Chiến Linh Nhân Cảnh - Giữa Và Cuối


Người đăng: nhatbanhan

May mắn cơ thể Vô Thường là Linh Thể, không thì dưới tình trạng mất máu nhiều
như vậy, Vô Thường đừng nói là bò, lết còn không nổi.


  • Phụt!

Không giữ nổi thương thế bên trong cơ thể dù là Linh Thể mạnh mẽ do chính sự
rối loại các dòng khí vì động tác “dừng ngay tức khắc” mang đến, Vô Thường
trắng bệch mặt mũi mà nôn ra một ngụm máu lớn, bên trong còn có ít nội tạng
mảnh nhỏ, trông kinh thảm vô cùng.

Mặc máu còn vương khóe miệng, Vô Thường tà dị nói.


  • Không cần giả điên đâu lão già, thần thông của ngươi cũng không phải chỉ có
    một Mưa Đá.


  • Dưới mặt đất này, lấy ngươi làm trung tâm, trong phạm vi 8m liền có một sức
    mạnh ẩn hiện tồn tại mà nếu có người đặt chân bước vào đó, có lẽ sẽ chết hoặc
    là bị như thế nào đó nhưng cũng sẽ giống như là chết. Ngươi nghĩ ngươi qua
    được mắt ta, lừa được ta chui vào lưới? Đừng quá ngây thơ chứ lão già.


  • Thần thông thứ hai, dưới mặt đất này ư? Ha hả…


Gương mặt biên hóa cực nhanh, Bát Hải buồn cười nói.


  • Tiểu tử, ngươi nghĩ thần thông rất dễ lĩnh ngộ hay sao? Nếu như ngươi nghĩ
    vậy thì Linh Nhân cảnh liền rất dễ đột phá rồi, đây phải kéo dài thêm thời
    gian ba năm, năm năm, mười năm.


  • Vương gia Hồng Vân Tiêu khi cũng phải mất thêm 26 năm mới lĩnh ngộ được
    thần thông thứ hai, ngươi…


  • Im đi, đừng nói nhảm.


Vô Thường dùng ánh mắt lạnh nói.


  • Lão già Hồng Vân Tiêu đó hay thậm chí là ông nội của ta vốn đâu phải người
    Châu Nam thành, lại nói ngươi chỉ có thân phận thấp hèn chỉ như một con chó,
    thế thì làm sao biết được thông tin của họ đây. Ngươi đang lừa trẻ con đó sao?


  • Cái này…


Bị nói đúng chỗ hổng trong câu chuyện hư cấu do chính mình cố dựng lên, Bát
Hải lộ vẻ ấp úng, sau đó vài giây nhìn ánh mắt bình tĩnh, tự tin của Vô Thường
liền chán nản, cuối cùng lão cũng không giảo biện nữa mà thở dài một hơi hỏi
Vô Thường.


  • Ngươi làm sao biết được ta có thần thông thứ hai, đồng thời còn ẩn giấu
    dưới mặt đất xung quanh?


  • Để ngươi chết được nhắm mắt, ta cũng nói thật cho ngươi biết.


Vô Thường vừa móc ra một con dao nhỏ dắt ở thắt lưng giơ lên, vừa cười ác nói.


  • Khối thân thể này của ta hoàn toàn không phải ăn cái bỏ mẹ gì linh đan diệu
    dược mới hình thành nên, mà là do ta có được một pháp quyết tu luyện cổ xưa,
    từ việc hấp thụ lính khí biến thành linh lực, ta nuôi dưỡng linh lực để làm
    thức ăn cho các cơ thịt, từ đó dần dần thay da đổi thịt, hình thành nên khối
    thân thể này. Do vậy cơ thể của ta rất nhạy cảm với các sức mạnh liên quan đến
    linh lực, chỉ một chấn động nhỏ ta đều cảm ứng qua.


  • Pháp quyết cổ, nó là thứ gì, ta như sống trăm năm chưa từng nghe qua?


Bát Hải nhíu mày kinh nghi hỏi ngược Vô Thường, công pháp, yết quyết các loại
thì lão đã từ sách vở ghi chép hay từ cao nhân nghe được, biết được, còn hai
từ pháp quyết, lão chưa bao giờ nghe thấy, biết qua.


