Nhập Cảnh


Người đăng: AyteaVee

Trong ánh mắt của tất cả mọi người, trung tâm chiến đài chậm rãi hình thành
một vòng xoáy, phảng phất như hắc động, từ trong hư không hấp thu lực lượng.

- Là cửa vào Thiên Nguyệt bí cảnh!

- Thiên Nguyệt bí cảnh ẩn chứa pháp môn tu luyện Bước thứ hai cao thâm nhất,
hơn nữa tình trạng đặc thù, nếu có thể đột phá bên trong thực lực lập tức siêu
việt cường giả Bước thứ hai thông thường!

- Đặc biệt là hai người kia, chiến lực đã tương đương với cường giả mới bước
vào Đệ nhị Bộ, nếu đề thăng nữa, liền có thể dễ dàng chém giết không tốn chút
sức lực!

Trong lúc nhất thời, tiếng nghị luận xôn xao, rất nhiều tu giả quan chiến trên
mặt lộ ra thần sắc cực kỳ hâm mộ, trong đó bao quát cường giả Bước thứ hai.
Thiên Nguyệt Bí cảnh không phải địa phương bình thường, nơi đó không chỉ đơn
giản giúp đột phá Đệ nhị Bộ, quan trọng hơn là những pháp môn tu luyện bên
trong có thể đánh xuống căn cơ bền vững, đẩy chiến lực lên đến mức đỉnh điểm.

Đám thiên tài ngoài Thập cường thì càng không phải nói, ánh mắt hừng hực nhìn
mười thân ảnh đang đứng trên chiến đài. Với tư chất của bọn họ, đột phá Bước
thứ hai vốn là việc trong tầm tay, nhưng mục tiêu của bọn họ đâu ngắn như vậy.
Căn cơ, quyết định đường đi có thể xa đến mức nào!

- Vô Tình, mau chóng tiến vào, Bí cảnh chi môn chỉ tồn tại nửa canh giờ!

Vô Tình Tông tông chủ lên tiếng, những người khác cũng nhanh chóng nhắc nhở đệ
tử tông môn mình, thanh âm cấp thiết.

Ngoài hai người đứng đầu, tám danh ngạch còn lại lần lượt thuộc về Liên Sinh
Liên, Nam Vấn Thiên, Đao Vô Tình, Diệp Thiên Thủ, Kiếm Tu La, Thiên Lý Thanh,
Lục Diễm và một người tạo ra bất ngờ lớn, Tả Kim Thủ.

Đám thanh niên thiên tài nhanh chóng đi vào, chỉ có Việt vẫn bộ dáng không
tranh đua với đời, đợi đến khi tất cả biến mất trong vòng xoáy, mới túc tắc
tiến tới. Ngay lúc chuẩn bị bước vào, thì Việt đột nhiên dừng lại, quay đầu
nhìn lên khắp các khán đài, dùng linh lực khuếch đại thanh âm của mình, nói:

- À, ta cũng không phải loại cao ngạo gì! Tên của ta là Việt, đừng có gọi cái
gì mà ngựa ô nữa! Hắc hắc. ..

Việt nhếch miệng cười mấy tiếng, sau đó biến mất trong vòng xoáy, bộ dáng cà
phất cà phơ của hắn khiến rất nhiều người ngứa mắt, chỉ muốn xông tới thưởng
cho hắn mấy cái tát.

Theo người cuối cùng đi vào, vòng xoáy chậm rãi biến mất, phảng phất chưa bao
giờ xuất hiện ở phiến thế giới này.

Mọi người trên khán đài cũng lục tục ra về, không ai biết bao giờ mười thiên
tài kia mới rời khỏi Bí cảnh. Hơn nữa sau một ngày Thiên Nguyệt thành sẽ đóng
lại, nếu không đi thì phải ở lại đây mười năm, không ai chịu được cả.

Những thiên tài ngoài Thập cường cũng không nán lại, bọn họ tuy không được
tiến vào Bí cảnh những cũng đã nhận được chúc phúc, cần lập tức bế quan đột
phá Đệ nhị Bộ, dùng linh quang chúc phúc đánh vững căn cơ. Bọn họ không muốn
bị đám bên trong Bí cảnh kia bỏ rơi.

. . . ..

Đây là một mảnh thế giới rộng lớn, vô biên vô hạn.

