Người đăng: AyteaVee
Rất nhanh một đêm dài trôi qua.
Sáng sớm, ánh bình minh tươi đẹp len lỏi khắp các ngóc ngách trên thuyền. Từng
tia nắng mai như những đứa trẻ tinh nghịch nhảy nhót trên boong thuyền.
Cửa khoang thuyền mở ra, gã thiếu niên bước lên boong thuyền, hít một ngụm
không khí trong lành.
Trên boong thuyền lúc này đã có không ít hành khách đang hóng gió ngắm cảnh
ban mai.
Phóng tầm mắt ra xa, chỉ thấy mặt sông càng lúc càng mở rộng, cảm giác hệt như
đã ra đến cửa sông, chuẩn bị tiến vào đại hải.
- Mọi người chú ý, bốn năm trăm dặm nữa là đến Như Nguyệt Hồ, mọi người không
được phép đừng gần mạn thuyền!
Từ Chính Văn tiến lên boong thuyền nhắc nhở mọi người.
Có người nghe thấy thì tỏ ra thản nhiên như không, chẳng hạn như trung niên
thanh y từng nói chuyện vài câu với Việt, có lẽ đã biết rõ tình hình. Còn có
vài người tỏ ra ngơ ngác, hiển nhiên là vì không hiểu nguyên do. Chắc chỉ có
Việt là chả biết cái quái gì nhưng mặt vẫn không biến sắc mà thôi.
Không phải hắn thích tỏ ra nguy hiểm, mà hắn biết kiểu gì cũng có người lên
tiếng hỏi mà thôi, không việc gì phải gấp cả. Quả nhiên ngay lập tức có một vị
phú hào mập lùn lên tiếng hỏi:
- Từ chấp sự, Như Nguyệt Hồ không phải thắng cảnh nổi tiếng của Như Nguyệt
quốc hay sao, có gì nguy hiểm chứ?
Từ Chính Văn cũng đạm mạc đáp:
- Nhắc đến Như Nguyệt hồ, phải nhắc đến nguồn gốc của nó. Các vị hãy nhìn
đoạn sông này, có phải lòng sông càng lúc càng rộng ra hay không? Thực tế cách
đây khoảng năm trăm năm, Như Nguyệt quốc vốn dĩ chỉ là một phần của Thiên Câu
quốc, và phần Lạc Hà đi qua Thiên Câu quốc lúc đó là đoạn sông hẹp nhất của
Lạc Hà, rộng có hơn mười trượng mà thôi.
Mọi người kinh ngạc nhìn dòng Lạc Hà, lòng sông bao la này từng rộng có mười
trượng ư? Đúng là thời gian năm trăm năm có thể khiến rất nhiều thứ thay đổi,
biết bao thế hệ phàm nhân đến rồi lại đi, nhưng thay đổi như vậy thì cũng quá
mức kinh hãi đi!
Từ Chính Văn thấy vẻ mặt mọi người như vậy cũng không thừa nước đục thả câu,
tiếp tục nói:
- Khi đó tại Nam Phong Vực xảy ra một trận chiến kinh thiên động địa giữa vị
cường giả tuyệt thế, khiến cho thiên địa biến sắc vạn vật quay cuồng càn khôn
xoay chuyển. Một trong hai vị cường giả tuyệt thế đó được gọi là Như Nguyệt
Vương, một chưởng đánh xuống cắt ngang Lạc Hà, tạo thành một hồ nước ngăn dòng
Lạc Hà, nhịp độ dòng chảy điên cuồng của Lạc Hà cũng gần như bị ngăn lại!
Nghe đến đây, Việt không kìm được mà hít vào một ngụm khí lạnh. Hồ vốn là nơi
tồn đọng nước, được bao quanh bởi đất liền, thuộc về hệ sinh thái nước không
chảy, trái ngược với hệ sinh thái nước chảy như sông, suối. Vậy mà lại có một
hồ nước ngăn dòng Lạc Hà, quả thực là kỳ quan.
