Đoạt Đao


Người đăng: AyteaVee

Một thanh trường đao quét ngang tất cả, Đao Vô Tình bước lên khôi thủ thanh
niên đệ nhất đao khách không dễ dàng gì, hắn luôn hừng hực khí thế không hề e
ngại, nhưng không hiểu sao lần này lại sinh ra cảm giác bồn chồn.

Đao vô tình, nhưng người thì hữu tình, hắn có thể thông qua đao khí nhận biết
được sâu cạn của đối phương, nhưng đối thủ lần này hắn không cảm giác được dù
chỉ một chút, hệt như một gã phàm nhân vậy, khiến hắn nảy sinh chút bồn chồn.

Đao Vô Tình chậm rãi bước lên chiến đài, trong lòng nặng nề không thôi.

- Ha ha, Đao Vô Tình không hổ là thanh niên đệ nhất đao khách, bước đi như hổ
thật là vững chãi!

- Sao ta lại cảm thấy hắn đang lo lắng nhỉ?

- Ngươi nói cái quái gì vậy? Người của Vô Sinh Tông vốn dĩ không có cảm xúc,
làm sao biết lo lắng?

- Sẽ là một trận đấu nảy lửa đây!

Phía bên kia chiến đài, y phục bay phấp phới, những lọn tóc rối phất phơ, Việt
khẽ nheo mắt đánh giá vị thanh niên đao khách trước mặt mình. Không khí xung
quanh đối phương có dấu hiệu ngưng đọng, trở nên thập phần trầm trọng, nghe
nói đây là đặc trưng của một đao khách thực thụ, xem ra không phải giỡn.

- Diệt Sinh!

Tay phải để đặt tại trên chuôi đao, Đao Vô Tình chậm rãi nói, ánh mắt sắc bén
chăm chú tập trung vào đối thủ, chỉ trong chớp mắt trường đao rời vỏ, sát
chiêu lập tức tung ra.

Một đoàn hàn quang lãnh khốc mang theo đao khí kinh người đánh ra. Không khí
như hoàn toàn biến mất, trong thiên địa vạn vật đều bị hủy diệt, chỉ còn lại
có một người một đao, độc cô cầu bại.

Việt khẽ nhíu mày, đao khách vốn dĩ đại khai đại hợp, không hề có hoa chiêu,
chỉ một đao đơn giản nhưng lại ẩn chứa năng lực hủy diệt linh lực, khiến hắn
dù có Ma Kết Ấn cũng không hoàn toàn nắm được lộ tuyến ra chiêu của đối thủ.

- Được rồi, cứ va là chạm thôi, ta có ngại chi!

Huyết sắc ma văn lại một lần nữa tái hiện, huyết quang quỷ dị lóe lên, một
quyền khoan thai đấm tới, trong mắt chúng nhân thì nhìn nó thật chậm rãi nhưng
càng lúc khí thế càng tăng, đến khi chuẩn bị va chạm với một đao của đối thủ
thì đã biến thành một trận hồng thủy bao trùm cả một góc chiến đài.

Quyền đao va chạm, diệt sinh đao khí tán loạn bắn ra xung quanh, ma văn bao
phủ cả bầu trời, khiến không ít khán giả cảm thấy tê dại.

- Tuyệt Sinh!

Diệt Sinh bị một quyền của đối phương đấm vỡ, Đao Vô Tình cũng bị đẩy lùi ba
bước, trong quá trình lùi lại, cổ tay hắn run run, trên trường đao bắn ra
quang mang trảm kim liệt thiết, tựa như bỏ qua cự ly không gian, xuất hiện
trước mặt đối thủ bổ xuống.

- Hay lắm! Không ngờ Tình Nhi có thể vận dụng Tuyệt Sinh đến mức độ này!

Trên khán đài, Vô Sinh tông chủ mừng rỡ bật dậy, trận này chưa biết thắng thua
ra sao, nhưng người thừa kế của Vô Sinh Tông đã thấu hiểu thế nào là đao pháp
thực thụ rồi!

