Anh Hùng?


Người đăng: AyteaVee

Trận khổ chiến điên cuồng, ác liệt và đẫm máu này, nhìn bề ngoài thì vô cùng
hỗn loạn, nhưng đó chỉ là cái nhìn của kẻ thiển cận, đối với mỗi sự việc chỉ
có thể chăm chăm nhìn thấy chút da lông mà thôi.

Có thể phân làm hai chiến trường, giao đấu của hai cường giả và trận ác chiến
của đám pháo tốt. Đương nhiên chiến trường quyết định nằm trong tay kẻ mạnh,
thế nhưng khi mà cả Đỗ Phong lẫn Hắc Lân sư chưa thể nào giải quyết nhanh
chóng đối phương, thì tầm quan trọng của những con tốt lại được đẩy lên.

Nhân và yêu chém giết lẫn nhau, yêu thú áp đảo về số lượng và sự điên cuồng,
nhưng nhân loại lại có sự khôn ngoan và chiến thuật. Sự luân chuyển liên tục
giữa chiến đấu và hồi phục giúp cho trận doanh của nhân loại luôn giữ được sự
vững chãi, hơn nữa cuộc chiến càng kéo dài sẽ càng thắng thế.

Nguồn cơn của vấn đề hoàn toàn nằm trên người nàng thiếu nữ nhỏ bé hoàn toàn
lạc lõng giữa cuộc chiến điên cuồng kia. Không giải quyết được nàng ta, thì
phe yêu thú sẽ đi tới bước đường thất bại.

Và dĩ nhiên, Hắc Lân Sư đã nhận ra được điều này.

Một kích chiếm được lợi thế, Hắc Lân Sư lại phát ra tiếng gầm chói tai, bốn
chân đập mạnh vào mặt đất, trong tiếng ầm ầm lại quăng cơ thể đầy vảy kim loại
đen bóng xông tới phía Đỗ Phong.

Tuy nhìn có vẻ như rất phẫn nộ, nhưng Việt nhìn thấy tia giảo hoạt lóe lên
trong mắt nó.

Thấy vậy, sắc mặt Đỗ Phong càng trở nên ngưng trọng, linh lực trong cơ thể
điên cuồng tích tụ trên trọng kiếm. Đôi mắt lão tràn đầy hung hãn, quyết tâm
một kiếm chém ra, thiên băng địa liệt.

Thế nhưng, khi cơ thể khổng lồ toàn lân giáp vô kiên bất phá của con yêu thú
sắp va chạm với thanh hắc kiếm, thì Hắc Lân Sư đột nhiên xoay đầu, chiếc mồm
đỏ như máu há rộng ra, hai hàm răng kim loại lởm chởm sáng bóng táp về phía
vai trái của Đỗ Phong.

Biến cố bất ngờ ngoài dự liệu của Đỗ Phong. Lão vốn cho rằng con yêu thú này
chưa trưởng thành đầy đủ, vì thế kinh nghiệm chiến đấu chắc chắn còn thiếu,
nhưng bây giờ xem ra lão đã sai lầm.

Không có con yêu thú nào không trải qua chém giết mà có thể tồn tại được ở
Loạn Yêu sơn mạch, dù đó có là Hắc Lân Sư với một tia huyết mạch thượng cổ.

Lúc này đây tình thế thật tiến thoái lưỡng nan! Nếu tiếp tục chém trọng kiếm
ra, thì không thể nào ngăn được hai hàm răng sáng bóng đang táp tới, thế nhưng
nếu thu kiếm đón đỡ, thì lấy cái gì ngăn chặn cơ thể khổng lồ đầy hắc lân kia?

Lúc này lão rất muốn ngửa mặt lên trời chửi lớn một tiếng, nếu thân thể lão đủ
mạnh, đủ cứng, thì đâu phải như này? Sẵn sàng kiếm chọi nha, thân thể đọ thân
thể với đối phương!

