Người đăng: bestazir123
đoạn sau của chương 46 ta sẽ viết sau ( chưa nghĩ ra), ta sẽ thêm vào thẳng
chương 46 luôn
.......................
Hành lang tầng 3, Nguyễn Tuấn Long một bên nhẹ bước, một bên trầm tư suy nghĩ.
Hắn luôn cảm thấy có điều gì đó không hay đã xảy ra trong lúc mình hôn mê. Và
chắc chắn Aki biết rõ điều này.
Nhưng từ thái độ né tránh của Aki lúc nãy khiến hắn biết rõ Aki không muốn nói
chuyện đã xảy ra
Vậy cuối cùng đã xảy ra chuyện gì mà Aki không muốn nói ra? Nguyễn Tuấn Long
rất muốn biết nhưng cũng chẳng có cách nào để hiểu được
Mà thôi, việc đến đâu hay đến đó, sẽ có ngày sự thật được phơi bày
Nghĩ vậy, Nguyễn Tuấn Long liền lắc đầu một cái, cũng không xoắn xuýt trong
chuyện này nữa.
Hắn tâm niệm khẽ động, lập tức một thanh trường kiếm cổ xưa từ mi tâm hắn bắn
ra, lơ lửng trước mắt Nguyễn Tuấn Long. Chính là Thánh Vật mà hắn triệu hồi
Có điều khi nhìn thanh kiếm, Nguyễn Tuấn Long không khỏi một hồi nhíu mày,
khuôn mặt trong nháy mắt trở nên trầm trọng
Một tay đưa ra, không chút do dự túm lấy thanh kiếm. Điều khiến người khác
kinh ngạc là một tay của hắn trực tiếp xuyên qua thanh kiếm. Mà thanh kiếm
cũng giống như mặt nước lặng im bị ngoại vật tác động biến thành những gợn
sóng rồi biến mất
Thanh kiếm biến mất khiến Nguyễn Tuấn Long lông mày nhíu càng sâu
Vừa nãy hắn có thử triệu hồi thanh kiếm đó. Và thứ hắn triệu hồi chính là hư
ảnh vừa rồi
Có điều, hắn lại không cảm nhận được bất kì khí tức nào của mình từ thanh
kiếm.
Phải biết Thánh Vật là vũ khí bất ly thân của Nguyên Sư. Bất kì Nguyên Sư nào
đều có thể cảm giận được hơi thở của mình trên Thánh Vật
Việc thanh kiếm không có hơi thở của hắn chứng tỏ đây không phải là thanh kiếm
đó. Và quả thật là như vậy: đây không phải là thanh kiếm mà là hư ảnh của nó
“ Tại sao mình lại không triệu hồi được thanh kiếm đó chứ?”
Nguyễn Tuấn Long thì thào. Hắn lại một lần nữa thử triệu hồi thanh kiếm.
Nhưng dù cho hắn triệu hồi thế nào thì tuyệt nhiên không có gì xuất hiện, như
thể nó chưa từng tồn tại vậy
“ Chuyện này là sao?” Nguyễn Tuấn Long bất an lo nghĩ
Thanh kiếm đó là Thánh Vật của hắn, một thanh vũ khí có uy áp khủng khiếp
không thua kém gì hắn. Một thanh kiếm như vậy, hắn chắc chắn không thể bỏ qua
Hiện tại thanh kiếm đó thần bí biến mất, Nguyễn Tuấn Long không lo sao được
“ Chủ nhân yên tâm. Đế Long Kiếm hiện tại đang được giữ trong không gian hệ
thống và đang được bản hệ thống cập nhật thông tin. Bao giờ hệ thống thăng cấp
thành công, ngài sẽ lấy lại được Đế Long Kiếm”
Đang lúc hoang mang không biết làm sao thì âm thanh máy móc của hệ thống vang
lên trong đầu khiến Nguyễn Tuấn Long giật mình
“ Đế Long Kiếm? là thanh kiếm đó? Ngươi giữ?” Nguyễn Tuấn Long bất thốt, nội
tâm không giấu được sự kinh ngạc
Hắn cứ tưởng khi hệ thống thăng cấp thì sẽ không tiến vào bên trong hệ thống
