Thoát


Người đăng: AyteaVee

Oanh!

Không biết bao lâu sau, Việt mới hồi tỉnh, chậm rãi đứng dậy. Toàn thân hắn
không có sự thay đổi nào, nhưng chỉ có hắn mới tự hiểu được, bản thân đã mạnh
hơn, đương nhiên không chỉ một tí.

Nửa bước sát ý, tình trạng của hắn lúc này có thể gọi như vậy, chỉ thiếu một
chút là sát ý có thể ngưng hình rồi.

Sát ý của hắn không chỉ gia tăng sát thương của bản thân, mà còn có thể công
kích tâm thần người khác, chỉ cần bạo phát đúng lúc, có thể giết chết ý chí
chống cự của con mồi, để rồi nhất kích tất sát.

Lần này xâm nhập lòng đất tưởng đã tay trắng, không ngờ niềm vui lại đến bất
ngờ như vậy, thu được một món hời lớn, khiến một kẻ điềm đạm như hắn cũng cảm
thấy vô cùng hí hửng.

- Hoàn hảo, thực lực của ta đã tăng gấp đôi! Ác điểu, phía ngươi thế nào rồi?

Việt hồ hởi lên tiếng hỏi, có điều chẳng có âm thanh đáp lời hắn, chỉ có cây
hắc vũ vẫn nằm chỏng chơ ở trung tâm quảng trường, xem ra đối phương đang ở
trong trạng thái tập trung cao độ.

Không có gì làm, Việt cũng không có ý định tranh thủ thời gian để tu luyện mà
chui vào một góc của quảng trường đánh một giấc. Đối với hắn thì có làm việc
thì phải có giải lao, hai thứ đó không nên quá nghiêng về phía nào.

Thời gian chậm rãi trôi qua, thanh âm của đại hắc điểu đột nhiên vang lên
trong đầu khiến Việt tỉnh giấc. Hắn khó nhọc mở mắt ra, ngồi dậy hỏi:

- Thế nào? Ngươi điều khiển được trận pháp này rồi hả?

“Ngươi nói nhảm gì vậy? Trận pháp này vô cùng tinh thâm, thời gian ngắn như
vậy thì ngay cả bản tọa cũng không thể làm chủ được. Có điều tinh hoa bên
trong bản tọa đã nắm được, chúng ta có thể rời khỏi Mê Thất Hồ này!”.

- Tốt! Quả nhiên không uổng công ta kỳ vọng cao vào ngươi!

Nghe thấy lời này, Việt lập tức tỉnh tảo, vẻ ngái ngủ trên mặt hoàn toàn biến
mất, cất tiếng cười vô cùng sảng khoái.

Mê Thất Đảo này cố nhiên rộng lớn thật, nhưng lớn đến mấy thì chung quy vẫn nó
là một cái lồng giam mà thôi, bó buộc cuộc sống của con người. Chỉ cần rời
khỏi đây thì bầu trời rộng lớn ngoài kia chẳng phải mặc sức chim bay hay sao.

- Chúng ta mau rời đi thôi!

Việt nhanh chóng tiến về trung tâm quảng trường nhặt chiếc lông vũ màu đen
lên, sau đó hướng về phía thạch môn đi tới.

"Tiểu tử, không cần rời đi. Nơi này có một tòa truyền tống trận, có thể rời đi
nhờ nó!"

Nghe lời chỉ dẫn của đại hắc điểu, Việt nhanh chóng tìm thấy một tòa tế đàn cổ
xưa được dựng lên từ đá có kích thước tương đối nhỏ. Bên trên có khắc hoa văn
cổ xưa, trên hoa văn phát ra hào quang như ẩn như hiện, hiển nhiên không phải
là một cái truyền tống trận vô dụng.

"Tiểu tử, trận đồ vượt không gian vốn dĩ phải dùng đến 'tinh', nhưng tòa
truyền tống trận này chỉ cần truyền linh lực vào là được, xem ra người kia lập
nên chỉ để rời khỏi phong ấn!"

Theo linh lực không ngừng được đưa vào, hào quang trên hoa văn ngày càng
thịnh, chỉ một lát sau một đạo hắc sắc hào quang đã chạy đủ một vòng quanh các
hoa văn.

"Ông!"

Hoa văn sáng lên, ở trung tâm tế đàn xuất hiện một cái vòng xoáy màu đen.

- Chúng ta đi thôi!

Việt chậm rãi bước vào bên trong vòng xoáy, đến khi bước ra đã thấy bản thân
đứng trên mặt nước mênh mông vô tận, không một gợn sóng, xung quanh tĩnh lặng
đến mức có thể khiến người ta phát điên.

"Quả nhiên trận pháp chỉ có thể đưa chúng ta lên tới mặt hồ!"

Dù đã đoán trước nhưng đại hắc điểu vẫn phải lên tiếng cảm thán. Đối với tu
giả thì loại trận pháp vượt không gian cự ly ngắn như vậy thì không có mấy tác
dụng, còn khả năng vượt qua phong ấn lại càng không cần nói, vì hai trận pháp
cùng một trận sư tạo ra nên mới có tác dụng như vậy.

- Được rồi, mau chóng rời đi thôi!

Việt thì không mấy để ý đến điều đó, lên tiếng nhắc nhở. Hắn đã chán ngấy cái
Mê Thất Hồ này rồi, cảm giác bị nhốt thật không có gì tù tội hơn.

"Ngươi không định dẫn mấy người bằng hữu trên đảo của ngươi đi cùng sao?"

- Bằng hữu? Mỗi người đều có cuộc sống riêng, tiện tay thì giúp, chứ ai có
thể can thiệp vào số phận của người khác đây!

