Minh Hà


Người đăng: AyteaVee

Thời gian thấm thoắt như thoi đưa, không bào giờ chịu chờ đợi bất kỳ ai.

Đối với nhiều người, thời gian là kẻ thù tàn nhẫn nhất, đặc biệt là với những
người đang cô đơn, hay trực diện hơn chính là những người đang ế.

Thời gian qua mau mà cuộc đời mãi quạnh hiu chẳng có thay đổi gì, cơ hội tìm
kiếm hạnh phúc càng khó, cũng như hai câu thơ nổi tiếng trong tuyệt tác “Tự
Tình” của thi sĩ Hồ Xuân Hương:

“Ngán nỗi xuân đi xuân lại lại,

Mảnh tình san sẻ tí con con.”

Từ xuân có hai nghĩa: mùa xuân và tuổi xuân. Mùa xuân của đất trời tuần hoàn
lặp lại còn tuổi xuân sẽ mãi ra đi. Trong tình cảnh này, lòng người càng thêm
chán ngán, chỉ còn biết than ngắn thở dài trước sự tàn nhẫn của thời gian.

So với người bình thường thì tu giả, vốn có tuổi thọ cao hơn rất nhiều, càng
thấu hiểu giá trị của thời gian. Vì vậy giới tu giả rất ít khi lãng phí thời
gian vào nghỉ ngơi giải trí, nếu không tu luyện thì đi săn giết yêu thú, hay
tìm kiếm các loại tài nguyên cung cấp cho quá trình tu hành.

Dù làm gì đi chăng nữa thì cũng không có ai bỏ ra tận mấy ngày để ngủ như Việt
cả!

Việt cũng không biết chính xác bản thân đã ngủ bao lâu, nhưng thời gian chắc
chắn không hề ngắn, bằng chứng là đầu óc của hắn lúc này vô cùng mụ mị, tạm
thời mất đi khả năng tư duy. Đây chính là triệu chứng rõ ràng nhất của việc
ngủ quá lâu.

Ngoài ra toàn thân rệu rã vô lực, không phải là do quá mệt mỏi mà do não bộ
chưa quen với việc điều khiển được các cơ; thêm vào đó là tiếng réo của chiếc
bụng rỗng hòa vào tiếng thác đổ ầm ầm ngoài cửa động tạo thành một bản hòa tấu
thật hùng tráng.

Phải hơn một thời thần trôi qua, Việt mới có thể vận động một cách thoải mái.
Hắn chậm rãi đứng dậy tiến ra cửa động, bọt tung trắng xóa như hoa bay đầy
trời, bọt sóng theo cơn gió mát bắn thẳng vào mặt khiến đầu óc hắn cũng tỉnh
táo phần nào, tế bào thần kinh có dấu hiệu tư duy trở lại.

- Mẹ nó, ngủ nhiều quá mụ cả người!

Đầu óc hắn lúc này như đồ vật để lâu ngày bị nấm mốc nay được đem ra phơi dưới
ánh mắt trời, như mảnh đất tối tăm ngu muội được khai sáng, cảm giác thật sự
vô cùng huyền diệu, có lẽ ngày xưa Phật ngộ đạo dưới cây Bồ đề cũng chỉ đến
thế này mà thôi.

- Bỏ mẹ!

Nhưng khi tâm trạng thoải mái nhất cũng là lúc hắn nhớ ra vấn đề của cơ thể,
vội vã quay trở lại trong sơn động, tìm một chỗ đất bằng phẳng ngồi xếp bằng,
tập trung tinh thần vào trong thể nội.

Nơi cội nguồn sức mạnh của hắn, Linh Hải, lúc này đã trở nên vô cùng yên bình,
đương nhiên “yên bình” ở đây là so với lúc nó bạo động, chứ thực tế những đợt
sóng huyết vẫn không ngừng xô đẩy nhau cuộn lên cao. Thấp thoáng trong những
tiếng sóng vỗ là thanh âm kêu gào của chúng sinh, là bóng dáng của âm binh lệ
quỷ ẩn hiện bên dưới Huyết hải.

Điều đáng quan tâm, biển máu đã không còn khô cạn mà tràn ngập linh khí, khí
tức sinh mệnh mạnh mẽ cuồn cuộn như đại hải. Từng đoàn từng đoàn linh khí đỏ
như máu theo những đợt sóng huyết cuộn lên trên cao, hóa thành những ráng mây
chiều tuyệt đẹp.

Đại dương máu cuồng bạo lúc này hóa thành một vùng biển đương buổi hoàng hôn
với cảnh sắc tuyệt đẹp cùng một thứ màu đỏ đầy mê hoặc.

- Linh Hải đã ok, còn Linh Hà thì sao?

Việt dời tâm thần về phía tử khí hỗn độn bao quanh đại dương máu. Xuyên qua
hàng rào hỗn độn, linh lực cuồn cuộn đổ về những con sông dài vô tận, không
ngừng khai phá những vùng đất mới.

Điều khiến Việt phải lưu tâm, đó là những đợt linh lực đỏ như máu tươi sau khi
rời khỏi đại dương, không ngờ lại chuyển thành những dòng vật chất hắc ám đáng
sợ, cuồn cuộn đổ vào đại giang đại hà.

Nếu như trước đây Linh Hà của hắn là những đoàn linh lực màu đỏ với vô vàn hắc
khí bao lởn vởn bên trên, thì bây giờ đã hai thứ này có vẻ như đã hợp nhất lại
thành những dòng linh lực hắc ám đang cuồn cuộn chảy kia.

