Người đăng: AyteaVee
Khoảng cách thời gian diễn ra Thiên Nguyệt chiến càng ngày càng gần, toàn bộ
Nam Phong Vực cũng theo đó mà bắt đầu dậy sóng.
Ngoại trừ mấy trăm tông môn lớn nhỏ ra thì chỉ tính riêng tán tu cũng có đến
hàng nghìn, trăm nghìn vạn người đang nhao nhao chạy tới Thiên Nguyệt cổ
thành, khiến Phi Sơn quốc bỗng chốc trở thành trung tâm chú ý của cả vực.
Nhưng ngay cả trong giới tán tu thì không phải ai cũng có thể tiến vào Thiên
Nguyệt thành, chưa cô đọng được Linh Phách thì chỉ có nước nằm mơ mới có thể
tiến vào quan khán, bởi vì dù sao tòa thành sức chứa cũng có hạn. Thậm chí
ngay cả Linh Phách tán tu cũng phải xuất phát trước cả vài tháng, nếu không
thể tiến vào Thiên Nguyệt thành xem lần thiên tài chiến mười năm mới có một
này thì đúng là hối tiếc cả đời.
Đương nhiên, tán tu chỉ là khán giả, những diễn viên thực sự lại là những nhập
phẩm thế lực, hơn nữa ít nhất cũng phải đạt tới Thất phẩm. Các Lục phẩm thế
lực đều có sự chuẩn bị của chính mình, giúp đệ tử có thể tiến vào Thiên Nguyệt
bí cảnh đột phá.
Còn Thất phẩm thế lực so với Lục phẩm thế lực càng sốt sắng hơn nữa, đệ tử
tông môn chỉ cần tiếp nhập Thiên Nguyệt bảng, là có thể nhận được Thiên Nguyệt
chi quang chúc phúc tẩy rửa thân thể, từ đó tiến hành lột xác, bước vào Bước
thứ hai càng đơn giản hơn.
Nói không ngoa, Thiên Nguyệt chiến, không chỉ là nơi đám thiên tài tranh giành
cơ duyên, còn là nơi các thế lực tiến hành tranh đoạt phẩm vị, tương lại có
thể đạt tới mấy phẩm, còn xem vào đám đệ tử này!
. . . ..
Trên một ngọn núi cao vô tận, một tòa cung điện ẩn hiện trong tầng mây dày
đặc. Đây là một tòa cung điện nguy nga hùng vĩ nhưng lại đen kịt khiến cho
người ta có cảm giác u ám. Đây chính là hoàng cung của một trong Tứ đại đế
quốc thống trị Nam Phong vực, Tu La đế quốc.
Trong cung điện, Tu La quốc chủ ngự trên ngai vàng ở phía trên, cao cao tại
thượng nhìn về gã thanh niên trẻ tuổi bên dưới, chậm rãi nói:
- Tiểu Kiếm, tiểu tử ngươi chỉ được xếp hạng mười một trên Nam Phong Bảng,
làm quả nhân rất thất vọng! Lần này liệu có định buông sức ra đánh một trận
hay không?
Bên dưới đại diện, gã thanh niên mặc một bộ trường bào màu đen cúi người cung
kính nói:
- Nam Phong bảng chỉ là hư danh, cần gì phải tranh đấu! Thiên Nguyệt chiến
thu hoạch khổng lồ, tiểu tử sao có thể giữ mình! Cỡ như Tả Kim Thủ xếp hạng
mười, tam kiếm tất trảm!
- Ha ha, tốt lắm! Nếu không phải ngươi tầm mắt cực xa, quốc chủ chi vị này e
là khó thoát khỏi tay ngươi! Nhưng không sao, ngươi bay càng xa, Tu La đế quốc
càng có cơ hội tiến lên Ngũ phẩm, Tứ phẩm, thậm chí tiến vào hàng ngũ Thượng
vị Thế lực!
Tu La quốc chủ cất tiếng cười lớn, hoàn toàn tự tin về đệ tử này. Thượng vị
thế lực, đặt trên bình diện đại lục cũng là cự phách, nghĩ thôi đã thấy không
sống uổng một kiếp rồi!
. . . ..
Một đại mạc rộng lớn vô tận, so với Phần Thiên Mạc thì lớn hơn rất nhiều, biển
cát vàng rực trải dài đến tận cuối chân trời.
Tại trung tâm của đại mạc đặt một tòa cung điện màu vàng nhạt, được đắp từ
cát, loại hình kiến trúc đặc trưng của sa mạc, ở xung quanh tồn tại vô số
những dòng cát lưu chuyển không ngừng, chỉ có vị trí của tòa cung điện là bất
động.
Trong đại điện, có hai người đang đối mặt với nhau.
- Linh nhi, ngươi tuy đứng thứ sáu trên Nam Phong bảng, nhưng Thiên Nguyệt
chiến không phải chuyện đùa, sẽ có không ít thiên tài ẩn dật xuất hiện, không
thể chủ quan được!
Một trung niên mỹ phụ mặc trường bào màu vàng ngồi trên một chiếc ghế thật
lớn. Chiếc ghế này cũng không phải được làm từ gỗ, cũng không phải được là từ
kim loại, mà được đắp từ cát, nhiệt độ tỏa ra nóng rực.
Đối diện nàng là một thiếu nữ tương đối xinh đẹp, đặc biệt là lan da rám nắng
đầy sức sống, so với Kinh Nhật Nữ thì không thua kém chút nào, lúc này chắp
tay tràn ngập tự tin đáp:
- Sư phụ, đệ tử không chủ quan, mà là tự tin!
