Cổ Lưu


Người đăng: AyteaVee

Một tòa thành to lớn đứng sừng sững trên bình nguyên, trong bóng tối chạng
vạng giống như một đầu mãnh thú đến từ Viễn cổ vậy, tỏa ra khí tức khiến người
ta choáng ngợp.

Cổng thành thành cao chót vót, tràn ngập vẻ cổ kính, dù đã xuất hiện nhiều dấu
vết của thời gian, nhưng nó vẫn đứng sừng sững, phía bên trên là một tấm biển
đề ba chữ: Cổ Lưu Thành.

Cổ Lưu thành, không phải tòa thành lớn nhất, cũng không phải lớn nhì, thậm chí
không nằm trong tốp mười tòa thành lớn nhất, nhưng lại là tòa thành nổi tiếng
nhất của Trọng Lưu quốc, bởi vì tên tuổi của nó gắn liền với mảnh di địa nổi
tiếng của Lục phẩm tông môn đã từng thống trị Trọng Lưu quốc - Lưu Tông.

Hai chữ 'Lục phẩm', đủ để nói rõ quy mô của Lưu Tông thuở còn tồn tại, phải
biết rằng Tam đại đế quốc thống trị Nam Phong Vực cả nghìn năm nay, bất quá
cũng chỉ là Lục phẩm mà thôi, đương nhiên là tồn tại cao cấp nhất trong Lục
phẩm.

Tuy không thể sánh bằng Đế quốc hoàng thất, nhưng so với những Lục phẩm thế
lực khác như Phi Mã Mục Trường hay Tả gia, thì Lưu Tông không mảy may thua
kém, nhờ vậy mà Cổ Lưu thành khi đó chính là một trong những trung tâm của khu
vực. Thậm chí cả trăm năm sau khi Lưu Tông diệt vong, Cổ Lưu thành mỗi năm năm
lại trở thành nơi hội tụ của đám cường giả Đệ nhất Bộ.

Xung quanh Cổ Lưu thành tồn tại một tầng phong ấn mà cường giả Bước thứ hai
cũng không thể nào mở được, có lẽ chỉ mời mấy vị lão tổ Bước thứ ba từ Lục
phẩm thế lực mới có thể công phá. Nhưng tiếc rằng tồn tại ở cấp bậc đó, quan
trọng nhất là đột phá Bước thứ tư, làm gì có ai quan tâm đến mảnh phế tích của
Lục phẩm thế lực.

Vì vậy mà dù bị nhiều thế lực mạnh mẽ xung quanh nhòm ngó, thậm chí cả hoàng
thất mấy Thất phẩm quốc gia muốn liên hợp phá hủy cấm chế, nhưng Cổ Lưu Thành
vẫn sừng sững không ngã, cứ mỗi năm năm lại mở ra một lần, hơn nữa chỉ có Đệ
nhất Bộ cầm linh dẫn mới có thể tiến vào.

Mỗi lần di địa mở ra, không chỉ thu hút giới tu giả của Trọng Lưu quốc, tu giả
từ những quốc gia láng giềng như Lam Nguyệt quốc, Phi Sơn quốc cũng đổ về Cổ
Lưu thành, thậm chí có không ít thiên tài đến từ Thiên Nam Đế quốc.

Đây là một hồi quần hùng tranh bá thực sự!

Đứng trên phía trên nhìn xuống mảnh bình nguyên rộng lớn, chỉ thấy những bóng
đen tấp nập giống như những con kiến, lúc này Việt mới cảm nhận một cách rõ
ràng rằng Lưu Tông di địa rốt cuộc có sức mê hoặc đáng sợ như thế nào.

- Quả thực náo nhiệt!

Nhìn nhân khí khủng khiếp này, Việt cũng không khỏi có chút kinh ngạc. Hắn cứ
nghĩ chỉ có những ai đoạt được Lưu Tông Dẫn mới đến Cổ Lưu bình nguyên này,
nhưng xem ra nhiều kẻ rỗi hơi lại thích hóng hớt cũng kéo nhau đến, muốn chứng
kiến một hồi long tranh hổ đấu đây.

Chợt ánh mắt hắn hướng ra xa xa, nhìn về trung Cổ Lưu bình nguyên. Ở đó, hắn
thoáng cảm nhận được một loại ba động cực kỳ nhẹ nhàng, nhưng lại khủng khiếp
đến mức không thể hình dung không ngừng phát ra. Dưới luồng ba động đó, cho dù
là cường giả cấp độ như Phi Vân lão đầu thậm chí cũng trở nên vô cùng nhỏ bé.

