Người đăng: AyteaVee
Một khu rừng nguyên thủy âm u hắc ám, những tàn cây rậm rạp che kín không
gian, nhưng lại không mang theo vẻ xanh tươi đầy sức sống, mà tràn ngập lạnh
lẽo quỷ dị. Sắc thái khu rừng này khiến người ta dễ sởn gai ốc.
Trên bầu trời, một đoàn người lặng lẽ ngự không phi hành. Nổi bật nhất trong
đó là một gã thanh niên trẻ tuổi, vô cùng anh tuấn, nếu có một gã nam tử khác
ở đây hẳn sẽ rất ghen tị. Đương nhiên không phải ghen tị vì nhan trị của hắn,
mà những người xung quanh hắn, toàn bộ đều là mỹ nữ cả, quả là diễm phúc tề
thiên.
Tuy nhiên đó chỉ là nhận định của người ngoài cuộc không hiểu chuyện, chứ bản
thân Việt thì đang có chút chán ngấy, vì đã phi hành nửa ngày rồi mà vẫn chưa
gặp được di tích nào.
Hắn khẽ ngáp một cái, rồi lên tiếng hỏi. Một thiếu nữ nhoẻn miệng cười tươi
như hoa trả lời hắn:
Nữ tử này tên là Xuân Hoa, là người ít tuổi nhất trong đám đệ tử hạch tâm của
Ly Kiếm Môn, nhưng tu vi đã đạt tới Hỗ Căn hậu kỳ, phóng mắt khắp Mê Linh Vực
thì thiên phú của nàng cũng thuộc hạng nhất nhì.
Du Lan khẽ thở dài nói:
Du Thanh nghe vậy thì hừ lạnh:
Du Lan không giống các sư muội khác sợ đại sư tỷ một phép, đã không đồng ý thì
lập tức phản bác:
Việc hai tỷ muội họ Du tranh cãi là chuyện như cơm bữa, đám sư muội không ai
dám xen vào, dù là Chu Linh cũng không ngoại lệ. Nhưng ở đây có người không
phải là đệ tử Ly Kiếm Môn, không e ngại cái uy của đại sư tỷ và nhị sư tỷ.
Đám nữ tử lập tức nhìn theo hướng tay của Việt, chỉ thấy phía xa truyền tới
những chấn động, ngưng tụ linh lực vào song nhãn mới thấy thấp thoáng một
chiến trường không lớn nhưng vô cùng kịch liệt.
Một nhóm thanh niên đang bị mấy đoàn người khác vây công, tuy nhiên khí thế
vẫn hết sức quyết liệt không hề rơi vào thế thượng phong. Có điều đèn rồi cũng
cạn dầu, không biết thế cân bằng có thể kéo dài bao lâu.
Đám nữ tử Ly Kiếm Môn nhanh chóng nhận ra thân phận của những kẻ đáng thương
đang bị vây công.
Một trong những kẻ cầm đầu nhóm người vây công lên tiếng đe dọa. Thực lực kẻ
này không ngờ cũng đạt đến Tiêu Trưởng viên mãn. Nhưng câu nói vừa rồi của hắn
mới khiến người khác chú ý.
Việt nhìn đám người Lưu Kiếm Môn đang chật vật chống đỡ, không khỏi cảm thấy
khôi hài. Hắn đi suốt nửa ngày không gặp được thứ gì, còn đám người này nắm
được manh mối di tích nhưng lại bị phát hiện, không hiểu là may mắn hay xui
xẻo nữa.
Hay đây chính là trong cái rủi lại có cái xui mà truyền thuyết vẫn nhắc đến?
Thanh niên tên Lý Lăng hiển nhiên không dễ dàng dao động, thanh trường kiếm
trong tay huy vũ, tạo thành vô số những đợt kiếm khí mềm mại như sóng nước,
tầng tầng lớp lớp đánh ra xung quanh.
Một thanh niên có vẻ là đứng đầu một nhóm khác nghe vậy thì hừ lạnh, đang định
công kích thì đột nhiên dừng lại, quay đầu nhìn về phía xa. Cử động của hắn
khiến trận chiến quyết liệt cũng phải tạm dừng.
Thanh âm trong trẻo mà lạnh lẽo vang lên, Du Thanh dẫn đầu chậm rãi hạ thân
xuống, ánh mắt có chút châm chọc nhìn Lý Lăng.