- Ha ha, rất tốt! Thiên Nguyệt bí cảnh cũng không dễ đạt được cơ duyên như
vậy! Mười năm một lần mở, nhưng mấy ai thu được cơ duyên bên trong chứ?
Trung niên mỹ phụ cười sảng khoái, ánh mắt dần trở nên mơ hồ, dường như chìm
đắm vào một hồi ức khó quên.
. . . ..
Một ngọn núi băng trải dài, khắp nơi đều là tuyết phủ trắng xóa. Bên trong tòa
băng sơn to lớn có một tòa cung điện được kiến tạo hoàn toàn bằng băng.
- Tâm Nhi, lần này ngươi không những phải nắm chắc Thập cường, mà nhất định
phải đánh bại nha đầu Viêm Linh cung kia, giúp Băng Linh cung ta đè Viêm Linh
cung một đầu!
Một trung niên mỹ phụ lạnh băng lên tiếng, nhưng trong ngôn từ ẩn hiện sự
cường liệt hiếm có ở một nữ nhân.
Trong đại điện, một nữ tử thân mặc bạch y, lãnh diễm gật đầu nói:
- Cung chủ yên tâm, thứ hạng trên Nam Phong bảng Tâm Nhi không mấy để tâm,
nhưng danh dự của Băng Linh Cung thì không thể phạm!
- Rất tốt! Như vậy ta yên tâm rồi!
. . . ..
Nơi đây cương khí dày đặc như mây trời, tuy chưa phải là Thiên cương Địa sát
khí trong truyền thuyết, nhưng cũng rất mãnh liệt, phàm nhân tiến vào đây có
thể bị cương khí này sinh sinh ép chết.
Trung tâm của khu vực rộng lớn bị bao phủ bởi cương khí này, là địa phận của
một Lục phẩm tông môn cực kỳ mạnh mẽ.
Tông chủ là một trung niên nhân cực kỳ cao lớn, dù đã mặc trường bào nhưng vẫn
có thể thấy rõ cơ bắp cuồn cuộn lộ ra, dường như sắp nổ tung vậy, tạo ra sức
ép cực lớn cho mắt người nhìn.
- Bất Hoại, luyện thể giả chúng ta tiến độ tu hành vốn dĩ chậm, nhưng đột phá
một bước thì chiến lực gia tăng như trời và biển! Với chiến lực của ngươi bây
giờ, tiến vào ngũ cường cũng không ngoa!
Đứng bên dưới, là một thanh niên tương đối bình thường, thân hình cũng không
quá lực lưỡng, nhưng ánh mắt tràn ngập tự tin đáp:
- Tông chủ, ta đối với thực lực của bản thân rất tự tin! Cho dù ta đứng yên
cho Tả Kim Thủ đấm cũng không hề hấn gì!
. . . ..
- Hắt xì!
- Kim Thủ, sao vậy? Nãy giờ ngươi hắt xì hơi nhiều!
- Dạ không sao, dường như có ai nhắc đến ta!
Người thanh niên đưa tay xoa xoa mũi, rõ ràng không bị cảm hay ngạt mũi, vậy
mà đột nhiên hắt xì liền mấy cái, dường như có ai đó nhắc đến bản thân, mà
không chỉ có một người!
- Ngươi đứng thứ mươi trên Nam Phong Bảng, hiển nhiên khiến nhiều kẻ nhớ
thương, bị nhắc đến cũng đúng thôi!
Người lên tiếng là một lão nhân lưng còng, trông bộ dáng thì dường như sắp
xuống lỗ đến nơi, nhưng ánh mắt toát ra sự tinh minh đến đáng sợ, đặc biệt là
mắt trái lóe lên tia sáng tím tà dị.
- Vị trí của ta đúng là có chút xấu hổ!
Thanh niên gãi gãi đầu, có chút xấu hổ nói. Hắn cũng không vì bị người gọi hồn
mà tức giận, bộ dáng lúc này có chút buồn cười. Nếu nhìn kỹ sẽ thấy bàn tay
đang gãi đầu của hắn lóe lên ánh kim.
- Được rồi, lần này không được phép nhường nhịn, bung hết sức ra đi! Tránh để
người ta coi thường Tả gia!
- Da dạ, gia chủ yên tâm!
. . . ..
Một trang trại rộng lớn vô biên, không khí trong lành thẩm thấu khắp nơi, nét
vui tươi xuất hiện trên tất cả mọi người.
- Thanh Nhi, Minh Nhi, Thập cường không có vấn đề gì chứ?
Một vị hán tử ăn mặc đơn giản, hệt như một gã phu ngựa, nhìn về phía hai người
thanh niên đang đứng song hành hỏi.
- Phụ thân, bài danh của con trên Nam Phong Bảng là thứ sáu, hiển nhiên Thập
cường không có vấn đề! Còn nhị đệ, thực lực so với con chỉ hơn chứ không kém,
cho dù là mấy tên kia cũng có thể tranh đấu một trận!
- Đúng vậy, Minh Nhi, còn nên chú ý, đặc biệt là tên tiểu tử của Huyết Liên
đế quốc kia, có thể là kỳ phùng địch thủ của con!
Một trong hai thanh niên bị chột một bên mắt, nghe phụ thân và huynh trưởng
nhắc nhở thì khẽ lắc đầu, mỉm cười nói:
- Phụ thân, đại ca, Nam Phong Bảng cũng không nói lên được điều gì, e là có
kẻ còn mạnh hơn. ..