Rình Gái


Người đăng: AyteaVee

Đại mạc mênh mông vô tận, phóng tầm mắt ra xa, chỉ thấy nơi nơi đều là màu
vàng của cát, là màu duy nhất tại nơi đây. Cuồng phong thổi bay những hạt cát,
cuốn chúng vào trong trời đất, từng trận tiếng gió, vang lên không dứt bên
tai.

Trên bầu trời trong sáng. Mặt trời chiếu rọi khắp nơi, giống như một hỏa cầu
cháy nóng, sáng rỡ chiếu rọi màu cát vàng trong sa mạc, đem những hạt cát nhỏ
biến thành lung linh huyền ảo.

Trong sa mạc, bởi vì nhiệt độ nóng cháy, từng đợt khí từ trong cát thẩm thấu
ra, cuối cùng bốc hơi trong không khí, nhìn có chút hư ảo.

Nhìn sa mạc vô tận, một đạo bóng đen chậm rãi xuất hiện, nhìn khuôn mặt phong
trần mệt mỏi, hiển nhiên là đã ở lâu trong sa mạc.

Bóng người có chút chậm chạp tiến đến, đi đến một cồn cát cao nhất, ánh mắt
nhìn xung quanh, sau đó từ giới chỉ lấy ra một tấm bản đồ da dê, cẩn thận tra
lộ tuyến.

Có thể dễ dàng nhìn thấy, trên bản đồ có tám chấm vàng nằm rải rác, đây chính
là vị trí những trạm nghỉ bên trong đại mạc, phân bố ở các phương hướng của
Phần Thiên Mạc.

Phần Thiên mạc vô cùng rộng lớn, tu giả tiến vào bên trong không biết bao giờ
mới có thể đi ra, vì vậy mà đế quốc đã cho xây dựng tám tòa thành nhỏ nằm rải
rác bên trong đại mạc, trở thành những trạm nghỉ cho đám mạo hiểm giả tiến
hành bổ sung nước, đan phẩm và giải dược, hay đơn giản chỉ là sạc năng lượng
để tiếp tục hành trình dài đằng đẵng trên sa mạc.

Những trạm nghỉ tuy không lớn, những lại có đầy đủ những nơi giải trí sau
quãng thời gian hành tẩu căng thẳng trong đại mạc, tửu quán, thanh lâu, đổ
trường. . ., hoàn toàn là những thứ hấp dẫn đối với đám dong binh.

Ngón tay đặt xuống một điểm trên bản đồ, chính là vị trí đại khái của hắn lúc
này, điểm vàng gần với nơi hắn đang đứng nhất, cũng phải mất mấy ngày đi đường
nữa, đây thực sự là điều hắn không ngờ tới, vì theo tính toán ban đầu chỉ cần
hành tẩu trên sa mạc mười ngày là có thể đến được trạm nghỉ này rồi.

Đảo mắt nhìn xung quanh ngón tay hắn, phát hiện ra gần với ngón tay có một ốc
đảo nhỏ, chỉ có điều nó tương đối gần với một điểm đỏ, chính là vị trí một
trong những hung địa của Phần Thiên Mạc – Gò Cự Tích.

Gò Cự Tích, là một gò cát rất lớn, bên dưới lớp cát vàng dày là hệ thống hang
động dày đặc, và chủ nhân của chúng, chính là một trong những chủng loài bá
chủ của đại mạc, Thực Sương Tích.

Thực Sương Tích, Địa Bảng Vạn Thú Đồ bài danh thứ 51, thực tế là một loài thằn
lằn khổng lồ, khi trưởng thành có thể đạt tới Ngũ cấp, Tích vương thậm chí có
thể đạt đến Lục cấp, chỉ hơi thở thôi cũng có thể khiến cả một vùng sa mạc
rộng lớn hóa thành băng địa.

Chỉ có điều Thực Sương Tích rất ghét ánh nắng mặt trời, ban ngày luôn trốn
dưới đáy sa mạc, chỉ đến khi màn đêm buông xuống mới chịu chui lên tìm mồi. Vì
vậy mà vào ban ngày gò Cự Tích thực tế rất bình yên, mạo hiểm đoàn có thể đi
qua mà không gặp nguy hiểm gì.

