Đào Vong


Người đăng: AyteaVee

Đứng trước thời khắc sinh tử, dù không thể nghĩ ra bất kỳ biện pháp nào thì
cũng chẳng có tên ngốc nào bó tay chờ chết cả, nhất là một kẻ vốn tham sống sợ
chết, không, cũng chưa đến mức đấy, nhưng luôn rất muốn sống như Việt.

Hắn quay lại nhìn lục y nữ tử, nở một nụ cười mà hắn co là tươi nhất, chậm rãi
phân bua:

- Tỷ tỷ xinh đẹp à, tiểu đệ thực sự chỉ là người qua đường Ất, căn bản không
có liên quan gì đến chuyện của hai vị tiểu thư cả! Xin hãy rộng lòng thả cho
tiểu đệ một con đường sống!

Lục y nữ tử tỏ ra rất vui mừng trước lời giải thích kèm theo sự nịnh nọt vô
cùng khéo léo của người thanh niên trẻ tuổi, hai mắt híp lại thành hình trăng
lưỡi liềm, nở nụ cười quyến rũ nói:

- Tiểu đệ đệ, không cần giải thích, tỷ tỷ tin ngươi! Chỉ có điều tiểu thư của
tỷ vốn rất sợ cô độc, làm phiền tiểu đệ bầu bạn trên đường xuống dưới đó. Tiểu
đệ đệ yên tâm đi, ngày này hàng năm tỷ tỷ sẽ đốt rất nhiều tiền cho đệ thoải
mái chi tiêu!

Gương mặt quyến rũ lẳng lơ nhưng lời nói thì như rắn độc khiến Việt miệng méo
xệch, nếu đối phương đã bất cận nhân tình như vậy thì hắn cần gì phải nịnh nọt
nữa chứ, lập tức ngoác miệng ra chửi bới:

- Mẹ kiếp, con điếm này! Tiện tỳ! Cẩu nô tài! Lão tử liên quan gì mà muốn
giết lão tử? Đúng là bề ngoài xấu xí bên trong thối tha! Loại như ngươi mà
muốn thành thiếu phu nhân, sao không xuống dưới mà làm Diêm vương phi? Đúng là
thứ tiện tỳ!

Màn lật mặt nhanh hơn lật bánh tráng của Việt khiến hai nữ nhân sững người,
lục y nữ tử nụ cười cứng nhắc, gương mặt dần trắng bệch, không phải do nội
thương mà do quá xúc động, cánh tay chỉ về phía gã thanh niên không ngừng run
lên, miệng khó nhọc thốt:

- Ngươi. . .ngươi. . .Bạo Không!

Theo tiếng quát chói tai, năm ngón tay trắng trẻo nắm lại, phía bên kia gã
thanh niên lập tức có phản ứng.

Từ bốn phương tám hướng đột ngột truyền đến sức ép khổng lồ, hệt như bốn bức
tường ập đến, muốn nghiền Việt thành thịt vụn.

- Ma văn, hiện!

Huyết sắc ma văn hiện ra, rời khỏi cơ thể tạo thành hư ảnh ma thần bao phủ lấy
cơ thể của Việt, ngạnh kháng sức ép đang từ bốn phương tám hướng ập tới, thế
nhưng không tồn tại được bao lâu, lập tức bị ép trở lại thân thể.

Đúng vào lúc sinh tử cận kề, bên tai Việt đột nhiên xuất hiện một thanh âm yếu
ớt của người thiếu nữ:

- Đưa ta đến Nhạc Đô, tất có hậu báo!

“Đưa đưa cái abcxyz!” Nghe xong câu đó mà Việt tức đến ói máu, đang yên đang
lành đột nhiên mang họa đến cho hắn, trước mắt có giữ được cái mạng quèn này
hay không còn chưa biết, nói gì đến đưa với chả đón.

Thấy gã thanh niên không đáp lời mà chỉ dùng ánh mắt thay cho mọi lời muốn nói
nhìn mình, thiếu nữ xinh đẹp cũng biết tình hình lúc này, lập tức truyền âm
tới bên tai hắn:

- Ta có thể giam cầm ả trong một khắc, ngươi phải tranh thủ thời cơ, lập tức
đưa ta đi Nhạc Đô!

- Cái gì! Được, ta đồng ý!

Nghe xong lời này, ánh mắt Việt lập tức sáng rực, vội vàng truyền âm ngược trở
lại xác nhận. Sau đó hắn nhìn về phía lục y nữ tử, không tiếp tục chửi bới mà
chỉ nhỏ toẹt một bãi nước bọt, sau đó nở nụ cười nhảm nhở lên giọng mỉa mai:

- Tiện tỳ, tưởng đại gia ta là cá nằm trên thớt à? Ngu xuẩn! Cái loại xú nữ
nhân như ngươi, muôn đời cũng chỉ là phận nô tỳ mà thôi, con mơ tưởng làm
thiếu phu nhân sao? Đúng là hão huyền!

- Tiểu súc sinh, chết đi! Bạo cho ta!

Lục y nữ tử giận dữ hét lên, bàn tay nhỏ nhắn nắm chặt lại, sức ép xung quanh
Việt lập tức tăng lên gấp mấy lần, da thịt cơ hồ sắp sửa nổ tung, cảm nhận
được tử thần đã đến sau gáy, Việt vội vã hô lớn:

- Còn không mau ra tay!

- Tiểu súc sinh, còn chờ đợi ai cứu ngươi nữa?

Lục y nữ tử cười lạnh không ngớt, thân phận của nàng là nô tỳ không sai, nhưng
đó chuẩn bị là chuyện của quá khứ rồi, vậy mà tiểu tử này mở miệng nô tài,
ngậm miệng tiện tỳ, thực sự khiến nàng mất kiểm soát, chỉ có tắm trong máu
thịt của hắn nàng mới có thể bình tâm lại.

