Người đăng: AyteaVee
Mười tám, là một con số không có ý nghĩa gì đặc biệt, thậm chí là quá mức tầm
thường, ngoài việc nó là bội số của ba. Trong cuộc sống cũng vậy, số mười tám
cũng chẳng được coi trọng.
Ngay cả trong một môn thể thao gắn liền với các con số là bóng đá, chỉ khi
không chọn được những số áo đẹp khác, người ta mới dùng đến số áo mười tám, vì
vậy mà không có mấy danh thủ nổi tiếng với số áo này, chắc cũng chỉ có Hoàng
tử tóc vàng của Quỷ đỏ mà thôi.
Miễn cưỡng nói đến thuyết âm dương, mới có thể tìm hiểu được ý nghĩa đặc biệt
của con số này, nó đại diện cho năng lượng, cho sự vận động liên tục. Tuy
nhiên ý nghĩa này cũng chỉ được suy ra từ ý nghĩa của số một và số tám, hai
chữ số cấu thành nên số mười tám mà thôi.
Nhưng trong văn hóa và lịch sử Đại Việt, số mười tám lại trùng hợp với rất
nhiều thứ, đơn cử như thời Hồng Bàng có mười tám vị vua Hùng, Địa ngục có mười
tám tầng, hay ngôi sao trên bề mặt trống đồng có mười tám cánh. Còn rất nhiều,
nhưng khiến Việt ấn tượng không bao giờ quên, đó chính là mười tám cỗ đồng
quan ở trong lòng Tổ Sơn.
Hiện tại ở nơi này cũng vừa vặn có mười tám bộ hài cốt, hơn nữa cũng hợp thành
một hình tròn quây lấy không gian trung tâm, khiến hắn không thể không nhớ đến
tình cảnh ở Tổ Sơn, sao mà giống đến như vậy.
- Trùng hợp ư. . .hay đều là trận đồ?
- Tiểu Việt, ngươi lẩm bẩm gì thế? Trùng hợp gì vậy?
- À không có gì! Đi thôi!
Việt khẽ lắc đầu, rồi cất bước tiến về phía trước.
- Đi đâu? Làm gì còn đường nào nữa?
Nguyệt Tu Hoa nghe vậy thì đảo mắt nhìn xung quanh, nơi này hoàn toàn là đường
cụt, làm gì ngõ ngách gì để đi nữa, lẽ nào tên tiểu tử ngốc này định quay lại
con đường cũ sao?
- Rời khỏi đây chứ còn đi đâu nữa!
Việt tiến về vị trí trung tâm của mười tám bộ hài cốt, Nguyệt Tu Hoa khó hiểu
nhìn tên tiểu tử này, tuy nhiên nghĩ đến những gì hắn đã làm từ đầu đến giờ,
xem ra thực sự cất giấu nhiều bí mật, liền nhanh chóng đuổi theo.
Hai người một trước một sau tiến vào trung tâm vòng tròn được tạo bởi mười tám
bộ hài cốt, Nguyệt Tu Hoa thủy chung không rời mắt khỏi gã thanh niên, nàng
muốn xem rốt cuộc hắn có thần thông gì.
Phi Tiên Bộc ẩn chứa bí mật thành tiên, đã tồn tại không biết bao nhiêu vạn
năm, là mồ chôn của đại năng, không biết bao nhiêu tuyệt thế thiên kiêu hy
sinh tính mệnh cũng chẳng sờ tới được bí mật bên trong, lẽ nào một tên tiểu tử
vô danh lại nắm được?
Chỉ có điều người thiếu nữ đã phải thất vọng rồi, sau khi tiến vào trung tâm,
Việt chỉ đứng yên mà thôi chứ không hề có hành động gì, cũng chẳng có dấu hiệu
gì là sẽ hành động cả, khiến nàng cảm thấy rất sốt ruột.
- Ngươi không làm gì sao?
Nguyệt Tu Hoa lên tiếng hỏi. Việt nhíu quay đầu lại, ánh mắt có chút mơ hồ,
gương mặt tràn đầy nghi hoặc hỏi lại:
- Làm gì là làm gì?
- Thì giúp chúng ta rời khỏi nơi này!
Nguyệt Tu Hoa mặt mũi đầy vẻ đương nhiên đáp lại, vẻ mặt của nàng khiến Việt
không kìm được mà đưa tay tới, người thiếu nữ vội vã che lại cái trán mịn màn
của mình, nhưng đối phương đột nhiên hạ tay xuống véo mũi nàng, rồi nói:
- Ngươi sợ chết đến mức đầu óc có vấn đề rồi à? Ta đâu phải Tiên nhân, làm
sao biết đường rời khỏi nơi này!
- Ngươi dám véo mũi ta?
- Ha ha, cứ chờ đi, biết đâu có điều kỳ diệu xảy ra!
Cũng không cần chờ đợi quá lâu, chỉ một khắc sau, trên mặt đất bắt đầu truyền
đến những chấn động. Nguyệt Tu Hoa hoảng hốt cùi xuống, chỉ thấy bắt đầu từ
nơi nàng đứng làm tâm, vô số hình tròn đồng tâm đỏ như máu chậm rãi hiện ra,
huyết quang chói lọi vô cùng yêu tà.
- Cái gì vậy?
- Tiểu Việt, đó là cái gì?
- Là trận đồ sao? Trận đồ gì vậy?
Thanh âm của Nguyệt Tu Hoa liên tục vang lên, nhưng Việt không trả lời, chỉ
lặng yên quan sát những biến hóa trên mặt đất.