  • Được rồi, nể tình ngươi sắp chết nên ta giúp ngươi được sáng tỏ một cách
    ngắn gọn.

Biết rõ Bát Hải có sự hành động mờ ám mà ngay cả bản thân Vô Thường, hắn cũng
đang làm chuyện mờ ám y hệt, Vô Thường vờ không biết, chậm rãi kể ra một câu
chuyện hư hư thật thật mà hắn lụm từ trong mấy quyển truyện kiếp trước đã đọc.


  • Hơn triệu năm trước đây, tu luyện giả không có yếu đuối như hiện tại chỉ có
    Linh Nhân, Linh Sư cảnh mà còn có cả Thần, Thánh, Tiên, Phật, rất, rất nhiều
    tồn tại mạnh mẽ, sở hữu sức mạnh kinh thiên động địa, quyền toái tinh hà,
    chưởng nát thương khung. Một quyền của họ khi đó có thể phá hủy cả một hành
    tinh, một chưởng có thể hủy mặt trời trên cao thành mảnh vụn.


  • Chắc ngươi không hiểu lắm, vậy ta nên bắt đầu nói đến mảnh đất chúng ta
    hiện tại đang đứng.


Vô Thường chỉ khắp xung quanh mọi thứ, rồi chỉ xuống mặt đất xám nâu nói với
Bát Hải tựa như đang lạc vào mê cung huyền bí không biết là thật hay giả. Đồng
thời Vô Thường cũng lụm đến vài cục đá có kích thước to nhỏ khác nhau


  • Mảnh đất chúng ta đang sống chỉ như cục đá nhỏ này mà thôi.

Vô Thường quăng cục đá nhỏ xíu đến trước mặt Bát Hải.


  • Nguyên bản khi xưa, tu luyện giả chúng ta chính là sống trên mảnh đất lớn
    như thế này.

Hắn quẳng tiếp cục đá to gấp 10 lần cục đá nhỏ kia cho Bát Hải.


  • Và xung quanh chúng ta cũng tồn tại rất nhiều mảnh đất giống như vậy và đều
    có người sinh sống.

Vô Thường lại ném tiếp vài cục đá to gần tương tự cục đá kia cho Bát Hải.


  • Nhưng rồi đến một ngày, cuộc chiến của những vị tu luyện giả mạnh nhất diễn
    ra trong không trung trên cao bầu trời, cách mảnh đất rất, rất xa nhưng mà dư
    uy đến từ cuộc chiến, đến từ sức mạnh của họ lại lan rộng đến các mảnh đất,
    phá tan các mảnh đất, phân chia các mảnh đất, giết đi hàng ngàn, hàng vạn,
    hàng triệu sinh linh sinh sống. Các tồn tại Thánh, Thần, Tiên, Phật cũng bị
    diệt vong trước cuộc chiến đấu đó.


  • Cuộc chiến này diễn ra trong rất nhiều năm, và cuối cùng đến năm thứ 203,
    cuộc chiến dĩ nhiên đi đến hồi kết thúc, bất quá là các vị cường giả mạnh nhất
    gây ra cuộc chiến đó lại hoàn toàn biến mất khỏi thiên địa, không một chút
    tung tích, chỉ để lại hậu của cuộc chiến đầy nặng nề.


Nói đến đây, Vô Thường tự dưng chảy xuống máy mũi, gân xanh ở hai bên huyệt
thái dương đột ngột nổi to lên kì dị, dù vậy hắn vẫn nói tiếp, tuy nhiên tốc
độ lên tiếng lại khá chậm chạp vì điều gì đó.


  • Mảnh đất lớn bị phân chia thành nhiều mảnh nhỏ, mảnh đất nhỏ thì hóa thành
    tro tàn, sinh linh điêu đổ, tu luyện giả mười phần chết hết chín phần, một
    phần còn sống chỉ là những tu luyện giả yếu nhược, tàn phế. Thế giới này lúc
    đó như là sụp đổ, nền văn minh tu luyện giả cường đại đều tan biến.


  • Hiện tại, trải qua vô số năm tháng cho đến bây giờ, tu luyện giả mới dần
    vươn mình đi lên, khôi phục lại chút nguyên khí, chút sức mạnh thời đại khi
    xưa.