Thế nhưng khi cảnh tượng hoa máu đầy trời còn chưa xuất hiện, thì đột nhiên
hai chữ “Cầm cố” vang lên, thân hình nàng đột nhiên đông cứng lại, tay chân
không tài nào cử động, nụ cười cũng đọng lại nơi khóe miệng, chỉ có ánh mắt là
hoàn hảo, khẽ liếc về phía người thiếu nữ xinh đẹp đang nửa nằm nửa ngồi trên
mặt đất, cũng chính là tiểu thư của nàng.

Cảm nhận được áp lực biến mất, Việt nào dám chậm trễ, vội vã quay người bỏ
chạy, hắn không muốn cứu thiếu nữ kia một chút nào, tuy nhiên người vừa quay
lại, não bộ cũng xoay chuyển vài lần, không biết nghĩ thế nào mà lại tiến về
phía thiếu nữ, bế xốc nàng lên rồi ba chân bốn cẳng bỏ chạy, nhằm hướng Nhạc
Đô mà phi hành.

Người thiếu nữ có lẽ lần đầu tiên tiếp xúc thân mật với nam tử, vì vậy gương
mặt vốn nhợt nhạt trở nên ửng hồng, nhỏ giọng nói:

- Tiểu đệ đệ, xin lỗi vì đã làm liên lụy đến ngươi!

- Tiểu nha đầu, tí tuổi mà dám gọi đại gia là đệ đệ? Liên lụy thì cũng liên
lụy rồi, lời xin lỗi của ngươi đáng giá bao nhiêu chứ?

- Ngươi đúng là người tốt! Thực ra nếu ban nãy ngươi không mang ta theo, ta
sẽ giải phong cho tiện tỳ kia!

- Bản đại gia ta một lời nói ra nặng tựa chín đỉnh, làm sao làm ra những
chuyện thất tín lật lọng!

Việt nở cười nhạt, gương mặt tràn ngập chính khí khoác lác mà tim không đập
nhanh mặt không đỏ. Nếu hắn thực sự chính nghĩa như vậy thì e là đã ngỏm từ
đời nào, làm sao có thể sống đến ngày hôm nay.

Theo cuộc trò chuyện ngắn của hai người, thân ảnh của lục y nữ tử cũng dần dần
biến mất ở đằng sau. Đến lúc này, Việt đột ngột đổi hướng rẽ ngang, mang theo
thiếu nữ tiến về chốn rừng núi rậm rạp.

- Uy, tiểu đệ đệ, ngươi mang ta đi đâu vậy? Ta muốn đến Vạn Yêu Thương Các ở
Nhạc Đô!

Thiếu nữ phát hiện ra sự bất ổn, lập tức lên tiếng nghi vấn. Việt hừ lạnh đáp:

- Nha đầu, ngươi đúng là quá ngây thơ, bảo sao bị nha hoàn ám toán! Tiện tỳ
kia tu vi cao hơn ta nhiều, ngươi lại chỉ có thể phong cầm ả trong một khắc, e
rằng chưa chạy được bao xa đã bị tóm rồi, nói gì đến Nhạc Đô!

- Tiểu đệ đệ, ngươi tuổi tác còn kém ta, sao cứ một câu nha đầu hai câu nha
đầu thế. . .Khụ khụ khụ!

Gương mặt lấm lem của nàng khẽ biến sắc, không ngừng ho ra máu, chỉ có một đôi
mắt to vẫn còn chút linh động.

Cận kề với nhau như vậy, Việt có thể nhìn rõ tùng đường nét thanh tú trên
gương mặt nhợt nhạt, kết hợp với hai chiếc má lúm đồng tiền, cùng cái trán
cao, hiển nhiên thiếu nữ này là một nha đầu vô cùng bướng bỉnh, cùng với đó là
sự ngây thơ do được bao bọc quá mức.

- Nguy rồi! Tiện tỳ đang đuổi theo chúng ta!

Thiếu nữ đột nhiên lên tiếng, khiến Việt có chút không thể tin nổi. Hắn đã
thận trọng như vậy rồi mà không cắt đuôi được ả rắn độc kia sao?

- Nha đầu, làm sao ngươi biết?

- Ta tuy bị thương nhưng thần thức không bị ảnh hưởng, có thể cảm nhận được
khí tức của tiện tỳ kia, đã tới rất gần rồi!

- Rất gần sao?

Việt khuếch tán thần thức của mình, tuy nhiên hắn cũng chỉ mới chập chững bước
vào Đệ nhị Bộ, bán kính khuếch tán cũng chẳng được bao nhiêu, không phát hiện
được thứ gì.

Bỗng nhiên, bên tai truyền đến âm thanh nước chảy ở ngọn núi phía trước, Việt
vội vàng chuyển thần thức quét tới, phát hiện một khe núi màu đen kịt, không
biết bên dưới có thứ gì.

- A!

Thiếu nữ đột nhiên la lên, có chút sợ hãi nói:

- Thần thức của ta không thể tiến vào bên trong cái khe đó, dường như bị thứ
gì đó trảm sát, thật đáng sợ!

- Có thể ngăn chặn thần thức sao?

Việt chạy tới gần khe núi, đầu óc xoay chuyển, lập tức nhảy xuống bên dưới.

- Uy uy uy, ta sợ bóng tối, đừng có nhảy xuống, đừng có nhảy. ..

Thiếu nữ có chút bối rối, thanh âm của nàng hơi hoảng loạn, nhưng đã muộn mất
rồi, xung quanh nàng đã biến thành bóng tối.

Một nam một nữ nhanh chóng biến mất bên trong khe núi đen đặc!


Đế Hoàng Tôn - Chương #179