Kịch Chiến


Người đăng: AyteaVee

Nơi Việt đặt chân là một hồ nước nằm trên sườn núi, bốn phía là bình địa cự
đại rộng hơn ngàn trượng, sau lưng bình đại được vách núi che chở, hai bên
trái phải là những mảng rừng nguyên thuỷ, thỉnh thoảng lại có yêu thú hung hãn
ra vào, thức ăn của chúng là các loại yếu thú yếu hơn.

Đầm nước nằm sâu trong màn sương mù dày đặc nên người ta không thể nhìn rõ cụ
thể lớn nhỏ, chỉ có thể loáng thoáng một số đường nét mờ mờ.

- Ngũ cấp Hàn Băng Thảo?

Đuổi hết yêu thú cấp thấp xung quanh, Việt bắt đầu hái linh thảo xung quanh,
chỉ có Tứ cấp mới lọt vào mắt xanh của hắn, còn cấp thấp hơn bán đi cũng chẳng
được bao nhiêu tiền, nhặt về cũng chỉ tổ rác nhà. Hắn còn phát hiện được một
gốc ngũ cấp sơ giai Hàn Băng Thảo, mặc dù không thể trực tiếp nuốt như linh
quả, nhưng bán đi phải kiếm được một khoản kha khá.

Hồ nước không nhỏ, Việt đi một vòng quanh hồ mất đúng một tiếng đồng hồ, đương
nhiên, cũng không uổng phí chút nào, hắn thu được tổng cộng hai gốc Ngũ cấp
linh thảo, mười hai gốc Tứ cấp linh thảo, một gốc Tứ cấp linh hoa, tổng giá
trị của thế lên tới mấy trăm vạn linh tệ rồi.

Đi hết một vòng, đã hái hết dược thảo phù hợp nhưng Việt vẫn tiếp tục đi thêm
một vòng nữa, đến khi chắc chắn mình không bỏ sót chút dược thảo cao cấp nào
thì hắn mới dừng lại, chuyển sự chú ý lên hồ nước.

- Hồ nước này linh khí nồng đậm như vậy, bên dưới ắt hẳn có gì đó!

Hắn động dụng thần thức xâm nhập vào lòng hồ, muốn tìm kiếm tài phú, nhưng
thần thức chỉ xâm nhập được khoảng một trượng thì bị một sức mạnh vô hình nào
đó ngăn chặn, vô pháp tiến thêm.

- Xem ra bên dưới thực sự có gì đó!

Tình trạng trước mắt tương đối mù mờ, có thể bên dưới thực sự ẩn chứa bảo vật,
nhưng cũng có thể là nơi một đầu hung thú khủng bố, nếu tu vi vượt qua Bước
thứ hai thì hắn khó mà chạy được.

- Được rồi, liều ăn nhiều! Dù gì thì vẫn phải xuống xem!

Việt không từ bỏ ý định, hắn dám khẳng định, dưới đáy hồ nhất định có cái gì
huyền diệu, nếu bỏ qua, chắc hẳn sẽ rất hối tiếc.

Hít một hơi thật sâu, ma văn ly thể, Việt nhún gối, nhảy vào trong nước, thân
hình rất nhanh chìm xuống.

Năm trượng! Mười trượng! Hai mươi trượng!

Chẳng mấy đã được một trăm trượng, bên ngoài huyết sắc ma văn bắt đầu có băng
kết, thậm chí còn ẩn ẩn có hàn khí vô hình xuyên qua ma văn, xâm nhập cơ thể
của Việt.

Xuống thêm năm mươi trượng nữa, Việt có cảm giác một luồng sức mạnh vô hình
đang bóp chặt lấy mình, muốn cử động cũng khó. Đây không phải là áp lực của
nước, mà là áp lực của hàn khí đang không ngừng thẩm thấu qua ma văn, nếu
không nhờ có Huyết hải điên cuồng nuốt chửng hàn khí thì hắn đã hóa thành băng
điêu rồi.

