Trảm Sư


Người đăng: AyteaVee

Vốn dĩ đang hăng say chém giết yêu thú, tâm thần tập trung vào cảm ngộ linh
thuật, Phong Sinh Thủy Khởi càng xài càng thuận tay, thì đột nhiên có người
ngắt quãng khiến Việt cảm thấy tương đối khó chịu.

Hắn đương nhiên là biết có Ngũ cấp linh thú xuất hiện, thế nhưng hắn có thể
làm được gì, một chọi một thì đối phương căn bản giết hắn rất dễ dàng, còn nếu
dùng số đông để áp đảo, hắn lại không khoái cho lắm, vì vậy không bằng dứt
khoát bỏ qua, tiếp tục chém giết thêm Tứ cấp bá chủ.

Nhưng giờ lại bị người chỉ mặt điểm danh, cũng không thể không tỏ chút thái độ
được!

Việt nhìn về phía Thiên Lý Minh, người này mộc mạc rắn rỏi, lại bị chột một
bên mắt, càng tăng thêm nét nam tính, đương nhiên vẻ nam tính của đối phương
không phải thức khiến hắn chú ý, cái hắn quan tâm là tên tiểu tử này, tại sao
nhìn quen đến như vậy nhỉ?

- Ngươi nói đùa gì vậy? Lão tử chỉ mới ở Bước thứ nhất, làm sao chống lại
được Ngũ cấp linh thú, giữ được mạng quèn này là mừng lắm rồi, còn nói cái gì
mà tham gia náo nhiệt?

Vặt đầu một con Thôn Viêm Lang rồi ném sang một bên, Việt cười khẩy đáp.

Thiên Lý Minh tiếp tục tránh thoát khỏi xích lãng của Xích Phong Sư, đôi cánh
không ngừng vẫy tạo ra sóng trảm kích màu đen trùng trùng điệp điệp hình thành
một cơn lốc bao trùm Xích Phong Sư ở trong đó, lần lượt chém tới.

Xích lãng bắn ra xung quanh, phong quyển lập tức tiêu tán, nhưng hộ thể chân
khí của Xích Phong Sư cũng mờ nhạt đi rất nhiều. Lông của nó bị chém đứt rất
nhiều, chỉ là nhìn kỹ một chút thì có thể phát hiện ra trừ một số vết thương
nhỏ ngoài da thì ngay cả máu tươi cũng không có chảy ra.

- Huynh đệ, coi như ngươi báo đáp thớt ngựa ta tặng lần trước đi!

Thiên Lý Minh cũng không tỏ ra bực tức trước sức phòng ngự biến thái của Xích
Phong Sư, tiếp tục quay về phía Việt cười nhàn nói.

- Tặng ngựa? Ngươi. ..

Việt khẽ nhíu mày, có chút ngờ ngợ, một mảnh quá khứ dần dần hiện ra, cuối
cùng hắn cũng nhớ ra người này, chính là kẻ đã tặng cho hắn một thớt Liệt
Thiên Mã lúc hắn đang trên đường đến bờ Lạc Hà.

Phía bên kia, Lôi công chúa tiếp tục phát động công kích, lôi điện theo song
quyền giáng tới Xích Phong Sư, nhưng cũng chỉ khiến cơ thể đồ sộ của nó có
chút mất cân bằng mà thôi.

- Hổ Chấn!

Thiết Hổ bị thương không nhẹ, hơn nữa tốc độ lại không phải điểm mạnh của hắn,
nên không dám tiếp cận Xích Phong Sư nữa, song trảo đánh xuống mặt đất, lập
tức khiến hai cánh tay lún sâu trong cát.

Ngay lập tức, một cỗ chấn động khủng khiếp truyền thẳng đến vị trí đứng của
Xích Phong Sư, đầu Ngũ cấp linh thú này vốn có chút mất cân bằng, không kịp đề
phòng một kích này của Thiết Hổ, lập tức thân thể bắn lên khỏi mặt đất.

- Phong Liễu Trảm Sơn!

Liễu đao Liễu Trảm Sơn chớp thời cơ rất nhanh, thân ảnh vô cùng phiêu hốt, một
lần nữa hắn xuất hiện bên cạnh Xích Phong Sư, thanh đao mỏng trong tay mang
theo toàn bộ linh lực, một đao khai sơn bổ thẳng vào con mắt của nó.

Phanh!

Xích Phong Sư cuồng nộ, một trảo xé rách không khí, tốc độ gấp mấy lần vận tốc
âm thanh vỗ lên người của Liễu Trảm Sơn.

Họ Liễu phản ứng cũng rất nhanh, gần như vừa chém xong một đao thân hình của
hắn lập tức lui lại, vừa vặn tránh được một kích của Xích Phong Sư, nhưng vị
bị kính khí va trúng, thân thể như con diều bay về phía xa, miếng nhổ ra một
ngụm máu tươi.

