Trọng Sinh - Dị Năng


Người đăng: thanhhs79

Thiên Vũ Đại Lục, Minh Linh Trấn

"...haiii, Trần gia chủ ah xin lỗi, bệnh của thiếu gia ta vô pháp chữa khỏi,
kinh mạch trên đầu của thiếu gia bế tắc đây là bệnh trạng mà đại lục này đã
tuyệt chứng không thể chữa, thời gian của thiếu gia không còn nhiều Trần gia
chủ xin bớt đau buồn"

Một vị y sư buông tiếng thở dài, cầm lên hòm thuốc cáo từ đi về.

Ông ta vừa đi, bầu không khí liền lặng đi vị trần gia chủ toàn thân vô lực,
đôi vai buông thõng, nét mặt già nua bi ai.

Trần gia tại Minh Linh Trấn là một gia tộc nhỏ chỉ xếp thứ 17, trước kia trần
gia còn chưa xuống cấp đã từng là dòng dõi đại phiệt trong trấn, lúc đó các
thế gia đều nịnh hót tấp nập, đệ tam thế gia Dịch gia còn trăm phương ngàn kế
câu kéo đem lương duyên gắn kết định ước gả thiên kim Dịch Thủy Hàn cho đại
công tử trần gia cũng là Trần Thiên đang nằm ở đây.

Đáng tiếc đại lục này yêu ma hoành hành, nhân mạng rẻ rúng như cỏ rác, Trần
gia một lần bị yêu ma tàn sát đã suy sụp cực độ, nhân tâm liền quay đầu, bằng
hữu quay lưng.

Dịch gia không nói hai lời liền cắt đứt quan hệ, thẳng thừng cắt bỏ hôn ước
thậm chí trở mặt khắp nơi tuyên truyền ra ngoài, thiên kim Dịch gia còn công
khai nhiều lần khinh bỉ với Trần Thiên, sau đó còn cố ý bám đuổi một vị Thiên
mệnh giả đệ tử Thanh Thiên Môn hòng là một bước lên trời.

Cũng vì thế Trần Thiên nhiều lần không nhịn được nhục liền xảy ra xô sát.

Tên Thiên Mệnh giả Lý Sơn đó vô pháp vô thiên liền trực tiếp phế bỏ Trần Thiên
sau đó cuồng vọng buông lời thách thức toàn bộ Trần gia.

Trần Thiên bị đánh gãy 2 chân, đầu còn bị thần bí Mệnh Hồn của hắn xâm nhập đả
thương, nằm đây đã 3 ngày không tỉnh, vô phương cứu chữa.

Cha hắn là Trần Chiến đã 3 ngày không ngủ chăm sóc bên cạnh, trần gia hiện giờ
chỉ còn hắn là con trai cũng là hi vọng duy nhất của cuộc đời ông.

Nhiều lần tuyệt vọng ông đã mấy lần buông bỏ tự trọng quỳ gối hướng tới Trần
gia chủ mạch cầu cứu nhưng gia tộc này lãnh huyết vô tình trực tiếp đá ông ra
khỏi cửa.

Hôm nay nhận được tin của y sư, ông như tro tàn vô lực ngã xuống, vừa vì kiệt
sức vừa vì tinh thần mà ngất đi.

Trần gia đến nước này đã không còn cái gì hi vọng.

Nhưng mà xưa nay sự đời vẫn luôn có biến cố, và biến cố sắp tới của Trần gia
chính là khởi đầu của câu chuyện mà tôi muốn kể này.

"Oanh....oanh..." trời ban ngày nhưng bỗng nhiên vang lên một loạt tiếng sấm
rung trời, cả thiên không thoáng chốc tối đen một mảnh

"Ah...yêu ma kéo tới, mau chạy...mau chạy..."

Toàn bộ Minh Linh Trấn lập tức như sắp gặp thiên tai nhân họa, ai nấy lòng đều
bàng hoàng hoảng sợ bỏ chạy hoặc chui xuống hầm.

Thiên Vũ Đại lục này yêu ma khắp nơi, giết người ăn thịt không gớm tay, mỗi
khi mây đen hoặc trời sinh dị tượng đều là báo hiệu sự xuất hiện của chúng.

Minh Linh Trấn toàn một đám người phàm, trước yêu ma đều sợ hãi khôn cùng

Tuy nhiên, trận trận hắc vân lôi vũ này lại không phải là yêu ma giáng lâm.

Mây đen như một tấm thảm che khuất bầu trời không lọt một tia sáng, những tia
lôi xà loằng ngoằng khiến nó trở nên dữ tợn

Chỉ là trong trấn này lại chạy hết không có ai nhìn thấy giờ phút này giữa bầu
trời hắc vân lại mở ra một cái hố đen ngòm khiếp người, một đạo tia sáng từ đó
thoát ra.

"Oanh..." lỗ đen khép lại

Tại một nơi khác.

"Ah...đây là đâu" trong một mảnh ý thức tối đen, linh hồn xa lạ ngơ ngác nhìn
dáo giác xung quanh.