Nhưng bây giờ đang là thời điểm nhạy cảm, yêu thú trong đại mạc đều có chút
mất kiểm soát, không thể xác nhận được đám Thực Sương Tích có chui lên hay
không, không ai dám bén mảng đến gần gò Cự Tích cả. Vì thế Việt tương đối băn
khoăn có nên tiến vào ốc đảo không.

- Đáng tiếc, xung quanh chỉ có ốc đảo này! Đến đó bổ sung nước, rửa qua mặt
mũi rồi té ngay, chắc không có vấn đề gì!

Quyết định xong, Việt nhấc chân bước đi, hướng ốc đảo phía xa kia nhanh chóng
đi tới.

Lộ tuyến trên bản đồ mặc dù trông có vẻ ngắn, nhưng thực tế đi hết hai canh
giờ, đến khi mặt trời đã có chút hạ xuống, thì ốc đảo mới từ từ hiện ra.

Từ từ đến gần ốc đảo, không khí nóng nực đã trở nên mát mẻ, khiến Việt có cảm
giác trở về với thế tục, đảo ánh mắt nhìn xung quanh, cuối cùng thân hình tìm
một rừng cây che dấu thân hình. Không có biện pháp, khoảng cách đến Gò Cự Tích
quá gần, hắn không thể không cẩn thận được.

Mùi hương cỏ từ bên cạnh truyền đến, chỉ thoảng qua thôi nhưng lại khiến Việt
cảm thấy đặc biệt thoải mái. Ở dải đại mạc toàn một màu vàng vô tận này, dù
chỉ có một chút màu xanh, cũng có thể khiến người ta thư thái lạ thường.

Ánh mắt quét xung quanh, cuối cùng xuyên qua rừng cây tiến vào chỗ sâu trong
ốc đảo, bởi có tiếng nước chảy róc rách truyền lại, hiển nhiên đó chính là
hướng của nguồn nước.

Nghe được thứ âm thanh vốn dĩ rất thông thường nhưng lúc này lại mang tới cảm
giác thật kỳ diệu, Việt nảy sinh một cỗ xúc động muốn nhảy xuống trầm mình bên
dưới hồ nước mát.

Thế nhưng ngay khi hắn chuẩn bị lao ra khỏi đám cây, thì trong tiếng róc rách
truyền đến bỗng nghe được loáng thoáng tiếng nhí nhéo của nữ tử, thân thể vội
vàng phủ phục xuống, hô hấp cũng giảm đến nhỏ nhất, ngưng tụ linh lực vào song
nhãn nhìn về phía xa.

Chỉ thấy bên ngoài rừng cây, khuôn mặt lạnh lùng, ánh mắt bén nhọn, sát khí
hừng hực, có bốn nữ nhân đang không ngừng đảo qua rừng cây, trong tay nắm chặt
vũ khí, tựa hồ tùy thời có thể đánh chết những ai dám xông qua.

Có lẽ những nữ tử này đã hành tẩu thời gian dài trong sa mạc, cho nên da dẻ có
chút ngăm đen, khuôn mặt xinh đẹp, phối hợp với vòng eo con kiến, nhìn qua có
chút mỵ hoặc, nhìn kỹ thì thấy tràn ngập phong tình.

- Không có ai cả! Có lẽ vừa rồi chỉ là mấy đầu tiểu thú mà thôi!

- Cẩn thận vẫn hơn! Đại sư tỷ khi tắm không muốn bị người khác làm phiền,
chúng ta cần canh chừng cho kỹ!

Mấy nữ tử trao đổi với nhau vài câu, sau khi chắc chắn không có ai thì lại tản
đi xem xét các nơi.

Bên trong đám cây rừng, Việt lúc này đã hạ khí tức sinh mệnh xuống gần tới mức
không, miệng không kìm được mà nuốt nước bọt.

"Có mỹ nữ đang tắm ở gần đây!"

Một cỗ hưng phấn cứ thế mà dâng lên trong lòng, không sao kìm lại được. "Chơi
gái, không có gì đặc sắc hết, nhìn trộm gái tắm mới là đỉnh cao", câu nói nổi
tiếng được lưu truyền khắp đầu đường xó chợ, không biết ai là người đúc kết
ra, chỉ biết rằng nó được cả giới lưu manh công nhận.

