Người đăng: AyteaVee
Đến sáng ngày thứ tám, Việt cuối cùng cũng đến biên giới cổ địa hoang dã,
phóng tầm mắt ra xa chỉ thấy mênh mông một dải, như một tấm bình phong khổng
lồ, phân cách giữa trời và đất.
Đứng ở vị trí của hắn, hoàn toàn không thấy được mảnh cổ địa, cũng chẳng cảm
giác được chút khí tức cổ xưa nào, rõ ràng tấm bình chướng trước mắt hoạt động
vô cùng tốt, dù khát khao đến mấy cũng chẳng thể nào dùng vũ lực mà xuyên qua
được.
Lúc này bên ngoài cổ địa đã tập trung rất đông người, với việc Việt đến muộn
một ngày thì rõ ràng những gã này không có tấm vé để tiến vào cổ địa, xem ra
chầu chực để cướp Mê Thất cổ thạch của những kẻ xấu số. Nếu Việt chỉ là một gã
Đệ nhất Bộ, thì hiển nhiên hắn chính là kẻ xấu số đó.
Liệt mã lao nhanh như gió, Việt tỏa ra khí tức khủng bố của cường giả Bước thứ
hai khiến tất cả đều chủ động dạt sang hai bên nhường đường cho hắn. Mắt thấy
bình chướng chỉ còn cách mấy trượng, Việt từ trong nhẫn không gian lấy ra một
viên đá tầm thường đưa về phía trước.
Ngay khoảnh khắc viên đá chạm tới, bề mặt tấm bình phong lập tức xuất hiện một
khe nứt nhỏ vừa đủ để Việt lao qua, nhưng con liệt mã thì không tốt số chút
nào, lập tức bị tấm bình phong nghiền nát thành tro bụi, còn không kịp hí lên
tiếng kêu thảm thiết.
Thân ảnh của Việt biến mất, khẽ nứt cũng lập tức biến mất theo, tấm bình
chường trở lại lành lặn như ban đầu.
Việt phát hiện ra bản thân đang ở trong một đường thông đạo rộng mười mét, dài
không biết bao nhiêu, viền thông đạo đỏ rực một màu, rõ ràng là bị hoả hệ linh
khí đốt cháy.
- Đi thôi!
Ở nơi này hắn không còn cảm nhận được sự bó buộc của quy tắc hỗn loạn, thân
thể thoải mái phi hành, lập tức Nam thiên môn mở ra, những dòng 'Khí' ly thể
đưa hắn bay thẳng về phía cuối thông đạo.
Sưu!
Thông đạo rất dài, hắn đã sử dụng Nhân Mã Ấn gia tốc phi hành nhưng vẫn không
ăn thua, đến tận nửa canh giờ sau, mới thấy được ánh sáng cuối đường hầm. Tốc
độ tăng lên, thân hình nhanh chóng nhảy vào cánh cửa.
Vừa vào cổ địa hoang dã, Việt đã cảm thấy thiên địa có chút biến hoá, tựa hồ
như đến thời đại thượng cổ động loạn, hoang dã chi khí cuồn cuộn mênh mông phả
lên mặt. Luồng khí tức bàng bạc đó khiến hắn không thể không khựng lại, thiếu
chút nữa thì rơi xuống.
Bầu trời ở đây, xám xịt, nặng nề.
Đại địa vừa cứng vừa rắn, màu sắc u tối.
Núi non, dốc đứng, hiểm trở, góc cạnh.
Sông suối, chảy xiết, chằng chịt khắp nơi.
Nếu như nói thế giới bên ngoài Mê Thất Đảo mang đến cảm giác trong trẻo, tinh
thần phấn chấn thì mảnh cổ địa hoang dã này mang đến cảm giác nặng nề, lắng
cảm lịch sử, mơ hồ có chút sát cơ hung hiểm, hệt như một đầu mãnh thú đang ngủ
say vậy.
Trên tay Việt xuất hiện một tấm bản đồ, chính là bản đồ của Mê Thất Cổ Địa
này, tốn tới mười vạn linh tệ mua của hắn. Có thể nói hắn đã cống cho Vạn Yêu
Thương Hội rất nhiều tiền, đúng là lũ thương nhân hút máu người.
Xem bản đồ xong, Việt nhanh chóng hướng về phía Đông Nam bay đi.
Không hay không biết, trời đã về trưa.
Trong thiên không, vầng mặt trời đỏ rực treo ngay trên đầu, mang theo hơi nóng
nguyên thuỷ.
Đột nhiên bầu trời tối sầm lại, Việt nhíu mày ngẩng đầu nhìn ra phía trước,
không khỏi nhíu mày, chỉ thấy xa xa, một mảng trời bỗng nhiên đen kịt lại, tìm
không ra biên giới hai bên, tựa hồ như bóng đêm đang nuốt chửng quang minh.
- Mây gì mà khủng quá vậy? Bão đang đến à?
Việt không hề giảm tốc độ, đừng nói là mưa lớn, với tu giả thì hoàn toàn có
thể bay xuyên qua cơn bão mà không hề hấn gì. Nhưng bay không được bao lâu thì
hắn phải giảm tốc độ bởi vì đã nhận ra có gì đó không ổn. Khoảng cách giữa hai
bên đang kéo lại rất nhanh, nhưng tốc độ của hắn đâu nhanh đến vậy chứ.
Rất nhanh, bóng đen tràn đến, chỉ còn cách khoảng hai chục dặm.
- Ôi mẹ ơi, là châu chấu sao?
Trong thị tuyến của Việt, một đàn châu chấu đen xì hung hãn ập đến, chỉ có
điều đám châu chấu này lớn hơn châu chấu bình thường gấp cả chục lần, gần bằng
một nắm tay, bên ngoài cơ thể tán phát khí lưu hắc sắc, hai mắt đỏ ngầu, khớp
chân cứng và sắc nhọn như dao.
