Tầm Bảo


Người đăng: AyteaVee

Đây là một toà sơn mạch hoang vu mênh mông không thấy bờ bến, trong sơn mạch
hoang vu này có một ngọn núi nhỏ không mấy nổi bật. Bên sườn ngọn núi nhỏ
không mấy nổi bật này có một hang động bị bịt kín, trong động có một gã thanh
niên đang khoanh chân ngồi tu luyện.

Hai mắt nhắm nghiền, quanh người hắn không toát ra chút khí tức nào, nhưng lại
khiến đất đá trong động không ngừng chuyển dịch, không tán loạn như bị cuồng
phong thổi qua mà chậm rãi từ tốn thành những quỹ tích thật khó hiểu.

Trên mi tâm của hắn hiện lên ấn ký hình một đại môn cổ lão sống động như thật.
Hai cánh cửa đã mở ra từ lâu, nhìn vào bên trong có thấy được một mảnh cực lạc
hư vô mờ ảo, tiên lạc bay lượn, tiên khí dập dờn.

Tiên vụ lúc này đã không còn dày đặc như lúc đầu, những tòa tiên khuyết cổ
điện hiện ra thật rõ ràng, nguy nga mà trang nghiêm, tinh xảo mà bàng bạc.
Thiên Cung nguy nga, Tiên Khuyết to lớn, lơ lửng trên mây trắng, nơi đó trời
quang mây tạnh tráng lệ kinh người.

Chín vầng mặt trời hạ xuống hướng tây, cung điện lầu các ở dưới ánh trời chiều
nhuộm thành màu vàng và màu đỏ sáng rọi phi thường thánh khiết, mái ngói đều
vờn quanh vầng sáng tường hòa.

Thiên Cung rộng lớn trống rỗng, không có thiên binh thiên tướng, không có cung
nữ người hầu, nơi đó lạnh tanh, chỉ là có một loại nghiêm túc và uy áp tản ra
tràn ngập.

Thần thức của Việt xuyên qua làn tiên khí mờ ảo, chậm rãi tiến đến nơi trung
ương của Thiên Đình, nơi đó có một tòa cung điện vô cùng nguy nga tráng lệ,
tiên lạc bay lượn, vĩnh hằng chi quang nhàn nhạt tản ra, đạo âm lẩn khuất đâu
đó trong không gian, tỏa ra sự uy nghi không thể xâm phạm.

Việt ngẩng đầu, đại môn của cung điên đóng kín, dường như đã không mở ra cả
ngàn vạn năm rồi, trên hai cánh cửa cao cả trăm trượng xuất hiện vô số lạc ấn
đồ đằng kỳ lạ, dường như ẩn chứa sự vận động của cả thế giới này.

- A, có chữ!

Thần thức của hắn nhanh chóng khuếch tán lên phía bên trên của đại môn, chỉ
thấy một tấm biển đồng thật lớn với ba chữ cổ sơn son thiếp vàng uốn lượn như
những long đằng phượng vũ trên chín tầng trời.

Đây là Khoa Đấu Tự, nhưng lại có nét gì đó không giống, có lẽ là một loại cổ
tự chưa từng thấy qua, cũng có thể chính là tiền thân của chữ Khoa Đấu. Dường
như đã tồn tại ở thời đại sơ khai của thiên địa, thời kỳ mà vạn linh vẫn còn
mông muội, loại cổ tự này như là thiên tự, là kết tinh của đại đạo, là loại
chữ nguyên thủy nhất, ẩn chứa sự vận động của thế giới quan.

Việt không mở ra cánh cửa của tòa cung điện này, bởi hắn biết bản thân vẫn
chưa đủ tích lũy, lực của hắn cũng đã cạn rồi, 2 trái Huyết Linh Quả đủ để
người ta đạt đến Tiêu Trưởng viên mãn, thậm chí đột phá Bình Hoành, nhưng chỉ
giúp hắn viên mãn trình tự thứ nhất mà thôi.

- Huyết Linh quả không ngờ còn có tác dụng tăng cường khí huyết!

