Tiên Tâm


Người đăng: AyteaVee

Thích nghi, chính là quy luật sinh tồn bất biến của sinh vật.

Thế giới không ngừng vận động, môi trường sống cũng theo đó mà thay đổi liên
tục, nếu sinh vật nào không thể tiến hóa để thích nghi, ắt sẽ bị đào thải, dẫn
đến sự tuyệt chủng của giống loài. Có thể nói, môi trường tạo ra thói quen,
thói quen tạo thành bản năng, bản năng thay đổi chính là sự tiến hóa.

Bất kỳ một loài sinh vật nào thường xuyên qua lại giữa lằn ranh sinh tử, ắt sẽ
có bản năng cảm ứng được các mối nguy hiểm đang ập đến, từ đó làm ra phản ứng
ngay lập tức. Đương nhiên, con người cũng không nằm ngoài quy luật này.

Bản thân Việt tuy chưa đến mức dự đoán được tương lai, nhưng hắn rất tự tin
vào khả năng đánh hơi nguy hiểm và phản xạ của cơ thể, ngay khi các ngón tay
gần như chạm vào cây mộc trâm, hắn đã thu tay lại cấp tốc lùi về sau, nhưng
xem ra đã chẳng kịp rồi.

Một thanh âm trầm thấp đột ngột vang lên, không có dấu hiệu báo trước nào, như
từ cõi u minh truyền đến, xé toạc không gian yên tĩnh, khiến cho trái tim của
Việt đau thắt lại. Toàn thân trở nên hư thoát, linh lực cũng biến mất như quả
bóng bị xì hết hơi, cả người hắn đổ sập xuống.

Nguyệt Tu Hoa cũng không khá hơn chút nào, lúc này nàng đã hóa thành đống bùn
nhão, nằm co quắp trên mặt đất, ánh mắt hoảng sợ hỏi:

- Tiểu Việt, người vừa gây ra chuyện gì vậy?

Việt không đáp lời, chỉ nhìn chằm chằm vào thi thể đang ngồi trên phiến thanh
ngọc. Hắn thề là bản thân vẫn chưa đụng vào cây mộc trâm kia, tuy nhiên dù nói
ra nha đầu này cũng chẳng tin, chi bằng im miệng cho xong chuyện.

Trên phiến thanh ngọc, thi thể đạo nhân vẫn yên vị không chút động tĩnh, nhưng
ai cũng hiểu tiếng động vừa rồi rõ ràng xuất phát từ người đã chết từ hàng vạn
năm trước.

Thịch!

Lại một thanh âm chấn động linh hồn nữa vang lên, lập tức có máu phun ra từ
mũi và miệng của Việt, thần thức của hắn run rẩy, não bộ truyền đến sự đau đớn
đến cùng cực, mi tâm lập tức hiện lên hư ảnh của Nam Thiên Môn, cố gắng ổn
định lại nguyên thần.

- Chuyện quái quỷ gì vậy?

Việt lúc này rất muốn hỏi đầu ác điểu xem có chuyện gì xảy ra, nhưng với tình
trạng thần thức hỗn loạn như vậy, không cách nào tiến vào nhẫn không gian để
trao đổi.

Thân thể vô lực thì không thể làm được gì, Huyết Hải của hắn lập tức nổi sóng,
đẩy linh lực điên cuồng chảy về Bỉ Ngạn. Việt khống chế lại thân thể, cố gắng
đứng dậy kéo Nguyệt Tu Hoa lùi về phía sau, với tốc độ chậm hơn sên như vậy
cũng chẳng lùi được bao nhiêu, nhưng được chút nào hay chút đấy.

Thịch!

Thanh âm trầm thấp vang lên lần thứ ba, hai cỗ thân thể đổ sập xuống đất,
chồng chất lên nhau hệt như hai con búp bê vải bị chủ ném vào trong thùng vậy.

- Này, tiểu Việt, ta nghe như là tiếng tim đập vậy!

Nguyệt Tu Hoa ánh mắt không rời cỗ thi thể xếp bằng trên thanh ngọc, sợ hãi
nói ra.

- Ta e là ngươi đã đoán đúng rồi!

Việt vẫn chưa thể hoàn hồn, vẻ mặt đắng chát nhìn cỗ thi thể đã chết hàng vạn
năm kia. Lúc này có thể cảm nhận rất rõ ràng, sinh cơ bàng bạc đang không
ngừng tràn ra, da thịt thậm chí còn phát sáng như bảo ngọc.

“Ta có một khỏa tiên tâm, bị bụi trần che lấp, ngày nào bụi trần được quét,
tiên tâm sẽ chiếu phá sơn hà!”

Trong đầu hắn hiện ra dòng chữ bằng máu ở dưới chân phiến thanh ngọc, lại liên
hệ với tình thế trước mắt, không khỏi nảy sinh một suy nghĩ đáng sợ, tuy hoang
đường, nhưng lại không thể không tin.

- Vị Khí Thiên này thực sự có một khỏa tiên tâm, chờ đợi hàng vạn năm để ngày
hôm nay tái hiện thế gian hay sao?

- Không thể nào! Khí Thiên là nhân vật ở cuối Thượng cổ, làm sao có thể sống
đến ngày hôm nay?

Nguyệt Tu Hoa không thể nào tin được, nếu nàng có thể cử động thì lúc này đã
biến thành một con chó lắc đầu vẫn hay đặt ở trên xe ô tô rồi. Mặc dù luôn
miệng nói muốn thành tiên, nhưng nàng lại không hề tin sự tồn tại của Tiên.

