Người đăng: Thy Baby
Như mọi hôm, khi mặt trời vừa mọc là Đế Tâm đã tỉnh giấc và ra ăn sáng sau đó
luyện thể . Dù di chuyển vẫn còn khó khăn vì đeo vật nhưng cũng khá hơn nhiều
rồi, cơ thể của hắn cũng đã dần dần thích nghi được với áp lực mà chúng gây
ra.
Nhưng khi Hắc Đế Tâm ăn sáng xong không như mọi khi, phụ thân hắn không cho
hắn đi luyện thể mà kêu hắn vào phòng.
Đế Tâm vừa vào phòng, Hắc Vô Song làm một bộ cao thủ tịch mịch bộ dáng nói :
- Tâm nhi, như ngươi đã biết ta Hắc Vô Song, ông nội ngươi Hắc U Linh và tổ
phụ của ngươi Hắc Tiểu Đại đều là nhân vật đỉnh tiêm trong ma đạo . Ngươi có
biết tại sao không ?
- Không, Tâm nhi không biết thưa phụ thân - Đế Tâm đáp trả bằng giọng nói và
đôi mắt như người có tội . Có lẽ hắn đang cảm thấy thất vọng về mình.
Thấy thế, Vô Song than thầm trong lòng " Quả thật là trẻ nhỏ dễ dạy a ! Hắn
biểu hiện như vậy, ta phải sử dụng hết sức bình sinh của mình để dạy bảo "Chân
Lý Chi Kinh" gia truyền cho hắn mới được . "
Sau đó, hắn ho khan và nói :
- Hừ ! Sở dĩ gia tộc ta được như vậy là nhờ vào truyền thống từ thời ông tổ
của ngươi . Chính ông tổ của ngươi, hay còn là phụ thân của ta Hắc Tiểu Đại
đã sáng tạo ra "Chân Lý Chi Kinh ", một môn công pháp siêu thiên tuyệt địa ,
quỷ khiếp thần sầu ai ai cũng phải kinh sợ từ đó ra đời . Ngươi có thể tưởng
tượng được môn công pháp đó lợi hại như thế nào chứ ? Lão nhân gia từ một phàm
nhân mà bây giờ đã là thái thượng trưởng lão của đệ nhất ma giáo Thiên Ma ,
còn phụ thân ngươi thì là đại danh đỉnh đỉnh " Anh minh thần võ chuyên đi hố
người đệ nhất ma giáo Thiên ma Hắc Ma Đầu ". Hôm nay, chính tay ta sẽ truyền
lại cho ngươi công pháp đó . Tâm nhi vào chỗ ngồi đi nào.
Sau khi Hắc Đế Tâm ngồi xuống, Vô Song lần lượt giảng đạo lý cho Đế Tâm :
- Quan sát bách tính thiên hạ đến giờ tổ phụ ngươi đã ngộ ra rất nhiều chân
lý " Thắng làm vua thua làm giặc "; Nhược nhục cường thịt "; " Yếu cũng là một
tội "; " Nhân hữu chi trung không bàn da mặt "; " Phàm là mỹ nữ ta đều thu "
...
......
-Công pháp gia truyền của chúng ta cũng được viết dựa trên các đạo lý này như " " ; " " ; " 36 kế vi chạy thượng sách " ; " Trực diện chi bại ám diện chi thắng " ; " Minh thương dễ tránh, ám tiễn khó phòng " ;.
....
- Trước tiên ngươi hãy ghi nhớ 5 chân lý này đi đã . Vào buổi tối ta sẽ kiểm
tra lại 5 chân lý này, chỉ khi ngươi học thuộc được nó thì mới xem như là
thành viên của gia đình ta . Còn bây giờ, ta với ngươi vào thành.