được, cũng không thể cùng hệ thống nói chuyện. Lại thật không ngờ điều ngược
lại xảy ra
Càng bất ngờ hơn khi Đế Long Kiếm lại được hệ thống cất giữ. Một thanh kiếm
cường đại như vậy mà còn bị hệ thống đơn giản thu hồi. Xem ra năng lực của
AMLOL hệ thống thật cường đại ah
“ Đúng vậy. Đế Long Kiếm là tên của thanh kiếm mà ngài triệu hồi ra. Lai lịch
của nó bản hệ thống không thể nói. Ngài chỉ cần biết Đế Long Kiếm là một thanh
kiếm cực mạnh, cũng là thứ vũ khí không thể thiếu trong tương lai
Chỉ là bởi vì Đế Long Kiếm vô cùng cao ngạo, dù bị khí thế ngài áp chế thì nó
cũng không phục. Dù sao thực lực của ngài hiện tại quá yếu
Vì vậy bản hệ thống thu hồi Đế Long Kiếm để sửa chữa Đế Long Kiếm sao cho phù
hợp với thực lực của ngài” Hệ thống giải thích
“ Vậy thanh kiếm có thay đổi không?” Nguyễn Tuấn Long lo lắng
Giấc mơ kì lạ khi hắn bắt đầu triệu hồi thanh kiếm, cô gái Đế Long Nhi trong
giấc mơ mang cho hắn cảm giác quen thuộc khiến hắn rất muốn biết nàng là ai
Và thứ duy nhất liên quan tới nàng chính là Đế Long Kiếm. Hắn sợ rằng khi hệ
thống thay đổi Đế Long Kiếm sẽ khiến mối liên hệ này biến mất
“ Chủ nhân yên tâm, bổn hệ thông không thay đổi gì cả. Nói cho đơn giản, bổn
hệ thống chỉ dạy bảo Đế Long Kiếm mà thôi” Âm thanh máy móc như thường ngày
của hệ thống lại một lần nữa vang lên. Chỉ là lần này, không hiểu sao hắn nghe
được tiếng cười tà ác trong câu nói của hệ thống
“ Được rồi. Tùy ngươi . À mà hệ thống, lần này cập nhật sẽ có gì vậy?”
Nguyễn Tuấn Long hiếu kì hỏi
“ bí mật” hệ thống cực kì vô tình phun ra một câu
Nguyễn Tuấn Long: ….
Quảng trường Chiến Thắng nằm ở trung tâm thành phố. Nơi đây có đặt tượng đài
Bùi Thiện cao lớn, cưỡi trên một con Bạch Lôi Sư Tử . Xung quanh quảng trường
là vô số các cửa hàng ăn uống, cửa hàng quần áo. Trên quảng trường, dòng người
đông đúc, chật kín cả nơi đây. Thật sự là vô cùng nhộn nhịp, náo nhiệt
" Hibiki. Giờ chúng ta đi đâu chơi đây?"
Hibiki hai tay sách túi lớn túi nhỏ quần áo cười hì hì nhìn Hikari hỏi
Từ ngày hôm qua được Nguyễn Tuấn Long mang về nhà cho ăn uống đầy đủ. Hai nàng
hiện tại có thể nói là tốt vô cùng. Nhìn khuôn mặt tươi cười sáng lạng, thật
khó tin hai đại mỹ nhân này ngày hôm qua suýt trên đói bên vệ đường
Nghe em mình nói vậy, Hibiki trầm tư một lúc rồi khổ sở nói
“ Ta cũng không biết ah”
Hai người tuy là sinh ra ở thành phố này, nhưng từ nhỏ tới nhỏ đều sống trong
MBI, nào biết thế giới bên ngoài như thế nào. Nếu không, các nàng cũng sẽ
không lâm vào cảnh đói bụng như hôm qua. Phải biết, trước khi rời khỏi MBI,
MBI đã cho các nàng rất nhiều tiền đó
Còn tại sao hai người lại ở đây. Tất nhiên là cảm thấy ở lâu đài quá nhàm chán
thế nên muốn đi dạo rồi.
Một tiếng động nhẹ vang lên.Chỉ thấy Hikari cùng một người khác va chạm. Lập
tức, thân hình nhỏ nhắn xinh xắn của nàng bị đẩy lùi, ngã xuống đất. Khuôn mặt
cô tràn đầy đau đớn, hai tay để sau lưng.
