫn là vì có rất nhiều yếu
tố. Thứ nhất là đọc trong sắc vở, thứ hai là hiểu biết từ các “linh”, thứ ba
là từ truyện.

Cho đến bây giờ, Vô Thường quả thật rất là khâm phục những tác giả đã viết ra
các bộ truyện mà hắn ngày xưa đọc khi mà từ lúc Vô Thường xuyên qua thế giới
tu luyện này, có rất nhiều thứ, nhiều loại sức mạnh, nhiều loại đồ vật, còn
nhiều, nhiều điều nữa, tuy là không hoàn toàn giống chính xác, có đôi khi trật
nhưng đa phần là giống hệt trong truyện. Nào là đan dược, trận pháp, sức mạnh
có phân chia cảnh giới tu vi, tài vật…

Ngay cả Ý cảnh, Vô Thường không phải đã từng đọc qua truyện thì hắn tuyệt đối
không đạt được Ý cảnh nhanh như vậy, không những thế mà còn là Ý cảnh toàn mỹ,
là Ý cảnh hoàn chỉnh nhất mà chưa một ai đạt được bất kể có là trong truyện
hay ở thế giới tu luyện này. Bởi lẽ Ý cảnh đó là chính Vô Thường tổng hợp, suy
luận, đúc kết ra từ tất cả các bộ truyện hắn đọc.

Thật sự là khâm phục và bất ngờ, Vô Thường bất ngờ vì sao các pháp sư chỉ dựa
vào thế giới pháp thuật lại tạo ra được các bộ truyện thần, tiên hay như vậy,
chân thật như vậy, đặc biệt bất ngờ hơn là thế giới hắn hiện tại sống lại na
ná đồng dạng như trong truyện.

Có đôi lúc Vô Thường cũng tự hỏi bản thân “Ơ, chắc này mà đang nằm mơ đó Ku,
thế giới mày đang giống chỉ là trong mơ thôi, chắc là mày dùng phép -dịch
chuyển tức thời- ngu quá nên bị chấn thương, giờ thân xác đang nằm ở bệnh viện
ma pháp điều trị, còn tâm thần mày đang ở trong mơ, do mày vô thức tạo ra thôi
hà, ráng tỉnh đi Ku”.

Bất quá vì cảm giác chân thật tồn tại quanh người, Vô Thường không thể cho đây
là mơ, đồng thời hắn có rất nhiều cừu nhân, nếu là hắn thật đang nằm ở bệnh
viện thì đã chết từ lâu, giấc mơ cũng bị phá hủy chứ không tiếp tục mơ đến bây
giờ.

Nếu “cái đầu bất thường” của Vô Thường là mệnh sống của Vô Thường, “Ý cảnh
toàn mỹ” là con bài sát thủ cả Vô Thường, vậy “kiến thức trong truyện đã từng
đọc” là ân sư của Vô Thường, dạy cho Vô Thường khá nhiều điều dù không đúng
mấy nhưng với trí tuệ của hắn, Vô Thường vẫn từ đó phát triển lên thêm.


  • Để xem, hẳn là nhỏ máu vào nhỉ?

Cắn ngón tay, Vô Thường nhỏ một giọt máu vào chiếc nhẫn, chiếc nhẫn tức thì
xảy ra biến hóa.


  • Grào…

Cổ Long sống lại, thân thể từ màu xạm đồng cũng hóa thành màu xanh lục phỉ
thúy rực quang, hai mắt nó đồng lúc tỏa luồng ánh sáng đỏ mà gầm thét, tiếp đó
nó lượn vài vòng trước người Vô Thường rồi bay đến ngón trỏ của bàn tay trái
Vô Thường mà quấn quanh, trở lại thành chiếc nhẫn như trước.

Đưa ta sờ chiếc nhẫn vuốt ve, tâm thức Vô Thường nhanh chóng tiến vào chiếc
nhẫn để tra xét đồ đạc bên trong cũng như độ rộng lớn của không gian chiếc
nhẫn.


