Chịu Thua


Người đăng: AyteaVee

- Ta chịu thua!

Nghe đối thủ nói vậy, Việt cũng không lấy làm ngạc nhiên vì đây đã là lần thứ
bảy rồi, hắn khẽ nhún vai rồi bước xuống đài.

Không biết có phải vì hắn một quyền đánh gục Nam Phong bảng thiên tài bài danh
thứ 34 Xà thiếu quá mức chấn động hay không, là liên tiếp những trận sau đó
đối thủ của hắn đều lựa chọn bỏ quyền, không lãng phí thời gian.

Cứ như vậy vòng thi thứ nhất nhanh chóng kết thúc, một lượng lớn người bị đào
thải, trong mười người đi tiếp của tổ chín thì ngoài Việt và Dương Da ra thì
còn một người nữa đạt điểm tối đa.

Vòng thi đấu thứ hai bắt đầu ghép tổ, một ghép hai, ba ghép bốn, năm ghép sáu.
. ., như vậy vòng này có năm tổ, mỗi tổ tròn hai mươi người, lại tiếp tục chọn
ra mười người. Tỉ lệ vẫn là loại một nửa, nhưng so với vòng thứ nhất thì đúng
là tàn khốc hơn rất nhiều.

Phải biết rằng có thể trổ hết tài năng từ các tiểu tổ, vinh quang bản thân đều
do thực lực tạo thành, nói không ngoa, bọn họ chính là tinh anh trong tinh anh
của Nam Phong Vực, ngàn dặm mới tìm được một thiên tài, thế nhưng trong giai
đoạn đấu loại vòng hai này, sẽ có một nửa tinh anh thiên tài bị loại, cái áp
lực này lớn hơn vòng trước đâu chỉ gấp đôi.

Tổ mười so với tổ chín thì số lượng thiên tài trên Nam Phong Bảng nhiều hơn
hẳn, hơn nữa cũng có một người mà Việt đã từng gặp mặt, một nhân vật cực kỳ
nổi danh trên Nam Phong bảng, bài danh thứ 12, Kinh Nhật công chúa.

Nhưng khiến Việt cảm thấy kỳ quái là tổ của hắn không có kẻ nào bài danh trước
Thập cường cả, không biết có phải dạo này hắn ăn ở chú ý tích đức hay không mà
vận khí lại tốt đến như vậy.

- Không biết ai sẽ lên sàn đầu tiên đây?

Đột nhiên chiếc thẻ bài trong tay Việt sáng rực lên, báo hiệu rằng ở vòng thứ
hai này hắn tiếp tục phải xuất chiến trận đầu tiên.

Đối thủ của hắn cũng không phải dạng vô danh tiểu tốt gì, bài danh trên Nam
Phong bảng so với Xà thiếu còn sao hơn, Song đao Lâm Loan, đứng thứ 21 trên
Nam Phong bảng.

Lâm Loan ánh mắt híp lại chăm chú nhìn đối thủ của mình, hai thanh đoản đao
xuất hiện trên tay, đoản đao dài hai xích tám, sống đao uốn lượn như xà, hàn
quang lóe ra, dưới ánh mắt trời thỉnh thoải xuất hiện vài dải lưu quang tinh
tế.

- Xin chỉ giáo!

Thái độ của Lâm Loan vô cùng hòa nhã, không vì đối thủ chỉ là một kẻ vô danh
mà tỏ ra kiêu ngạo, hai chân khẽ nhún, cả người dường như mất đi trọng lượng,
vọt qua cự ly mấy chục thước, trong nháy mắt xuất hiện trước mặt đối thủ.

Keng, keng, keng....

Người còn chưa đến nhưng tiếng đoản đao chạm vào nhau đã vang vọng khắp nơi,
tia lửa bắn ra khắp nơi, tràn ngập vẻ bạo lực.

- Hỏa Trảm!

Lâm Loan khẽ quát một tiếng, hai thanh đoản đao dùng tốc độ không thể tưởng
tượng nổi mài vào nhau rồi chém ra, đao khí mang theo hỏa diễm cuồng liệt cuộn
tới, với cự li gần như vậy e rằng không thể tránh được.