Việt trong lòng cũng phải khen hay, một chiêu này nhìn qua có vẻ xuyên qua hư
không, thực tế là ngưng linh lực tán loạn trong không khí để tạo thành đao khí
bổ tới. Muốn diệt tuyệt sinh mệnh, trước hết phải phát hiện ra sinh mệnh, khả
năng sử dụng đao pháp thực sự đã đạt đến mức lô hỏa thuần thanh.

Chỉ có điều đã sử dụng đến linh lực tán loạn trong không khí thì khó mà qua
được Ma Kết Ấn của hắn.

Đao khí khủng bố Tuyệt Sinh bổ xuống khoảng không, thân hình Việt đã xuất hiện
trước mặt Đao Vô Tình từ bao giờ, một quyền nện tới, không có chút ba động
nào, xung quanh Đao Vô Tình trở nên yên tĩnh một cách đáng sợ.

- Đỡ không được!

Đao Vô Tình cả kinh, con mắt mở to, vội đề thăng tới cực hạn, lui mạnh về phía
sau, không ai biết hắn vì sao phải lui nhanh như vậy, bởi vì trong mắt họ một
quyền của Việt quả thực không có chút uy hiếp nào.

Thế nhưng khi cơn bão đã đổ bộ, thì có thể trốn đi đâu đây?

Quyền phong bùng nổ, điên cuồng vặn nát không khí, tạo thành những vết cắt sắc
lẹm như đao khí mở rộng, dù đã lui lại rất nhanh nhưng Đao Vô Tình vẫn không
hoàn toàn thoát được, ngực áo bị vặn nát, bộ ngực cường tráng lộ ra những vết
cắt mịn, huyết tinh tràn ra.

- Ngươi cùng Kiếm Tu La đánh một trận rất đặc sắc, đem sát chiêu dùng trên
người hắn toàn bộ thi triển ra đi!

- Như ngươi mong muốn! Vô Sinh!

Chiến đài lập tức trở nên ngưng đọng lại, không khí trầm trọng, vạn vật tiêu
điều, ngay cả việc cử động cũng trở nên khó khăn, không phải không làm được,
mà không muốn làm, tâm trạng trở nên vô cùng chán chường. Một đao Vô Sinh này,
thực sự khiến con người ta không còn muốn sống nữa.

Keeng!

Tiếng kim thiết va chạm vang lên, khán giả như choàng tỉnh, chỉ thấy trong tầm
mắt của họ, thanh trường đao của Đao Vô Tình dừng lại ngay trước yết hầu của
Việt, bàn tay tràn ngập huyết văn của hắn nắm chặt lấy mũi đao, đồng thời tay
còn lại ngưng thành quyền nện lên thân đao.

Đao Vô Tình thầm hô không ổn, từ thân đao truyền đến một chấn động tương đối
nhẹ nhàng, nhưng rất nhanh khuếch đại thành một luồng xung kích khổng lồ cuốn
tới cánh tay hắn. Phong kình như đao cắt khiến thanh trường đao bật ra, thiếu
chút nữa thì rời tay.

Đối với đao khách, đao bị ép phải rời tay không khác nào sự sỉ nhục, Đao Vô
Tình cắn răng, hai tay nắm chặt trường đao, mạnh mẽ bổ xuống, muốn thoát khỏi
sự khống chế của đối thủ.

Thế nhưng phong bạo đột nhiên biến mất, ngay khi thanh đao bổ xuống thì một
quyền vô thanh vô thức nện lên ngực của Đao Vô Tình, cả người hắn bị đấm bay
về phía sau, linh lực hộ thể bị xé toạc.

Khóe miệng trào ra tiên huyết, thần sắc Đao Vô Tình ngưng trọng như nước, thân
thể tại không trung, mạnh mẽ đề thăng linh lực, mạnh mẽ xé tan xung lực đang
không ngừng xâm chiếm cơ thể, đầu ngón chân vừa chạm mặt đất, lập tức khống
chế lại thân hình.

- Đây là một đao cuối cùng của ta! Nếu phá được, ngươi thắng!

- Vô Tình Tam Tuyệt Đao, không phải đủ ba đao rồi sao, vẫn còn một đao nữa?

