Người đăng: nhatbanhan
“Tưng…”
Tựa như một giọt nước trầm lặng rơi xuống không gian yên tĩnh mờ mịt, bóng
dáng Vô Thường xích lõa từ đầu đến chân, ngay cả “tiểu đệ” thiếu hơi nữ nhân ủ
rủ, lủng lẳng cũng lộ mặt ra ngoài bỗng xuất hiện tại không gian này, cùng lúc
đó, Vô Thường thức tỉnh.
Theo bản năng Vô Thường quay người một vòng, nhìn trời rồi lại nhìn đất, cuối
cùng tự hỏi
Xung quanh Vô Thường không phải bóng đen, trên đầu hắn không có mặt trời, dưới
chân hắn chẳng phải mặt đất, bước chân hắn đứng lên giống như một tấm kính
trong suốt nâng đỡ nó.
Theo nguyên lý ghi chép trong sách vở tu luyện của Hồng Long quốc, khi lĩnh
ngộ thần thông, Tâm Đan người có dạng gì thì sẽ đi vào thế giới đó cảm ngộ,
tựa như Phong Tâm Đan thì không gian chỉ toàn gió cuồng bạo thổi quét, không
có gì khác hơn ngoài chúng.
Vô Thường có hai Tâm Đan, trong đó giả dụ như cái Tâm Đan mà hắn tự cho là
“không thể nhìn thấy” kia không hề tồn tại, Vô Thường lại chỉ còn một Tâm Đan
duy nhất có vạn sợi xích quấn quanh.
Hỏa Tâm Đan có hình dạng như ngọn lửa, Kim Tâm Đan có hình dạng một cục
vàng,... còn Tâm Đan của Vô Thường nhìn chỉ như một cái vòng tròn hắc động đầy
khó hiểu. Vô Thường dù có lục tung kho sách của Kiếm Trận Tướng Phủ thì cũng
không hề có bất cứ thông tin gì liên quan đến hình dạng Tâm Đan như thế này.
Do vậy, Vô Thường cũng không biết phải mô tả cái không gian này như thế nào,
hắn chỉ có thể nhìn, có thể hiểu, nhưng để miêu tả chúng thành lời nói liền
không thể, vô cùng kỳ quái.
Không gian Vô Thường bất ngờ biển chuyển, khắp xung quanh hắn giăng đầy lôi
điện, âm thanh tiếng nổ rực rỡ như muốn xé nát cơ thể người nghe. Bất quá Vô
Thường hiện đang tồn tại dưới dạng ý thức nên không hề có cảm nhận gì.
Vô Thường khẽ đưa tay chạm vào từng tia lôi điện có thể nuốt cả cơ thể hắn
vào.
Tay Vô Thường vừa chạm vào lôi điện, không gian một lần nữa thay đổi, cuồng
phong gió bão, giông lốc khởi tố thay thế lôi điện phủ đầy không gian.
“Biến đổi…?!”
Vô Thường giật mình kinh ngạc, nhưng chỉ giây sau đó, hắn như hiểu ra điều gì
đó rồi lộ vẻ lắc đầu cười khổ, tự thẩm rằng “nếu ta chạm vào cơn lốc, không
gian xung quanh lần nữa biến đổi thì tức là ta vô địch ”.
Tay Vô Thường vuơn ra, chạm ngay vào cơn lốc cuồng phong…
Biển cả dâng cao, sóng lớn tràn ngập, cả không gian chìm vào trong nguồn nước
xanh thẳm vô tận.
Vô Thường bên trong làn nước vừa bơi lội vừa gật đầu tự đắc.
Hỗn Độn Khai Nguyên Tâm Đan là một trong ba loại Tâm Đan đứng đầu bảng Tâm Đan
Tối Cao thời thượng cổ do các “linh” truyền đạt cho Vô Thường. Hỗn Độn Khai
Nguyên Tâm Đan xếp hạng ba sau Lục Phương Tâm Đan và Hồng Mông Tâm Đan.
Có Tâm Đan tối cao này, lại cộng thêm vạn sợi xích vây quanh Tâm Đan xưa nay
chưa từng xuất hiện, Vô Thường nếu không vô địch trong cùng cấp bậc thì hắn
cũng không cần sống làm gì, ăn đá tự vẫn đi cho rồi.