  • Bùm!

Đầu Vô Thường bỗng dưng nổ lớn, máu huyết, não, óc, răng, con ngươi đều bay ra
ngoài trông vô cùng kinh dị. Thân thể Vô Thường ngã xuống đất chết mất.

Khoảng vài phút sau, Vô Thường lần nữa có lại đầu, cơ thể đứng dậy nhíu mày
nhìn chiếc nhẫn.


  • Khốn nạn.

Mắng một câu, Vô Thường lần thứ hai nhỏ máu vào chiếc nhẫn vì khi hắn chết,
hắn và chiếc nhẫn đã không còn mối quan hệ, hắn phải tạo lại mối quan hệ lần
nữa.

Lần này tuy chiếc nhẫn không hóa thành rồng bay lượn như trước, nhưng giữa hắn
và chiếc nhẫn đã có mối quan hệ khó hiểu.

Vô Thường không dại cố lần hai xem bên trong nhẫn chứa những thứ gì khi mà cấp
độ của hắn và đồ vật bên trong có sự chênh lệch sức mạnh quá lớn. Hắn đành dẹp
qua một bên, tay phủi bụi một chỗ trên giường xanh lam tựa ngọc thạch* rồi
ngồi xuống cầm tờ giấy lên.

*Nguyên liệu ko phải ngọc thạch, chỉ là mang tính hình dung.


  • Cảm giác thật tuyệt.

Vừa ngồi xuống giường, một trận thư thái tinh thần, thư giãn gân cốt tức thì
truyền lên cơ thể Vô Thường, không những thế tốc độ hấp thụ linh khí, tốc độ
chuyển hóa linh khí thành linh lực lại tăng lên vài chục lần. Điều này không
khỏi khiến Vô Thường có một trận vui sướng cả cơ thể lẫn tâm hồn.

Cầm tờ giấy không biết được tạo nên từ vật liệu gì mà xương đã tàn phai, giấy
và chữ vẫn còn nguyên vẹn không phai mờ. Vô Thường đọc nội dung bên trong.

“Ngày 22 tháng 10 năm Minh Nguyệt.

Cuối cùng lão phu cũng đã đi đến giới hạn thọ nguyên của...”

Đọc đến đây, Vô Thường nhanh chóng bỏ khúc, lựa chọn những từ ngữ nên đọc liền
đọc, không nên đọc thì cho qua, không cần thiết phải nhớ.

“… Sau cuộc đại chiến với Ma Hồng Thiên Quân…

… Phong ấn…

…ta là Diễm Long lão tổ…

… con gái lão phu bên trong quan tài bị ma chưởng xâm lấn…

… mong rằng hậu bối nhận được tất cả đồ vật…

… cho phép lão phu van cầu ngươi, ngàn vạn lần quỳ lạy ngươi hậu bối, làm ơn
hãy cứu lấy tiểu nữ của lão phu, giúp nó một lần nữa thấy được ánh sáng mặt
trời…

… nó chỉ 16 tuổi niên thiếu xuân xanh…

… cầu máu Thánh thú Phượng Hoàng…

…”


  • Một từ thôi, đéo!

Vo tròn tờ giấy, Vô Thường thẳng thửng ném nó vào một góc bên trong thạch
động.

P/S: Tóm lại, Vô Thường có thiên phú là Tâm Đan, còn cách vận dụng, phát triển
sức mạnh là dựa vào kiến thức từ trong "truyện" và "thế giới Pháp thuật" cộng
thêm kiến giải của hắn.

-Ngoài ta, Tác đã làm lại cái "giới thiệu truyện" (nhấp hai hay ba lần ở biên dưới để đọc hết toàn bộ nội dung). Mong mọi người tiếp tục ủng hộ.


Đệ Nhất Nhân Tộc - Chương #42