Liên tiếp bị công kích, Xích Phong Sư triệt để điên cuồng, yêu khí bên ngoài
thân thể nó đại phóng lên trời. Những tu giả ở gần có chỉ cảm thấy thân thể
bốc hơi, tứ chi không thể cử động, như có gông xiềng giữ lấy cơ thể. Đám tu
giả có thực lực cao hơn, thậm chí cả yêu thú vốn điên cuồng, cũng phải nhanh
chóng thối lui về phía sau, tránh càng xa đầu hung thần này càng tốt.

NGAO A...!

Bốn trảo đạp đất, thân thể giãn ra, Xích Phong Sư ngửa mặt lên trời phát ra
tiếng rống hủy diệt.

Tiếng gầm gừ hóa thành sóng âm, lấy Xích Phong Sư làm trung tâm, hung hãn bành
trướng. Cái loại tốc độ này dùng tốc độ ánh sáng cũng không thể hình dung
được. Trong nháy mắt, thời gian giống như chậm lại. Trong một khắc, tất cả
những người ở trong phạm vi ảnh hướng đều biểu lộ ra sự cứng ngắc, có người
còn bảo trì tư thế chém giết yêu thú, máu tươi bắn lên không trung thủy chưng
không có rơi xuống.

Việt ánh mắt hoảng hốt, hắn mặc dù hiểu biết có hạn đã từng nghe kể về năng
lực cường giả Bước thứ hai, có thể ảnh hưởng đến quỹ tích vẫn động của thiên
địa xung quanh, giờ mới được tận mắt chứng kiến, quả thực quá khủng bố. Hắn
không nói hai lời lập tức quay đầu lao về phía xa, nhanh chóng tránh thoát
khỏi phạm vi công kích.

Sau một khắc!

Quả cầu sóng âm khuếch trương ra ngoài trăm mét, sau đó hóa thành xích lãng
cuồng phong. Trong phạm vi công kích bất kể là tu giả nhân loại hay yêu thú,
toàn bộ đều thất khiếu chảy máu, thân thể liền ngã xuống. Còn đáng sợ hơn nữa
là có hơn phân nửa thân thể tu giả cùng yêu thú bị chia năm xẻ bảy, hóa thành
huyết vụ sụp đổ, rõ ràng sức ép quá khủng khiếp.

Tốc độ được tăng lên nhờ Nhân Mã Ấn nhưng Việt vẫn không nhanh bằng tốc độ
khuếch trương của sóng âm. Chỉ hơi thoáng chạm vào phạm vi công kích của sóng
âm, lỗ tai hắn liền chảy ra tơ máu, đồng dạng trái tim cũng cảm thấy bồn chồn,
cơ hồ muốn nhảy ra khỏi lồng ngực, nổ thành phấn vụn.

Quay đầu lại nhìn, Việt chứng kiến rất nhiều đạo thân ảnh giống như thiên nữ
tán hoa bắn về bốn phía tránh khỏi phạm vi công kích của sóng âm, tất cả đều
là viên mãn giả, trong đó có cả những thiên tài trên Nam Phong Bảng. Về phần
những tu giả cấp thấp trong phạm vi ảnh hưởng thì thân thể đã bị xích lãng
đánh cho xơ xác, hài cốt cũng không còn.

Oa!

Nặng nề ngã trên mặt đất, mấy người Thiết Hổ giống như đang gặp ác quỷ, nội
tâm khiếp sợ, thất khiếu chảy máu không ngớt. Đám người Lưu Tinh Lý Vẫn càng
thảm hơn, nằm lết trên mặt đất, nửa thân người vừa nâng lên liền nhổ ra một
ngụm máu tươi, khí tức suy yếu.

Lúc này đám thiên tài trẻ tuổi, ngoài Việt ra thì vẫn còn một người nữa hoàn
hảo không tổn thương, chính là Thiên Lý Minh. Dù chứng kiến Xích Phong Sư gào
thét một tiếng giết chết trên trăm tên tu giả cùng trên trăm con yêu thú, uy
lực to lớn, tuyệt đối khiến cho những người chứng kiến kinh sợ. Nhưng Thiên Lý
Minh ánh mắt vẫn tràn đầy tự tin, chuyển ánh mắt về phía Việt.

Nhưng hắn chưa kịp nói gì, thì Việt đã kịp dùng hành động trả lời, thân thể
hắn lao như tên bắn về phía Xích Phong Sư. Đương nhiên hành động của hắn không
phải vì muốn trả ơn tặng mã của Thiên Lý Minh, lại càng không vì phẫn nộ trước
sát kiếp của hung thú, mà đơn giản là do thời cơ đã đến.