Hỗn Độn Khai Nguyên Tâm Đan yêu cầu cần có tất cả 15 thuộc tính: Kim, mộc,
thủy, hỏa, thổ, băng, phong, lôi, khí, quang, ám, sinh, tử, không gian, thời
gian. Thiếu một cũng không thể thành.
Hiện tại chỉ là xuất hiện lôi, phong, thủy, Vô Thường còn cần 12 thuộc tính
khác nữa mới có thể đảm bảo.
Vô Thường trong làn nước điều chỉnh trạng thái thân thể, sau đó một quyền liền
tung ra, biến đổi khung cảnh.
Vô Thường liên tục tung quyền, tung cước, trên dưới, trên dưới… khung cảnh
xung quanh vì hắn luân phiên thay đổi.
Hỏa vực vô tận, thiêu đốt mọi thứ.
Xanh lục bao trùm, cây cối đung đưa, hoa cỏ rũ hương.
Đêm đen giăng đầy, ngón tay trước mắt không đủ thấy.
Ánh sáng chói lòa, tất cả như bị mạt diệt, tiêu tan.
Băng tuyết phủ đầy, đông cứng mọi vật.
Xung quanh chỉ toàn thạch, đất, cát.
Sức sống tràn đầy, trường sinh bất lão.
Đụng cái chết.
Muốn mọi vật chậm liền chậm, nhanh liền nhanh.
Phân tầng, chia cách, ngưng động.
Linh khí, không khí, nguyên khí, âm khí, dương khí, mọi thứ quy về “khí” đều
nằm trong khống chế.
Mọi sinh vật đều nằm trong kiểm soát, muốn chết liền chết, sống liền sống, hồi
sinh sẽ hồi sinh.
Âm thanh đều nằm trong tay.
Đề nén mọi người nằm bên dưới.
Êp nát mọi thứ.
Vô Thường đang bị lực hút, hút dính cả cơ thể vào cục đá, từ một cục đá khác
và cây, mảnh băng đang bay với tốc độ cao, dự sẽ đến đè lên người hắn. Vô
Thường trần chuồng lập tức hét lên.
Vô Thường một bên đánh đổi không gian này thành một không gian có tiếng cười,
tiếng khóc, sự giận dữ, phẫn nộ, tình yêu, nỗi đau,… tràn ngập.
Vô Thường đứng giữa sự hỗn loạn cảm xúc này, vẻ mặt biến dạng không còn từ để
tả.
Vô Thường lại giơ tay đánh một quyền, mọi thứ đều không còn tiếng động.
Hắn lại tiếp tục tung ra một quyền khác. Không gian xung quanh tự biến thành
sương mù, lúc ẩn lúc hiện.
Vô Thường lại đánh một quyền khác, không gian lập tức biến thành các mảnh vỡ
lúc ghép thành hình, lúc rời rạc.
Một quyền, một quyền, một quyền, một quyền, rồi lại một cước,...
Sắc bén?
Sự bùng nổ?
Khả năng hóa hình?
Huyễn ảnh?
Mềm dẻo?
…
…
Thôi, không cần nữa, điên con mẹ nó hết rồi.
Vô Thường ngồi một góc nhìn khối thân thể bi vạn đao chém xuống nhưng không
chết trước mặt, lâm vào trầm tư.
Tâm Đan này đã nằm ra ngoài sự hiểu biết của Vô Thường, hắn hiện chính là đang
liên kết lại những thứ đang diễn ra trước mắt để suy đoán tình hình.
Hỗn Độn Khai Nguyên Tâm Đan có 15 thuộc tính, tương đương với 15 Tâm Đan khác
tạo thành.
Lục Phương Tâm Đan là Tâm Đan có thể khống chế trên, dưới, trái, phải, trước,
sau và cả bên trong.
Hồng Mông Tâm Đan không có khả năng khống chế thứ gì, nhưng lại có khả năng
miễn kháng mọi khống chế, đồng thời người sở hữu lại mạnh vô đối và mạnh một
cách không giải thích được.
