Cường Giả


Người đăng: AyteaVee

Bầu trời xanh biếc, năng lượng không ngừng ba động kịch liệt tạo ra một thứ âm
thanh như sấm rền.

Mắt gắt gao nhìn chằm chằm phía chân trời xa xôi, nơi mà hai màu xanh đỏ cơ hồ
tràn ngập phân nửa bầu trời, ngay đến tầng tầng mây trắng cũng bị phủ lên
lưỡng sắc quang mang.

Bên tai lại vang lên một tiếng như sấm nổ, Việt nuốt một miếng nước bọt, năng
lượng uy áp truyền đến trên bầu trời làm cho chân hắn có chút run rẩy, Huyết
Hải đã có dấu hiệu bạo động.

- Đây là thực lực siêu việt Đệ nhất Bộ sao?

Trong miệng thì thào, sơ bộ kiến thức uy thế kinh khủng được sinh ra khi cường
giả cấp bậc này chiến đấu, hắn rốt cuộc cũng biết, trong sách ghi cái gì mà
lấy một địch vạn thật sự cũng không phải chỉ tồn tại trong những câu chuyện cổ
tích.

- Có nên tới gần quan sát hay không? Sẽ rất có lợi cho khả năng chiến đấu của
bản thân!

Việt nảy ra một ý nghĩ tày đình, thể hiện rõ bản tính gan to bằng trời của
hắn.

Bất quá, một tên nhóc Đệ nhất Bộ, nếu bị phát hiện, thì chạy đâu cho khỏi trời
nắng. Thế nhưng, nếu bỏ qua cơ hội chứng kiến cường giả cấp bậc này giao
chiến, thì quá uổng phí.

- Con đường của ta, nếu sợ sệt không tiến lên, thì làm sao dám mơ mộng vấn
đỉnh? Chỉ cần không phải thuần túy chịu chết, là phải đạp bước tiến lên!

Việt rất nhanh thay y phục, rồi hướng địa phương đang chiến đấu mà điên cuồng
chạy đi.

Một lúc sau, hắn đã đến gần địa phương diễn ra chiến đấu. Ba động kịch liệt
lan ra khiến hắn có chút muốn quay đầu lại. Ở vị trí của hắn, vẫn chưa thể
nhìn rõ cuộc chiến, chỉ nhìn thấy một bóng mờ mang dáng dấp nhân loại, đối đầu
với một con mãnh thú bóng dáng khổng lồ.

- Quả nhiên là có người đang vuốt râu hùm!

Việt núp mình, mượn rừng cây rậm rạp che giấu mà lẻn gần về phía cuộc chiến.
Khi đến dưới một cây đại thụ che trời, hắn trèo lên, nấp sau cành lá rậm rạp.
Vẫn chưa thấy đủ kín, hắn ngắt thêm ít cành lá phủ lên cơ thể, quả thực không
thể nhìn ra có người núp ở đó. Đến lúc này hắn mới yên tâm quan sát phía
trước.

Một khoảng rừng cây bị tàn phá hiện lên trước mắt Việt, mà ở đó, hai màu xanh
đỏ bao trùm không gian.

Đập vào mắt hắn, gây ấn tượng rất mạnh là một con cự thú đang đứng trên mặt
đất, hình thể khổng lồ có hơn bảy tám thước, toàn thân lại bao trùm một tầng
vảy kết tinh màu tím, ánh nắng chiếu rọi làm quang hoa bắn ra tứ phía, có chút
chói mắt.

Con yêu thú có đầu có vẻ hơi nhỏ nếu so với cơ thể, nhãn đồng phát ra tử quang
xen lẫn ánh huyết hồng kì dị, miệng thò ra một chiếc lưỡi rất dài đỏ như máu
với từng luồng lam sắc thủy vụ lượn lờ vây quanh.

Những chiếc vảy lớn không ngừng phản chiếu ánh nắng, khiến không gian xung
quanh sáng rực, trông nó không khác nào một con thần thú. Chiếc đuôi dài khổng
lồ không ngừng đập xuống công kích đối thủ.