Tuy có chút khác biệt về màu sắc, nhưng những hoa văn đang hiện lên tạo thành
một đồ hình khổng lồ, sao mà quen thuộc đến như vậy chứ, dường như chỉ mới
diễn ra ngày hôm qua.
Vị trí trung tâm đồ hình, một ngôi sao bán kính cả chục mét, có tới mười tám
cánh, mỗi cánh chỉ đến phương vị của một bộ hài cốt, không ngừng tản mát ra
ánh sáng như một vầng mặt trời rực rỡ.
Nhìn ra phía bên ngoài, có thể bắt gặp những hình ảnh mờ ảo, khi thì là những
hoạt động của nhân loại, khi thì lại là hình ảnh hươi, nai, thần điểu thắp đôi
cánh Tiên bay lượn trong cõi vô cùng, vô cùng sống động.
Đồ hình huyết sắc vô cùng yêu tà, cũng vô cùng thánh khiết, không ai dám nhìn
nó mà khinh nhờn!
Việt bồi hồi nhớ lại cảnh tượng ở Tổ Sơn, mười tám cỗ quan tài bao quanh Thái
hòa đồ, mở ra tế đàn đưa hắn đến với Lạc Long thủy phủ. Ở Lạc Long thủy phủ
cũng tồn tại một tòa Thái Hòa đồ, đưa hắn đến với thế giới này. Bây giờ lại
tiếp tục gặp phải trận đồ Thái Hòa, liệu hắn sẽ bị đưa đến nơi nào?
Tiên giới chăng? Hắn không nghĩ như vậy! Trường sinh là một thứ gì đó mờ mịt.
Tiên là cái gì? Không ai có thể nói rõ được, mà nó có tồn tại thực hay không,
cũng không ai có thể chứng minh, chỉ có truyền thuyết và truyền thuyết.
Lẽ nào lại đưa hắn đến với một Nhân gian Cấm khu khác? Khả năng này rất không
nên xảy ra, dù là Phàm thể, có thể miễn nhiễm với pháp tắc Cấm khu, nhưng bên
trong vẫn còn vô vàn những nguy hiểm, những tồn tại kinh khủng đủ sức giết một
vạn kẻ như hắn.
Hay quay trở lại Địa cầu? Khả năng này rất có thể xảy ra, và nếu nó xảy ra
thật, coi như là cái kết mỹ mãn cho hành trình của hắn.
“Bụi làm mất sáng, trảm đạo thành ‘Ma’. . .”
Một thanh âm vang lên khiến cho người ta có cảm giác vô cùng kỳ dị, dường như
đây không phải âm thanh, cũng không phải là truyền âm, mà chỉ là một dạng khí
tức kỳ diệu lưu chuyển, khiến người khác cho rằng, mình đã nghe được thiên âm
đại đạo.
“Ác điểu, ngươi biết đồ hình này?”
Việt chuyển tâm thần vào nhẫn không gian, truyền âm hỏi chiếc hắc vũ đang nằm
chỏng trơ ở một góc.
“Đồ hình này là bí mật của bậc Chí cao vô thượng, bản tọa dù tu vi thông thiên
cũng chưa đủ khả năng chạm đến!”
Im lặng một lúc, cuối cùng cũng có âm thanh đáp lời, tràn ngập vẻ e dè, dường
như đang nói đến một vấn đề cấm kỵ nào đó. Có lẽ nó không biết thật, cũng có
thể biết đôi chút, nhưng không dám tiết lộ thêm.
Những ba động huyền ảo càng ngày càng sâu xa khó hiểu truyền tới, huyết quang
lưu động, những cổ văn huyết sắc dường như đang chuyển dịch, ba nhóm Thiên-
Địa-Nhân xoay chuyển như càn khôn thay đổi vậy.
Một quang môn chậm rãi hiện ra trước mặt hai người, lại là một quang môn như
những lần trước, hư ảo mà chân thật, tà dị mà lại thánh khiết, chỉ có điều bên
trên có hai chữ đỏ như máu: ‘Minh môn’.
- Nếu không phải tuyệt lộ thì nhất định có thể thành tiên, lẽ nào đằng sau
cánh cửa này, chính là Tiên giới hay sao?
Thấy Nguyệt Tu Hoa bắt đầu lại có dấu hiệu mê mãn, Việt đưa tay lên gõ vào
trán nàng một cái, làm cho nàng phục hồi tinh thần, rồi nói:
- Nha đầu ngươi chẳng phải đã nói, trên đời căn bản không có tiên hay sao?
Nguyệt Tu Hoa “A” một tiếng, vươn bàn tay trắng mịn, xoa xoa cái trán, nghiến
hàm răng nhỏ kêu ken két nói:
- Nếu như chúng ta thành tiên, vậy chẳng phải là có tiên nhân rồi hay sao?
- Đừng lạc quan tếu nữa! Đi thôi, quang môn này chưa chắc đã tồn tại lâu!
Việt bước tới quang môn, trong lòng hắn tràn ngập những nghi vấn, nhưng bị hắn
ném sang một bên, bởi vì câu trả lời sẽ có rất nhanh thôi. Nguyệt Tu Hoa theo
sát ở phía sau, các loại ma âm và đạo lý kì diệu của thiên địa không ngừng
vang lên đầy mê hoặc.
Hai bóng người một trước một sau biến mất trong cánh cửa đỏ như máu.