Tâm Đan của Vô Thường bao hàm cả Hỗn Độn Khai Nguyên Tâm Đan, tuy không nói có
bao gồm luôn cả Lục Phương Tâm Đan, Hồng Mông Tâm Đan nhưng cứ mỗi lần hắn ra
quyền, một dạng Tâm Đan khác sẽ hiển hiện rồi lại một Tâm Đan khác ra thay
thế. Cứ thế tiếp diễn thì chưa hẳn không có bao trùm Lục Phương và Hồng Mông
Tâm Đan.
Vì vậy, Vô Thường đang nghĩ đến một đáp án mà nếu cái khung cảnh thế giới xung
quanh hắn cứ liên tục thay đổi không có điểm dừng.
Thật ra, cái tên thích hợp nhất để gọi dạng Tâm Đan này là “Vô Tận Tâm Đan”,
“Vô Hạn Tâm Đan”, “Vạn Vật Tâm Đan” nhưng Vô Thường thích “Siêu Nhân Tâm Đan”
hơn, vì trong lòng hắn “siêu nhân” chính là hai từ ý chỉ không việc gì là làm
không được, cuối cùng luôn là người chiến thắng.
Đồng thời, gọi “Siêu Nhân Tâm Đan” cũng sẽ gợi cho Vô Thường nhiều ký ức về
cuộc đời Pháp sư ngày trước. Một kiếp người khá hoài niệm, không thể quên và
cũng không nên quên.
Cuối cùng, để khẳng định thêm về Siêu Nhân Tâm Đan, Vô Thường một lần nữa tung
quyền phá hủy không gian hiện tại, thay đổi thành không gian khác.
Nhìn một loạt hình ảnh cứ sinh ra, phát triển, suy yếu, khô héo, tan biến rồi
lại sinh ra, phát triển, suy yếu, khô héo,… Vô Thường lại tung ra một quyền
khác.
Vô Thường cứ mặc khung cảnh người vì yêu lao đầu vào biển lửa, người vì luyện
kiếm chặc đứt tình thân, cát vì đất, luôn luôn hòa trộn,… Hắn ngồi xuống, suy
nghĩ và cảm ngộ cách để tạo ra một thần thông dưới sức mạnh vô biên của “Siêu
Nhân Tâm Đan”.
Dựa vào tư liệu bên ngoài cũng như sự chỉ dẫn của các “linh”, Vô Thường rất
nhanh đã phân tích ra được “thần thông” nguyên bản là cái gì, sáng tạo ra sao.
Một bán Linh Nhân muốn tạo thần thông cho riêng bản thân, họ phải vượt qua hai
khó khăn.
Khó khăn thứ nhất, có thể hay không thể tiến vào không gian Tâm Đan như Vô
Thường hiện tại. Điều này khó hay dễ đều tùy thuộc vào năng lực của mỗi người.
Có người ngồi xuống chỉ mất không lâu liền loại bỏ được hết tạp niệm tiến vào,
có người thì vài ngày, vàng tháng, vài năm, thậm chí không thể.
Loại bỏ tạp niệm để hóa vô ưu, vô lo là chuyện không hề đơn giản. Ở Hồng Long
quốc, trong lịch sử ngàn năm trở lại, người có thể loai bỏ tạp niệm nhanh nhất
để tiến vào không gian Tâm Đan là khoảng 2 năm, người này là Hồng Mặc Trác,
ông nội của hoàng đế đương thời.
Khó khăn thứ hai, ngộ thần thông từ cảnh quan xung quanh, đây cũng là bước Vô
Thường đang thực hiện.
Bán Linh Nhân bước được vào không gian Tâm Đan, việc đầu tiên cũng cuối cùng
họ làm ở đây chính là dựa vào quan cảnh của Tâm Đan để tạo ra một chiêu thức,
và chiêu thức này sẽ chính là thần thông đầu tiên của họ.
Tất nhiên, điều này cũng không hề đơn giản.
Đứng trong biển lửa chỉ có lửa thiêu đốt xung quanh, có thể hình dung ra chiêu
thức nào đây?
Đứng trong lôi điện phủ khắp lối, có thể tạo ra chiêu thức nào đây?
Khó, rất khó. Trong lịch sử 1000 năm của Hồng Long quốc, Hồng Mặc Trác mất
thời gian ngắn nhất để sáng tạo thần thông và phải mất tròn 2 năm. Hồng Mặc
Trác khi ấy trở thành Linh Nhân chỉ 21 tuổi, là vị Linh Nhân cảnh trẻ tuổi
nhất lịch sử 2000 năm của Hồng Long quốc.