Bốn cái trảo tráng kiện đồng dạng cũng là được bao phủ bởi lam sắc tinh thể,
mỗi một lần đạp hạ đều muốn làm mặt đất chấn động, lực lượng to lớn khó mà
tưởng tượng được.

Việt nhìn con yêu thú khủng bố trước mặt, nhìn thế nào cũng thấy giống loài Tê
tê chuyên đào hang ăn mối. Hắn cũng đã nhận ra loài yêu thú này rồi.

- Vạn thú lục Địa bảng bài danh thứ 117, Lam Nhạc Tê?

Việt lại đem ánh mắt hướng về phía nhân loại đang đối đầu với đầu Tê Tê có bộ
giáp màu lam này.

Thật bất ngờ, không phải giống như tưởng tượng của hắn là một người phong thái
dũng mãnh, khí thế ngất trời, râu hùm hàm én mày ngài, vai năm tấc rộng hay gì
đó tương tự, mà chỉ là một lão già trông như sắp gần đất xa trời vậy.

Gưong mặt cũng coi như có chút hồng hào, nhưng không giấu được sự khắc khổ
thiếu sức sống, thân hình gày nhòm, trên người không tản mác ra thứ uy áp nào,
hoàn toàn đối nghịch với con cự thú trước mặt. Nếu gặp ở một nơi khác, có lẽ
ai cũng sẽ nghĩ là một lão ăn mày.

- Lão già nhân loại kia, ngươi năm lần bảy lượt đến khiêu khích bản vương,
rốt cuộc muốn cái gì?

Chiếc đuôi dài đầy vảy cứng rắn quật mạnh, nhưng bị bàn tay gày gò khắc khổ
của lão nhân đẩy bật lại, đầu Tê Tê đột ngột dùng tiếng người quát to lên.

Đôi mắt đục ngầu híp lại nhìn chằm chằm con hung thú, thần bí lão nhân khai mở
âm thanh khàn khàn như của người chết:

- Muốn mượn Ấn Bi của Tê Vương!

- Ấn Bi? Ấn Bi nào?

Lão nhân thần bí không hề tranh cãi, chỉ nhạt giọng nói:

- Không cần giả hồ đồ! Ra giá đi!

Nghe vậy, Lam Nhạc Tê nhất thời truyền ra tiếng cười to:

- Giá? Hắc, hảo a, chỉ cần ngươi có thể làm ra cho ta một khoả hóa hình thảo,
ta liền đưa ra thứ ngươi cần, như thế nào?

Lão nhân thần bí mặt không chút cảm xúc, mở miệng trào phúng:

- Hóa Hình thảo là thứ ta có thể tiếp xúc hay sao? Muốn sư tử ngoạm cũng phải
có vốn! Quả nhiên súc sinh vô tri!

GRÀOOOO!!!!

Tiếng rống giận dữ của Tê Vương vang vọng khắp sơn mạch, khiến Việt suýt chút
nữa thì rơi từ trên cây xuống, đầu óc quay cuồng. Xem ra Tê Vương thực sự bạo
nộ rồi. Súc sinh vô tri? Đó là từ có thể dùng với một trong những vị vương giả
của Loạn Yêu sơn mạch hay sao?

- Tốt nhất hôm nay ta làm thịt ngươi luôn!

Lão nhân thần bí giơ cánh tay gầy gò lên, một luồng lôi điện hắc sắc hiện lên,
chớp giật liên tục, sau khi nói hết câu liền bất thình lình đạp đất xông tới,
tốc độ vô cùng khủng bố.

- Tốt nhất hôm nay ta làm thịt ngươi luôn!

Lão nhân thần bí giơ cánh tay gầy gò lên, một luồng lôi điện hắc sắc hiện lên,
chớp giật liên tục, sau khi nói hết câu liền bất thình lình đạp đất xông tới,
tốc độ vô cùng khủng bố.

Việt còn chưa kịp định hình thì thân ảnh của thần bí lão nhân đã xuất hiện ở
khoảng không phía trên Lam Nhạc Tê, sau đó hóa thành một thanh lôi thương đâm
xuống, sát khí cực kỳ nồng.

