Người đăng: thanhhs79
Đối với y học kém cỏi ở thế giới này thì việc chữa lành chân tay gẫy xương là
chuyện không thể nào, đó là chuyện mà chỉ có những nhân vật trong thế giới võ
đạo cao thượng mới có được.
Phàm nhân ở nơi này sinh mệnh bé nhỏ và hèn kém như giun dế, nơi này còn không
cả có quan phủ, không có lực lượng chấp pháp và lại càng không có đế chế nào
quản lý.
Nơi này toàn bộ đều là dưới sự quản lý của cường giả, các đại thế gia có cường
giả sẽ tự nhiên hội tụ nhân tâm đứng ra làm người chủ trì.
Minh Linh Trấn nhỏ bé này có 5 đại thế gia quản lý, những thế lực khác đều là
phụ thuộc, Dinh gia cùng Trần gia hắn là cùng phụ thuộc vào Lâm gia. Một thế
lực đứng thứ 5 trong 5 đại gia tộc.
Lâm gia hùng mạnh đến độ có cả 3 vị Thiên Mệnh giả, lực lượng mạnh mẽ có thể
bài sơn đảo hải chính là "thần tiên" trong mắt người phàm khác.
Thiên mệnh giả là một cảnh giới đặc thù của thế giới này, là người có thể thức
tỉnh ra Mệnh Hồn.
Mệnh hồn là lực lượng đặc thù mà mỗi nhân loại ở đây đều có, chỉ khác nhau là
có thể kích phát ra hay không mà thôi.
Tỉ lệ này nhỏ vô cùng, chỉ được tính bằng 0, 001% nhân loại trên đại lục có
thể thức tỉnh ra.
Mệnh Hồn là sản phẩm của thiên đạo, cũng là thứ mà thiên đạo ban cho con
người.
Mỗi người sinh ra đều có đặc thù mệnh cách, giống như 1 bộ phim tự nhiên sẽ có
nhân vật chính, có kẻ ác có kẻ xấu, và cũng có vô vàn nhân vật quần chúng
Như vậy so sánh ra, Thiên mệnh giả sẽ chính là nhân vật chính trong phim, còn
phàm nhân chính là nhân vật quần chúng.
Mệnh cách sinh ra khí vận, khi nhân loại có mệnh cách cao quý tích tụ đủ khí
vận sẽ tự nhiên có thể thức tỉnh ra đặc thù mệnh cách hình thức đó chính là
Mệnh Hồn.
Người bình thường không có mệnh hồn dù có cường đại công pháp và ngộ tính cỡ
nào cũng vô pháp tiến triển, nhưng mà tất nhiên đó là giới hạn ở thiên tư trời
ban.
Thiên Vũ đại lục này, trời ban cho ai có thiên tư người đó mới có mệnh cách,
và ngược lại
Người không có mệnh cách, thiên tư tự nhiên bé nhỏ không đáng kể.
Thiên Mệnh giả khi luyện đến một tầng thứ đủ cao sẽ tự có thể trấn áp khí vận,
tẩy luyện huyết mạch khiến cho cả một đại gia tộc đời sau sinh ra vô số mệnh
cách cao quý, một người thành thần gà chó đều thăng thiên chính là đạo lý này.
Trong lúc tiêu hóa ký ức của Trần Thiên, hắn đã tìm ra được vô số thông tin
đáng kích động.
Kiếp trước địa cầu không có linh khí vô pháp tu luyện, nhân loại ngoại trừ tu
các loại tà đạo hoặc như hắn là tu luyện dị năng hình thành do năng lượng hóa
học ra không còn có tu luyện giả.
Nhưng mà ở đây thì có.
Trần gia này chỉ là phân chi của đại tộc Trần gia, bị chủ tộc đuổi ra khỏi gia
phả bây giờ sa sút ở trấn nhỏ này bị người người bắt nạt.
Trần gia vì thế không có Thiên mệnh giả, chỉ có tứ đại hộ vệ là những võ giả
tu luyện võ đạo cường kiện thân thể, tuy không sánh bằng Thiên mệnh giả nhưng
trong phàm nhân cũng là cường giả.