  • Pháp quyết ta nhắc đến chính là phương pháp tu luyện của các vị cường giả
    mạnh nhất thời đó.


  • Thế nào, ngạc nhiên chưa?


Vô Thường dùng cái ánh mắt người trên cao nhìn con kiến đối với Bát Hải.

Trong cả một câu chuyện trên, Vô Thường dự nói cái gì tinh cầu, ngân hà, hệ
mặt trời, tinh không vũ trụ,… cho Bát Hải nghe, bất quá từ lúc Vô Thường xuyên
qua bên này, đọc sách địa lý bên này, nền văn minh hiểu biết địa lý dường như
không được tiến bộ cho lắm, Vô Thường ngại nói ra chỉ khiến Bát Hải thêm khó
hiểu, hắn cũng ngại nhiều lời, nhiêu đó vấn đề đã đủ câu kéo thời gian tốt cho
hắn.

Bát Hải nghe câu chuyện là thế, lại nhìn cái ánh mắt vô cùng chân thật của Vô
Thường, trong lòng lão đại động, suy tư, kinh ngạc, khiếp sợ, khó tin, không
tin tưởng đều có nhưng bất quá, tất cả đều đó điều bị lão gạt cố qua một bên,
tâm thần tốt hơn là vẫn duy trì hành động mờ ám.

Hai giây sau, Bát Hải vừa có giả cũng vừa có thật sắc mặt nghiêm trọng hỏi.


  • Ta thật cổ lỗ hủ, hiểu biết kiến thức lại không bằng ngươi, vậy nếu đúng
    như ngươi nói, ngươi làm thế nào có được pháp quyết cổ gì đó tu luyện? Chẳng
    lẽ là ngươi đào được từ dưới đất mà lên?

Câu chuyện của Vô Thường đối với Bát Hải mà nói, lão có phần không tin nhiều
hơn là tin. Một lão già sống trên trăm năm như lão, kiến thức làm sao lại thua
một thằng nhóc con miệng còn hôi sữa. Bát Hải chỉ là đang nói dối, bởi lão cần
thêm thời gian, ít nhất 30 giây nữa.


  • Không, từ khi ta chào đời nó đã nằm trong đầu của ta.

Vô Thường thẳng thừng trả lời, môi hắn nhếch lên một nụ cười khó tả nhưng lại
rất đậm ý “cuồng”, rất đậm ý “cao cao tại thượng”.

Quan sát Bát Hải khẽ nhíu mày nhìn mình, Vô Thường lại nói.


  • Tu luyện đạt đến cảnh giới Thần, Tiên, Thánh, Phật sẽ giúp cho tu luyện giả
    sinh ra một khả năng đặc dị, và khả năng đó chính là sự chuyển sinh, mang theo
    ký ức đầu thai thằng một con người mới để tu luyện lại từ đầu nhưng đạt thành
    quả cao hơn, vượt xa hơn con người cũ.

Nghe đến đây, Bát Hạt thật sự giật mình, cái giật mình này tuyệt đối không
phải giả dối, ngay tức thì một suy nghĩ trong đầu Bát Hải vừa hiện lên cũng là
lúc Vô Thường nói tiếp kèm theo một nụ cười man rợ.


  • Ngươi nghĩ đúng rồi, ta chính là Thần linh chuyển sinh đấy, hiểu chưa lão
    già.


  • Chỉ vừa 14 tuổi, thân thể lại mạnh sánh ngang Linh Nhân cảnh, lực lượng khí
    công đả thương người kỳ dị, sức mạnh trong cơ thể không bị bất kỳ ai cảm nhận
    hay tra rõ, ngươi nghĩ một đứa trẻ bình thường làm được sao?


Vô Thường dùng cánh tay còn lại chỉ vào Bát Hải.


  • Hừ, tất cả hành động, âm mưu của một tên phế phẩm Linh Nhân cảnh như ngươi,
    chúng đều nằm rõ trong lòng bàn tay ta.

Cũng không đợi Bát Hải kịp hành động gì, Vô Thường liên tiếp nói và cũng là
vạch trần tâm tư của Bát Hải.


  • Ngay từ đầu khi ngươi thi triển thần thông, ngươi đã đồng thời phóng ra hai
    cái thần thông, một Mưa Đá về phía ta, một hòa nhập vào lòng đất mai phục ta.
    Ngươi rất thông minh và rất chu đáo đấy.


