Địa Vị


Người đăng: AyteaVee

Bất tri bất giác, bảy vòng tranh đấu đã kết thúc.

Với số lượng trận thi đấu như vậy nghe có vẻ sẽ lâu nhưng thực tế thì rất
nhanh, vì năm mươi đấu sĩ thì đã có tới hơn chục người ở đẳng cấp khác biệt so
với phần còn lại, có thể coi là ngồi ở chiếu trên, chính là Thập cường Nam
Phong bảng và một vài nhân vật khác.

Chỉ cần những tiểu đầu sỏ này không chạm nhau, các đối thủ của họ đều chịu
thua, hoặc là một chiêu phân thắng bại, chênh lệch thực lực quá lớn, không thể
đo đếm, bởi vậy bảy vòng nói ra thì lâu nhưng thời gian diễn ra tương đối
nhanh.

Vòng thứ tám, đối thủ của Việt lại là một người quen, Liễu đao Liễu Trảm Sơn,
đối phương là một trong những thiên tài tham gia chống lại Thú triều ở Phần
Thiên Mạc.

- Ta nhận thua!

Nghe Liễu Trảm Sơn lựa chọn bỏ quyền, mọi người đều không lấy làm ngạc nhiên,
dù sao thì Dương Dạ cũng phải nhận thua, những người khác cần gì phải hao tổn
khí lực.

Nhưng Liễu Trảm Sơn lựa chọn nhận thua không phải vì Dương Dạ, mà bởi chính
bản thân hắn đã từng tận mắt chứng kiến sức mạnh của đối phương, cùng với một
gã quái vật khác liên thủ trảm sát Ngũ cấp linh thú.

Liên tiếp những vòng sau đó, đối thủ của Việt đều giống như Liễu Trảm Sơn lựa
chọn nhận thua, khiến cho đến tận khi màn đêm buông xuống, các trận thi đấu
tạm dừng Việt vẫn không có cơ hội thể hiện.

Đêm trôi qua rất nhanh trong sự háo hức của khán giả, còn đám thiên tài thì
tích cực hồi phục, đối thủ bọn họ gặp phải đều mạnh hơn hai vòng trước rất
nhiều, vì vậy mà hao tổn cũng rất lớn.

Ánh bình minh vừa lên, vòng chung kết lại tiếp tục diễn ra.

Đối thủ đầu tiên của Việt là một nữ tử vô cùng xinh đẹp, ánh mắt nụ cười đều
toát ra sự mị hoặc vô song, hơn nữa cũng đã có duyện gặp một lần, Lam Nguyệt
công chúa Nguyệt Đao, bài danh thứ 13 trên Nam Phong bảng.

- Ta rất muốn biết vì sao Dương Dạ cũng phải nhận thua trước ngươi!

Nguyệt Đao chậm rãi nói, về lý mà nói thì Dương Dạ đã đánh bại người xếp hạng
cao hơn nàng trên Nam Phong Bảng là Kinh Nhật nữ, mà đến Dương Dạ cũng phải
nhận thua, vậy nàng cố gắng lãng phí sức lực để làm gì?

Nhưng mọi hệ quy chiếu đều vô nghĩa, trong chiến đấu vốn dĩ không có tính chất
bắc cầu, hơn nữa Kinh Nhật công chúa còn chưa phát huy toàn bộ thực lực khi
đấu với Dương Dạ, mà với thực lực hiện giờ nàng không tin mình sẽ thua kém
Kinh Nhật công chúa, so với Dương Dạ thì càng mạnh hơn, không thể vì một lý do
vớ vẩn mà nhận thua được.

- Thử rồi sẽ biết ngay thôi!

Việt nhún vai đáp, bộ dáng phong khinh vân đạm như lãng khách chân trời, quả
thực rất ra vẻ không hợp với hắn chút nào cả.