Thời gian trôi qua, lớp băng kết bên ngoài huyết sắc ma văn càng dày, nhìn
Việt lúc này như một quả trứng băng khổng lồ đang chậm rãi chìm xuống.

Kịch!

Tiếng va chạm vang lên, quả trứng băng dừng lại, xong đó hơi rung rung rồi vỡ
tan vì không chịu nổi áp lực, Việt từ bên trong hiện ra, hắn biết bản thân đã
xuống tới đáy hồ rồi.

Phần đáy toàn bộ là nham thạch rắn chắc, Việt chậm rãi bước đi, đi vòng quanh
đáy hồ một vòng, cuối cùng hắn phát hiện ra một cái hang động rất lớn, nhìn
dấu vết có thể nhận định do sinh vật tạo nên chứ không phải tự nhiên mà thành.

- Không ổn rồi, thực sự có yêu thú!

Việt đột nhiên cảm giác được một cỗ áp lực khổng lồ đang ập đến, hắn lập tức
dậm mạnh chân xuống đất, bơi ngược lên trên, trên đường, đầu ngoái lại nhìn về
phía hang động, toàn thân không khỏi nổi da gà.

Một con yêu thú hình dáng y hệt như loài thú mỏ vịt ở châu Úc, chỉ có điều
kích thước thì lớn hơn mấy chục lần, toàn thân dày trạt vảy, mỗi chiếc vảy lớn
bằng cái bát. Chiếc mỏ thì bóng loáng hệt như làm từ kim cương, tỏa ra thứ áng
sáng màu lam lạnh lẽo.

Kreeeeeec!!!

Thú mỏ vịt rống lên, áp lực cuồng bạo gia tăng, nước hồ sôi lên sùng sục,
giống như dưới đáy của nó có một ngọn núi lửa đang phun trào.

Việt thực sự cảm thấy hốt, bởi vì đây là một đầu Lục cấp yêu thú hàng thật giá
thật, thân hình của hắn lướt đi như rái cá, nhưng làm sao kịp được thủy hệ yêu
thú chứ. Không có chút trở lực nào, đầu thú mỏ vịt nhanh chóng tiếp cận gã
nhân loại, chiếc mỏ mở to ra muốn nuốt chửng con mồi.

- Phong Sinh. ..

Tay phải nắm thành quyền, Việt cách thủy đấm tới, thế nhưng cả người hắn lập
tức bị đánh bay, dưới sức mạnh cuồng bạo của hung thú, quyền kình của hắn thậm
chí còn không thể khiến đối phương dừng lại.

Khoảng cách sức mạnh là quá lớn!

Miệng phun ra ngụm máu lớn, Việt bị sức mạnh của đối phương làm cho tay chân
mềm nhũn, đầu váng mắt hoa, ngay cả huyết sắc ma văn bao phủ hắn cũng phải run
rẩy, vai đập thẳng vào vách đá bên hồ, tạo thành một cái lỗ lớn, cả người rơi
vào trong đó.

Một kích đắc thủ, con thú mỏ vịt không dừng lại mà nhanh chóng bơi tới bên
cạnh vách đá, chiếc mỏ kim cương dễ dàng cắt xuyên qua nham thạch. Chỉ nghe
thấy rắc một tiếng, vách đá bên dưới như một miếng đậu phụ, bị chiếc mỏ kim
cương cắt cho vỡ tan, đầu nó cắm vào trong đá.

Việt lách sang một bên, một quyền quán đầy kình lực nện tới bên hông của yêu
thú, huyết quang chói lọi soi sáng cả một vùng nước tối tăm, nhưng một quyền
như vậy cũng không phá được phòng ngự của đầu hung thú mà chỉ để lại một vết
hằn màu trắng trên lớp vẩy dày của nó.

- Khốn kiếp, phòng ngự gì chắc quá vậy?

Thân hình Việt bay ngược ra sau, miệng tiếp tục thổ huyết, không những không
công phá được còn khiến bản thân bị thương, nhưng đây đã là kết quả được hắn
tính đến, lập tức mượn phản lực lao lên trên mặt hồ. Chỉ cần ra khỏi mặt nước,
hắn mới không bị bó chân bó tay.