  • Chuẩn bị hai cái thần thông vì suy đoán ta có lẽ sẽ có bùa bảo mệnh hoặc là
    năng lực gì đó tránh thoát được chiêu của ngươi, nếu chỉ dồn hết lực lượng vào
    thần thông Mưa Đá, ta thoát được chính là đồng nghĩa ngươi chết, do vậy, ngươi
    chuyển hướng an toàn nhất, tạo ra thần thông thứ hai, một loại thần thông mà
    nếu ta cảm ứng không sai, kẻ bước vào sẽ bị đất cát ăn thịt, hoàn toàn bị nuốt
    chửng. Dĩ nhiên, thần thông này của ngươi có thời hạn thời gian, nó không thể
    tồn tại mãi được và ngươi cũng đã mất hết sức lực để có thể giết ta, tuy nhiên
    đổi lại, ngươi cũng đồng thời xóa bỏ khả năng ta có thể giết ngươi.


  • Ở Kiếm Trận Tướng Phủ, ngươi đã nghe được ta có thể cách không đả thương
    người là 5m, đó là lý do ngươi giảm bớt uy lực của Mưa Đá, thay vào đó ngươi
    lại nâng cao uy lực của thần thông thứ hai lên phạm vi 8m, ta nếu không đi vào
    liền sẽ không giết được ngươi. Không những thế, sự thông minh của ngươi còn
    thể hiện trong việc dùng hết lực lượng, khiến cho cơ thể mà ai nhìn vào đều
    biết là bất lực. Như vậy lại càng dễ dụ ta tiến lại gần ngươi hơn, và nếu ta
    làm vậy, ta dĩ nhiên là chết.


  • Sự khuyết điểm cũng như sai lầm duy nhất của ngươi chỉ là suy đoán ta an
    toàn sau thần thông “Mưa Đá”, không ngờ rằng ta lại mất cánh tay trái, đồng
    thời lại bị nội thương rất nặng bên trong, sức lực cũng giống ngươi đều mất
    hết, đã thế ta lại còn biết ngươi có sắp đặt thần thông thứ hai nên không vào,
    tất cả đều đã khiến kế hoạch của ngươi trở thành công cóc.


  • Bất quá…


Vô Thường càng nói, sắc mặt của Bát Hải càng biến hóa vi diệu liên tục nhưng
mà lão vẫn không phản bác hay nói bất cứ điều gì, lão cứ thế im lặng lắng
nghe.


  • Bất quá trong cái rủi lại có cái may, và cái may dĩ nhiên là ta không còn
    thực lực, đã thế còn ngây ngô ngồi nói chuyện tầm phào với ngươi chỉ vì trong
    tay có một con dao điêu khắc, nghĩ rằng ném vào sẽ giết được ngươi. Thế là
    ngươi lại có hội, một cơ hội trời ban.


  • Ngươi bắt đầu giả điên mà trôi dạt theo từng lời, từng câu chuyện nhảm bò
    của ta chỉ để cố gắng hấp thụ lại một phần sức mạnh của thần thông thứ hai vẫn
    còn nằm dưới chân ngươi, hy vọng trong một đoạn thời gian ngắn có thể tụ ra
    thần thông Mưa Đá lần nữa dù chỉ tồn tại với một viên đá cũng sẽ giết được ta.
    Ừm, hẵn là ngươi còn cần thêm vài giây nữa thôi nhỉ.


  • Tiếc là…


Vô Thường lần nữa chỉ tay về phía Bát Hải.


  • Ngươi không chờ được…


  • Ha ha ha ha, ngươi giỏi lắm tiểu tử, nhưng ngươi, mới là kẻ phải chết!


Đúng lúc Vô Thường vừa dứt lời, Bát Hải cũng là vừa mang theo nụ cười đầy dữ
tợn trên mặt nhìn Vô Thường, một viên đá to bằng nắm tay hiện ra, lơ lửng
trước người Bát Hải.


  • Không…

Vô Thường mang theo gương mặt tiếc nuối thay cho Bát Hải mà quay lưng lại,
không muốn nhìn Bát Hải gục ngã.