Việt khẽ nhíu mày, cảm giác được mối quan hệ giữa hai thế lực này có vẻ không
tốt. Lưu Kiếm Môn cũng thuộc về Lưu Ly quốc, lẽ ra tiến vào Linh Địa phải cùng
hợp sức với nhau mới phải.
Lý Lăng mày kiếm giương lên, ý chí bất khuất xông thẳng lên trời cao. Kiếm
pháp của hắn mềm mại như lưu thủy, bao la như đại dương, nhưng ý chí thì đúng
là một kiếm khách truyền thống.
Du Thanh cười lạnh, hai thế lực như nước với lửa, còn muốn ta giúp hay sao,
nhưng đang muốn lên tiếng thì đã bị ngăn cản.
Việt ở bên đã sốt ruột lắm rồi, mãi mới gặp được manh mối di tích, không thể
để đám nữ nhân này phá hỏng được. Nhìn qua đã thấy tên họ Lý này chỉ thích mềm
không thích cứng, nên vội vã mở miệng ngăn cản.
Lý Lăng lúc này mới phát hiện ra có một gã thanh niên đi cùng đám mỹ nữ Ly
Kiếm Môn, trông có vẻ rất giống tiểu bạch kiểm được bao nuôi. Có điều đối
phương dám lên tiếng, hiển nhiên không phải trai bao rồi.
Người khác không biết chứ Chu Linh thì biết rõ vị này luôn có những kiến giải
rất hay, vì thế quay sang hỏi:
Việt nhìn về phía Lý Lăng, cười nhạt:
Thanh âm của hắn rất nhẹ nhàng, tràn ngập cảm giác thân thiết, lo nghĩ cho đại
cuộc thiên hạ, dùng Song Ngư Ấn khuếch tán, mỗi câu mỗi chứ như ma chú lẩn
quẩn trong đầu của Lý Lăng.
Cuối cùng hắn chốt một câu, như cái búa gõ vào đầu khiến Lý Lăng choáng váng.
Đúng vậy a, nếu chỉ vì một mảnh di tích mà khiến đám sư đệ bồi táng theo, hắn
xuống suối vàng còn mặt mũi nào gặp lại các vị tổ sư.
Một gã đầu lĩnh khác cười lạnh, lên tiếng dọa nạt, nhưng Việt thì hận không
thể cho hắn mấy cái vả. Đã phải dùng tình cảm và trách nhiệm để đả động, mà
tên ngu ngốc này lại phá ngang. Quả nhiên Lý Lăng ánh mắt lại trở nên cương
quyết, nhìn về phía Việt hỏi:
Vậy ngươi nói xem, thâm là một kiếm khách, lẽ nào vì sợ chết mà phải nhún
nhường sao?
Không phải nhún nhường, mà là hợp tác!
Việt khẽ lắc đầu. Hắn vốn định cả làng đều vui, nhưng lại bị tên kia phá đám,
giờ chỉ còn cách bỏ ra chút sức lực mà thôi.
Toàn bộ tu giả ở hiện trường nghe vậy thì đồng loạt biến sắc. Đám người đang
vây công thì không muốn xuất hiện thêm biến số, còn đệ tử Lưu Kiếm Môn và Ly
Kiếm Môn, hiển nhiên chưa từng nghĩ đến chuyện hợp tác với nhau.
Các vị, tại hạ không rõ hai thế lực có quan hệ gì, nhưng Linh Địa hiểm nguy
rình rập, tồn tại vô số thế lực mạnh mẽ, không nên bài xích nhau! Oán thù giữa
hai thế lực chỉ là việc nhà, không thể sánh với vinh nhục quốc gia!
Tiểu tử, câm miệng cho lão tử!
Thanh niên Lục Viễn hét lớn, một cỗ uy áp cuồn cuộn ập tới, thế nhưng chưa
chạm được tới lông tóc của Việt thì đã bị tiếng hừ lạnh của Du Thanh đánh tan.
Lý Lăng mày kiếm giãn ra, hắn mặc dù cố chấp nhưng không ngu, tình thế trước
mắt nếu muốn giữ mạng cho đám sư đệ đồng thời bảo toàn được tôn nghiêm, chỉ có
cách hợp tác với Ly Kiếm Môn. Còn cái gì mà vinh nhục quốc gia hắn không hề
quan tâm.
Thanh âm của Lý Lăng chậm rãi vang lên, Du Thanh cũng ứng tiếng đáp lời, một
liên minh lâm thời được thành lập tại chỗ.