Khảo Nghiệm (hạ)


Người đăng: AyteaVee

Trong lúc đó, thì ở những căn phòng khác, chiến đấu kịch liệt vẫn đang diễn
ra, nhiều người thậm chí ngay cả một chiêu của quang ảnh cũng không đỡ nổi.

Ở trong một gian phòng khảo nghiệm, tử quang lóe lên rực rỡ, hai thân ảnh liên
tục lướt qua nhau, đao quang hung mãnh như ác lang xuất trận, mơ hồ trong đao
khí có tiếng chó sói tru. Một trong hai thân ảnh hơi trong suốt, rõ ràng là do
năng lượng cấu thành, người còn lại, chính là Tử lang Dương Dạ.

Một đao đánh lùi quang ảnh, Dương Dạ giãn lông mày, ánh mắt hắn lóe lên tử
quang lạnh lẽo, quyết không cho đối phương có cơ hội hoàn hồn, trường đao
trong tay bổ tới, đao kình lập tức hóa thành một đầu hung lang tử sắc vồ tới,
đao chưa tới nhưng song trảo đã áo sát quang ảnh.

Thành công tấn cấp!

Lại ở một gian phòng khác, một hắc y thiếu nữ chật vật chống lại quang ảnh,
trên người nàng đã xuất hiện vô số vết thương, y phục bị xé rách phân nửa tạo
ra một mảnh xuân quang tươi đẹp. Chỉ tiếc là nơi này ngoài một đạo quang ảnh
vô tình ra thì không còn nam nhân nào khác.

Đang bị ép liên tục, thì đột nhiên thiếu nữ linh lực bạo phát, cự trảo trong
tay thiếu nữ từ một góc độ không ngờ tới, bổ thẳng vào đầu quang ảnh.

Nặng nề thổ ra một ngụm trọc khí, hắc y thiếu nữ nhắm mắt, tự nói với mình:

- Xem ra Mộ Thiên Thiên ta chỉ có thể qua được ải thứ tư!

Người có thể qua được vòng khảo nghiệm thứ tư hoàn toàn có thể đếm được trên
đầu ngón tay, tổng cộng có mười một người, trong đó thiên tài trên Nam Phong
bảng chỉ có ba mạng mà thôi, còn lại đều là dong binh.

Cũng dễ hiểu, phòng khảo nghiệm này rất thần kỳ, có thể phân tích linh quyết
thuật pháp của tu giả, nhưng còn kinh nghiệm chiến đấu sinh tử, đó là thứ
quang ảnh không thể bắt chước được.

Mọi người cũng không phải chờ đợi lâu, vòng khảo nghiệm thứ năm nhanh chóng
bắt đầu.

Ong!

Thanh âm lạnh lẽo vang lên, Việt chậm rãi đứng dậy, nhìn chằm chằm vào thủy
tinh cầu phía trước.

Bên dưới thủy tinh cầu bảy màu ngưng tụ ra một đường quang ảnh bạch sắc. Bạch
sắc quang ảnh chỉ đứng ở đó, sóng linh lực dâng cao như núi, hùng hồn vô cùng,
không khí xung quanh nhất thời bị ảnh hưởng tạo thành những đợt sóng dập dềnh.

- Vượt qua viên mãn, tùy thời có thể bước vào Đệ nhị Bộ!

Khí tức này có lẽ đã tiếp cận Thập cường, hoặc có thể, đã đủ sức lọt vào Thập
cường rồi cũng nên, không thể biết được.

Bạch quang khẽ động, chớp mắt đã xuất hiện trước mắt Việt, nhất quyền đấm ra.
Một quyền này như cuốn theo cả thế giới đánh tới, bốn bức tường đều không chịu
được áp lực xuất hiện những vết cắt sâu hoắm, phấn vụn rơi lả tả.

- Phá!

Việt không dám chậm trễ, tốc độ của quang ảnh rất nhanh nhưng hắn chiếm được
tiên cơ, gần như đối phương vừa động thân hắn lập tức tung một quyền về khoảng
không trước mặt, vừa vặn chặn lại quyền đầu của đối phương.

