Đạp Thiên


Người đăng: AyteaVee

Kiếm là quân chủ trong binh khí, đao là bá vương trong binh khí, nhưng so với
một Đao Vô Tình lãnh khốc băng hàn và một Kiếm Tu La quỷ dị khó đoán, thì Liên
Sinh Liên và Nam Vấn Thiên càng giống một bậc quân chủ và bá vương hơn.

Nếu như Liên Sinh Liên toát ra vẻ ung dung độ lượng nhưng đầy cao quý của một
bậc quân chủ, thì Nam Vấn Thiên lại mang một thân khí phách thiên thu của một
vị bá vương.

Tuy chỉ đứng thứ 2 trên Nam Phong Bảng, nhưng thực lực của Nam Vấn Thiên không
hề thua kém chút nào so với người đứng thứ nhất, đây là điều được mọi người
thừa nhận. Vì vậy sau khi Liên Sinh Liên bại trận, nếu trận này Nam Vấn Thiên
cũng thất bại thì tốt, nếu hắn thắng thì coi như cuộc thi kết thúc.

Đương nhiên là chẳng có ai mong đợi một kết thúc nhạt nhẽo như vậy, Thiên
Nguyệt chiến mười năm có một, vì vậy mà hầu như tất cả đều chờ mong thớt hắc
mã này sẽ tiếp tục tạo nên bất ngờ.

Nam Vấn Thiên hiển nhiên rất cọi trọng trận đấu này, việc đối thủ lâu năm của
hắn thất bại theo một cách không thể cay đắng hơn khiến hắn biết địa vị của
những kẻ như bọn hắn, vốn dĩ chẳng vững bền gì.

Khí thế trên người càng lúc càng thịnh, Nam Vấn Thiên như hóa thân thành một
vị bá vương quân lâm trần thế, phách khí quét ngang sơn hà, dù là chiến đài
cũng có chút rung động dữ dội.

- Chiến thôi! Phệ Thiên Ấn!

Nam Vấn Thiên ngửa mặt lên trời, dường như câu thông với một lực lượng nào đó
ở cõi vô cực, song thủ hợp thành một bổ một chưởng ấn cự đại về phía đối thủ,
năm ngón tay che phủ cả bầu trời.

Rõ ràng Nam Vấn Thiên đã nghiên cứu rất kỹ đối thủ của mình, một chưởng ấn này
hoàn toàn không sơ hở, căn bản không thể nào né tránh, công kích diện rộng
nhưng lại có tính tập trung, một chiêu thức công kích cực mạnh.

Việt cũng không có ý định né tránh, chậm rãi cất bước đi thẳng vào chưởng ấn
đang ập tới. Theo mỗi bước của hắn, linh lực quanh quẩn xung quanh dần trở nên
bạo liệt, một quyền theo đó như cơn bão chuẩn bị hình thành, dễ dàng xuyên qua
chưởng ấn cự đại, không dừng lại mà tiếp tục đánh về phía Nam Vấn Thiên.

Nam Vấn Thiên nhíu mày, mặc dù quyền của đối phương còn chưa tới, nhưng hắn
cảm giác bản thân như đang lạc vào trong cơn bão, nhất thời linh lực có dấu
hiệu tán loạn, không thể tự chủ được cơ thể.

- Bạo Thiên!

Đúng lúc chỉ mành treo chuông, Nam Vấn Thiên khẽ cắn đầu lưỡi, lập tức linh
lực như núi lửa bạo phát, hắn liên tục đánh ra năm chưởng, mỗi chưởng ấn lại
bạo tạc rực rỡ hệt như pháo hoa đêm giao thừa, có xu thế hủy diệt phong bạo
đang dần hình thành.

Phong bạo bị lực lượng bạo tạc triệt tiêu, nhưng một quyền của đối phương vẫn
thừa hư mà nhập, xuyên qua chiến trường bừa bãi nện vào ngực Nam Vấn Thiên với
tốc độ đột nhiên gia tăng khủng khiếp.

- Kháng Thiên khải!

