Thần Trì


Người đăng: AyteaVee

Đầu truyền đến cơn đau nhức khủng khiếp, gã thiếu niên khó nhọc mở mắt, đưa
tay lên không ngừng day day hai bên thái dương.

Đột nhiên hắn nhớ ra điều gì, vội vã bật người dậy đảo mắt nhìn xung quanh.

Chỉ thấy xung quanh đất đai khô cằn, không có một gốc cây một ngọn cỏ, khắp
nơi tràn ngập sỏi đá màu tối đen, cũng có nhiều vết máu màu đỏ sậm. Bên cạnh
hắn, vẫn còn đó miếng cổ ngọc cùng với chiếc lông vũ cực lớn màu đen nằm lăn
lóc trên nền đất cằn.

- Vẫn đang ở bên trong Táng Địa ư?

Trong lòng không khỏi thoáng chút thất vọng. Hắn đã hy vọng biết bao nhiêu,
người áo tím chính là người cần tìm, không ngờ lại là một phen mừng hụt.

Nhưng dù sao thì không bị đối phương giết, đó đã là điều đáng để mở tiệc ăn
mừng rồi. Gặp phải khủng bố cương thi mà giữ được mạng, hắn có lẽ là thuộc về
hàng hiếm rồi.

Ở đằng xa, sương mù màu đen vẫn dày đặc, nhưng hắn đã có thể thở ra một hơi,
bởi đã không còn thấy những bóng dáng cương thi lẩn khuất đâu đó.

Nhặt miếng cổ ngọc cùng chiếc hắc vũ lên, hắn muốn làm xong việc ngay lập tức,
không muốn tốn thêm thời gian ở lại nơi quái quỷ này. Cảm giác không biết thứ
gì đang chờ đợi thực sự không dễ chịu chút nào, nếu là người khác e rằng đã
rơi vào khủng hoảng rồi.

Miếng cổ ngọc vừa rời khỏi mặt đất, vốn đã yên tĩnh bình phàm lập tức lóe
sáng, phát ra những rung lắc dữ dội. Nền đất sỏi đá cằn cỗi trông rất khỉ ho
co gáy không ngờ lại phát ra lực lượng gì đó có thể khống chế miếng cổ ngọc.

Nắm miếng cổ ngọc trong lòng bàn tay, cảm nhận được sự kêu gọi đã rõ ràng hơn
rất nhiều, gã thiếu niên xoay người hướng về phía có những vết máu.

Đi được một đoạn, hắn phát hiện ra vài chỗ đặc biệt còn có một số hố nước màu
đỏ tươi chói mắt, không biết tồn tại từ bao giờ, thế nhưng trải qua năm tháng
lâu dài như vậy mà thủy chung vẫn không cạn.

Khi tới gần những hố máu, miếng cổ ngọc tản mác ra ánh sáng rực rỡ, không
ngừng phát ra thâm âm ô ô như tiếng ỉ ôi than khóc.

Những vũng máu cũng không ngừng gợn sóng, tỏa ra dao động kịch liệt, dường như
giữa hai bên có một sự liên quan nào đó.

Khẽ lắc đầu, quản con mẹ nó quan hệ gì, việc hắn cần quan tâm bây giờ là làm
xong việc cho sớm chợ rồi phủi mông mà biến khỏi nơi này.

Tiếp tục tiến về phía trước, càng đi càng ngửi được mùi vị huyết tinh vô cùng
nồng, mặt đất cũng chuyển dần từ màu đen sang màu đỏ sẫm, dường như bị máu
huyết nhuộm đỏ trong một thời gian dài dằng dặc.

- Đến nơi?

Không được bao lâu, gã thiếu niên bỗng nhiên cảm thấy rất thoải mái, giống như
cả người đang được tắm trong gió xuân. Hắn nhanh chân bước tới.

Khi đi thêm được mấy trăm mét, bỗng nhiên có tiếng nước chảy truyền đến. Đưa
mắt nhìn về phía trước, có thể thấy ở đó có mấy cây xanh, xung quanh còn có
một thảm thực vật xanh biếc, bên cạnh là một hồ nước trong vắt như màu ngọc
bích, sức sống ở nơi đấy tỏa ra dạt dào.