Từng tia tạp chất được luyện hoá ra, thuận theo kinh mạch vận chuyển lên tay
phải của Việt, chỉ thấy hắc quang bắn ra, vừa tiếp xúc với không khí lập tức
hóa thành hắc dịch rơi vãi khắp hang động. Thứ hắc dịch này không ngờ có đặc
tính ăn mòn, khiến đất đá cũng bị ăn mòn không khác gì độc dịch cả.

- Không ngờ bên trong máu lại có nhiều tạp chất như vậy!

Thời gian dần trôi qua, tay phải của Việt gần như bám đầy khí mang hắc sắc,
thập phần đáng sợ, nếu như đối chiến với người khác, một chưởng này hoàn toàn
có thể trọng thương đối phương, hoặc để lại hậu hoạn.

Sáng ngày thứ hai, cửa động được phóng bế đột nhiên nổ tung, đất đá bay tán
loạn, bụi tung mù mịt, Việt chậm rãi bước ra, hắn xuất hiện rất hoành tráng,
chỉ tiếc rằng không có khán giả ở đây để chứng kiến phong thái tuyệt thế của
hắn.

- Lực lượng của ta đã gia tăng không ít!

Khí huyết được tẩy luyện, hiển nhiên lực lượng cơ thể cũng theo đó mà gia tăng
không ít. Đương nhiên chút lực lượng này so với việc đột phá tầng tiếp theo
của Thiên Ma Thể thì quá nhỏ bé, nhưng trước mắt cũng đủ dùng rồi.

Lấy tấm bản đồ của Mê Thất cổ địa ra xem xét, cách vị trí của hắn đang đứng
khoảng một nghìn dặm đại khái có một mảnh hung địa, vốn không phải mục tiêu
ban đầu của hắn, nhưng dù sao hiểu biết của hắn đối với Mê Thất cổ địa là rất
hạn chế nên cứ gần mà đi thôi.

Ném tấm bản đồ vào trong nhẫn, Việt nhằm hướng đông mà bay đi. Hung địa có lớn
có nhỏ, nhưng đều rất nguy hiểm, có điều nguy hiểm càng lớn, thu hoạch càng
nhiều, đạo lý đấy hắn rất hiểu.

Một nghìn dặm, khoảng 500 cây số, đối với phàm nhân chính là vài ngày đi xe
đường dài, nhưng đối với tu giả Bước thứ hai có thể bay lượn như chim, thì chỉ
dù bay thong dong cũng chỉ mất nửa ngày mà thôi.

Dừng lại trên bầu trời, Việt quét ánh mắt nhìn xuống mảnh hung địa bên dưới.
Nơi này là một miệng núi lửa khổng lồ, nhìn xuống dưới, có thể thấy nó rộng
đến kinh ngạc, những hơn ngàn mét, chỉ cần nó bạo phát, tuyệt đối là một đại
nạn.

Hỏa Sơn đối với nhân loại chính là một thiên tai diệt thế, bản thân Việt cũng
chưa từng tận mắt nhìn thấy ngọn núi lửa nào chứ chưa nói đến việc tiến vào
bên trong cả, giờ nhìn ngọn núi lửa trước mắt cảm giác cũng có chút khê.

- Ta đã là tu giả rồi, ngại gì chút dung nham chứ!

Bên trong hoả sơn là một không gian rộng lớn, riêng miệng núi lửa đã hơn một
ngàn mét, chân núi càng rộng hơn.

Liếc sơ qua, chỗ nào cũng là dung nham kim sắc, trên bề mặt dung nham có rất
nhiều nham thạch hắc sắc, trên số nham thạch này, sinh trưởng một số linh
thảo, có mấy gốc linh thảo kim sắc thu hút sự chú ý của Việt, nhưng khi phát
hiện chúng chỉ là Tam cấp, Việt chán nản lắc đầu.

Ánh mắt chuyển qua một tảng nham thạch khác, Việt lập tức nhíu mày, bởi hắn
phát hiện ra bề mặt nham thạch có những mảng lõm lớn, do dược thảo bị hái để
lại, vết tích của chúng vẫn còn mới, góc cạnh phân minh.

- Mẹ kiếp! Có người từng qua nơi này rồi!