Nó một đường vô định bơi đi tiến về phía có nhiều ánh sáng.

"Giác Thiên ta còn chưa chết sao, nơi này là chỗ nào sao lại giống như...ah,
đây là não bộ ..là não bộ người"

Giác Thiên hắn kiếp trước là một tinh thần hệ dị năng tất nhiên hiểu rõ não bộ
hơn ai hết, vừa biết mình trong não bộ một người hắn liền ném hết một đám câu
hỏi qua bên, dọc theo một con đường quen thuộc thẳng tiến về một nơi sâu xa.

Giác Thiên hắn kiếp trước là một dị năng giả trên địa cầu, trăm phương ngàn kế
phản kháng trốn khỏi tổ chức ma quỷ đó cuối cùng bị giết chết, nhưng vì năng
lực của hắn đặc thù không ngờ trong lúc thí nghiệm vô tình luyện hóa một mảnh
hư không, lúc chết lại vì đó mà vượt thời không đến đây.

Thời gian không biết trôi qua bao lâu cho đến khi Giác Thiên hắn tìm được tới
nơi mình đến thì lúc này.

Hắn ngây ra

Chỗ này là nơi trọng yếu nhất của não bộ, nơi chứa đựng linh hồn cũng là xuất
phát điểm để kích phát ra uy năng lớn nhất của não bộ.

Giờ phút này hắn là đang đứng đối diện với một bóng người rất mơ hồ, nói chính
xác hơn là có tới 10 đạo bóng hình cùng trùng điệp lên nhau hơn nữa giống như
còn đang không ngừng suy yếu chết đi.

"Là một người sắp chết sao, ngươi linh hồn là nhân loại hẳn thể xác cũng là
nhân loại, ta lạc đến đây giống như ý trời đã định, ngươi chết thể xác này
cũng chết...ta cũng sẽ chết, tiểu tử...dung hợp cùng ta, cùng hưởng thể xác
này nhận tân sinh"

Đáng tiếc lời Giác Thiên nói tên này lại không nghe, trong ý chí của hắn hệt
như tro tàn chứa đầy oán hận và bất lực đã mất đi tỉnh táo, không kiểm soát
được thân thể.

Giác Thiên bất lực nhìn hắn
"Nếu vậy, ta thay ngươi tiếp quản thân thể này"

Nói xong hắn quyết ý tiến tới trực tiếp đưa tay xuyên qua linh hồn Trần Thiên
vận dụng năng lực đặc biệt của mình.

Dị năng: Đồng Hóa

Chỉ thấy linh hồn Giác Thiên phát ra một lực lượng mầu trắng đục kỳ dị, chỗ
chạm tới Trần Thiên liền trực tiếp xâm nhập sau đó chiếm cứ đồng hóa thành một
mầu trắng đục tương tự.

Thời gian rất ngắn sau đó linh hồn Trần Thiên liền biến thành mầu đục đã hoàn
toàn bị đồng hóa mất.

Giác Thiên quen tay liền thực hiện năng lực thứ 2, dung nhập

Dị năng của Giác Thiên kiếp trước chính là như vậy, Đồng Hóa có thể thực hiện
với bất kỳ vật gì kể cả sống hay chết thậm chí còn có thể đồng hóa được cả dị
năng của kẻ khác.

Sống có thể đồng hóa cả người đem người đó biến thành một "bản thân" thứ 2

Chết có thể đồng hóa năng lượng, phi vật chất thậm chí là trong lúc gần đây
hắn còn thí nghiệm đồng hóa cả không gian.

Tất nhiên không gian này chỉ là một mảnh không gian nhỏ xíu bằng đầu người,
dùng suốt cả 1 tháng trời không nghỉ mới chỉ thu được một lượng bé xíu như vậy
cho nên hắn từ bỏ.

May mắn là vì loại thí nghiệm này cho nên lúc chết hắn lại tìm được cơ hội tân
sinh.

"Lách...cách..." quá trình dung hợp rất nhanh liền xong xuôi, ngay lập tức vô
số thông tin trào vào óc.

Giác Thiên sững sờ tại chỗ.

Một thế ký ức, 17 năm trải nghiệm
Nói nhiều không nhiều nói ít không ít

"Uhm...Trần Thiên, cùng giống ta một chữ "Thiên", tốt...từ nay ta giúp ngươi
tiếp quản gia thế và thù hận này"

"Đáng tiếc não bộ này kích phát quá ít...e rằng còn không tới được 0,001% ah,
có điều não bộ này phức tạp, tiềm năng cao vô cùng chí ít cũng gấp 10 lần nhân
loại địa cầu trước kia"

Ánh mắt hắn nhìn về không gian thức hải bẩm sinh lớn gấp 10 lần D cấp dị năng
thức hải của mình kiếp trước, trong lòng hào hùng sinh ra

Để Giác Thiên ta chinh phục thế giới này đi


Đế Mệnh - Chương #1