Nguyệt Đao song thủ nâng lên, linh lực từ bên trong cơ thể ào ạt phun ra, cuối
cùng ngưng tụ thành hình dáng cong tròn giống hệt như vầng trăng lưỡi liềm
ngày đầu tháng. Những tia linh lực trong suốt cực kỳ tinh khiết, hơn nữa tỏa
ra dao động cực kỳ đáng sợ, khiến cho hình dáng yển nguyệt càng trở nên chân
thật.

- Nguyệt Đao công chúa cũng bước vào Cực cảnh?

Trong đám khán giả có người hô lớn, lập tức khiến những người xung quanh rộ
lên hỏi han, tạo ra sự ồn ào như vỡ chợ.

Thanh âm ồn ã không khiến Nguyệt Đao bị phân tâm, tay phải nàng xuất hiện một
thanh loan đao – linh khí nổi danh của nàng, dung hợp với yển nguyệt ngưng tụ
từ linh lực kia.

Dung nhập với mệnh binh, thanh Loan đao lập tức phát ra thanh âm đáng sợ như
đang gào thét, có gì đó hưng phấn, có gì đó kích động, quả thật cảm xúc không
khác gì sinh vật sống cả.

- Tiếp của ta Loan Nguyệt Cửu Trảm!

Nguyệt Đao tung mình nhảy lên cao, thanh Loan đao trong tay như hóa thành một
vầng yển nguyệt ngự trị trên tầng trời, ánh trắng nhẹ nhàng buông xuống kết
hợp với làn gió mát khiến bất kỳ ai cũng cảm thấy dễ chịu.

Bầu trời chấn động, vầng yển nguyệt bỗng nhiên sụp đổ, mang theo sự thê lương
rơi thẳng xuống, tạo thành chấn động khủng khiếp trên chiến đài.

Một kích đắc thủ, Nguyệt Đao đang muốn triển khai kích thứ hai thì một quyền
đã tới trước mặt, mang theo cảm giác quen thuộc rất giống với ba động linh lực
của bản thân nàng.

- Ta nhận thua!

Nguyệt Đao hô lớn, một quyền dừng ngay sát mũi nàng, quyền kình chỉ hơi tản ra
khiến da mặt nàng đau buốt rồi nhanh chóng biến mất. Nàng khẽ cười khổ, sát
chiêu của nàng còn tám kích chưa kịp xuất ra đã thất bại rồi.

- Sao ngươi phá được Loan Nguyệt cửu trảm?

Thực sự nàng vẫn có chút không tin tưởng, Loan Nguyệt Cửu Trảm là chiêu thức
mạnh dần, nếu như vài kích sau bị phá, nàng còn có thể lý giải, bởi vì Loan
Nguyệt Cửu Trảm rất khó khống chế biên độ trong tay, càng về sau càng khó điều
chỉnh, nói không chừng có sơ hở, nhưng những đao đầu tiên căn bản không thể có
khe hở.

- Không có gì không phá được, Loan Nguyệt Cửu Trảm, là chiêu liền hoàn cực
mạnh, nhưng sau đao thứ nhất thì tốc độ của ngươi bị chững lại, chỉ cần tranh
thủ cơ hội đó là phá được!

- Đa tạ đã chỉ giáo!.

Nguyệt Đao ngẫm nghĩ một chút, sau đó nhoẻn miệng cười quyến rũ bước xuống
chiến đài. Đúng như lời đối phương nói, Loan Nguyệt Cửu Trảm mỗi đao đều rất
mạnh mẽ nhưng thời khắc chuyển thức lại bị đuối, người khác không có khả năng
mở trừng mắt chờ nàng chém ra chín đao. Nếu muốn cải thiện thì chỉ cần tạo ra
sự mượt mà khi chuyển thức là đao chiêu sẽ mạnh hơn rất nhiều.

- Trời ơi, đây là tên quái vật nào vậy, ngay cả Nguyệt Đao công chúa đã bước
vào Cực cảnh cũng không chống lại một quyền của hắn!