Trên gương mặt anh tuấn xuất hiện nụ cười nhạt, tuy gọi là bằng hữu nhưng quan
hệ cũng chưa đến mức đấy, nếu bản thân vẫn ở trên đảo thì hắn còn có thể tiện
tay mang đối phương rời đi, đương nhiên là chỉ một vài ngươi chứ không phải cả
gia tộc, dây mơ rễ má rất nhiều.

- Được rồi, chúng ta rời khỏi Mê Thất Hồ thôi!

Việt quay người đạp nước lao đi, theo phương hướng chỉ dẫn của hắc điểu, thân
hình của hắn rất nhanh chóng biến mất trên mặt hồ mênh mông.

Thời gian trôi rất nhanh, ngoảnh đi ngoảnh lại đã nửa tháng, nhưng Việt vẫn
lênh đênh trên Mê Thất Hồ, chưa có dấu hiệu gì là sắp thoát được.

- Mẹ kiếp! Ác điểu, sao vẫn chưa thể thoát khỏi Mê Thất Hồ vậy?

Nhìn mặt nước mênh mông vô tận xung quanh, nói không giận thì chính là nói
dối, Việt không kiềm được phải lên tiếng trách cứ.

"Trận pháp phức tạp hơn ta tưởng, nhất thời vẫn chưa thể hoàn toàn nắm được
hết. Ngươi yên tâm, nửa tháng vừa rồi không hề lãng phí bản tọa đã nắm được
quỹ tích của nó!"

Thanh âm đầy chắc nịch của đại hắc điểu vang lên, tràn ngập tự tin và khát
vọng khẳng định bản thân.

Việt lúc này cũng không còn sự lựa chọn nào khác, đương nhiên rồi, trong tình
cảnh này chỉ còn biết đặt niềm tin vào đối phương mà thôi.

Thế nhưng lại nửa tháng nữa trôi qua, xung quanh vẫn là mặt nước mênh mông,
thực sự thì niềm tin dành cho đại hắc điểu đã cạn kiệt, Việt chỉ còn biết lắc
đầu nói ra tâm sự trong lòng:

- Mẹ kiếp, ngươi lúc nào cũng tự cao tự đại, làm như bản thân vô địch thiên
hạ đến nơi rồi, hóa ra cũng chỉ là thùng rỗng kêu to mà thôi!

Hiển nhiên một tháng vừa rồi hoàn toàn lãng phí, đại kế rời khỏi Mê Thất Hồ
không có chút tiến triển nào khiến cho đại hắc điểu cũng cảm thấy nóng mặt,
không biết phải đối đáp ra sao, chỉ đành cứng miệng:

“Tiểu tử, nói năng cho cẩn thận! Cái gì cũng cần thời gian, bản tọa cảm giác
được chúng ta sắp đi đến đích rồi!”

- Giờ phút này thì nói gì cũng vô dụng!

“Đúng vậy! Ngoài việc đặt niềm tin vào bản tọa thì tiểu tử ngươi còn. . .”

Thanh âm của đại hắc điểu đột nhiên dừng lại, điều này khiến Việt cảm thấy khó
hiểu. Con hung cầm này luôn coi trời bằng vung, tự cao tự đại, chẳng nhẽ giờ
đối phương đã biết tôn trọng hắn?

“Tiểu tử! Bản tọa cảm giác được khí tức nhân loại phía bên trái, cách chúng ta
không quá xa, mau mau tiến tới!”

Đại hắc điểu cũng không im lặng quá lâu, chỉ khoảng mười giây thì thanh âm của
nó lại vang lên trong đầu của Việt. Thông tin này thực sự khiến hắn cảm thấy
vui mừng, mặc dù phải quay trở lại Mê Thất Đảo, nhưng so với việc lênh đênh
trên sông nước mãi như này vẫn còn tốt chán.

Thân hình lướt đi rất nhanh trên mặt hồ, tuy nhiên đi được mười phút mà trước
mặt vẫn chỉ là mặt hồ mênh mông khiến Việt có chút uể oải, đang định lên tiếng
hỏi hắc điểu thì đột nhiên có tiếng cười từ phía trước truyền lại:

- Ha ha ha, Linh Nhi, phía trước là Mê Thất Hồ, nàng còn muốn chạy nữa sao?

- Bổn cô nương thà chết chứ quyết không để ngươi làn nhục!

- Nàng còn biện pháp nào sao. . .Dừng lại, nàng điên à? Tiến vào Mê Thất Hồ
khác nào tự sát! Tiện nhân, mau dừng lại!

Việt mừng rỡ gia tăng tốc độ, chỉ trong một cái hô hấp, cơn gió nhẹ ập vào
mặt, cảnh vật trước mắt đột ngột thay đổi, không còn là mặt nước mênh mông
tĩnh lặng, mà là đất liền tràn ngập sức sống.

Một thân ảnh đang bay về phía hắn, không, chính xác là bay tới phạm vi của hồ
nước, bộ dáng kiên quyết không quay đầu lại.

Linh cơ lóe lên trong đầu, Việt có chút hoài nghi, lại có chút mừng rỡ, chân
hắn đạp xuống mặt hồ, mượn đà bay lên, vừa kịp thời bắt lấy người kia, không
dừng lại mà tiếp tục bay về phía bờ.

Hạ thân xuống mặt đất, cảm nhận được sức sống mạnh liệt, cảm nhận được áp lực
vô hình đã hoàn toàn cởi bỏ, Việt cảm thấy không quá tin tưởng. Niềm vui đến
với hắn quá bất ngờ, khiến hắn không kịp thích nghi.

Hắn hít thêm vài hơi nữa, cuối cùng nở một nụ cười rạng rỡ nhất:

- Vậy là đã thoát khỏi Mê Thất Hồ!


Đế Hoàng Tôn - Chương #229