Lần này Việt không kìm được mà lên tiếng hỏi:
- Nếu vậy thì Như Nguyệt hồ phải vô cùng an toàn mới phải, tại sao qua miệng
ngài lại trở nên cực độ nguy hiểm như vậy?
Từ Chính Văn xoa xoa cằm, cười nói:
- Năm đó vị Như Nguyệt Vương kia một chưởng đánh xuống tạo thành hồ nước,
chưởng ý vẫn không hề tiêu tan, bảo phủ cả một khu vực, khiến nước sông cuồn
cuộn đi qua hồ cũng trở nên mất tự chủ, ngay cả phong quyển cũng bị chưởng ý
dẫn dắt, tạo thành phong đao thủy kiếm không ngừng trung kích ra xung quanh,
khiến cả đoạn sông cũng theo đó mà mở rộng gấp nhiều lần!
- Lẽ nào hơn năm trăm năm rồi mà ý chí đó vẫn tồn tại hay sao?
Có người lên tiếng hỏi, Từ Chính Văn gật đầu tiếp tục đạo:
- Thuyền bè di chuyển trên Lạc Hà căn bản không thể đi xuyên qua trung tâm hồ
Như Nguyệt, chỉ có thể vượt qua hồ bằng cách đi một vòng dài sát bờ, nơi trùng
kích của chưởng ý yếu nhất. Đương nhiên dù di chuyển sát bờ thì tàu thuyền
bình thường cũng khó mà chịu được, đó là lý do toàn bộ Đạp Thủy Thuyền này đều
được làm bằng cực phẩm thiết mộc!
Tất cả mọi người trên boong dù đã biết chuyện hay mới nghe lần đầu đều không
ngừng phát ra những tiếng cảm thán, khâm phục mãi không thôi.
Việt âm thầm so sánh vị Như Nguyệt Vương này với bà lão điên, thực sự không
thể nào biết được ai mới là kẻ mạnh hơn. Chỉ biết cả hai có lẽ đều là những
cường giả mạnh nhất dưới vùng trời này.
Lòng sông càng lúc càng mở rộng, cuối cùng hiện ra trong tầm mắt chúng nhân là
một vùng biển rộng mênh mông không thấy bến bờ, dù là những tu giả với giác
quan hơn xa thường nhân cũng không thể thấy được bờ bên kia.
Chỉ là khác với đại hải vô tận sóng dữ cuộn lên tận trời, mảnh hải dương trước
mắt lại tĩnh lặng đến lạ thường, sóng gợn lăn tăn không dứt, những cơn gió tản
mác là là trên mặt nước, thật sự là một hồ nước khổng lồ chứ không phải đại
hải vô tận.
Đến tận bây giờ Việt mới tin lại có kỳ cảnh một hồ nước chặn ngang đại giang
hùng vĩ như vậy. Dòng nước mới ban nãy còn điên cuồng vỗ lên mạn thuyền, vậy
mà khi chảy đến đây lại trở nên hiền hòa đến lạ, dòng sông dường như ngừng lại
tại chân trời.
- Mọi chú ý, đã đến Như Nguyệt Hồ! Lập tức cho thuyền tiến sát bờ!
Mỗi lần đi qua Như Nguyệt hồ, Từ Chính Văn đều phải nhắc nhở thành viên thương
hội, lần này cũng không ngoại lệ.
- Chấp sự yên tâm, bọn ta vẫn chưa muốn chết!
Thành viên thương hội không hề cảm thấy phiền toái, chỉ cười đáp lại.
Chiếc thuyền lớn nhanh chóng rời khỏi thủy lộ chậm rãi tiến đến gần bờ, người
không hiểu chuyện còn tưởng thuyền đang chuẩn bị cập bờ. Nhưng sau khi cách bờ
một khoảng tương đối gần, Đạp Thủy thuyền không tiếp tục tiến vào mà giữa
nguyên khoảng cách như vậy, cứ men theo bờ mà di chuyển.