- Chỉ là cấm chế của cường giả Bước thứ ba, không ngờ sau trăm năm vẫn mạnh
liệt như vậy!

Việt hòa vào đoàn người, nhanh chóng tiến về trung bình nguyên.

Những người tiến đến nơi này, phần lớn đều là Linh Phách cảnh, hơn nữa mạo
hiểm giả và dong binh chiếm số lượng nhiều, người nào người nấy gương mặt hung
hãn, ánh mắt tóe lửa, hừng hực khí thế, lúc này ai dám nhảy ra cướp đoạt Lưu
Tông Dẫn, cản họ kiếm cơ duyên, chỉ có nước chết.

Nhìn cảnh người người nườm nượp như trẩy hội, trong đầu Việt không khỏi hiện
lên những áng thơ Nôm tuyệt đỉnh của đại thi hào Nguyễn Du:

“. . .Gần xa nô nức yến anh

Chị em sắm sửa bộ hành chơi xuân

Dập dìu tài tử giai nhân

Ngựa xe như nước áo quần như nêm. . .”

Cổ Lưu Thành dần dần hiện ra trong tầm mắt của Việt. Một tòa thành không quá
lớn, tràn ngập khí tức cổ xưa, trên tường thành chằng chịt những vết nứt, hoàn
toàn là bộ dáng của một tòa phế thành sắp sụp đổ đến nơi, không có vẻ gì là
một di tích tràn ngập cơ duyên được người người hướng tới.

Thế nhưng càng đến gần, áp lực đặt lên Việt càng lớn hơn, dường như có một
dòng chảy vô hình lưu chuyển xung quanh Cổ Lưu Thành, khiến cử động của mọi
người cũng không kìm được mà trở nên trì trệ hơn.

Xung quanh bốn phía thành môn đều đã chật kín người, ở vị trí đầu tiên của đám
đông hiển nhiên đều là những vị viên mãn giả Đệ nhất Bộ, bọn chúng chiếm lấy
vị trí tốt nhất, hơn nữa giữa đôi bên lại có sự phân định tồn tại rõ ràng,
không va chạm gì với nhau.

Thời gian cấm chế khai mở càng lúc càng đến gần, áp lực đặt lên mọi người càng
lớn hơn, tu vi kém có chút không chịu nổi, phải nhanh chóng lùi về phía xa.
Thế nhưng không có ai cảm thấy phiền lòng cả. Tất cả mọi người, đều đang đổ
dồn ánh mắt về phía đại môn cổ lão, chờ đợi giây phút phong ấn mở ra.

Việt có thể từ ánh mắt của bọn họ mà nhìn ra sự háo hức, chờ đợi, mong ngóng,
cảm giác lúc này y hệt như ở Địa cầu, lúc mà mọi người chờ đợi thời khắc giao
thừa chuyển giao năm cũ năm mới.

Mà ngay lúc vô số người đang chờ đợi, phía sau biển người đột nhiên xuất hiện
chút ba động. Một đám người rẽ đường tránh ra, sau đó từng thân ảnh chậm rãi
bước tới, đương nhiên, chỉ có người đứng đầu là gây được sự chú ý hơn cả.

Thân ảnh thon dài đó mặc thanh sam, tóc dài lay động toát lên vẻ tiêu sái. Hai
tay hắn chắp lại phía sau người, lại cộng thêm ngũ quan anh tuấn, khí chất đó
khiến người khác phải trầm trồ thán phục!

Hơn nữa, khí tức mạnh mẽ thẩm thấu ra từ trên người của hắn cũng đều khiến cho
người khác hiểu rằng, phong thái đó không phải là ra vẻ cho có.

- Là Dương Dạ của Tử Dương Tông!

Phong thái khí chất như vậy, giống như ánh sáng mặt trời chói lóa, bất luận là
đặt ở đâu cũng đều là sự tồn tại bắt mắt nhất. Do đó, ngay khi hắn vừa hiện
thân, trong biển người liền truyền đến những thanh âm xôn xao. Một số nữ tử,
trong mắt còn có chút tia sáng kỳ dị chớp động.

- Dương Dạ bài danh thứ mười tám trên Nam Phong Bảng, một thân thực lực hoàn
toàn có thể ngạo thị viên mãn giả!

Nam Phong Bảng bài danh thứ mười tám, so với Liễu đao Liễu Trảm Sơn còn cao
hơn một bậc, dù đặt trên bình diện Nam Phong vực cũng là một cái tên có danh
tiếng và phân lượng nhất định.