Nói xong, Vô Song nói tiếp :
- Vô Song ta đã là cao thủ đỉnh tiêm thì không cần ăn nhưng Đế Tâm vẫn còn
nhỏ nên thức ăn vẫn phải có trong bụng mới có thể phát triển và tu luyện được
nên phải vào thành để mua thức ăn và quần áo cho Tâm nhi rồi . Tu luyện ở đây
hơn nữa tháng quần áo cũng đã rách te tua sao đúng với phong độ giáo chủ như
ta chứ.
Chưa kịp dứt lời, Đế Tâm đã hớn hỡ một mạch chạy thẳng vào phòng và thu dọn
đồ đạc của mình,
Đứng ngoài,
Khi đi đến trước cửa thành Dạ Yên, Đế Tâm òa lên ngạc nhiên và vui vẻ vì đây
là lần đầu hắn được phụ thân dẫn đi ra ngoài chơi . Sau đó, Vô Song đánh vào
đầu Đế Tâm và nói :
- Thân là con giáo chủ ngươi phải có phong độ khí phách như ta hiểu không ?
Không thể thất thố như vậy được quả thật là quá mất mặt.
Mặt Đế Tâm méo mó lại, đây là lần đầu tiên sau nửa tháng hắn được ra khỏi núi
đi chơi a ! Sao có thể bất công như vậy . Hắn nói Vô Song :
- Phụ thân ngươi nên nhớ trước khi đi mẫu thân đã nói gì.
Vô Song thầm hô không ổn, hắn gấp rúc xoa đầu Đế Tâm và bảo :
- Đâu có, đâu có a ! Ta thương tiểu bảo bảo nhất mà vừa rồi ta chỉ là giết
con côn trùng ở trên người ngươi thôi . Chứ ta làm sao đánh tiểu bảo bảo được
chứ.
Thấy Hắc Đế Tâm mặt bình thường lại, hắn thầm hô " May ta đã kịp phản ứng ".
Sau đó, cha con Vô Song vào thành, trong thành tiếng ồn ào nhộn nhịp khắp nơi
, các món đồ chơi của trẻ con hay dùng đều được bày bán . Trong Tâm nhi có vẻ
rất thích nên Vô Song đã mua một cây kẹo hồ lô và vài món đồ chơi cho hắn bù
lại Đế Tâm phải luyện tập chăm chỉ hơn . Với bản tính trẻ con thì tất nhiên Đế
Tâm đã đồng ý, thế là trên đường đi, vừa xem hai bên thành Đế Tâm vừa học "
Ngũ Đại Chân Lý " phụ thân vừa dạy hắn.
Đi một hồi sắp đến Bách Phục Điếm, thì một vị trung niên đột ngột lao ngang
qua Vô Song, nhưng vừa đi được một lát thì đầu của hắn đã lìa khỏi cổ tử vong
ngay tại trong thành . Kế tiếp Vô Song đi đến chỗ hắn và lấy trên người hắn ra
một tiểu hồng bao . Đó là túi trữ vật của Vô Song, vừa rồi khi lướt qua tên
trộm này đã nhanh tay lấy được nó nhưng làm sao có thể qua được con mắt cường
giả của Vô Song.
Lấy xong, Vô Song nói :
- Ngươi trộm của bá tánh muôn dân thì được nhưng đừng bao giờ đụng vào đồ của
bổn giáo chủ.
Hắn quay người bước lại chỗ Đế Tâm và tiếp tục bước tới Bách Phục Điếm bỏ lại
sự kinh hoàng của mọi người bên đường . Lát sau, thành chủ Vi Vô Niệm tới nơi
và sau khi nhận ra kiếm khí của Vô Song trên người vị trung niên kia thì mắt
hắn lóe sáng lòng nghĩ thầm :
- Đây là vết kiếm khí của giáo chủ mà ! Có lẽ hắn đã đến Thăng Long Thành
cùng với tiểu thiếu chủ vào Bách Phục Điếm để mua đồ cho tiểu thiếu chủ đây .
Phen này ta phải thể hiện cho thật tốt mới được.