Đây là một chiêu cực mạnh, Lâm Loan cảm nhận được sự nguy hiểm của đối thủ cho
nên không dám coi thường, chỉ có điều khi hai thanh đoản đao vừa tách ra thì
một quyền đã xuyên vào khe hở vừa mới tạo thành, đẩm thẳng tới gương mặt thanh
tú của thiếu nữ.

- Ta nhận thua!

Lâm Loan vội vã hô lớn, đối phương dường như cũng đoán được phản ứng của nàng
nên một quyền lập tức dừng lại, cách làn da mặt trắng mịn của nàng chỉ có một
phân mà thôi.

Trận đấu kết thúc theo một cách nhạt nhẽo như vậy khiến không ít khán giả quan
tâm đều cảm thấy phẫn nộ.

- Chuyện quái gì vậy? Một quyền tầm thường như vậy lại khiến Lâm Loan chủ
động nhận thua? Lẽ nào ta nhìn nhầm?

- Hay tên tiểu tử này chính là tình nhân của Lâm Loan?

- Ta nghĩ có lẽ nữ hài đều sợ khuôn mặt bị ảnh hưởng nên nhận thua chăng?

Ai cũng theo đuổi những suy đoán của mình, suy nghĩ trước sau, tính toán bước
đi cho lần gặp gỡ tiếp theo.

Những trận đấu tiếp theo chậm rãi diễn ra, không nhanh cũng không chậm, nhịp
độ như vậy khiến khán giả cũng có chút ngáp ngắn ngáp dài, lại thêm thiếu đi
yếu tố câu khách, vì vậy mà tổ chín kết hợp tổ mười nhanh chóng bị khán giả
ném ra sau đầu.

Kinh Nhật Nữ một thân thực lực tuyệt đối, cường hãn dị thường, trong nháy mắt
đánh bay đối thủ ra ngoài.

Dương Dạ cũng không thua kém là bao, đối thủ của hắn còn chưa kịp ra tay thì
đã rớt đài rồi.

Lượt đấu thứ hai, Việt tiếp tục gặp phải một thiên tài bài danh trên Nam Phong
bảng, nhưng hắn không có cơ hội thể hiện vì đối phương đã đầu hàng, cũng dễ
hiểu mà thôi vì gã này bài danh khá thấp, gần như là tồn tại hàng chót.

- Lâm Loan lên đài!

Lâm Loan bước lên, đối thủ của hắn là Hữu Bộ, bài danh thứ 42 trên Nam Phong
bảng, chênh lệch bài danh giữa hai bên là rất lớn, nhưng lúc này Hữu Bộ lại có
lòng tin rất lớn.

- Lâm Loan, vốn dĩ ban đầu ta không muốn phí sức với ngươi, nhưng giờ thì
chưa hẳn không có cơ hội!

Hữu Bộ nhàn nhạt lên tiếng, chậm rãi lấy ra hai cự trảo đeo vào tay.

Lâm Loan cũng lấy ra cặp đoản đao của mình, hàn quang lóe lên khiến bất kỳ ai
cũng phải rùng mình.

- Xin chỉ giáo!

Hai vị thanh niên thiên tài lao vào nhau, thanh âm kim loại va chạm vang lên
liên miên không dứt, tia lửa tóe ra rực rỡ như pháo hoa.

Song trảo của Hữu Bộ như hai con độc xà vờn quanh Lâm Loan, linh lực mạnh mẽ
phong tỏa, chế ngự đặc tính linh hoạt uyển chuyển của đoản đao, đương nhiên
nếu chỉ có như vậy thì rất khó khống chế được đối phương.

- Nhạn Dực trảo!

Hữu Bộ khẽ hô một tiếng, thiết trảo trong tay quét qua hư không, vô số tia lửa
bắn ra, hóa thành hai đợt mỹ quang bay bay, dường như cánh chim nhạn, đây là
điểm đáng sợ của Nhạn Dực trảo, tia lửa bắn tung tóe khiến đối phương bị ảnh
hưởng thị giác không xác định được phương hướng.

Lâm Loan hơi chút lùi lại, dù Nhạn Dực trảo của đối thủ lợi hại nhưng cũng chỉ
khiến nàng bất ngờ mà thôi, bài danh của Bách Hiểu Lâu trước giờ không phải
chuyện đùa, độ chính xác càng không cần bàn tới. Chênh lệch giữa hai bên không
phải chỉ là một vài vị mà là 21 vị, đây khác nào trời và đất chứ.