Lam Nhạc Tê hơi khựng lại, không kịp nói gì, những chiếc vảy sáng bóng đột
ngột thu lại, ánh sáng chói mắt phản ra từ đó đột ngột tắt ngấm.

Ngọn lôi thương vẫn khí thế như cầu vồng đâm xuống, với tinh thần một đi không
trở lại, kiên quyết nhất kích tất sát Lam Nhạc Tê.

Lam Nhạc Tê nhìn lên trên rống một tiếng lớn, Việt đã bịt tai nhưng vẫn cảm
thấy ong ong. Nhưng hắn không quan tâm, bởi trận chiến đang đi vào hồi gay
cấn, đôi mắt của hắn không dám chớp bởi giao chiến ở cấp độ này chỉ một giây
thôi có thể bỏ lỡ rất nhiều thứ.

Một vầng lam quang xuất hiện cùng vói tiếng gầm, tổ hợp thành hình cầu bao
trùm lấy con hung thú, phía trên dường như còn ẩn hiện hoa văn. Những hoa văn
này Việt cảm thấy rất quen mắt, trong nhất thời chưa thể nào nhớ ra.

Sấm sét bạo tạc, cuồng phong rít gào, lực lượng khủng bố bắn ra tứ phía khiến
cả khu vực vốn đã bị hủy diệt trống hoác nay càn thêm tan hoang, cây cối hóa
thành tro bụi. Ngay cả cây đại thụ Việt đang trốn mặc dù ở xa như vậy nhưng
vẫn suýt chút nữa thì bật cả gốc, đủ thấy cú va chạm này khủng khiếp đến mức
nào.

- Được lắm Tê vương, ẩn giấu đủ sâu! Không ngờ ngươi đã tu luyện Ấn Bi đến
mức này!

Thanh âm lão nhân thần bí vang lên, tuy nhiên không còn sự vô cảm, mà đã có
chút chuệch choạc.

- Hắc hắc. . . Nhân loại, sát chiêu vừa rồi của ngươi không phải chuẩn bị để
đối phó ta đi?

- Được lắm! Hôm nay dừng lại! Chờ đấy!

- Nhân loại, ngươi nghĩ còn có lần sau sao?

Tiếng gào của Lam Nhạc Tê vang lên, tiếp đó hai đạo quang ảnh từ trong làn
khói bụi nối tiếp nhau vọt ra.

Hiển nhiên cú va chạm vừa rồi, thần bí lão nhân đã chịu thiệt thòi, muốn rút
đi, nhưng Lam Nhạc Tê đã chán ngấy cái cảnh thỉnh thoảng lại có người đến
khiêu khích, muốn đuổi tận giết tuyệt lão nhân kia.

Hai bóng dáng khủng bố dần biến mất trong rừng rậm, để lại trên mặt đất rất
nhiều thi thể cự đại của hung cầm dị thú, tất cả đều chìm trong vũng máu.

Có lẽ bên trong thi thể của đám yêu thú này tồn tại một vài linh phách, bất
quá Việt lúc này không có thời gian đi sưu tầm. Hắn đưa mắt nhìn về phía trên
núi đối diện, nơi có một một cái động cực lớn bị che lấp bơi nhánh cây, như ẩn
như hiện lam vụ. Hiển nhiên là động của Lam Nhạc Tê. Nơi đó rất có thể cất
giấu thứ khiến cả cường giả cao cấp thèm muốn.

Vấn đề đặt ra với hắn bây giờ, là có nên mạo hiểm đi vào đó kiếm chút đỉnh hay
không?

Đi kèm với nguy hiểm luôn là tài phú không ngờ, thế nhưng nếu nguy hiểm quá
lớn, phải chăng nên biết dừng lại?

⊱♥⊰⊹⊱❃⊰⊹✬⊹⊱❃⊰⊹⊱♥⊰

Anh em bằng hữu đọc thấy hay thì tích cực ném Kim Phiếu kim đậu... các thứ
nha, ai chưa vote thì bỏ chút thời gian vote 10*, bản tác xin đa tạ!

Còn vị nào cảm thấy quá mức bức xúc, truyện xàm quá hay dở quá thì có thể còm
men bên dưới cho vui cửa vui nhà!


Đế Hoàng Tôn - Chương #80