- Nếu thực sự có một khỏa Tiên Tâm, trường sinh cũng đâu chỉ là mộng tưởng!

Việt thì không kịch liệt như vậy. Nếu người này thực sự sống lại, cũng chỉ có
thể nói rằng tu vi của lão đã thông thần, chưa thể đưa ra kết luận lão đã
thành tiên được. Hơn nữa dù là Tiên thật thì sao chứ? Nếu không ảnh hưởng gì
đến hắn thì là Tiên hay người, cũng chẳng sao hết!

Sinh cơ càng ngày càng bành trướng, da thịt cũng tỏa sáng rực rỡ, trước mặt
hai người không còn là một cỗ thi thể đang ngồi xếp bằng, mà dường như đã biến
thành một bức ngọc điêu sinh động tinh xảo mà những nghệ nhân giỏi nhất cũng
chẳng thể làm ra.

Thịch!

Răng rắc!

Lại một thanh âm trầm thấp nữa vang lên, nhưng lần này kèm theo đó là một
tiếng nứt vỡ rất rõ ràng.

Việt khó khăn lắm mới mở được mắt, sở dĩ hắn vội vã như vậy cũng bởi vì tiếng
nứt vỡ vừa rồi. Trong ánh mắt của hắn, cỗ thi thể tưởng chừng như được giữ lại
hoàn mỹ sau hàng vạn năm không ngờ lại xuất một vết nứt dài trên mặt, hệt như
một vết sẹo vậy.

Không dừng lại ở đó, vết nứt nhanh chóng lan rộng ra, tạo thành vô số vết nứt
vỡ chằng chịt như mạng nhện, Việt khẽ nhíu mày, bởi hắn nhận ra, theo sự lan
rộng của những vết nứt, cỗ thi thể càng phát sáng rực rỡ, sinh cơ tỏa ra cũng
càng nồng đậm hơn nhiều.

- Tiền bối, vô tình mạo phạm, mong tiền bối thứ lỗi!

Thanh âm cầu khẩn của Nguyệt Tu Hoa vang lên bên tai, Việt không cần nhìn cũng
có thể tưởng tượng ra bộ dáng của người thiếu nữ lúc này, liền lên tiếng bình
ổn lại tâm trạng của nàng:

- Mở mắt ra mà nhìn đi!

Nguyệt Tu Hoa nghe vậy cố gắng mở mắt ra, lúc này cỗ thi thể đang xếp bằng kia
đã xuất hiện vô số vết rạn, hệt như một bức ngọc điêu đã bị tuế nguyệt bào
mồn, bất kỳ lúc nào cũng có thể sụp đổ. Thế nhưng sinh cơ tỏa ra thì không thể
nào là giả được.

- Lẽ nào muốn tái tạo thân thể sao?

Người thiếu nữ nghĩ đến một khả năng, không khỏi run rẩy nói.

- Tự hủy thân thể ư?

- Đúng vậy! Thân thể theo thời gian sẽ trở nên già cỗi, dù không bị tuế
nguyệt hủy diệt cũng không đủ khả năng chứa đựng sinh mệnh nữa. Có lẽ vị tiền
bối này muốn tự hủy thân thể, sau đó tìm một cỗ thân thể khác!

- Cái gì cơ? Tìm một cỗ thân thể khác? Nha đầu ngươi không phải muốn nói là
đoạt thân thể của người sống đấy chứ?

- Đúng là vậy đó! Hủy diệt nguyên thân của một người, sau đó chiếm lấy cỗ
thân thể đó, gọi là đoạt xá!

Việt nghe mà cảm thấy rùng mình, ánh mắt nhìn cỗ thi thể đang phân rã đã bắt
đầu có chút lo lắng. Ảnh hưởng đến tính mạng, không lo lắng sao được?

Nếu đúng như lời của Nguyệt Tu Hoa nói, lão nhân thời Thượng cổ này muốn tự
hủy thân thể rồi tiến hành đoạt xá, ở nơi này lại chỉ có hai người, lão ta sẽ
chọn ai đây? Dù sao thì cũng là nam nhân, hiển nhiên không thích sử dụng thân
thể nữ nhân cho lắm, như vậy sự lựa chọn e rằng chỉ có một mà thôi.

Răng rắc!

Một mảnh thi thể ở giữa ngực tách ra bay lả tả hệt như vụn ngọc, kết hợp với
tiên khí ở nơi này, khiến cảnh vật càng trở nên kỳ ảo, nhưng Việt lại không
thấy vui chút nào.

Một mảnh lại một mảnh, cỗ thi thể chậm rãi tiêu biến, từ một bức ngọc điêu
hoàn mỹ trở thành tàn khuyết. Qua những khe nứt lớn, Việt có thể lờ mờ thấy
được một vật đang không ngừng co bóp.

Lả tả lả tả, những mảnh ngọc vỡ bay trong tiên khí, kết hợp với sinh cơ bàng
bạc lan tỏa bốn phương, làm cho người khác cảm nhận sâu sắc được nhân sinh,
giống như môt đại dương đang chấn động.

Cỗ thi thể chậm rãi bị phân rã, cuối cùng biến mất trên cõi đời, để lộ ra một
trái tim, một trái tim đang không ngừng tản mác ra sinh cơ vô tận, nó chính là
nguồn cơn cho những thanh âm trầm thấp chấn động cả linh hồn vừa rồi.

Lúc này, một thanh âm đột nhiên vang vọng khới trời đất:

“Ta có một khỏa tiên tâm, bị hồng trần che lấp. . .”


Đế Hoàng Tôn - Chương #189