  • … kể từ lúc ta chỉ tay về phía ngươi lần cuối, ngươi đã chết rồi lão già à.

Ở đằng sau hắn, Bát Hải gương mặt cứng đờ hiện rõ vẻ mặt kinh ngạc đến cực
điểm, giữa trán lão, một lỗ nhỏ như kim châm nhanh chóng chảy xuống dòng máu
đỏ tươi.
Bịch.

Thần thông Mưa Đá hóa hư vô như chưa từng xuất hiện, cơ thể già nua của Bát
Hải ngã xuống đất không chút sinh cơ của một sinh vật sống. Lão đã khí tuyệt
bỏ mình.

Vô Thường đứng đó nghe âm thanh thi thể Bát Hải rụng xuống vẫn không hề quay
lại, hắn đưa tay phải ôm tay trái nét bét, linh lực kết hợp cùng Linh Thể cuối
cùng cũng yên tâm chữa trị, khôi phục cho cánh tay và nội thể. Nếu không nhờ
vào sự kỳ diệu của hai cái Tâm Đan, Vô Thường tuyệt không thể nhẹ nhõm như thế
này.

Vô Thường ngước mắt nhìn lên bầu trời khẽ nói.


  • Lão già, ngươi có lẽ không ngờ rằng ta có thể phóng xuất được linh lực công
    kích, đặc biệt là nó lại còn là linh lực hòan toàn vô hình, ẩn mình trong
    không khí đi.

Im lặng trong ít giây để ngắm nhìn bầu trời chiều có mây bay, gió thoảng trên
cao kia, Vô Thường lại đột ngột nhẹ nói.


  • Để xem như là cảm ơn ngươi vì đã cho ta biết một Linh Nhân cảnh khi thi
    triển ra thần thông sẽ mạnh mẽ, sẽ nguy hiểm như thế nào. Ta liền nói cho
    ngươi biết, người vì sao lại chết.


  • Ban đầu, hành động cho phép ngươi sử dụng thần thông của ta chắc ngươi
    không đoán được dụng ý điên cuồng muốn thử sức mạnh, thử khả năng của bản thân
    ta đâu nhỉ? Ngươi khi ấy hẳn là cho rằng ta bị khùng, chập mạch, ngạo mạng quá
    đáng. Ừm, có lẽ.


  • Rồi sau khi ta dồn tất cả sức lực của bản thân có được để tránh thoát thần
    thông thứ nhất của ngươi, ta rất sợ, sợ cái chết đang cận kề mình vì khi ấy
    chỉ cần người lại giết đến, ta không sống được. Thế nhưng mà không ngờ ngươi
    lại thật sự giống ta, đều là sức cùng lực kiệt vì cái thần thông thứ hai buồn
    cười kia của ngươi.


  • Mối hận giết người hầu của ta, ta làm sao quên được, vậy là nhân lúc ngươi
    giống ta hết sức, ta cố sức đi đến định dùng con dao điêu khắc ta hay mang
    theo bên mình để phi chết ngươi. Bất quá, tay ta khi định ném ra trong đầu ta
    lại sợ, sợ ngươi còn che giấu thực lực, ném hỏng ta cũng liền hỏng, thương thế
    của ta nếu không tập trung hấp thụ linh khí tạo ra linh lực để chữa trị, ta
    không di chuyển được quá 500m. Ta đành phải nghĩ kế khác, và kế đó dĩ nhiên là
    câu giờ để tụ ra một tia linh lực dù chỉ là bằng sợi chỉ, cây kim hay cộng
    lông, sợi tóc đều được, bởi đơn giản là linh lực của ta nhờ vào Tâm Đan đặc dị
    nên có thể vô hình, vô ảnh, vô cảm ứng.


  • Ha hả, người Châu Nam thành đều cho là ta phế vật, là kẻ không có Tâm Đan,
    nhưng họ nào biết, Tâm Đan của ta bình sinh chính là mang lực che dấu và cảm
    ứng. Mọi thứ sức mạnh của ta đều bị nó che dấu đi, các ngươi làm sao có thể
    thấy được, trong khi đó sức mạnh của các ngươi, dòng chảy linh lực của các
    ngươi đều bị ta nắm trong lòng bàn tay.