Lưỡng quyền va chạm, linh lực của quang ảnh quá mức sắc bén, Việt hoàn toàn
nghiền ép, dù có Thiên Ma Huyết Văn hộ thân nhưng trên ngực và vai vẫn xuất
hiện những vết cắt hệt như vừa bị cuốn vào trong phong quyển.

Cánh tay phải bị đẩy lùi truyền đến những đau đớn kịch liệt, thế nhưng Việt
vẫn cố chịu, Bảo Bình ấn vận hành đến mức cực hạn, hấp thu linh lực lưu đang
tàn phá cánh tay của mình, chuyển hóa thành linh lực thuần khiết theo cánh tay
trái đấm tới.

- Đây gọi là Phong Sinh Thủy Khởi!

Quyền kình phong nhuệ sắc bén đâm thẳng, khí lưu giảo động, hình thành một
đường phong long quyển cự đại, lần này phong long quyển càng ngưng thực hơn,
ẩn hiện có quang mang tán phát, tựa như một cây thiên trụ, cuồn cuộn nhắm vào
bạch sắc quang ảnh, thỉnh thoảng có huyết quang kinh diễm lóe lên.

Quang ảnh cũng không tỏ ra bất ngờ, thân thể khẽ nghiêng sang trái, tả thủ đấm
ngang, xuyên qua phong quyển. Đến lúc này linh lực mới bộc phát, nhẹ nhàng lên
lỏi bên trong phong quyển, cử trọng nhược khinh đánh tân một quyền này của
Việt.

Việt làm sao không nhìn ra vấn đề chứ, cùng là Phong Sinh Thủy Khởi, nhưng khả
năng khống chế linh lực của quang ảnh quá mức hoàn hảo, đã đạt đến cấp độ vô ý
hữu tình, linh lực bị khống chế nhưng vẫn tự do tự tại, từ đó mới phát huy ra
sức công phá mạnh mẽ như vậy. Còn bản thân hắn, linh lực từ đầu đến cuối đều
bị chế ngự, không thể tự do công phá như vậy.

- Phải rồi, phong thủy vốn dĩ tiêu dao tự tại. ..

Đầu óc như bị búa tạ nện trúng, thân hình Việt phiêu phù giữa không trung, một
quyền rơi xuống, đúng vậy, là rơi, chứ không phải nện, nhẹ nhàng, không mang
theo một tia khói lửa nào, tựa hồ như đang rẽ bạch vân.

- Thanh phong tự tại, lưu thủy tiêu dao!

Một quyền rơi trúng ngực của quang ảnh, nhưng công kích lại đến từ bốn phương
tám hướng, như gió nước nổi lên cuốn lấy thân ảnh màu trắng kia.

Ầm ầm!

Quang ảnh bắn ngược ra phía sau, rất nhanh toàn thân vỡ vụn, hiển nhiên Việt
đã thông qua khảo nghiệm cuối cùng này.

- Ý, sao vậy?

Tưởng như đạo bạch ảnh này sẽ quay trở lại thủy tinh cầu như thường lệ, thế
nhưng những mảnh vụn vẫn cứ lơ lửng trên không, dần dần tổ hợp lại với nhau.

- Đừng bảo là tiếp tục khảo nghiệm chứ!

Song quyền nắm lại, linh lực lại khởi, chỉ có điều hắn đã nhầm, những quang
ảnh kia không tổ hợp lại thành hình áng của hắn, mà thành một hình cầu, càng
lúc lại càng cô đọng, chậm rãi tạo thành một đạo linh lực cực kỳ khủng bố và
tinh khiết, so với linh lực từ thiên tài địa bảo còn thuần khiết hơn.

- Lẽ nào, đây chính là phần thưởng sau khi thông qua khảo nghiệm?

Việt khẽ nhíu mày, giơ tay đưa tới, quả cầu linh lực lập tức ập tới, theo bàn
tay tràn vào bên trong cơ thể.

