Mê Hồ


Người đăng: AyteaVee

Đây là một cái hồ nước khổng lồ, xanh biếc mênh mông, bao la bát ngát, trên
mặt hồ chỉ nhìn thấy một màu xanh trong suốt, giống như một khối bảo thạch
được thiên nhiên đúc thành, tiên khí chập chờn, tô điểm cho mặt đất mênh mông
càng thêm tuyệt vời.

Mặt nước dập dềnh, Việt đưa tay lên vuốt mặt, sự sảng khoái lan tỏa toàn thân,
các lỗ chân lông đều mở rộng hết cỡ, khoan khoái lạ thường. Sau một thời gian
dài chìm trong căng thẳng, ngâm mình trong dòng nước mát cũng không phải là
một ý tưởng tồi.

- Nha đầu, xuống đây tắm, sảng khoái lắm!

Việt chui đầu xuống mặt nước, rồi lại trồi lên, sau đó lên tiếng gọi. Tưởng
tượng ra cảnh người thiếu nữ với bộ y phục ướt đẫm, những đường cong tuyệt mỹ
mờ ảo hiện ra, ánh mắt hắn cũng trở nên nóng rực, cơ thể không kiềm chế được
bắt đầu rục rịch.

Chỉ có điều không hề có tiếng đáp lại, Việt cảm giác có chút không đúng, vội
vàng ngẩng đầu nhìn lên trời, không thấy bất kỳ bóng người nào, hắn quét ánh
mắt sang bốn phía, cũng chẳng thấy một mống nào.

- Nguyệt nha đầu, ngươi đâu rồi?

Việt mở giọng gọi lớn, nhưng đáp lại hắn chỉ có chính thanh âm của hắn vọng
trở lại mà thôi. Khoan đã, nơi này rộng mênh mông như vậy, đâu phải hang động,
sao lại có âm thanh vọng lại được?

Mi tâm xuất hiện ấn ký Nam Thiên Môn sáng rực, Thiên môn mở ra, thần thức lập
tức khuếch tán, hắn muốn điều tra xung quanh, nào ngờ phạm vi khuếch tán của
thần thức chỉ có thể mở ra vài mét, so với dùng mắt nhìn còn không bằng.

Rõ ràng mọi dấu hiệu đều cho thấy đây không phải một nơi tầm thường, hay chính
xác hơn, hồ nước này vô cùng bất bình thường, mà phàm là những nơi bất bình
thường thì đều ẩn chứa nguy hiểm cả.

- Nha đầu, ngươi đâu rồi?

"Không cần gọi nữa! Không gian biến đổi không ngừng, có thể tiểu nương tử của
ngươi có thể đã rơi xuống cách đây cả hàng vạn dặm rồi!"

Thanh âm của hắc điểu đột nhiên vang lên trong đầu, Việt nghe vậy liền đưa tay
lên mân mê môi dưới. Rõ ràng hắn với cô nàng gần như rời khỏi đường hầm đó
cũng lúc, vậy mà khi rơi ra lại có thể cách nhau lớn như vậy sao? Không gian
pháp tắc quả thực thâm sâu ảo diệu, người ta vẫn có câu: thời gian vi tôn,
không gian vi vương, quả thực không sai chút nào.

- Ác điểu, sao nơi này lại bị hạn chế phạm vi thần thức vậy?

- Do những dòng 'Khí' hỗn loạn, nơi này ngay cả ta cũng không thể xác định
được phương hướng! Ngươi tự tìm đường đi, đợi xác định được địa phương này rồi
chúng ta bàn một vụ giao dịch!

Nói xong hắc điểu chìm vào im lặng, Việt gọi vài lần cũng không thấy đáp lời,
xem ra đang hồi phục thương thế hay đại loại việc gì đó tương tự.

Việt tung người rời khỏi hồ nước lao lên trời, sự bất thường xung quanh khiến
hắn không còn chút hứng thú tắm rửa nào, chỉ muốn nhanh chóng tìm hiểu rõ ràng
nơi này.

Chỉ có điều mới bay lên được vài mét thì thân hình hắn loạng choạng, nhanh
chóng mất tự chủ rơi thẳng xuống hồ nước.

- Mẹ kiếp! Bay cũng không cho bay sao?

Việt thực sự cảm thấy điên tiết, tuy nhiên cũng chẳng có biện pháp gì, hắn
chọn đại một phương hướng nhanh chóng bơi đi.

Một ngày!

Hai ngày!

Thẳng đến ngày thứ ba, hắn mới tìm được một hòn đảo nhỏ, đủ thấy hồ nước này
rộng đến mức độ nào.

Tới gần đảo, Việt cẩn thận quan sát bốn phía, đến khi không thấy có gì nguy
hiểm mới vững tâm bước lên.

Hòn đảo này rộng chỉ chừng vào trăm mét, tuỳ thời đều có thể bị nước bao phủ,
trên đảo có một ít thực vật kỳ quái và từng toà nham thạch cao lớn, trong mấy
toà nham thạch đó có không ít hang động, khe nứt.

Việt nhóm lửa, sau đó bắt cá nướng ăn, đã rất nhiều ngày không có gì bỏ vào
mồm rồi, hơn nữa luôn thủ sẵn rất nhiều gia vị trong nhẫn không gian nên cá
được tẩm ướp rất đậm đà, vì vậy bữa ăn rất ngon miệng, phải nói là quên trời
quên đất.

- Giờ mà có một vò rượu mạnh thì khoái phải biết!

Một miếng cá nướng một ngụm rượu ngon, cuộc đời chỉ cần thế là nhã!