Trần Thiên từ năm 15 tuổi không thể thức tỉnh Mệnh Hồn đã được chú định vĩnh
viễn là phàm nhân, nhưng bây giờ thì đã khác
Bây giờ mặc dù hắn vẫn như cũ không có Mệnh Hồn nhưng lại có một thứ, Dị Năng
hơn nữa nhờ tiểu không gian luyện hóa được từ địa cầu hắn xuyên không tới đây
còn mang theo một sản phẩm công nghệ cao từ hiện đại.
Quang Não.
Vật này khi hắn ở địa đầu chính là một cái nô lệ gông cùm, nhưng ở đây lại
không phải nữa.
Thứ nhất nơi đây không có tổ chức dị năng, không có máy chủ khống chế
Thứ 2, hắn xuyên không chỉ mang theo linh hồn, Quang Não cũng không có gắn vào
tủy não nữa.
Nắm trong tay con chíp bé bằng móng tay út này, Trần Thiên âm thầm chuyển dị
năng của mình đưa tới luyện hóa nó.
Cùng lúc hắn làm nhiều việc, dị năng cũng bị hắn điều động hết công suất vốn
có.
Trọn vẹn mất 30 phút sau, quang não rốt cuộc bị hắn luyện hóa xong xuôi.
Quang não này trực tiếp bị hắn đưa tới đầu mở một miếng da sau ót mà chui vào.
Quang Não nhập vào sọ não cũng không nhập vào tủy não mà chỉ đặt vào một
khoảng trống nằm đó.
Vật này khi bị dị năng của hắn luyện hóa là đã trở thành một bộ phận của linh
hồn, tự nhiên không cần đánh sâu vào não bộ như trước kia.
"Tút...tút..tút..." âm thanh nạp năng lượng vang lên, Quang Não bắt đầu thu
năng lượng cơ thể hắn để nạp điện chuẩn bị vận hành.
Siêu máy tính này ở nơi không mạng không vệ tinh như thế giới này sẽ mất đi
rất nhiều chức năng, tuy nhiên với những chức năng cơ bản thôi cũng là đủ
nghịch thiên đối với nơi nghèo khoa học như nơi đây.
Quang não và dị năng sẽ là vốn liếng lớn nhất của hắn để tồn tại ở thế giới
này.
"Hài nhi, cháo...tới...đây là cháo Tu Ha, và canh sâm, còn nóng mau ăn..."
Trần Chiến hớn hở tiến vào, một nô tỳ bưng mâm đồ ăn còn ông ta thì hấp tấp
kéo tới cái bàn rồi dìu Thiên ngồi dậy.
"Là cha nấu sao...thật ngon"
Tu Ha là một loại đặc sản gần giống tổ yến ở địa cầu, rất quý giá và bổ dưỡng,
Trần gia trồng Dương Sâm và kinh doanh Tu Ha cho nên rất không thiếu, Trần
Thiên trước kia cũng rất hay được ăn.
Thấy Thiên như con chó con đói bụng húp sùy sụp canh do mình tự nấu, Trần
Chiến cười lên hạnh phúc và nuông chiều
Tấm lòng cha mẹ, rộng lớn bao dung, ấm áp mà đáng quý
Ăn hết một chén cháo xong lại ăn hết một hộp canh sâm mới thấy ấm dạ, giải
quyết cơn đói suốt mấy ngày hôn mê, Thiên mới giống như hồi lại sinh lực.
"Cha...ngài cũng mệt rồi mau về phòng ngủ đi"
Nhà này neo người, Trần Chiến cũng chỉ có mình hắn là con, lúc bị gia tộc trục
xuất cũng chỉ mang theo 4 đại hộ vệ cùng chút tài sản nhỏ về trấn này mua nô
lệ lập nghiệp dựng căn cơ.
Gia tộc 2 từ này nói thì lớn nhưng thật ra rất là đơn giản, việc nhiều người
ít, bây giờ bản thân hắn đã bệnh liệt giường, cha hắn túc trực bên cạnh mấy
ngày đã mệt mỏi, không thể nào lại ngã xuống.
"Được...được...hài nhi, ngươi cũng nghỉ ngơi"
Trần Chiến dù đi nhưng không yên tâm vẫn để lại 2 nô tỳ bên cạnh hầu hạ quạt
gió.
Bước ra khỏi phòng miệng ông vẫn không tắt đi nụ cười.