Người đăng: AyteaVee
Có lẽ chỉ trong nháy mắt, cũng có thể là rất lâu, chiếc thuyền lớn rơi xuống
đáy hồ, đã bị xoáy nước ép cho nát bấy, toàn bộ tu giả Bước thứ nhất khoé
miệng đều rướm máu, bị nội thương không nhẹ.
- Xuống đến đáy hồ rồi sao?
Việt đưa mắt nhìn quanh, nhưng đáy hồ chỉ là một mảnh hôn ám, tầm nhìn xa
không vượt quá năm mươi mét, đấy còn là trong trường hợp đã ngưng tụ linh lực
vào song nhãn rồi.
- Không ai biết Mê Thất Hồ sâu đến nức nào, nơi này có lẽ cách mặt nước tới
mười mấy ngàn dặm!
Địch Lâm ngẩng đầu nhìn lên, trong tầm mắt của lão chỉ là một mảnh tối tăm,
đáy hồ sâu đến nỗi ánh sáng không thể lọt xuống đây.
- Các vị, mau chóng bơi lên mặt nước thôi!
Trong lòng nảy sinh cảm giác bất an không tên, Việt lên tiếng đề nghị. Cũng
không chờ ai đáp lời, hắn đạp chân xuống, chuyển thân bơi lên, nhưng chưa được
mấy mét thì trong nước có một cỗ lực lượng vô hình ép hắn xuống đáy.
- Chuyện gì xảy ra vậy?
Việt khẽ nhíu mày, quay sang hỏi mấy người Địch Lâm.
- Ta nghe nói dưới đáy Mê Thất Hồ tồn tại một cỗ lực lượng thần bí, không thể
lặn xuống đáy được! Xem ra chúng ta cũng không thể bơi lên!
Trần Tư Phàm như có điều đại ngộ, nói ra suy đoán của mình. Hắn không dám
khẳng định, nhưng cũng không quan trọng, vì nguyên nhân là gì thì bọn hắn cũng
không thể bơi lên được.
- Cứ bám theo đáy hồ mà đi, kiểu gì cũng lên được trên kia!
Địch Lâm lên tiếng, những người khác đều gật đầu đồng tình. Hồ nước sâu đến
mấy thì khi tới gần các đảo, đáy hồ cũng sẽ nông, lúc đó tự nhiên sẽ thoát
được.
- Nơi này tạo cho ta cảm giác vô cùng áp bức, mọi người không nên tách ra!
Lưu Mân quay sang đám thuyền viên, cao giọng. Đám tu giả Bước thứ hai nào dám
tự ái, vui mừng còn chẳng hết, lập tức hùa theo:
- Tiền bối nói đúng!
- Có sáu vị tiền bối, chúng ta sẽ an toàn hơn!
Sáu người chọn bừa một hướng, sau đó dẫn đoàn tiến lên.
Việt phóng thần thức ra xung quanh, mặc dù thần thức của hắn đã tăng trưởng
rất nhiều nhưng ở nơi này vẫn bị hạn chế, so với ở trên bề mặt Mê Thất Hồ còn
mạnh mẽ hơn.
- Mọi người cẩn thận chút, ta có cảm giác dường như có một đôi mắt đang dõi
theo chúng ta!
Hắn khẽ nhíu mày, lên tiếng cảnh báo. Không hiểu sao trong lòng hắn nảy sinh
một cảm giác vô cùng bất an, dường như bản thân là một con dê đang tiến vào
miệng cọp vậy.
Grào grào. ..
Chỉ có điều Việt cũng không ngờ bản thân vừa mới lên tiếng cảnh báo đã lập tức
ứng nghiệm, một tiếng gào rống vang lên, vọng trong nước tạo ra hiệu ứng vô
cùng quỷ dị.
- Làm ta sợ muốn chết, hóa ra là Mê Linh Ngạc!
Một gã Đệ nhất Bộ viên mãn đưa tay lên xoa xoa ngực, nở nụ cười gượng gạo. Mê
Linh Ngạc cường đại, nhưng với đội hình sáu vị Tiêu Trưởng cùng nhiều Linh
Phách giả thì Mê Linh Ngạc cũng không quá đáng ngại.
Có điều nụ cười của hắn nhanh chóng trở nên cứng nhắc, gương mặt ngốc trệ, bởi
vì tiếng gào rống vừa rồi như tiếng gọi vậy, sau đó vô số tiếng thú rống vang
lên đáp lời, không ngừng không dứt, ầm ĩ không chịu nỗi.
- Mẹ của tôi ơi, ít nhất cũng có vài chục đầu Mê Linh Ngạc đồng thời gào
rống!
Tiếng gào rống đến rất gần, trong tầm mắt của mọi người xuất hiện vô số những
đôi mắt sáng rực, dưới đáy hồ hôn ám này, bóng dáng Mê Linh Ngạc hiện ra như
sứ giả địa ngục vậy.
- Chạy mau!
Việt là người phản ứng nhanh nhất, thân hình của hắn hóa thành một đạo huyết
quang lao đi, sức cản của nước cũng không thể làm chậm tốc độ của hắn đi chút
nào, chỉ có thanh âm vọng lại.
- Chạy!
Không có bất kỳ do dự nào, tất cả mọi người đều liều mạng chạy, ai cũng đều
hiểu rằng với số lượng Mê Linh Ngạc lớn như vậy, dù có mười hai vị cường giả
Bước thứ hai cũng phải bó tay.