Cổ mộc khổng lồ, những cành cây vươn rộng lên trời cao, thân cây không khác gì
một ngọn núi nhỏ cả, những dây leo thô to quấn quanh như một con thương long
đang uốn lượn. Các loại hoa thơm cỏ lạ tỏa hương thơm ngào ngạt thấm vào cả
ruột gan, trăm hoa cùng nhau khoe sắc, vô cùng vui mắt.

Gã thiếu niên cảm thấy cổ quái, làm sao lại tương phản đến mức như vậy? Nơi
này là Táng Địa, là nơi của tử vong, của hắc ám, tại sao lại xuất hiện một khu
vực tỏa sức sống bừng bừng như vậy?

Hắn chậm rãi tiến đến cạnh hồ nước. Trên hồ nước lập lờ sương khí dày đặc,
nồng nặc đến nỗi hóa thành những luồng khí màu ngọc bích lưu động, hoàn toàn
khác với làn sương mù chết chóc khiến cho người ta chán ghét mà hắn phải nếm
trải những ngày vừa rồi.

Nhiều ngày vào sinh ra tử, đầu óc lúc nào cũng trong trạng thái căng thẳng,
các tế bào luôn luôn căng ra, lúc này hắn nảy sinh một cỗ xúc động muốn nhảy
xuống bên dưới gột rửa hết tất cả mệt mỏi.

- Tỉnh táo lại!

Bằng bản năng, hắn đưa tay lên vỗ thật mạnh vào đầu, lúc này thân đang hãm
trong Cấm khu, không được phép thả lỏng hay chủ quan. Hồ nước này, rất có thể
không như bề ngoài.

Quả nhiên, sau một khắc, hắn nhìn thấy trong nước có mấy bóng người bơi qua
bơi lại. Mấy bóng người này có màu trắng xóa, làm cho người nhìn thấy phải sợ
hãi.

- Không đúng! Không phải đang bơi lội!

Những bóng người này chậm rãi phiêu động, dường như theo gợn nước di chuyển
chứ không phải là tự mình bơi, nhưng dù chỉ là vậy, cảnh tượng này vẫn làm
người ta sợ hãi.

Dù là một gã đồ tể tay nhuốm máu tươi nhưng lúc này trong lòng hắn đang sợ đến
vỡ mật rồi. Sở dĩ hắn vẫn kiên trì đứng lại, hoàn toàn bởi vì bản thân lúc này
có muốn bỏ chạy cũng không được nữa rồi.

Lại là cảm giác cơ thể bị đóng đinh!

Điều khiến hắn an tâm, là miếng cổ ngọc đã thoát khỏi nắm tay của hắn, lơ lửng
trước mặt, không ngừng phát ra thanh âm ba động, nghe như tiếng khóc ỉ ôi,
dường như muốn tiếc thương một đoạn năm tháng.

Hồ nước này, có lẽ chính là nơi hắn cần tìm đến!

Đột nhiên gã thiếu niên có cảm giác sống lưng phát rét, trái tim khẽ thắt lại.

Ngay lúc này, dường như xuyên qua từng gợn sóng nước, hắn nhìn thấy một đôi
mắt u tối vô thần mở ra, xuyên thấu qua mặt hồ. Đôi mắt đó còn phát ra hai đạo
ánh sáng âm u chiếu thẳng vào hắn.

Toàn thân ớn lạnh, da đầu tê dại!

Xoạt!

Bọt nước bắn tung tóe, những bóng người lao ra khỏi mặt nước, khiến gã thiếu
niên kinh hoàng sợ đến vỡ mật.

- Con mẹ nó!

Lúc này hắn chỉ còn biết nhìn miếng cổ ngọc mà cầu nguyện.

⊱♥⊰⊹⊱❃⊰⊹✬⊹⊱❃⊰⊹⊱♥⊰

Bằng hữu thiên hạ đọc thấy truyện viết ổn thì xin hãy ủng hộ bằng cách like và
vote 9, 10*. Huynh đệ nào có điều kiện thì Kim Phiếu các thứ, mình đều nhận
hết! :D


Đế Hoàng Tôn - Chương #25