  • Tạo ra dù một cộng lông linh lực, ta chỉ cần phóng nó về phía ngươi, ngươi
    không thể cảm nhận nó nên sẽ không dùng linh hộ thể và thế là ta chiến thắng.


  • Haizz, nghĩ trong đầu đúng là như vậy, nhưng khi ta chỉ vừa thực hiện kế
    hoạch thì bất giác ta lại sợ hãi, sợ hãi bởi vì tốc độ hấp thụ lại sức mạnh
    của thần thông thứ hai của ngươi nhanh hơn ta, bởi vì ta chỉ là Bán Linh Nhân
    còn ngươi là Linh Nhân cảnh hàng thật thứ thật. Ta sợ ngươi sẽ thi triển thần
    thông Mưa Đá lần nữa giết ta dù chỉ bằng một viên hoặc nửa viên. Thân thể được
    linh dược trời ban cải tạo của ta không chống cự được, ta chắc chắn sẽ chết.


  • Lúc đó đầu óc ta quay cuồng tìm lối thoát, và thật may, ta sinh ra đã có
    đầu óc tốt hơn người khác rất nhiều nên nhanh chóng tìm thấy ý tưởng mang về
    chiến thắng.


  • Cũng không xa lạ, ý tưởng đó chính là làm giảm lại tốc độ hấp thụ ngược sức
    mạnh của ngươi thông qua việc khiến ngươi mất tập trung. Không thể tập trung,
    hấp thụ linh khí còn khó chứ đừng nói đến việc hấp thụ ngược lại sức mạnh mà
    nếu không cẩn thận lại đả thương chính mình.


  • Để làm ngươi mất tập trung, biện pháp ta cần là cuốn hút suy nghĩ của
    ngươi, bịa ra một câu chuyện không có thật nhưng lại có mang vẻ huyền bí, kỳ
    lạ chính là thứ ta thực hiện. Bằng việc kể một câu chuyện trong mơ của lão thư
    sinh ở cuối hẻm nhà ta, cộng thêm ta tự nghĩ ra, ta hoàn toàn đánh bẫy được
    ngươi. Tâm tư ngươi khi đó dù có phần duy trì hấp thụ sức mạnh nhưng quả nhiên
    đã chậm đi rất nhiều lần so với ban đầu. Nhờ vậy nên cuối cùng ta đã hình
    thành ra kim châm linh lực trước ngươi, giết ngươi.


  • Cái gì mà cuộc chiến kinh thiên, mảnh lớn, mảnh nhỏ, Thần, Tiên, Thánh,
    Phật, nghe ta nói mà ta còn buồn cười nữa là.


UỲNH!

Vô Thường chỉ vừa dứt lời, ngay tức thì một đạo sấm chớp cực kỳ to lớn đột
nhiên vang lên trên bầu, dư âm của nó như gầm thét bốn phương tám hướng, tràn
ngập hết cả thiên địa, trông kinh khủng vô cùng.

Vô Thường đứng bên dưới bất ngờ nghe đến, nhìn thấy chính diện mà không khỏi
mạnh mẽ rùng mình, cơ thể bỗng chốc ứa mồ hôi lạnh từng giọt, từng giọt lớn
chảy xuống.

Không trung trên đầu Vô Thường không có mây đen, tự dưng đánh cái sét ngay khi
Vô Thường vừa nói hết câu cười giễu không tin có Thần, Tiên, Thánh, Phật. Điều
này khiến Vô Thường có liên tưởng quái lạ đến một tình tiết trong truyện hắn
kiếp trước thiếu niên hay đọc “khinh thường Thần linh, chết!”.


  • Nếu… nếu thật sự có Thần, Tiên, Thánh, Phật, làm ơn xin hãy bỏ qua cho trẻ
    nhỏ Vô Thường không biết chuyện.

Vô Thường hoảng lên nói với bầu trời, tuy nhiên dù hắn có nói hay không nói
điều gì bầu trời đều đã im ắng bình thường trở lại.


  • Phù…

Trút đi gánh nặng sợ bị sét đánh chết, Vô Thường rốt cuộc xoay người đi lại
xác chết của Bát Hải, một vị tu luyện giả khi còn sống từng có tu vi Linh Nhân
cảnh hậu kỳ, cách đột phá Linh Nhân cảnh tầng một không xa.