Cách xử lý tốt nhất lúc này, đó là tránh qua một bên, thế nhưng hàng phòng ngự
ở phía sau sẽ không thể chịu nổi.

Suy nghĩ không quá lâu, lập tức làm ra quyết định.

Đỗ Phong hét lên một tiếng, thanh trọng kiếm mạnh mẽ chém vào đầu của Hắc Lân
Sư, tiếng kim loại va chạm vang lên đinh tai nhức óc, tiếp đó là một thanh âm
trầm thấp vang lên. Đỗ Phong dồn toàn bộ linh lực vào cơ thể quyết tâm cứng
đối cứng với yêu thú, thế nhưng chênh lệch ngay lập tức hiện rõ.

Chỉ thấy Đỗ Phong bay sang một bên, còn không kịp kêu lên một tiếng nào, miệng
đã phun ra một ngụm máu lớn.

Hắc Lân Sư cũng không dễ chịu cho lắm, cả người chấn động, linh lực từ cơ thể
tán loạn tản ra. Thế nhưng nó bất chấp, hơi định trụ thân hình, rồi bốn chân
đạp đất lao tới trận địa phòng ngự. Vị trí đầu tiên chính là trận hình của
thiếu nữ xinh đẹp Trầm Lạc Nhạn.

- Nhạn Nhi, cẩn thận! Mau lui!

Tiếng kêu gào của Đỗ Phong vừa dứt, bọn người Trầm Lạc Nhạn cũng đã phát hiện
ra Hắc Lân Sư đang lao tới phía bọn họ, sắc mặt lập tức xuất hiện vẻ tái nhợt,
bọn họ không phải là Linh Luân cảnh đỉnh phong, không thể nào ngăn chặn được
Hắc Lân Sư đang ầm ầm lao tới.

Keng!

Một đạo không khí bị đè nén bắn tới, mạnh mẽ đánh trên đại đao của một trung
niên nam tử cùng tổ với Trầm Lạc Nhạn, lập tức đem hắn chấn cho bay đi, cuối
cùng rơi mạnh xuống phía sau.

- A!

Tuyến phòng ngự đột nhiên bị phá vỡ khiến tất cả ngươi của Đỗ gia đều phát ra
tiếng kêu kinh hoàng, đặc biệt là khi nhìn thấy ngọn núi nhỏ màu đen bóng đang
lao tới, sắc mặt càng tái nhợt.

- Tiểu Nhạn Nhi, mau tránh ra!

Một vài người nhìn thấy Trầm Lạc Nhạn vẫn còn đứng trên đường Hắc Lân Sư đang
lao tới, lập tức vội vàng kêu lên.

Nhưng mà, đối với tiếng quát của bọn họ, Trầm Lạc Nhạn chỉ nghiến chặt răng
làm ngơ. Một người đại trí tuệ như nàng thừa hiểu rằng, nàng mà lui thì tuyến
phòng ngự sẽ hoàn toàn tan vỡ, tới lúc đó, kết cục của bọn họ vẫn sẽ như vậy
mà tiêu vong.

Vù!

Hít sâu vào một hơi, một tia linh lực đột nhiên từ trong cơ thể thiếu nữ xinh
đẹp trào ra, tiếp đó, tiếng không khí nổ lại vang tới.

Việt nhíu mày, đây là tình huống gì vậy, cô gái nhỏ này không phải chưa khai
linh hay sao, thế quái nào lại có thể sử dụng linh lực, hơn nữa lại còn linh
lực ly thể mà chỉ có Linh Luân cảnh mới làm được.

Xuy!

Kiếm mang trong tay Trầm Lạc Nhạn vũ động, đem một đạo không khí bị đè nén bắn
đến đánh văng đi. Thế nhưng rõ ràng là dù cố gắng đến đâu, cũng chỉ là châu
chấu đá xe mà thôi.