Theo sự xâm nhập của linh lực thuần khiết, một cảm giác chấn động kỳ diệu xuất
hiện trong từng tế bào. Dưới tác dụng của luồng chấn động này, Việt chỉ cảm
thấy gân cốt ngứa ngáy, tốc độ lưu chuyển chân khí nhanh hơn, đạt đến hai lần,
chỉ là tốc độ này không phải chỉ gia tăng trong chốc lát như tác dụng của Nhân
Mã ấn, mà gia tăng vĩnh viễn.

Theo sự lưu chuyển của linh lực, những chấn động này lan đến các mảnh Bỉ Ngạn,
dung nhập vào các linh nhãn, tiến hành gột rửa linh lực bên trong. Không chỉ
gia tăng tốc độ vận hành linh lực, còn trực tiếp gia tăng tu vi, không thể
không nói phần thưởng này cũng rất có giá trị, đương nhiên giá trị này không
thể đổi sang linh tệ, nhưng so với linh tệ còn quý hơn.

Khoanh chân ngồi xuống, Việt muốn nhân cơ hội này nhất cử lưỡng tiện, mượn
những chấn động và linh lực thuần khiết này đánh thẳng vào viên mãn chi cảnh.

Trong lúc đó, tại thí luyện phòng thứ mười ba ở phía Tây, một vị trung niên
nhân ngửa mặt lên trời cuồng tiếu, hai tay dang ra đón nhận phần thưởng thí
luyện, linh lực hung lệ bàng bạc khiến hắn như hóa thân thành một đầu ác ma
chốn nhân gian vậy.

- Ma Ưng ta cuối cùng cũng có ngày nổi danh!

Chậm rãi thu tiếng cười, nhìn về phía trước, chỉ thấy bức tường phát ra những
rung động, dường như chuẩn bị có một cánh cửa mở ra.

Tại thí luyện phòng thứ bốn hai ở phía nam, một đại hán mình hổ lưng gấu đang
điên cuồng nện từng quyền nặng nề xuống quang ảnh, miệng không ngừng gầm lên:

- Ta Đại Hùng, đời này không chỉ làm dong binh! Ta muốn khai tông lập phái,
rạng danh gia tộc!

Theo từng chữ của hắn, linh lực lại bạo phát một lần, khí tức trên người hắn
dần dần vượt qua viên mãn, chạm đến cực hạn của Đệ nhất Bộ, chỉ cần có linh
quyết thích hợp dẫn dắt, nhất định sẽ thuận lý thành chương bước vào Đệ nhị
Bộ.

Ở một phòng thí luyện ở rất gần đó, một gã thanh y kiếm khách đang đối kiếm
với quang ảnh, ánh mắt tràn đầy cường liệt, miệng không ngừng đếm:

- Tám trăm kiếm, tám trăm linh một kiếm, tám trăm linh hai kiếm,. . ., một
nghìn kiếm!

Vừa tròn một ngàn chiêu, thanh y kiếm khách một kiếm chém bay đầu bạch sắc
quang ảnh, nhất thời, chỉ cảm thấy mắt lóe kim tinh, đầu váng mắt hoa. Nhưng
rất nhanh sự mệt mỏi bị ý chí của hắn xua tan.

Những đệ tử tông môn thế gia căn bản không thể nào hiểu được tâm trạng của
những lính đánh thuê bọn hắn, căn bản bị người đời coi thường. Chỉ có khai
tông lập phái, trở thành nhập phẩm thế lực, mới có thể nhận được sự trọng
vọng, mới có thể ngẩng cao đầu nhìn thế gian.

Thế nhưng, không có cường giả Bước thứ hai, dù có khai tông lập phái, cũng chỉ
là bất nhập lưu thế lực mà thôi, hắn vẫn luôn luôn chờ một cơ hội, năm năm
trước đã lỡ dở, bây giờ không thể tiếp tục bỏ lỡ được.

Bất tử, ắt thành danh!

Sự liều lĩnh của đám mạo hiểm giả, tông môn đệ tử căn bản không thể hiểu được,
cũng chẳng cần hiểu, bởi vì giai cấp khác nhau, truy cầu cũng khác biệt!


Đế Hoàng Tôn - Chương #148