Nam Vấn Thiên hét lớn, trên cơ thể tản mác ra một bộ chiến giáp tạo thành từ
linh lực, vô cùng rắn chắc, trong giờ khắc quyết định có thể giữ lại một mạng.
Thế nhưng trước một quyền của đối thủ, linh lực khải giáp lập tức vỡ nát,
trước ngực bị trọng quyền oanh kích máu thịt văng tung tóe, cả người mạnh mẽ
văng về phía sau.

Nếu không phải có Kháng Thiên khải, một quyền vừa rồi e rằng đã xuyên thủng cả
ngực hắn.

- Ngươi đã thành công làm ta tức giận! Thượng Thiên!

Nam Vấn Thiên hét lớn, song thủ hướng lên cao, khẽ xoay động rồi vỗ xuống, lập
tức trên bầu trời xuất hiện một bàn tay khổng lồ lấy thế phách sơn liệt địa,
kích phá hư không vỗ xuống.

Cả chiến đài kiên cố cũng không chịu được lực lượng này, ầm ầm chấn động, xuất
hiện vô số vết nứt chằng chịt, tạo thành hình dáng cự chưởng lớn đến ba
trượng, chỉ có điều mục tiêu nhắm đến thì đã không còn ở đấy.

- Ta thực sự không hiểu, lẽ nào có người đứng yên chờ cự chưởng của ngươi vỗ
xuống sao?

Việt khẽ lắc đầu, thân hình hắn lại một lần nữa tiếp cận Nam Vấn Thiên, một
quyền tĩnh lặng trước cơn bão của hắn lại nện xuống. Nhưng Nam Vấn Thiên hiển
nhiên đã phòng bị, song thủ hợp lại muốn chặn đứng một quyền của đối thủ.

Cả người Nam Vấn Thiên bay ngược về phía sau, nhưng thân hình Việt lần đầu
tiên bị đẩy lui lại ba bước. Là phách giả trong giới thanh niên, rõ ràng lực
lượng của Nam Vấn Thiên không phải chuyện đùa, tuy nhiên thua thiệt chính là
thua thiệt, nó thực sự khiến hắn tức điên lên.

- Vấn Thiên!

Nam Vấn Thiên ngửa mặt lên trời, linh lực trong cơ thể điên cuồng thôi động,
chỉ thấy trước ngực xuất hiện một chiếc vương ấn bằng đá với đường nét vô cùng
thô sơ. Thạch ấn xoay tròn, liên tục truyền những chấn động lên không trung,
dường như đang thực sự vấn thiên.

Theo chuyển động của thạch ấn, linh lực trên người Nam Vấn Thiên không ngừng
được kéo lên, rất nhanh vượt qua thực lực vốn có của cấp độ, khiến cơ thể hắn
hệt như đang bốc cháy vậy.

Rắc!

Lòng bàn chân hắn giẫm xuống, mặt chiến đài không chịu nổi lực đạo, vô số khe
rãnh băng khai, không ngừng lan rộng ra xung quanh.

Thời gian không tới nửa cái chớp mắt, khí thế và chiến lực Nam Vấn Thiên đột
ngột nâng cao một bước, hắn rít gào một tiếng, cả người từ mặt đất bay lên,
thạch ấn xoay tròn ép nát không khí, ở trên không trung ngưng tụ ra một chưởng
ấn mạnh mẽ vô xuống, nửa cái chớp mắt nữa trôi qua đã đến trước mặt đối thủ.

Dưới đài, chứng kiến Nam Vấn Thiên đại phát thần uy, lớp thiếu niên thiên tài
hoảng sợ thất sắc, bọn họ không nghĩ tới thực lực chân chính của vị Thiên Nam
thái tử này lúc bạo phát Mệnh binh lại đáng sợ như vậy, ẩn ẩn xu thế vượt qua
cả Nam Phong bảng đệ nhất nhân Liên Sinh Liên.

Thân hình Việt rất nhanh di dời đến một phương vị khác, thế nhưng ngẩng đầu
lên vẫn thấy cự chưởng vỗ xuống đầu mình, kèm theo đó là tiếng cười bá đạo của
Nam Vấn Thiên.

- Vấn Thiên đã ra, chính là lực lượng của ‘Thiên’, ngươi có thể trốn đi đâu!