Ăn uống xong xuôi, Việt chui vào trong một hang núi kín đáo, tìm một chỗ bằng
phẳng để ngả lưng xuống. Dù lúc này trời vẫn sáng nhưng hắn cũng mặc kệ, đã
lâu rồi chưa được chợp mắt, cứ đánh một giấc đã rồi tính.

Rất nhanh Việt chìm vào giấc ngủ, đương nhiên hắn ngủ nhưng không đến mức quên
hết trời đất, vẫn để lại một tia thần thức để phản ứng khi có nguy hiểm ập
đến.

Thời gian như nước chảy, giống như chỉ một cái chớp mắt đã qua.

Đến khi Việt tỉnh dậy thì đã hai ngày trôi qua, cả người truyền đến sự khoan
khoái lạ thường, không chỉ đơn giản là các tế bào có thời gian nghỉ ngơi hồi
phục, mà giấc ngủ còn có giá trị cả về mặt tinh thần.

Tinh, khí, thần đầy đủ, đó mới là lúc con người ta ở trạng thái sung mãn nhất.

Vươn người đứng lên, Việt đi ra khỏi cái khe nứt đang ngồi, nhảy lên trên mặt
đá cao hơn.

Phóng mắt nhìn quanh, bốn phía đều là mặt nước mênh mông, tầm mắt vô cùng rộng
nhưng lại khiến Việt có cảm giác rất hẹp, dường như mặt nước bao la kia chính
là một tấm màn chắn vậy, thị lực vận chuyển tới cực hạn cũng chỉ có thể nhìn
thấy được mặt nước vô tận.

"Ầm! Ầm!"

Đột nhiên một con sóng cao tới cả chục mét ập tới, Việt không lùi không tránh,
một quyền đánh tan con sóng đối với người thường là ác mộng này. Hắn khẽ nhíu
mày, trời quang mây tạnh không khí trong lành, lại thêm thị lực tu giả, vậy mà
khi ngọn sóng đến sát hòn đảo hắn mới nhìn thấy, rõ ràng nơi này rất có vấn
đề.

Chọn đại một phương hướng, Việt lại tiếp tục lên đường. Đương nhiên hắn không
có hứng thú tiếp tục ngâm mình trong nước như hải ly nữa mà đạp trên nước mà
đi, tư thái không khác gì môn khinh công Thủy Thượng Phiêu vẫn thường gặp
trong kiếm hiệp.

Tốc độ của hắn rất nhanh, như một chiếc ca nô lướt đi trên mặt nước, nhưng chỉ
được hơn nửa ngày, tốc độ dần dần giảm xuống, cuối cùng trở nên chậm chạp, hệt
như đang từ một chiếc siêu xe biến thành xe đạp vậy.

Không phải do hắn mỏi chân, cũng không phải do hắn muốn tiết kiệm linh lực,
tất cả là do cái hồ nước này, đã đi nửa ngày đường rồi nhưng xung quanh hắn
vẫn là mặt nước mây trời bạt ngàn vô tận, khiến cho hắn có cảm giác dù có đi
tới chết cũng chẳng thấy được lối thoát.

Đây là điều rất đáng sợ, nếu cứ tiếp tục như vậy thì dần dần hắn sẽ mất đi ý
chí, tâm tình trở nên sa sút, trở thành một cỗ máy chỉ biết lao đi mà thôi, vì
vậy cần thiết giảm tốc độ lại, giúp cho tinh thần trở nên thư thả hơn.

"Rầm! Rầm!"

Đi thêm một ngày nữa, đến khi Việt bắt đầu cảm thấy uể oải thì ở phía xa đột
nhiên có tiếng phá nước truyền tới.

- Là gì vậy? Một chiếc thuyền sao?

Nhãn tình sáng lên, hắn lập tức đạp nước nhanh chóng hướng tới hướng kia.

Xuất hiện trong tầm mắt của Việt lúc này có một chiếc thuyển cỡ trung dài mấy
chục thước rộng mấy thước đang đỗ lại, không ít người đang nhảy xuống nước rồi
nhảy lên thuyền, trong tay bắt được mấy đầu tiểu yêu thú dưới nước.

- Ha ha, phiến thuỷ vực này yêu thú quả nhiên phong phú, lại có cả một đầu tứ
cấp yêu thú!

Trên lan can thuyền, có một lão giả ngậm một cái tẩu thuốc cười lớn nói.

- Gia gia, hay là chúng ta ở chỗ này kiếm thêm một ít đi, đợi khi thu thâp
được một lượng lớn tài liệu yêu thú rồi trở về!

Đứng bên cạnh lão giả là một thanh niên trẻ tuổi, gương mặt không quá anh tuấn
nhưng vẫn rất có phong độ, ánh mắt rắn rỏi, hiển nhiên tương lai có thể trở
thành một hán tử đỉnh thiên lập địa.

Lão giả lắc đầu nói:

- Không được, thời gian quá lâu thì rất khó có thể trở về, dẫn lực nơi này
thời thời khắc khắc đều thay đổi, vượt quá thời gian nhất định thì cảm ứng cầu
cũng sẽ mất đi tác dụng!

- Nói là vậy, nhưng mỗi lần ra vào thành đều phải cần một viên tinh phách
linh thú, số còn lại còn không đủ chúng ta dùng.!

Thanh niên phiền muộn ngẩng đầu lên thì bỗng nhiên nhìn đến một thân ảnh ở
cách đó khoảng trăm mét:

- Gia gia, chỗ kia có người!

- Có người?

Lão giả nhìn theo ánh mắt của nữ tử, chỉ thấy cách đó không xa, một gã thanh
niên trẻ tuổi đang đứng trên mặt nước nhìn về phía bên này.


Đế Hoàng Tôn - Chương #193