Chỉ thấy vừa mới hơi lùi, Lâm Loan đột nhiên lại xông tới, khí thế bành trướng
tới cực điểm, song đoản đảo như chiếc lá vàng rơi tạo ra một đường cong tuyệt
mỹ xuyên qua đôi thiết trảo của đối phương.

- Ta chính là chờ giây phút này đây!

Hữu Bộ cười nhạt, chênh lệch thực lực giữa hai bên hắn đương nhiên biết rõ,
căn bản không có gì bù đắp được, thứ hắn chờ đợi chính là thời cơ.

- Cổ Xà!

Đôi thiết trảo hoàn toàn bỏ qua song đao của đối phương, điên cuồng bổ về phía
trước, mang theo khí thế một đi không trở lại của người liệt sĩ. Linh lực
ngưng tụ tại ba mũi trảo hệt như ranh năng của một con viễn cổ cự mãng, đích
đến đương nhiên là Lâm Loan, cụ thể hơn, chính là gương mặt thanh tú của thiếu
nữ thiên tài này.

Hữu Bộ chính là đang muốn đánh đổi, thực tế nếu hai bên đều không chịu lùi
bước thì cũng không phải là đồng quy vu tận, hắn sẽ trọng thương, còn Lâm Loan
chỉ bị thương nhẹ mà thôi, nhưng vị trí thương thế lại là khuôn mặt, là nơi
quan trọng nhất với bất kỳ nữ tử nào.

- Còn không nhận thua?

Hữu Bộ cười tàn nhẫn, hắn dường như nắm giữ toàn cục trong tay, cảm giác này
thật sự rất phê, thế nhưng hắn chờ mãi, chờ mãi, vẫn không thấy âm thanh nhận
thua nào cả, đến khi nụ cười khẽ biến, thì trước ngực cũng truyền đến cơn đau
đớn.

Máu phun ra như suối tạo ra hai đường cong huyết sắc trên không trung, thân
thể Hữu Bộ bay ngược ra sau, thiết trảo của hắn còn chưa kịp chạm vào gương
mặt mịn màng kia, thì thắng bại đã phân rồi.

Lâm Loan cười lạnh, nàng không ngờ Hữu Bộ lại ngu ngốc đến vậy, nghĩ rằng nàng
chịu thua vì không muốn gương mặt bị thương? Nếu nàng không nhận thua, e răng
kết cục không khác Hữu Bộ bây giờ là bao, nàng có thể cảm nhận được điều đó,
hết sức rõ ràng!

Thực lực của Lâm Loan càng tôn nên thực lực của bản thân Việt, vì vậy liên
tiếp những vòng tiếp theo, đối thủ đều nhận thua, hắn thực sự phong quang vô
hạn, trở thành một nhân vật lãnh tụ của tổ này.

- Trận cuối cùng, Dương Dạ lên đài!

- Dương Dạ lên đài rồi, ta muốn xem thực lực của Việt ra sao?

- Thực lực của Dương Dạ hoàn toàn khác với Lâm Loan, chắc là sẽ không hận
thua đâu!

Việt chậm rãi bước lên đài, đối thủ của hắn là một người quen, Dạ kiếm Dương
Dạ, có dịp chạm mặt nhau ở Lưu Tông di địa, đang muốn lên tiếng chào hỏi thì
đối phương đột nhiên giơ tay lên nhạt giọng hô:

- Ta nhận thua!

Dương Dạ không chút biến sắc hô lớn, sau đó nhảy xuống chiến đài trong ánh mắt
ngạc nhiên của khán giả, đặc biệt là đệ tử đồng môn và trưởng lão Tử Dương
Tông, không ai hiểu chuyện gì đang xảy ra.

Chỉ có Dương Dạ là vẫn ung dung, ánh mắt không hề có chút suy sụp nhụt chí
nào, bởi vì hắn hiểu rằng, chênh lệch giữa hai bên là lớn đến mức không thể
khiến hắn sinh ra cảm giác tiêu cực!


Đế Hoàng Tôn - Chương #157