Nơi này toàn là Tam cấp linh thảo, thậm chỉ ngay cả Tam cấp đỉnh giai cũng
chẳng có lấy một cọng chứ đừng nói gì đến Tứ cấp. Việt không còn cách nào
khác, đành phải rời đi, tìm kiếm một hồi cơ duyên khác.

Lại một ngày nữa trôi qua, Việt đứng trên một tòa sơn phong, nhìn xuống sơn
cốc bên dưới, sắc mặt vô cùng khó coi.

- Lại có người hớt tay trên!

Sơn cốc rộng lớn tràn ngập các loại linh hoa linh thảo, khí tượng tường hòa,
nhưng toàn bộ đều là Tam cấp, còn những gốc Tứ cấp thì đều ở sâu bên trong,
tuy nhiên nơi sâu xa của sơn cốc ẩn hiện một cỗ khí tức khủng bố, có thể khẳng
định là Thất cấp. Tứ cấp linh thảo mặc dù tốt, nhưng Thất cấp linh thú thì. .
.

- Mẹ kiếp, coi như mình không may đi!

Việt lôi tấm bản đồ ra, bắt đầu suy tính. Bản đồ này chắc không ai là không
có, mà bản thân hắn lại tiến vào cổ địa muộn hơn người khác, nếu cứ đến mấy
chỗ gần, nhất định sẽ chỉ còn thừa chút cặn cho hắn mà thôi.

- Được lắm, chọn luôn mảnh hung địa ở tương đối xa!

Việt dùng tốc độ cao nhất phi hành, nhằm hướng Đông Bắc mà bay đi. Hai lần tốn
công khiến hắn cảm thấy phát ngấy rồi, hắn không muốn tiếp tục húp cặn của
người khác nữa.

Một tuần liền phi hành, lúc này Việt còn cách mảnh cấm địa có dấu chấm đỏ này
khoảng hơn một ngàn dặm.

Đột nhiên phía xa truyền đến tiếng long ngâm khổng lồ khiến tâm thần Việt chấn
động, vội vàng ngưng tụ linh lực vào song nhãn quan sát, chỉ thấy từ mảnh hung
địa trước mắt phun ra vô số linh khí đủ loại màu sắc, thậm chí còn hội tụ
thành long hình, lởn vởn phi đằng.

Không ít hung cầm dị điểu bay qua, bị thanh âm làm cho hoảng sợ.

- Là rồng sao? Không đúng, trên đời này đã không còn rồng nữa, là giao long!

Việt đứng trên cao nhìn xuống huyệt động khổng lồ bên dưới, tiếng long ngâm và
long khí chính từ đây mà ra. Đây có lẽ là một huyệt động của giao long.

- Hy vọng lần này không bị kẻ khác đến trước!

Thế nhưng bước vào giao long huyệt không bao lâu, Việt đã phải thất vọng rồi.
Hắn ngồi xổm quan sát một thi thể yêu thú, một đầu Ngũ cấp nhưng bị đánh đến
mức xương cốt nát bét, đủ thấy thực lực của kẻ ra tay.

Việt cố gắng khuếch tán thần thức, nhưng không ăn thua, nhưng tiếng long ngâm
quanh quẩn trong không khí có thể làm suy yếu khả năng dò xét, thần thức của
hắn liên tục bị phản lại trong phạm vi trăm mét.

Đi thêm một đoạn nữa, Việt gặp phải một ngã ba, hắn lập tức mở ra Nam Thiên
môn, khuếch tán thần thức vào con đường bên phải, cố gắng lắm mới được khoảng
hai trăm mét thì gặp phải một thi thể yêu thú còn rất mới.

- Được lắm, chọn đường bên trái!

Việt đưa ra quyết định rất nhanh, hắn không e ngại đám người kia, mà do hắn đã
chán ngấy cái cảnh đi theo đuôi người khác như vậy rồi, tốn bao công sức mà
chút canh cũng chẳng có mà húp.

Ra tay cướp đoạt? Hắn cũng không phải đạo khấu động tí là sát nhân đoạt bảo,
mới cả điều quan trọng hơn, muốn cướp cũng phải xem thực lực của đối phương,
không cẩn thận thận lại chết ngược chứ chẳng chơi.

Chưa vào đường cùng thì cứ phải củ chắc thôi!


Đế Hoàng Tôn - Chương #207