Việt hoảng hốt định quay đầu bỏ chạy nhưng tốc độ của đàn châu chấu quá nhanh,
chỉ mười mấy hơi thở đã ùn ùn kéo đến trước mặt hắn.
- Không được, phải xuyên qua!
Não bộ lập tức xử lý và đưa ra phương án giải quyết, Việt quyết định đâm thẳng
vào đàn châu chấu, chỉ có như vậy mới không bị chúng chôn vùi. Ma văn ly thể,
hình thành hư ảnh ma thần cao hơn một trượng lao tới.
Tốc độ được đẩy lên đến cực hạn, hư ảnh ma thần nắm quyền đấm tới, chỉ thấy
linh lực huyết sắc bằng một tốc độ khủng khiếp khuếch tán ra xung quanh như
một cơn bão, đám châu chấu vừa tiếp xúc với huyết sắc linh lực này, rào rào
rơi xuống như mưa.
Một quyền mạnh mẽ, nhưng Việt vẫn không thể lạc quan, bởi vì phía trước và sau
hắn vẫn là một mảng đen xì, căn bản không nhìn rõ phương hướng, chỉ cần bay
lệch hướng, lập tức sẽ bị đàn châu chấu nuốt mất.
Hư ảnh ma thần tiếp tục vung quyền, mỗi một quyền của hắn đều như một cơn bão
đổ tới, giết được vô số châu chấu, hơn nữa một quyền lại một quyền khiến tốc
độ khuếch tán càng tăng cao, liên miên không dứt như phong sinh thủy khởi.
Đột nhiên phía trước chếch về bên trái có ánh sáng truyền tới, lập loè bất
định, rõ ràng có người đang đại chiến với chúng tạo ra khoảng trống.
Ầm ầm!
Hư ảnh ma thần lao vào giữa bầy châu chấu, tạo nên một đường thông đạo, nhờ
thế mà Việt mới có thể nhìn thấy cường giả đang chiến đấu cùng chúng. Là một
gã Hỗ Căn hậu kỳ, nhưng nhìn bộ dáng vô cùng chật vật.
Việt không tiến tới hội họp mà hơi chếch về bên phải giết tới. Vào cổ địa
hoang dã này, ngoài bản thân mình ra, không được tin ai khác, cho dù là người
của mình, cũng phải đề phòng không ít.
Châu chấu chết như rạ, tạo thành chất dịch màu đen nhơm nhớp phủ đầy trời như
sương mù vậy, nếu như không có huyết sắc ma văn đang bao phủ thì y phục của
hắn đã ăn mòn hết rồi.
- Châu chấu bắt đầu ít đi rồi!
Cứ như vậy không biết qua bao lâu, Việt phát hiện một chút ánh sáng, chứng tỏ
mật độ châu chấu giảm xuống rất nhiều, bây giờ đã có thể nhìn thấy những tia
ánh sáng chiếu xiên qua chúng,
- Mẹ kiếp! Thoát rồi!
Hư ảnh ma thần song thủ dang ra, ngưng thành quyền đấm thẳng tới. Song quyền
tương hỗ, một chiêu phong sinh thủy khởi mạnh mẽ nhất đánh ra, kết hợp với
những làn sóng vẫn đang khuếch tán xung quanh, tạo ra một cơn bão không lồ
đánh xuyên qua, kéo theo thân ảnh của Việt vọt qua, thoát khỏi đàn châu chấu.
- Mẹ kiếp!
Tai qua nạn khỏi, Việt quay đầu lại nhìn, chỉ thấy toàn là châu chấu, trên
trời dưới đất, không chỗ nào là không có, châu chấu đi đến đâu, sơn phong đổ
đến đó, mặt đất bị cày thành những hố sâu hoắm, nước sống cũng khô cạn, yêu
thú bên trong bị gặm đến xương cũng chẳng còn.
- May mà mình là cường giả Bước thứ hai, nếu là Bước thứ nhất, gặp phải tai
ương như vậy thì chỉ có đường chết!
Việt không tiếp tục phi hành mà hạ thân xuống rừng rậm, tìm một khu vực kín
đáo tiến hành khôi phục.
Ở mảnh cổ địa này cơ duyên không biết sẽ rơi xuống đầu lúc nào, bản thân phải
luôn ở trong trạng thái sẵn sàng nhận lấy, nếu không sẽ bị kẻ khác cướp mất,
thậm chí mất luôn cả mạng.
Khoảng một canh giờ trôi qua, Việt đã hoàn toàn hồi phục, tinh thần tràn đầy,
lại mở bản đồ ra xem một lượt, sau đó tiếp tục phi hành.
Đến khi hoàng hôn buông xuống, Việt dừng lại trước một toà sơn phong linh khí
bức nhân. Đứng trên cao nhìn xuống, chỉ thấy linh quang phi vũ, muôn tía nghìn
hồng, mọc đầy các loại thảo dược, bên cạnh một số thảo dược linh khí hùng hậu,
hình như có yêu lực thâm bất khả trắc đang ẩn núp, rõ ràng là linh thú bảo vệ
linh thảo.
Đây là một trong những ngọn linh sơn bên trong cổ địa, được gọi là Bách Thảo
Sơn, nghe tên đã thấy được sự phong phú linh hoa linh quả, có điều không rõ
cái tên này là tên từ thời cổ, hay do người bây giờ đặt nữa.
Việt hạ thân xuống Bách Thảo Sơn, thần thức tỏa ra xung quanh quan sát, nhưng
không thu lại được gì cả, bốn phía đều là hoa cỏ dược thảo, liền chọn bừa một
phương mà tìm kiếm.