Ngay tiếp đó, hàng loạt đạo linh lực cường hãn khác lại ầm ầm đánh tới, khí
lãng hung mãnh trực tiếp đem trường kiếm trong tay Trầm Lạc Nhạn đánh bay đi,
còn người cũng loạng choạng lui lại, cuối cùng ngồi bệt xuống đất, khuôn mặt
tái nhợt nhìn Hắc lân Sư hung tợn đang ầm ầm lao đến.

Con linh thú Tứ cấp này sau khi đánh bật Trầm Lạc Nhạn không ngờ lại bỏ qua
trận doanh, mà tiếp tục lao tới công kích người thiếu nữ xinh đẹp với một tâm
thế không chết không thôi.

- Không!

Không ít người của Đỗ gia ở xung quanh nhìn thấy cảnh này đều giật mình kinh
hãi, một vài người định lao lên ngăn chặn, thế nhưng tốc độ yêu thú quá nhanh,
cũng chỉ đành bất lực hét lên.

- Súc sinh! Lão tử thề giết ngươi!

Đỗ Phong vẫn không hề dừng lại, nhưng tốc độ của lão so với Hắc Lân Sư thì
thua kém quá nhiều, hoàn toàn vô phương can thiệp, chỉ còn biết hét lên một
cách đầy bật lực.

- Tỷ tỷ!

Đôi mắt Đỗ Sát đỏ ngầu, nếu không bị người giữ chặt e rằng tên nhóc cũng đã
xông ra liều mạng.

Trầm Lạc Nhạn hai mắt tràn đầy tuyệt vọng. Đến lúc này còn ai có thể cứu được
nàng đây? Nàng còn bao nhiêu việc chưa làm được, còn muốn đưa Đỗ gia đi lên
đỉnh cao, muốn chứng kiến tiểu đệ đệ trưởng thành lấy vợ sinh con, còn muốn
phụng dưỡng phụ thần lúc tuổi già.

Một người đại trí tuệ như nàng, còn biết bao hoài bão chưa thực hiện!

- Tiểu huynh đệ, ngươi điên à?

Vào lúc nàng tuyệt vọng nhất, thì thanh âm của mọi người vang lên. Trong mơ
hồ, nàng thấy một bóng người xuất hiện trước mặt nàng, chắn mưa chắn gió.

Nhìn thấy viện thủ đột nhiên xuất hiện này, Trầm Lạc Nhạn lúc đầu cả kinh, đợi
nhìn rõ người này rồi thì hai mắt tràn ngập kinh hãi.

Cánh tay trắng trẻo mang theo đầy linh lực trong suốt giơ lên, tất cả mọi
người đều có cảm giác một luồng khí thế như rồng đột ngột xuất hiện. Một quyền
trực diện không hoa mỹ, không chiêu thức, không xảo kình, chỉ đơn giản là một
cú đấm quán đầy linh lực giáng xuống đầu Hắc Lân Sư.

Động tác của tất cả mọi người trong doanh địa lúc này đều như chậm lại trong
giây lát, sắc mặt nàng thiếu nữ đang tuổi trăng rằm tràn đầy kinh ngạc nhìn
thân ảnh trước mặt, trong giây lát đó, gã thiếu niên vốn dĩ non nớt yếu ớt,
phảng phất như có thể gánh cả đất trời.

- Phụ thân… nói đúng!

Trong thời khắc này, người thiếu nữ xinh đẹp cả ngoại hình lẫn trí tuệ, lại
chỉ có thể lẩm bẩm một câu này.

Tiểu gia hỏa xem bộ dạng lười biếng kia, vậy mà giờ đây xuất hiện như một vị
anh hùng. ..

Ai chưa vote thì bỏ chút thời gian ra vote giùm nhé, ai có điều kiện thì ném
kim đậu, Kim Phiếu. . . bản tác đều hoan nghênh! Nghèo rớt mùng tơi thì có
thể ủng hộ bằng cách còm men bên dưới!


Đế Hoàng Tôn - Chương #89