Mười thanh niên đứng trong một tòa đại điện trống rỗng tĩnh mịch, bốn bức
tường bao quanh cao không thấy đỉnh, khiến không gian trở nên vô cùng bí bách.
Điều đáng nói là trên mỗi bức tường lại có năm cánh cửa, dẫn đến đâu thì không
ai biết rõ, có lẽ do cơ duyên của mỗi người.

- Các vị, chúng ta từ biệt tại đây thôi!

Đám thiên tài không có chút nào bỡ ngỡ, hiển nhiên đã được tiền bối trong tông
môn truyền đạt kinh nghiệm, nhanh chóng từ biệt rồi tách ra, mỗi người lựa
chọn một cửa tiến vào.

Cuối cùng chỉ còn lại mình việt. Hắn chưa vội vàng lựa chọn hướng đi mà chuyển
tâm thần vào bên trong chiếc nhẫn ở bên tay trái.

Lúc này thanh đoạn kiếm có khắc hai Hán tự 'Thuận Thiên' đang điên cuồng lao
vào bức tường không gian, rõ ràng nó cảm ứng được nơi này có khí tức của chủ
nhân. Chứng kiến cảnh tượng như vậy, Việt thực sự cảm thấy nghi ngờ, thanh
kiếm này phải chăng đã có linh tính?

Đương nhiên hắn cũng không kinh ngạc nếu thanh đoạn kiếm có linh trí, đây
không còn là Địa cầu văn minh nữa rồi, ở thế giới này chuyện quái gì cũng có
thể xảy ra.

Đưa tay đoạn kiếm ra khỏi nhẫn chứa đồ, cầm ở nơi tay, Việt rõ ràng cảm nhận
được sự hưng phấn truyền đến, rất mơ hồ nhưng hắn có thể cảm nhận được, hoặc
cũng có thể, do hắn tưởng tượng ra, chỉ đơn thuần là phản ứng của thanh kiếm
gãy với khí tức chủ nhân. Người ta vẫn gọi đó là thần hồn nát thần tính.

Theo chỉ dẫn của thanh kiếm, Việt mở một cánh cửa bước vào. Không ngờ phía sau
cánh cửa lại là một miệng núi lửa rộng mênh mông, dung nham văng tung tóe, hỏa
diễm trùng thiên, nham thạch nóng chảy phảng phất như thủy triểu.

Có một cây cầu bắc qua biển dung nham, dẫn từ cánh cửa đến bên kia bờ, nhìn
qua có vẻ làm bằng gỗ, chỉ có điều lại không bị dung nham đốt cháy, quả thật
không tài nào hiểu nổi.

Việt bước lên cây cầu, chậm rãi tiến về phía trước. Dung nham tuy nóng, nhưng
chỉ cần không chạm vào thì căn bản không thể gây ảnh hưởng đến hắn.

Thế nhưng Việt đã nhầm, đi không được mấy bước, dung nham dường như được thứ
gì đó dẫn dắt, lập tức như thủy triều cuộn lên ập về phía hắn.

Liên tục vỗ ra mấy chưởng, đánh tan dung nham, thế nhưng còn chưa kịp rơi
xuống đã tự hành tổ hợp lại tiếp tục ập tới, lại thêm dung nham bên dưới tiếp
tục cuộn lên, chỉ trong chốc lát đã trở thành thập diện mai phục.

- Được dẫn dắt bởi 'Khí' sao?

Việt khẽ nhíu mày, hắn là phàm thể nguyên thủy, vô pháp cảm nhận những dòng
vận động của thiên địa, nhưng uy lực của chúng có thể thấy rõ, dẫn dắt những
dòng dung nham tầm thưởng trở thành công kích đáng sợ. Khảo nghiệm kiểu này có
lẽ muốn giúp đám người cảm thụ những vận động của thiên địa.

- Chỉ tiếc rằng không có tác dụng gì với mình!

Khẽ lắc đầu, Việt gia tăng tốc độ, không tiếp tục đánh tan những đợt sóng dung
nham mà chỉ sử dụng Ma Kết và Nhân Mã, nhanh chóng tiến đến điểm cuối của cây
cầu.

Vượt qua dung nham hải, Việt lạc bước vào một mảnh thiên địa trắng xóa, tất cả
đều được bao phủ bởi băng tuyết. Tuyết lớn rơi dày đặc như lông ngỗng, chỉ sau
một khắc khiến những lọn tóc ngắn phất phơ của Việt chuyển sang màu trắng.