Một kích khủng bố vừa rồi, chắc chắn Xích Phong Sư phải đánh đổi không ít, bời
vì bản thân có lẽ tiến giai chưa lâu, chưa nắm được hết năng lực của Bước thứ
hai, bằng chứng là ánh mắt nó đã ảm đạm đi rất nhiều.

Mặc dù có chút bất ngờ trước sự dứt khoát của đối phương, nhưng Thiên Lý Minh
cũng nhanh chóng hành động, song dực khẽ vỗ, thân hình đã đến gần Xích Phong
Sư. Chỉ có điều hắn xuất phát sau, nên vẫn đến sau vị “huynh đệ” kia.

Việt bật nhảy rất cao, lao tới khoảng không trên đầu của Xích Phong Sư, đầu
hung thú này không phải ăn chay, cự trảo vồ lên, nhưng trảo động thân hình đối
phương đã xuất hiện ở một phương vị khác, chỉ chệch có một chút nhưng vừa vặn
né được trảo này.

- Lấy ngươi để thử quyền!

Huyết quang rực rỡ, một quyền mang theo toàn bộ lực lượng giáng xuống đầu của
Xích Phong Sư, lập tức khiến tứ chi của nó khụy xuống, thân thể dán chặt xuống
mặt đất, cát vàng bay bụi mù một khoảng.

Công kích này vừa qua, công kích khác lại đến. Thiên Lý Minh xuất hiện ở một
phương vị khác, song dực khuấy động, tạo ra từng đợt lại từng đợt phong nhận
bổ lên cơ thể của Xích Phong Sư, gắt gao áp chế nó.

Xích Phong Sư gào thét, liên tục giãy dụa, dường như rất tức giận nhưng lại
đầy bất lực, chỉ có điều hành vi của hắn lọt vào mắt Việt thì lại rất chướng
mắt, lập tức nảy sinh nghi ngờ, đầu óc xoáy chuyển quan sát toàn bộ thân thể
của Xích Phong Sư, rất nhanh dừng lại tại tứ chi đang bị lún sâu trong cát.

Gần như ngay lập tức, cát bay tung tóe, song trảo móng vuốt nhọn hoắt đỏ như
máu từ dưới đất chui lên, chộp tới hai gã nhân loại đang công kích mình. Một
kích tất sát, tràn đầy bất ngờ, khiến tu giả quan chiến đều phải thầm mắng súc
sinh xảo trá, thế nhưng hai con mồi của Xích Phong Sư thì không hề.

Thân hình Việt không biết từ lúc nào đã tới phía dưới cơ thể Xích Phong Sư,
vừa vặn đúng lúc song trảo của nó đánh lên để hở ra phần ngực. Mọi thứ đều
được đẩy lên cực hạn, Tứ ấn va chạm với linh lực, một quyền đơn giản không
chút khí thế, không tản mác ra bất kỳ ba động gì, chỉ có huyết quang lấp lóe,
giáng thẳng vào ngực của Xích Phong Sư.

Gần như cùng lúc, Thiên Lý Minh cũng xuất hiện bên trên cơ thể hung thú, đại
kích cầm ngược trong tay, song dực khuấy động, mượn thế cuồng phong bổ thẳng
xuống, đại kích chưa đến phong nhận đã đến, mục tiêu chính là phần cổ.

Xích Phong Sư trơ mắt nhìn một màn này phát sinh. Nguyên khí đại thương, nó
căn bản là không thể nào né được, tinh thần trì độn rất nhiều, đợi nó lấy lại
tinh thần thì lưỡng đại công kích đã đánh trúng.

Hai bóng người nhanh chóng lui về phía sau, hoàn toàn không phải quá mức thận
trọng, bởi vì ngay sau đó, Xích Phong Sư đột nhiên bộc phát một kích toàn lực.
Một trảo của nó liền khiến cho cát vàng trong phạm vi trăm mét tung bay đầy
trời, dù một ít tu giả đứng ngoài phạm vi này cũng bị ảnh hưởng.

Bộc phát ra một kích toàn lực, sinh mệnh lực của Xích Phong Sư tựa hồ theo một
kích này bị rút sạch. Miệng vết thương trên ngực và cổ rốt cuộc cũng không thể
áp chế được, huyết thủy như suối phun ra ngoài dài đến mấy chục thước. Đồng
thời thân thể của nó cũng ngã xuống mặt đất, không còn nhúc nhích nữa.

Một đầu Ngũ cấp linh thú, vốn dĩ phong quang vô hạn, ngự trị đỉnh cao, cuối
cùng lại chết như vậy!


Đế Hoàng Tôn - Chương #140