Tốc độ của đám tu giả Bước thứ nhất đương nhiên rất chậm, trong nháy mắt đã bị
bỏ lại phía sau, ai cũng hận chân không thể dài hơn cùng điên cuồng chạy trốn.
Mê Linh Ngạc đông đến nỗi tạo thành một đám mây đen xuyên qua làn nước tối
tăm, rậm rạp chằng chịt một mảnh, số lượng đâu chỉ có một hai trăm, tối thiểu
cũng là năm trăm con.
Chỉ mấy nhịp hô hấp, khoảng cách của chúng đến mấy người chạy chậm phía cuối
chỉ còn chưa tới ba dặm.
- A a a a...
Lại mấy nhịp hô hấp nữa trôi qua, bắt đầu có những tiếng kêu thảm thiết vang
vọng trong làn nước lạnh. Chỉ trong chớp mắt, đám tu giả Bước thứ nhất đã chết
hơn nửa, chỉ có mấy người phản ứng nhanh mới không bị thương.
- Quá khủng bố, chẳng lẽ chúng ta bỏ mạng tại đây?
Tuy nhiên bọn họ cũng chẳng lấy gì làm vui vẻ cả, gương mặt trở nên trắng
bệch, hai môi run rẩy không kìm lại được.
Đám người Địch Lâm thời khắc đều chú ý tới động tĩnh phía sau, thấy cảnh tượng
thảm thiết như vậy cũng chỉ biết nở nụ cười cay đắng, hơn năm trăm con Mê Linh
Ngạc, cho dù là bọn họ cũng chẳng biết có chạy thoát nổi hay không đây, còn
nói gì đến chuyện cứu người nữa.
- A a a a a. ..
Những tiếng hét thảm thiết liên tục vang lên, khí tức tử vong bao trùm lên tất
cả, có lẽ ngoại trừ sáu vị tu giả Bước thứ hai, chẳng còn ai có thể sống sót.
- Mọi người, đến nước này rồi, ai có thể thoát được phải xem bản lĩnh của mỗi
người thôi!
Địch Lâm trầm giọng quyết định, mặc dù bọn họ có giao tình đã lâu, nhưng không
phải loại giao tình “không sinh cùng ngày cùng tháng cùng năm, nhưng nguyện
chết cùng năm, cùng tháng, cùng ngày”, không cần thiết phải chết chùm.
- Lão Địch nói rất đúng! Ai có bản lĩnh gì thì xử ra đi, thoát được người nào
hay người nấy!
Phía sau đã không còn những tiếng hét thảm thiết nữa, chứng tỏ chẳng còn ai
sống sót nữa rồi. Đám Mê Linh Ngạc đã đuổi tới rất gần, sáu vị tu giả nhanh
chóng làm ra quyết định tối hậu, mạnh ai người nấy chạy.
Thực ra không cần Địch Lâm phải nói, Việt cũng định bỏ rơi năm người còn lại
rồi. Hắn chẳng có giao tình gì với mấy vị này, nói gì đến việc chết chùm chứ.
Hư ảnh Nhân Mã hiện ra, thân hình của hắn lao đi rất nhanh trong làn nước, chỉ
trong chớp mắt đã bỏ rơi năm người kia.
Không biết chạy được bao lâu, Việt mới dừng lại, bởi vì hắn đã không còn cảm
ứng được đám Mê Linh Ngạc kia nữa.
- Không biết mấy người kia có chạy thoát không?
Việt khẽ lắc đầu, dù sao thì cũng không thể thay đổi được gì, hắn đưa mắt nhìn
quanh, muốn tiếp tục chạy trốn, thì đột nhiên khựng lại, khịt khịt mũi.
- Ủa, có mùi gì vậy nhỉ?
Trong làn nước truyền đến một mùi hương vô cùng thanh dịu, chỉ ngửi được một
chút thôi đã khiến bao nhiêu mệt mỏi biến mất, cơ thể trở nên sung mãn, Việt
nhanh chóng xác định phương hương đuổi tới.
Hiện ra trong tầm mắt hắn là một mảnh thạch lâm rộng lớn, mỗi tảng cự thạch
đều cao tới mười mét, tản ra vầng sám màu tro nhạt, lộ ra vẻ âm trầm đáng sợ.
Điều đáng nói là ở trung tâm thạch lâm có mấy gốc linh thảo, phun ra mây lành
trong băng tuyết, màu xanh mơn mởn, mỗi cây đều kết một trái màu vàng. Mùi
hương hắn ngửi được hiển nhiên đến từ chúng.
- Trời ạ, trái cây nhìn như mai rùa vậy, thật kỳ lạ!
Tổng cộng năm gốc linh thảo, màu xanh mướt, nhưng chỉ cao hơn một thước, mỗi
gốc đều kết một trái, toàn thể màu vàng sáng bóng, hình dạng như một chiếc mai
rùa vậy, hết sức khác thường.
Cho dù chưa biết được đây là linh quả gì, nhưng có thể khẳng định trăm phần
trăm chúng có phẩm cấp rất cao, ẩn chứa lượng tinh hoa thiên địa khổng lồ.
- Nếu bỏ lỡ thì trời sẽ trách phạt!
Việt hí hửng bước tới, muốn xông vào thạch lâm ngắt lấy linh quả, nhưng đột
nhiên trong đầu xuất hiện thanh âm quen thuộc đã lâu không thấy:
“Tiểu tử, ngươi điên à? Mau dừng lại!”