Hai khó khăn trên thật sự rất khó, nhưng đó chỉ là với tu luyện giả bình
thường. Với Vô Thường, một vị Pháp sư đã từng có pháp lực, đã từng đau khổ tập
luyện khiến bản thân trở nên thuần khiết để có khả năng liên kết với các
“linh” trong tự nhiên, đã từng mất 15 năm nghiên cứu mới tự tạo ra được một
phép thuật tài giỏi cho riêng mình, lại cộng thêm với khả năng hình dung chiêu
thức phong phú từ việc xem phim ảnh ngày trước, để sáng tạo ra một chiêu thức,
một thần thông, quả thực quá mức dễ dàng, nghĩ là ra.
Chưa kể, với Siêu Nhân Tâm Đan, Vô Thường thoải mái suy diễn các dạng chiêu
thức. Sau thần thông thứ nhất, hắn sẽ tạo thần thông thứ hai, thứ ba, thứ tư,…
vô hạn thần thông cho đến khi hắn không còn nghĩ ra được nữa thì thôi.
Bất quá ngay tại lúc này, ngay tại giây phút Vô Thường chuẩn bị tạo ra loại
thần thông thứ nhất thì một cảm giác như muốn nổ tung dâng lên, thậm chí các
bạn “linh” của Vô Thường cũng thì thầm bên tai kêu hắn dừng lại. Buộc Vô
Thường phải ngay lập tức thoát khỏi không gian Tâm Đan, tỉnh dậy.
Vừa mở mắt ra giữa đêm khuya không một tiếng động, Vô Thường tức khắc trò
chuyện với những người bạn của mình.
…
…
…
Ra là vậy, cảm ơn các ngươi.
Vô Thường vuốt mồ hôi, âm thầm cảm thấy may mắn. Hắn nếu vừa rồi tạo ra thần
thông, tiến cảnh Linh Nhân liền tiêu.
Qua cuộc trò chuyện nhỏ với các “linh”, Vô Thường nhận một số thông tin cực kỳ
quý báu.
Khi sáng tạo ra được thần thông đầu tiên, bán Linh Nhân sẽ đột phá thành Linh
Nhân cảnh, và khi đó họ sẽ nhận một lần thanh tẩy và chúc phúc từ thiên nhiên*
để biến đổi từ Phàm Nhân thành Linh Nhân.
*Giống như quy định của tự thiên: nam đến tuổi có râu.
Đây là một quá trình mà các “linh” khuyên hắn phải chọn địa điểm tốt, linh khí
dồi dào, xung túc để đột phá, lúc đó mới nhận được nhiều điều tốt cho con
đường tu luyện sau này.
Đột phá nơi này, đột phá như bao kẻ khác, đột phá như người bình thường vẫn
làm, sẽ không có quá nhiều lợi. Vô Thường phải áp chế.
Nơi Vô Thường nói đến chính là phần trả ơn của bốn “linh” nữ nhân* mà Vô
Thường đã trả thù giùm họ.
Một nơi ẩm thấp, nằm dưới lòng đất nhưng lại có một dòng suối năng lượng mà
ngay cả triều đình đều phải mơ được, ước thấy.
Thở nhẹ nhỏm một hơi, Vô Thường bước đến cửa sổ, ngắm nhìn bầu trời đầy sao
trên cao trầm tư.
Khoảng nửa giờ đồng hồ sau, Vô Thường thắp một ngọn nến đặt trên bàn, lấy
trong tủ sách ra quyển “Luyện Đan Sư” học tập dưới ánh nến lập lòe. Cùng với
đó, sau lưng Vô Thường vẫn là hai cổ thi thể lạnh toát, không ngừng tỏa ra mùi
tử thi nhàn nhạt quanh quân khắp phòng.
Trở thành Linh Nhân cảnh, mọi thứ mới chỉ là bắt đầu. Luyện đan luyện khí, chế
phù, đồ đằng, trận pháp, thuần thú,... vẫn còn chờ hắn chinh phục.
*Như đã từng nhắc: linh và Vô Thường kết bạn, hắn giúp bốn "linh" kia tuy ko
cần quà, nhưng đó là tấm lòng bôn "linh" kia tự nguyện trao cho hắn.