Bên dưới dòng hắc thủy của trường hà, những bóng dáng ẩn hiển không ngừng uốn
éo, dường như đang ôm đầu gào thét, lại như đang bất lực, tiếng gào thét ai
oán phát ra nhưng lại bị thanh âm cuồng bạo của dòng trường át đi, tạo ra cảm
giác bế tắc đến cực độ.

Tình trạng là vậy nhưng Việt không lấy gì làm phiến muộn, thậm chí vui mừng
chẳng hết, bởi hắn có thể cảm nhận được chất lượng của dòng linh lực đen ngòm
này so với linh lực màu đỏ thì cao hơn rất nhiều.

Thực tế thì linh lực cũng giống như rượu. Rượu được bày bán trên thị trường
thực tế đều là rượu đã được pha với nước với tỉ lệ tương ứng với độ rượu. Có
thể hiểu đơn giản, 100 lít rượu 40 độ, thực tế chỉ có 40 lít rượu nguyên chất
mà thôi, còn lại là 60 lít nước sạch.

Linh lực hình thành từ ‘Linh’ chi quy tắc, nhưng tỉ lệ ít đến đáng thương. Bản
chất của Đệ nhất Bộ chính là không ngừng cảm ‘Linh’, không ngừng ngưng luyện
linh lực, không chỉ số lượng mà còn cả về chất lượng.

Linh lực của Việt sau khi rời biển lớn tiến vào đại hà thì dung nhập hắc khí
màu sắc chuyển từ xích huyết âm lãnh thành hắc ám vô tận, với chất lượng cao
hơn rất nhiều.

Đương nhiên hắn cảm thấy rất vui, nhưng vui thôi đừng vui quá, khi con người
ta vui mừng cũng là khi sự đề phòng giảm xuống mức âm, thường bỏ qua những vấn
đề có thể uy hiếp đến bản thân.

Việt nhìn những dòng đại giang đại hà đang cuồn cuộn chảy, nhìn đi nhìn lại
vẫn thấy rõ ràng là những dòng Minh Hà. Sau đó tâm thần quay trở lại đại
dương, nhìn những cơn sóng huyết, không khỏi cảm thấy khó hiểu.

Hắn dựa theo Nguyên Sơ cổ kinh, cảm ngộ được khởi nguyên, khai mở thế giới thể
của mình. Lẽ ra hình thái ban đầu của thế giới phải tràn ngập vẻ sơ khai, ẩn
chứa khí tức tiên thiên, chứ đâu thể như thế này được.

Huyết Hải, Minh Hà, đây không phải là những địa danh gắn liền với địa phủ, hay
cụ thể hơn chính là cõi âm mà mọi người vẫn thường nhắc đến hay sao? Hơn nữa
bên dưới dòng nước còn ẩn hiển lệ quỷ âm binh, oán linh gào thét, nhìn thế nào
cũng không giống quá trình thế giới hình thành.

Đây rõ ràng là quá trình hình thành địa phủ!

“Là do thế chất của mình? Không đúng, Phàm thể thuần huyết nhất, căn bản không
có gì đáng nói cả!”

“Hay do ảnh hưởng của Táng Địa? Nghe cái tên chết tiệt đó đã thấy dính dáng
đến Địa phủ rồi. Nhưng mình là Phàm thể, căn bản không thể nào bị quy tắc nơi
đó quấn lấy được!”

“Vậy chỉ có thể là do Nguyên Sơ cổ kinh? Không hợp lý lắm, bên trong cổ kinh
không có dòng chữ nào nhắc đến mấy thứ đại loại như cõi âm, địa phủ hay chết
chóc gì cả!”

- Mẹ nó, thôi đéo nghĩ nữa! Đau đầu!

Việt khẽ lắc đầu không tiếp tục suy nghĩ, bởi hắn còn có việc quan trọng hơn
phải làm. Tâm thần xuyên qua hỗn độn tiếp tục quan sát những dòng Linh Hà tràn
ngập hắc ám.

Lúc này những dòng Linh Hà của hắn không khác gì Cửu Long mùa lũ về, sóng nước
điên cuồng dâng cao liếm lên hai bên bờ sông, một chút nữa thôi là nước lũ sẽ
tràn lên điên cuồng càn quét.

Điều đáng nói ở đây, lũ về sẽ không mang đến phù sa màu mỡ và sản vật phong
phú như mùa nước nổi vùng đồng bằng sông Cửu Long, mà sẽ là một hồi tai nạn.
Quy tắc bị phá vỡ, thế giới sẽ sụp đổ, nhẹ thì trở thành phế nhân, nặng thì
hắn không dám nghĩ.

Tu giả bình thường đạt đến viên mãn có thể chờ đợi cơ hội thích hợp đột phá,
còn hắn thì căn bản không được phép chờ. Quá trình thế giới hình thành, căn
bản không được phép ngưng lại.

Hắn cần khai mở Linh Tuyền, luôn và ngay!

⊱♥⊰⊹⊱❃⊰⊹✬⊹⊱❃⊰⊹⊱♥⊰

Anh em bằng hữu đọc thấy hay thì tích cực ném Kim Phiếu kim đậu... các thứ
nha, ai chưa vote thì bỏ chút thời gian vote 10*, bản tác xin đa tạ!

Còn vị nào cảm thấy quá mức bức xúc, truyện xàm quá hay dở quá thì có thể còm
men bên dưới cho vui cửa vui nhà!


Đế Hoàng Tôn - Chương #78