Không thể kìm được lòng, Việt lẳng lặng len lỏi qua cây rừng tiến về phía
nguồn nước.

Ngón tay khé tách lá cây, ánh mắt phóng ra, xuất hiện trong tầm mắt chính là
một hồ nước trong xanh, sạch sẽ, nhưng không thấy bóng dáng mỹ nhân nào đang
vui vầy cả. Đang lúc hắn cảm thấy hụt hẫng thì bỗng nhiên hồ nước truyền đến
những rung động, khiến hai mắt hắn lập tức sáng rực dán chặt vào mặt nước.

Chỉ thấy hồ nước trong suốt, một bóng lưng tuyệt mỹ từ đáy hồ phóng lên, đưa
lưng về phía Việt, Những sợi tóc dài khẽ dán trên bờ vai trắng như tuyết,
những giọt nước lăn xuống bờ vai mịn màng, sau đó từ từ trôi xuống vòng eo con
kiến, cuối cùng rớt xuống hồ nước làm ra những tiếng động nhỏ.

Mặc dù khoảng cách có chút xa, nhưng ánh mắt của một nam nhân vẫn giúp Việt
vẫn có thể thấy rõ ràng, vòng eo nhỏ ấy mới lả lơi phong tình làm sao, khó có
thể tưởng tượng, nếu ở trên giường, cái eo nhỏ mềm dẻo có thể làm bao nhiêu
nam nhân phải mê muội không dứt ra được.

Nữ tử dùng tay vuốt những sợi tóc dài, sau đó chậm rãi xoay người lại.

“Đến rồi!”

Đây chính là thời khắc quan trọng nhất trong cả một quá trình, Việt không muốn
bỏ sút bất kỳ một chi tiết dù là nhỏ nhất, hai tròng mắt hắn như sắp rớt ra
đến nơi, bàn tay run run chỉ chờ thời cơ lao tơi nắm bóp cho thỏa thích.

Thân thể bạch ngọc hoàn mỹ, giống như là kiệt tác của ông trời. Cặp nhũ hoa
đầy đặn vểnh cao kiêu ngạo bại lộ ra. Dưới ánh trăng hé ra một dung nhan quyến
rũ mà xinh đẹp, đôi mắt nhấp nhô từng đợt xuân tình giống như nước chảy ra.

Việt cảm giác được hai cánh tay đang run lên, vội vã đưa một bàn tay tiến tới
cấu mạnh vào cánh tay còn lại, hắn rất sợ bản thân không kiềm được mà xông ra,
lúc đó thì đại họa ngập đầu, bởi vì nữ tử trước mắt khí tức đã vượt ra khỏi
Linh Phách viên mãn, e rằng chỉ kém một đường tơ là có thể bước ra Bước thứ
hai.

Thực lực đó, hắn tự hỏi bản thân, chỉ có thể bỏ chạy trối chết chứ căn bản
không có cơ hội thủ thắng.

“Có đôi khi, chỉ ngắm thôi đã là một loại khoái lạc rồi!”

Việt tự an ủi mình, ánh mắt vẫn dán chặt trên cơ thể tuyệt mỹ phía trước,
không dám nháy một chút nào cả.

Đột nhiên, nữ tử trong hồ quyến rũ giống như xuân thủy, ánh mắt gắt gao nhìn
chằm chằm vào phương vị của Việt, bàn tay nhỏ nhắn mân mê môi cười nói:

- Đến rồi sao không chịu ra mặt vậy?

Nghe thấy vậy, Việt thoáng giật mình, trong lòng cảm thấy khó hiểu, bản thân
đã hạ khí tức sinh mệnh xuống gần mức zero, sao nàng ta vẫn có thể phát hiện?

Thế nhưng nghi vấn của hắn rất nhanh bị ném qua một bên, bởi vì lời của nữ tử
vốn dĩ không dành cho hắn. Chỉ thấy từ trong khu rừng một bóng người chậm rãi
bước ra, đi tới bên cạnh hồ nước.

Không ngờ, cũng lại là một nữ tử.


Đế Hoàng Tôn - Chương #129