Dưới ánh mắt của mọi người, lại có những đoàn người tiếp tục kéo đến, đều là
những Thất phẩm thế lực mạnh mẽ nhất của Trọng Lưu quốc.

- Mỹ nhân kia chính là Mộ Thiên Thiên của Hắc Sát tông, bài danh thứ 27 trên
Nam Phong Bảng!

- Phần Xuân Các cũng đến rồi kìa! Kẻ dẫn đầu chính là Phần Xuân kiếm Lý Hoa
Nam, bài danh thứ 33 trên Nam Phong bảng!

- Kẻ vác đại kích kia không phải là Bão Sơn kích Liệt Vũ của Phi Sơn quốc Bão
Sơn Tông, bài danh thứ 31 trên Nam Phong Bảng sao?

Cứ như vậy rất nhiều thiên tài đều xuất hiện, hơn nữa đều chiếm được bài danh
tương đối khá trên Nam Phong Bảng, tuy nhiên Việt không mấy quan tâm, vì mấy
gã này căn bản không lọt vào mắt hắn. Lúc này ánh mắt của hắn đang gắt gao
nhìn về thành môn, chậm rãi chờ đợi.

Lúc này trên đại môn cổ lão, từng đợt phù văn ẩn hiện phát sáng, chỉ thấy văn
tự dày đặc như sao trên trời, tỏa ra ánh sáng rực rỡ, nhưng rất nhanh xuất
hiện dấu hiệu mờ dần đi, giống như ánh tịch dương bừng lên trước khi vụt tắt.

Nhận thấy được một màn này, toàn bộ hoang nguyên nhất thời tĩnh lặng, vô số
ánh mắt trong khoảnh khắc đó đều nóng rực cả lên. Lúc này nếu có người dám lên
tiếng làm phiền, nhất định sẽ bị coi là công địch, mỗi người một ngụm nước bọt
cũng đủ dìm chết.

Vù!

Không biết bao lâu trôi qua, theo sự tan biến của những cổ văn tự cuối cùng,
thành môn khổng lồ đột nhiên rung lên kịch liệt, một luồng khí tức cổ lão sơ
khai từ khe hở cửa hai cánh cửa tràn ra, lượn lờ xung quanh tòa đại môn cổ xưa
này. Linh khí của toàn bộ phiến thiên địa xung quanh nhất thời bị tiêu tán, cả
hoang nguyên như trở lại thời kỳ vạn vật sơ khai, mọi thứ đều tinh khiết vô
ngân, ngay cả linh khí sinh mệnh cũng không tồn tại.

- Phong ấn tiêu tán rồi!

Không biết ai là người lên tiếng đầu tiên, ngay lập tức vô số tiếng hô vui
mừng điên cuồng đột nhiên vang lên cuồn cuộn ở bình nguyên mênh mông. Trong
khoảnh khắc đó ánh mắt vô số người chợt đỏ cả lên, thậm chí ngay cả việc hô
hấp cũng trở nên dồn dập hơn nhiều. Cả hoang nguyên trong phút chốc trở nên
nóng bừng náo loạn. Biển người đông nghìn nghịt nhất thời tuôn ra, liều mạng
dồn lên phía trước.

Cánh cửa lớn nặng nề còn chưa mở ra ra được một nửa, đám anh kiệt đã ngay lập
tức lao lên, vọt vào trong khe cửa.

Hưu!

Có người dẫn đầu, cục diện tiếp theo không nghi ngờ gì nữa liền rơi vào bạo
động. Biển người đông nghìn nghịt đồng loạt phóng ra ngoài. Vô số các thân ảnh
giống như một đàn châu chấu, che lấp mặt trời, sau đó điên cuồng phóng về phía
luồng lốc xoáy năng lượng.

Thế nhưng không phải ai cũng có thể vào được. Sau khi vô số người lọt vào
trong khe cửa, chỉ trong chốc lát, lại có vô số người bắn ngược ra, chật vật
lăn lộn trên mặt đất, hiển nhiên là không có Lưu Tông Dẫn nhưng vẫn muốn thử..

Việt lúc này cũng đã lẫn trong đoàn người tiến về phía thành môn to lớn đang
dần mở rộng. Hắn không vội vã, nhưng cũng không thể chậm trễ quá được, nếu
không thứ tốt e rằng không đến lượt.


Đế Hoàng Tôn - Chương #145