- Nhân loại, chạy đi đâu?

Con thú mỏ vịt rút đầu ra một cách dễ dàng, rống lên một tiếng rồi quẫy đuôi,
lập tức đuổi theo.

Oanh!

Cột nước nổ tung, con thú mỏ vịt phá nước chui ra, thân thể uốn lượn bơi trong
hư không, nó vừa xuất hiện, không khí ở đây lập tức thay đổi, sương mù ngập
tràn, mặt đất băng kết, cơ thể không ngừng tản phát vân khí bạch sắc, nhìn
không rõ toàn thân.

Phốc!

Vừa ra khỏi nước, thân hình Việt đã như một con diều loạng chọng bay lên bờ,
miệng tiếp tục phun ra một ngụm máu tươi, Lục cấp yêu thú sức mạnh nghịch
thiên, trong thời gian ngắn ngủi đã khiến hắn nội thương không nhẹ, xương cốt
cũng xuất hiện vết nứt.

- Nhân loại, chịu chết đi!

Con thú mỏ vịt lao lên bờ, dù rời khỏi mặt nước như tốc độ của nó vẫn không có
chút nào thuyên giảm, chỉ trong nháy mắt đã tới bên cạnh con mồi, chiếc mỏ
mang theo hàn khí dày đặc bổ tới, một bổ này hoàn toàn đủ lực lượng diệt sát
Hỗ Căn cường giả.

Binh!

Thực lực hai bên cách nhau quá lớn, dù có đủ chiêu trò thì Việt vẫn không phải
đối thủ của Lục cấp yêu thú, cả người bị đánh bay ra ngoài, rơi xuống mảng
rừng nguyên thuỷ bên cạnh hồ nước, kinh động một phiến điểu thú.

Một lần nữa ho ra máu, Việt chẳng biết phải làm gì bây giờ. Hắn không có thời
gian hoàn hồn, công kích lại tiếp tục đến, song thủ lập tức đan chéo trước
ngực, hư ảnh ma thần hiện ra cũng đan chéo tay hệt như hắn.

Một tích tắc trôi qua, hư ảnh vỡ vụn, huyết quang tán loạn, một cỗ lực lượng
khổng lồ trùng kích lên cơ thể, tiếng xương gãy vang lên không dứt, Việt há
miệng phun ra một ngụm máu lớn, bắn ngược về phía sau.

Con thú mỏ vịt hiển nhiên không muốn tha cho con mồi ngon này, thân thể khổng
lổ thoắt ẩn thoắt hiện trong khí vụ, chỉ trong thời gian một phần mười cái
chớp mắt, nó đã đuổi kịp gã nhân loại đang trọng thương, há miệng táp tới.

- Muốn ăn ta, không dễ vậy đâu!

Việt mượn phản lực khổng lồ sau cú va chạm vừa rồi, Nhân Mã Ấn được đẩy lên
tối đa, thân hình hắn như một cái bóng, xuyên vào rừng rầm, khiến người ta
không thể nhìn thấy sự tồn tại của bản thể.

- Nhân loại, chạy đi đâu?

Con thú mỏ vịt không thể ngay lập tức tìm ra con mồi, chiếc mỏ phun ra một
luồng hàn khí trong suốt nữa, băng phong toàn bộ mấy chục trượng rừng rậm phía
trước, nó nghĩ, con mồi đang ở trong khu vực đó, chỉ cần băng phong hết khu
vực này, con mồi sẽ không thể chạy thoát.

Chỉ có điều nó đã nhầm, tốc độ của đối phương sau khi nhận một kích của nó
thực sự quá nhanh, tìm tòi thêm một hồi cũng không thấy gì, đầu hung thú chỉ
gầm gừ mấy tiếng rồi quay lại hồ nước.

Nó biết bản thân đã để vuột mất con mồi rồi!


Đế Hoàng Tôn - Chương #203