  • Đợi ta sau khi từ Bách Thú Lâm trở ra, thiếu chủ mà ngươi yêu mến sẽ rất
    nhanh đi xuống gặp ngươi. Hãy yên tâm mà an nghỉ.

Dùng dao cắt đầu Bát Hải bỏ vào quần áo vải của chính Bát Hải rồi quấn lại
thành “vật phẩm”. Vô Thường mang vật phẩm vừa đạt được leo lên lưng ngựa, hắn
ngồi tĩnh lặng vừa trị thương vừa di chuyển ngựa chạy đường vòng đi hướng tây
bắc, quay trở về mộ phần của mẹ con Lâm Tĩnh Hoa để tế mộ.

Con đường khá xa, Vô Thường dự nhắm đến trời tối cũng đến được vì hướng tây
nam tính từ thành bắc và hướng tây bắc tính từ thành nam, phải nói là không
phải dài.

“Ha ha ha… ha ha hahahaha. Vô Thường đúng là Vô Thường, ta chính là ta, lợi
hại dĩ nhiên vẫn là lợi hại, không những thế, trình độ giả điên, giả khờ, giả
ngu ngơ đạt đến cực điểm, đứng trên đỉnh phong của sự lừa dối, nắm trong tay
mọi quyền điều khống tâm lý của người khác. Ha ha ha ha… há ha ha”.

Vô Thường vô tư đi được một đoạn nhỏ thì bất giác giọng cười như điên như dại
của Vô Thường kia vang vọng trong đầu Vô Thường.

Ngay tức thì Vô Thường không thể kiềm được cảm xúc dâng trào, hắn vội lấy tay
che ngay cái miệng của mình lại, hắn đối lại lời với Vô Thường kia.

“Mày đang nói gì, tao không thể hiểu”.

Ngữ điệu của Vô Thường trông như người nhíu mày với người nói lời khó hiểu,
nhưng trên thực tế, ẩn ở dưới cái bàn tay kia, một nụ cười hết sức man rợ,
biến thái vẫn còn in dấu rõ ràng trên gương mặt của Vô Thường.

“Thua, ta thua, ta không thể đấu lại trình độ của chính ta. Bất quá lại khá
tội nghiệp cho kẻ đó, kẻ tự dưng quan sát chúng ta để rồi bị chúng ta điều
khống, kéo họ đi đến con đường phải phát sinh mối quan hệ với chúng ta”.

Vô Thường kia giơ tay đầu hàng, nói hết câu thì im lặng, quay về nghiên cứu
nhiều thứ trong đầu Vô Thường.

Vô Thường cố trấn tĩnh biểu hiện bên ngoài, hắn cứ thề trị thương trên lưng
ngựa đen, cùng ngựa tiến về phía trước.


  • Tiểu tử này rất thú vị đây. Hắn không những có Tâm Đan biến dị, tâm kế mưu
    trí, mà còn được năng lực phóng thích linh lực khi chưa đạt cảnh giới Linh
    Nhân. Trong đám đệ tử hạch tâm, chắc cũng chỉ có hai đệ tử đứng đầu khi còn ở
    cảnh giới Bán Linh Nhân cảnh làm được giống vậy. Nào hãy cho ta xem, ngươi còn
    bao điều thú vị khác.

Ngồi trên một đám mây trắng tồn tại một nam tử thoạt nhìn chỉ khoảng 30 tuổi
trông rất tuấn mỹ, đẹp trai dạng trưởng thành, hắn tay đang nâng một chén rượu
nhỏ vừa uống vừa di chuyển đám mây theo sát Vô Thường từ trên cao, bộ dáng
tràn ngập hứng thú cùng nhàn nhã thư sinh vô cùng. Thế nhưng nam tử lại không
biết, bản thân từ lúc nhìn Vô Thường liền đã bị Vô Thường tính kế, một kế
không thể thoát, chỉ có thể làm không biết làm theo.

“Kẻ đó” trong lời của Vô Thường kia, chính xác đúng là nam tử có cảnh giới
khủng khiếp ngự mây phi hành này.

*Mọi bí ẩn đều được giải đáp ở chương sau. Nghệ thuật của Vô Thường mới chân
chính lộ ra một góc nhỏ.


Đệ Nhất Nhân Tộc - Chương #34