Nhìn mặt nước mênh mông không thấy bờ đối diện, từng gợn sóng mông lung, những
cơn gió mát dập dìu, không hiểu sao tất cả mọi người đều sinh ra một cảm giác
bình yên đến lạ.
Dường như đây là một thắng cảnh do trời đất sinh ra, chứ không phải tàn tích
của một trận đại chiến kinh thiên động địa, làm sao có thể có nguy hiểm gì
chứ?
Có người nảy sinh nghi ngờ trước lời nhắc nhở của Từ Chính Văn, cũng có người
trong khoảnh khắc yên bình này hoàn toàn quên đi, không tự chủ được mà tiến
gần về phía mạn thuyền, muốn được đến gần hơn với thắng cảnh.
Gần như ngay thời điểm chạm đến mạn thuyền, cảm giác yên bình đột nhiên biến
mất, tâm thần trở nên hoảng hốt, sản sinh cảm giác sợ hãi khó hiểu.
Ong!
Đột nhiên, không chút lý do, một luồng khí thế sắc bén đáng sợ từ sóng nước
mênh mông vô tận ngoài kia ập đến, khiến mấy người sắc mặt tái nhợt, không kìm
được lùi mấy bước.
Phốc!
Ngay khi bước chân dừng lại, lập tức không tự chủ được mà há miệng phun ra một
ngụm máu tươi, vẩy khắp boong tàu. Trước ngực áo xuất hiện vô vết rách vào tận
da thịt như bị trường tiên quất vào, lại như bị đao kiếm quét trúng.
- Vị Như Nguyệt Vương kia rốt cuộc mạnh đến mức độ nào chứ?
Việt lên tiếng than nhẹ một câu như nói lên tiếng lòng của mọi người ở đây.
Ý!
Sắc mặt hắn đột nhiên xuất hiện dị sắc, tâm thần lập tức tập trung vào chiếc
nhẫn không gian trên tay trái.
Đinh đinh đang đang. ..
Chỉ thấy đoạn kiếm gãy có khắc hai chữ Thuận Thiên dường như bị thứ gì đó kích
thích, không ngừng lap tới đập vào bức tường không gian trong nhẫn, phát ra
những tiếng kim loại trong trẻo miên man bất tận.
- Không lẽ. ..
Thanh kiếm này được nhận định có lịch sử khoảng năm trăm năm, hoàn toàn trùng
khớp với thời gian hình thành hồ Như Nguyệt, chẳng lẽ chủ nhân thanh kiếm gãy
này lại chính là vị Như Nguyệt Vương kia?
“Không đúng, phản ứng của thanh kiếm gãy dường như là đang nổi giận chứ không
phải hưng phấn, nếu vậy. . .”
Việt nghĩ đến một khả năng, chủ nhân thanh đoạn kiếm này có thể chính là vị
cường giả đã giao chiến với Như Nguyệt Vương kia, vì vậy nó mới sản sinh địch
ý kịch liệt với chưởng ý mà Như Nguyệt Vương để lại.
Nếu như chủ nhân thanh kiếm Thuận Thiên bị gãy thực sự là Lý Thái Tổ, vậy có
khi nào vị Như Nguyệt Vương kia cũng là một vị danh nhân vốn dĩ đã biến mất
trong dòng lịch sử? Liên quan đến hai chữ Như Nguyệt, có thể là ai đây?
Hít một hơi thật sâu, Việt âm thầm thề, đến khi có đủ thực lực, hắn nhất định
sẽ tiến vào trung tâm của hồ Như Nguyệt, thăm dò đến tận cùng.
“Nhìn nước Như Nguyệt cuồn cuộn chảy
Bóng dáng người xưa lại hiện về. . .”
Anh em lễ lạt vui vẻ thì tặng mình Kim Phiếu kim đậu các thứ đê!