Việt đang muốn thừa cơ xông tới kết thúc cuộc chiến, không ngờ nghe được lời
của đối phương khiến hắn ngưng lại, thực sự cảm thấy hứng thú.

Phải biết rằng từ đầu đến giờ hắn không quá chú tâm vào các cuộc tranh tài,
cũng là do đối thủ quá mức yếu ớt, trình độ cũng làng nhàng, căn bản không thể
nào khiến hắn có thái độ đúng mực được. Nhưng Đao Vô Tình này, đao pháp thực
sự tinh diệu, khiến hắn vô cùng coi trọng.

- Đao này có tên: Vô Thức!

Không rào trước đón sau, không hoa mỹ tráng lệ, một đao trầm trọng bổ ra, lần
đầu tiên trong đao của Đao Vô Tình mang theo khí phách thiên thu của một vị bá
vương, điều cần có ở một đao khách.

Đương nhiên nếu chỉ có vậy thì không thể nào xưng là một đao tối hậu được, Vô
Tình đao, tác động đến cảm xúc của đối thủ, một đao tối hậu này, còn tác động
đến toàn bộ giác quan.

Thiên địa im ắng, vạn vật biến mất, mọi thứ trở nên tĩnh lặng dị thường, bản
thân khán giả đều có cảm giác trước tối đen, hai tai bất động, không thể hít
thở, mọi thứ đều bị xóa nhòa, không còn lại chút gì cả.

- Diệt tuyệt sinh cơ, thiên địa vô thứ! Tình Nhi làm không sai!

Vô Sinh tông chủ tâm trạng vô cùng bình tĩnh, một đao này hắn không ngờ đệ tử
mình lại có thể lĩnh ngộ ra một tuyệt đao như vậy, cho dù chưa hẳn có thể
chiến thắng, nhưng đã đủ làm lão hài lòng rồi. Đệ tử hắn nhất định sẽ bước rất
xa trên đao đạo, đưa Vô Sinh Tông lên tới đỉnh cao.

- Hay cho một đao Vô Thức!

Việt đứng tại chỗ không hề di động, thân thể giãn ra, kiểu đối thủ như Đao Vô
Tình khiến Ma Kết Ấn và Bảo Bình Ấn hoàn toàn không thể phát huy được quá hai
thành, khá là khó chịu.

Song thủ đột nhiên huy động, linh lực theo đó điên cuồng phóng ra, tạo nên một
cơn lốc bao trùm lấy toàn bộ cơ thể hắn. Đương nhiên phòng ngự như vậy không
có tác dụng gì, kiếm của đối phương đã xuyên qua từ lúc nào, nhưng đối với hắn
thì cũng đủ rồi.

Song thủ như hai con tiểu ngư lập tức lao về một phương vị, chắp vào khoảng
không, lập tức bắt được lưỡi đao lạnh lẽo của đối thủ, vô số hỏa tinh tí tách
bắn ra, bởi vì quán tính, những hỏa tinh này toàn bộ bắn về phía Việt, cách
khoảng không bao phủ hắn ở bên trong, tựa như một đóa hoa lửa bắn về phía hắn,
vô cùng mỹ lệ, kinh tâm động phách.

Chỉ có điều Việt cũng không chút vui mừng, bàn tay trái nắm chặt lưỡi đao, tay
phải ngưng thành quyền, Tứ Ấn đồng loạt thôi động, một quyền mang theo bão táp
đấm về một phương vị khác.

Sau một khắc, hai mảnh tàn quang một trái một phải bắn ra, ở mặt võ đài phía
sau lưng Việt cắt ra vết tích thật sâu, kéo dài mấy chục thước. Còn đối thủ
của hắn, thân hình như một con diều bay về một góc chiến đài.

Bất chấp máu tươi không ngừng từ mũi từ miệng trào ra, và cả trước ngực, ánh
mắt Đao Vô Tình vô thức nhìn về thanh trường đao trong tay đối phương, mở
miệng cười khổ:

- Ta bại!


Đế Hoàng Tôn - Chương #165