- Tên hắn là gì vậy? Sao ta không biết đến hắn nhỉ?

- Gã này có khả năng tranh chấp một vị trí trong Thập cường!

Việt cũng nhanh chóng hạ đài, hắn lúc này đã trở thành tâm điểm của sự chú ý,
không ít người chỉ trỏ bàn tán, dù sao thì một kẻ có thể tranh chấp một suất
tiến vào Bí cảnh, đều là thiên tài trong thiên tài.

Rất nhiều người công khai, cũng có nhiều người âm thầm quan sát, trong đó có
một đội ngũ đến từ Cổ Nguyên quốc.

- Cha, chính hắn, hắn chính là kẻ đã chặt đứt cánh tay con!

Lý Minh đứng bật dậy, giận dữ nhìn chằm chằm kẻ đang bước xuống chiến đài, nếu
không phải vì đối phương thì hôm nay hắn đâu cần phải làm khán giả như vậy,
rất có thể sự vinh quang kia chính là dành cho hắn.

Trung niên nam tử bên cạnh khẽ vỗ vai Lý Minh, kéo hắn ngồi xuống, ánh mắt
thâm trầm của lão nhìn gã thiếu niên kia, sau đó quay sang nói:

- Lục trưởng lão, khi trở về lập tức gỡ bỏ toàn bộ lệnh treo thưởng đối với
người này, từ nay về sau không được nhắc đến!

- Cha, ngươi làm gì vậy?

Lý Minh tưởng mình nghe nhầm, phụ thân đang làm cái gì vậy? Đây là muốn trả
thù sao? Có cách trả thù như vậy sao?

- Minh nhi, người này nhất định sẽ tranh chấp một xuất tiến vào Bí cảnh, khi
trở ra sẽ là cường giả Đệ nhị Bộ, hơn nữa tương lai vô hạn, chúng ta không
trêu chọc nổi một kẻ như hắn đâu!

Một góc khán đài khác, chỗ ngồi của đội ngũ đến từ Lam Nguyệt quốc, một thiếu
nữ xinh đẹp đột nhiên trợn trừng lắp bắp nói:

- Là hắn. . .chính là hắn!

- A Liên, có chuyện gì vậy?

Một mỹ phụ trung niên quay sang hỏi, thái độ có chút không vui, mọi người đều
đang tập trung theo dõi các trận tranh tài, vậy mà hậu bối của mình đột nhiên
gây ồn ã như vậy, đúng là có chút xấu hổ.

- Sư phụ, hắn chính là kẻ rình xem bọn con tắm rửa ở trong Phần Thiên Mạc!

- Cái gì?

Ánh mắt mỹ phụ trung niên trở nên nóng rực, giận dữ nhìn về trung tâm chiến
đài, nàng cũng là nữ tử, đương nhiên rất phản cảm với những kẻ vô sỉ như vậy,
nhưng nhìn thiếu niên kia ánh mắt trong sáng, gương mặt chính trực, lẽ nào là
người như vậy?

- A Liên, có thể con nhận nhầm người!

- Không sư phụ, A Liên không nhận lầm, thực sự đúng là hắn!

Một thiếu nữ khác lên tiếng khẳng định, khiến mỹ phụ trung niên cũng không thể
hồ nghi nữa, nhưng nàng cũng nhanh chóng đè nén cơn giận của mình, ánh mắt
thận trọng ra lệnh:

- Chuyện này không được nhắc đến, lão tổ cũng không vì các ngươi mà ra mặt
đâu! Kẻ này chỉ có thể giao hảo, tuyệt đối không thể trêu chọc!

Trong phút chốc, Việt đã xác lập được địa vị vô hình với những thế lực có mặt
ngày hôm nay, ngay chính hắn cũng không biết điều đó, mà biết thì sao chứ, hắn
cũng chẳng thèm quan tâm!


Đế Hoàng Tôn - Chương #159