" Hikari, không sao chứ" Thấy Hikari ngã, Hibiki vội vàng đi tới đỡ cô dậy, ân
cần hỏi han.
" Em không sao?" Hikari lắc đầu.
" Ồ. Hai người đẹp. Đi đâu mà vội vàng vậy?"
Một âm thanh ngả ngớn vang lên phía sau lưng hai người. Chỉ thấy người lên
tiếng mà người mà Hibiki va phải.
Một thanh niên đầu tóc nhuộm vàng, khuôn mặt tràn đầy vẻ hèn mọn nhìn hai
người, trong mắt tràn đầy vẻ dâm đãng. Xung quanh hắn là mấy chục tên lưu manh
khác cũng dùng ánh mắt nóng bỏng, tràn đầy vẻ dâm tà nhìn hai người.
" Không liên quan tới ngươi. Hikari, chúng ta đi thôi".
Cảm nhận được ánh mắt tràn đầy nóng bỏng, xâm lược từ tên thanh niên. Hibiki
nhíu mày, trong mắt nàng tràn đầy vẻ chán ghét. Nàng quay sang nhìn Hikari
nói, sau đó cầm lấy tay Hibiki rời đi.
Nàng muốn đi nhưng đám lưu manh không cho hai người rời đi. Chỉ thấy bọn họ
quây hai người lại, tên thanh niên nhìn Hikari và Hibiki cười khà khà:
" Va vào anh đây. Cô em không định bồi thường sao?".
" Đúng đấy. Quang ca địa vị gì. Đụng vào anh ấy mà không bồi thường là không
được".
" Phải đó. Nhanh bồi thường ah".
...
Nghe Quang ca nói, xung quanh đám lưu manh không ngừng phụ họa.
Thấy vậy, Hibiki nhíu mày. Nàng biết đám người này có ý xấu với hai chị em
mình. Trong lòng bốc lên lửa giận vô danh khiến nàng chỉ muốn một chiêu lôi
điện đánh chết mấy tên này
Cơ mà cuối cùng nàng vẫn nín lại được. Quy định của Sekirei không cho phép các
nàng đả thương người thường trừ khi bọn họ động thủ trước. Nếu không đích thân
SekireiSlayer No . 0 sẽ tới giết chết Sekirei.
Nàng vẫn còn chưa tìm được Ashikabi của mình, làm sao có thể chết được
Nghĩ vậy, Hibiki cắn chặt răng nói
“ Các ngươi muốn thế nào”
Quang ca thấy Hikari vậy mà nhún nhường hai mắt tỏa sáng. Được nước làm tới
nói.
“Chỉ cần hai cô em đây đi với bọn anh một ngày. Bọn anh sẽ bỏ qua việc này ah"
Ánh mắt hắn không ngừng quét qua thân thể của Hibiki. Trong lòng hưng phấn vô
cùng. Mẹ nó! con bé này nơi cần to thì to, nơi cần nhỏ thì nhỏ. Ha...ha, hôm
nay có lộc ăn rồi.
Không chỉ hắn mà xung quanh đám đàn em nghe đại ca mình nói vậy thì cũng hưng
phấn vô cùng. Đã đi theo Quang ca nhiều năm, bọn họ còn không biết câu nói của
Quang ca đại biểu cho việc gì. Mà chỉ cần Quang ca chơi xong, không phải đến
lúc bọn họ thưởng thức sao.
Nghĩ vậy, bọn họ không nhịn được kích động. Ánh mắt nóng bỏng, tràn đầy xâm
lược tính nhìn Hikari và Hibiki.
Cảm nhận được vô số ánh mắt nhìn mình. Hibiki không khỏi nhíu mày, khuôn mặt
nàng sắc lạnh, tràn đầy vẻ tức giận. Còn Hikari thì bị những ánh mắt này dọa
cho sợ hãi, trốn sau lưng Hibiki.
Thấy hai cô gái bị một đám lưu manh vây xung quanh. Dù cho hai người rất đẹp
khiến nhiều thằng đàn ông muốn xông ra làm anh hùng cứu mỹ nhân nhưng cuối
cùng lại không ai đứng ra.
Hai cô gái rất đẹp, thế nhưng bọn họ cũng muốn cái mạng mình ah. Vì thế, dù
rằng quảng trường rất đông người nhưng lại không một ai dám đứng ra ngăn cản