Xa xa truyền đến những tiếng ầm ầm, chỉ thấy một bức tường trắng xóa như đại
hồng thủy đang ập đến, dường như là tuyết lở, nhưng không quá giống, có lẽ là
bão tuyết.

Việt không có ý định xông vào cơn bão tuyết để cảm ngộ cái chó má gì cả, lợi
ích chẳng thu được thì cần gì phải phí công, lập tức theo hướng chỉ dẫn thanh
đoạn kiếm mở tốc độ mà phóng đi.

Càng đi xa càng gặp phải bão tuyết càng mạnh, chứng tỏ những vận động vô hình
ở khu vực này càng cường liệt. Phải biết rằng bão tuyết ở trong bí cảnh này
không hình thành do phong bạo, bởi vì hắn không cảm nhận được chút gió nào cả,
tất cả đều do 'Khí' chi quy tắc.

Nếu như Băng Linh cung Băng Tâm có mặt ở nơi này nhất định sẽ thu được rất
nhiều lợi ích, cũng như dung nham hải ban nãy, nếu là Lục Diễm hoặc Viêm Linh
nhất định sẽ rất lãi. Tiếc là vô dụng với hắn.

Vượt qua vùng thảo nguyên băng tuyết, Việt đến bên bờ một hồ nước cực kỳ rộng
lớn, không thấy được bờ bên kia, thật giống biển ở một vùng vịnh tươi đẹp nào
đó. Gió thổi sóng gợn, khủng cảnh thật nhẹ nhàng lãng mạn.

Thanh kiếm không ngừng giãy giụa chỉ hướng hồ nước, Việt khẽ nhún mình, thân
hình nhanh chóng lướt đi trên mặt nước.

Có điều mọi chuyện không đơn giản như vậy, gió đột nhiên thổi mạnh, tại nơi
Việt chuẩn bị đặt chân dòng nước xoáy chảy rộng, sóng ngầm cuộn trào mãnh
liệt, hóa thành vô số thủy đao chém tới.

Việt lập tức cách không đấm ra một quyền, bôn đằng hà thủy bị đánh tan, bọt
nước văng tung tóe. Cước đạp dòng nước, lại tiếp tục lao đi.

Thế nhưng gió nước kết hợp khiến những công kích trở nên rất khó lường. Phong
nhận thủy đao liên tục được tổ hợp tiến hành công kích hắn, hơn nữa di chuyển
trên mặt nước rất khác di chuyển trên cạn, khó mà né tránh được, chỉ có thể
trực tiếp đối cứng.

Phong nhận càng lúc càng điên cuồng, hơn nữa công kích càng mạnh, khiến hắn
rất vất vả, liên tục sử dụng Tứ đại ấn pháp để giảm thiếu sự hảo tổn linh lực,
đương nhiên nhờ vậy mà tiến bộ cũng không phải không có.

Linh hồ mênh mông, nhưng đi mãi cũng phải đến tận cùng, Việt tung quyền đánh
tan một đợt sóng cuộn tới mười mét, mượn phản lực bay về phía bờ.

Chân vừa chạm đất lập tức ngồi xuống điều tức, đến khi cảm giác linh lực đã
hồi phục hòm hom, Việt mới đứng dậy tiếp tục hành trình.

Thanh đoạn kiếm trong tay điên cuồng giãy giụa, đặc biệt dữ dội, Việt biết bản
thân có lẽ sắp đến nơi cần tìm rồi.

Một sơn cốc rộng lớn dần dần hiện ra trong tầm mắt.

Tươi đẹp tràn ngập sức sống, vạn vật đều tỏa ra sinh cơ bất tận, dường như sự
phát triển của nơi này đã kéo dài ngàn năm, cây chết đi, lại có cây mới đâm
chồi lẩy lộc, quy luật vận động tất yếu của đất trời, đều hiển hiện ở nơi đây.

Thanh đoạn kiếm thiếu chút nữa thì tuột khỏi tay, Việt trong lòng nảy sinh tia
hưng phấn, hắn biết rằng trải qua bao nhiêu kiếp nạn, bản thân rốt cuộc đã đến
nơi.


Đế Hoàng Tôn - Chương #172