Xong, Vi Vô Niệm sai người dẹp xác tên này và hồi thành.
Trên đường đi lúc này, mặt Vô Song rất bình thản vì Dạ Yên Thành và cả ngũ
đại quốc gia xung quanh Hàn Sơn đều là sản nghiệp của Thiên Ma Giáo cả và vừa
rồi khi giết tên kia hắn cũng không cho Đế Tâm thấy mà đã dùng ma khí để che
đi.
Bước tới Bách Phục Điếm Vô Song chỉ Đế Tâm tấm bảng Bách Phục Điếm và nói :
- Tâm nhi, ngươi có cảm nhận được gì từ tấm bảng này không ?
Hắc Đế Tâm đáp :
- Tấm bảng này có khí thế bất phàm hẳn người viết chữ là một cường giả đỉnh
cao khai thiên lập địa, ẩn sâu trong những chữ ấy là một khí thế hùng hồn
đang ẩn núp tựa như chờ ngày xông thiên biến thành cửu long bay lượn.
Vô Song thở dài một tiếng nói :
- Đây là tấm bảng do ma tôn Vĩ Thương Sinh viết, năm xưa trước khi phi thăng
lên tiên giới lão nhân gia đã viết tấm bảng này tặng lại cho tông giáo của
mình, ẩn sâu trong đây là một môn thần thông cao thâm, ai có thể nhìn ra môn
thần thông này đều trở thành truyền thừa giả của hắn, nhưng vạn năm nay không
ai có thể nhìn ra bất cứ điều gì từ nó cả, tông giáo của vị ma tôn ấy cũng
dần suy tàn và bây giờ biến thành Bách Phục Điếm như ngươi thấy, nhưng đừng
vì vậy mà khinh thường, đạo thống xuất ra một thiên tài như Vĩ Thương Sinh
thì làm sao nội tình có thể đơn giản chứ, dù xuống dốc nhưng nếu xuất toàn bộ
nội tình ra thì cũng là một đại cự đầu của Tu Chân Giới . Ta nghĩ ngươi là
"Tâm Ma Thể " cùng với lão nhân gia hắn nên có thể nhìn ra một hai, có lẽ ta
hi vọng quá nhiều rồi.
Nói xong, Vô Song dẫn Đế Tâm vào trong cửa hàng, nhưng cả hắn và Đế Tâm
không ai biết khi cả hai vừa bước đến thì nguồn thần thức ẩn giấu trong tấm
bảng đã tỉnh dậy và âm thầm quan sát cả hai từ nãy đến giờ, khi Đế Tâm bước
vào cửa hàng thì nguồn thần thức dưới dạng lão giả thầm thở dài một tiếng và
than :
- Rốt cuộc người thừa kế của ta cũng đến rồi . Ai ! Bao nhiêu năm a cuối cùng
"Tu Chân giới" cũng xuất ra một cái "Tâm Ma Thể" thiên tài rồi, nhưng vừa rồi
khi ta quan sát cơ thể hắn thì không chỉ có Tâm Ma lực mà trong cơ thể đứa nhỏ
này còn có cả Thái Dương lực và Tinh Thần lực a ! Qủa thật là kì lạ Tâm Ma lực
và Thái Dương lực hai cỗ lực lượng khắc chế nhau sao hắn lại có cả hai trong
cơ thể . Còn Tinh Thần lực không phải chỉ có tộc nhân của gia tộc kia có hay
sao . Nhưng thôi dù sao hắn cũng là truyền nhân của ta, ta đã đợi bao nhiêu
năm rồi a ! Một vạn năm, tận một vạn năm ! Quả thật là nhân sinh nhất mộng ,
một vạn năm đã trôi qua rồi, nhưng cuối cùng người thừa kế của ta cũng đến .
Haha ...
Chương 5 đăng lên sơ lược thôi chút muội sửa lại và thêm nội dung tại bận cờ
bạc rồi ( lô tô ) @@