Nương theo tiếng hắn đang nói, chưởng ấn càng mở rộng hơn, che phủ cả một mảnh
bầu trời, dường như thượng thiên đang thực sự giáng xuống vậy.

- Thiên? Ngươi nghĩ mình là ông trời sao?

Việt nhếch miệng cười, huyết sắc ma văn theo đó hiện lên trên cánh tay của
hắn, linh lực ly thể hóa thành vô số sóng nước chậm chờn từng đợt đánh lên bầu
trời, nhưng không thể nào cản được cự chưởng đang vỗ xuống kia, hệt như sóng
vỗ bờ biển vậy.

Tuy nhiên hắn cũng chỉ cần có vậy, một quyền theo sóng nước dập dờn đấm lên,
chỉ trong chớp mắt sóng vỗ bờ biến thành sóng thần, theo thân hình đang lao
lên của Việt đánh thẳng vào cự chưởng khổng lồ.

Huyết lãng điên cuồng phá tan chưởng ấn khổng lồ, thậm chí cuốn theo nó tiếp
tục ập về phía Nam Vấn Thiên.

- Cái gì?

Nam Vấn Thiên cước bộ lui nhanh, vừa vặn tránh ra khỏi cự lãng đang ập tới,
nhưng vẫn bị kình phong thổi bay về một góc chiến đài.

- Khốn kiếp, Vấn Nam Thiên!

Không chịu nhận thua, Nam Vấn Thiên hét lớn, thạch ấn trước ngực xoay tròn
không ngừng phát ra những tiếng rít rợn người, khí thế trên người hắn không
ngờ lại tiếp tục được kéo lên, thậm chí vượt qua cả giới hạn chịu đựng của
thân thể, bằng chứng là những vết nứt không ngừng xuất hiện trên da thịt hắn.

Một cự chưởng lại vỗ xuống, không lớn như chưởng ấn vừa rồi nhưng lại mạnh mẽ
hơn nhiều, chưa đến nơi nhưng sức ép đã ập xuống chiến đài, phong tỏa hoàn
toàn đường lui của đối thủ.

- Ta đã nói rồi, ngươi không phải ông trời! Mà dù ngươi có là ông trời thì
sao chứ, ta luôn sẵn sàng đạp thiên!

Thân thể Việt thẳng tắp, quanh thân hắn không khí bắt đầu vặn vẹo, phảng phất
vân hải bôn đằng, huyết sắc lập lòe như bọt nước bắn lên không ngớt.

Cự ấn ập xuống, thân hình hắn cũng động, huyết lãng cuồng phách, từng tia
huyết quang như điện bắn ra, vô cùng quỷ dị lóa mắt.

Cự chưởng mạnh nhất của Nam Vấn Thiên lập tức bị huyết lãng nuốt chửng, hệt
như một con thuyền mùa bão giữa đại dương mênh mông.

Sát chiêu bị phá, thân hình Nam Vấn Thiên kịch liệt lui về sau, miệng ứa ra
máu, bị phản phệ mà gặp thương. Nhưng hắn cũng không có thời gian lau vết máu,
bởi cơn sóng thần của đối phương không dừng lại mà tiếp tục ập về phía hắn,
như một con ác quỷ đang đuổi theo con mồi của mình.

Chỉ có điều lần này hắn không né kịp, thạch ấn trước ngực mở ra bức tường
phòng hộ, Kháng Thiên khải giáp càng trở nên rõ nét hơn, Nam Vấn Thiên tung ra
toàn bộ khả năng, cố gắng chặn lại đợt công kích khổng lồ của đối thủ.

Cơn sóng màu máu hoàn toàn nhấn chìm Nam Vấn Thiên, khán giả căng mắt ra xem,
ai cũng muốn biết rốt cuộc Nam Vấn Thiên có thể chống lại một đợt công kích
này không.

Huyết lãng rút đi, để lại thân thể tàn tạ rách rưới của Nam Vấn Thiên, nhàu
nhĩ không chỉ ở trang phục, mà ở ngay trên thân thể hắn.

Nam Vấn Thiên, bại!


Đế Hoàng Tôn - Chương #167