Sa Hành


Người đăng: AyteaVee

Trong sa mạc mênh mông, bão cát cuồng loạn, xa xa thấp thoáng bóng dáng những
chiếc vòi rồng sa mạc cuộn lên tận trời cao, một gã thiếu niên chậm rãi bước
từng bước. Phía sau, từng dấu chân lõm sâu trong cát vàng, nhưng cũng chỉ sau
một lát, tất cả dấu vết đều bị cát vàng phủ lấp, biến mất trong sa mạc vô tận,
hệt như chưa từng xuất hiện.

Điều kiện khắc nghiệt trong Phần Thiên Mạc có chút ngoài dự tính của Việt, cát
vàng dưới chân phơi dưới ánh nắng mặt trời chói chang, chẳng khác những hạt
sắt nóng bỏng, mỗi bước chân dẫm xuống, cơ hồ đều khiến hắn gần như ngất đi.

Chậm rãi bước đi, từng loạt cuồng phong xen lẫn cát bỏng va đập lên khuôn mặt,
làm sinh ra cảm giác đau rát, nếu như không có lớp linh lực màu vàng nhạt pha
đỏ bao quanh mặt, thì khuôn mặt hắn đã trở thành sản phẩm của phẫu thuật thẩm
mỹ rồi.

Sau một đêm cuồng nhiệt giải tỏa mọi bức bối tích tụ bấy lâu nay, hắn tiến vào
Phần Thiên Mạc với một tâm trạng hồ hởi và khí thế ngất trời, thế nhưng chưa
đi được bao lâu, đã bị giội một gáo nước lạnh. Với sự khắc nghiệt này, nếu
không mua lều thì làm sao mà ngủ nổi cơ chứ?

Lại chậm rãi đi thêm nửa canh giờ, liếm bờ môi có dấu hiệu khô héo nứt nẻ, vốn
dĩ trước giờ môi hắn vẫn hay bị nẻ, nên có thói quen đưa tay lên cậy môi, chỉ
có điều lúc này không muốn phí sức vào những việc vặt như vậy, lấy một bình
nước từ trong nhẫn ra tu ừng ực.

Tiến vào đại mạc vẻn vẹn nửa ngày thời gian, vậy mà hắn đã uống đến ba bình
nước, may là hắn đã dùng nguyên cả một chiếc nhẫn để chứa nước, nên nước non
cứ thoải mái mà xài, không cần phải tiết kiệm.

Đột nhiên sắc mặt Việt khẽ biến, thân hình lách sang bên trái, cánh tay phải
đưa lên, bàn tay mang theo huyết quang bắt lấy thứ vừa bắn ra từ bên dưới lớp
cát vàng, năm ngón tay dùng lực bóp thật mạnh.

Greeeezzz…

Nhất thời một tiếng kêu rú thê lương vang lên, những tia máu phụt ra từng kẽ
ngón tay, đương nhiên không phải máu của Việt, mà là của con độc hạt đã bị bóp
nát trong tay hắn.

Loài độc hạt này có tên gọi Ẩn Sa Hạt, loài yêu thú có số lượng đông nhất tại
đại mạc. Tập tính như tên, chúng chuyên ẩn nấp dưới lớp cát vàng dày đặc, ôm
cây đợi thỏ, khi có con mồi đi tới thì phá cát mà ra, nhất kích tất trúng.

Ẩn Sa Hạt có khả năng ngụy trang hoàn hảo, cho dù là những người hàng năm hành
tẩu sa mạc, chỉ hơi chút lơ là cũng sẽ bị chúng tập kích, hơn nữa độc phát cực
nhanh, khiến người trúng độc lập tức bị tê liệt, dù có giải dược cũng không
thể phục dụng. Mà ở trong đại mạc này, không thể động dụng linh lực, khác nào
người già nằm chờ Hắc Bạch Vô Thường đến đón cơ chứ.

Vì vậy mà tu vi cao nhất cũng chỉ đạt đến Nhị cấp đỉnh phong, nhưng Ẩn Sa Hạt
lại là một mối nguy thường trực với bất kỳ mạo hiểm giả nào khi di chuyển
trong Phần Thiên Mạc.

Đương nhiên, Ẩn Sa Hạt có giỏi ngụy trang đến mấy, chỉ cần xúc động linh lực
tiến hành tập kích, là không thể thoát khỏi Ma Kết Ấn luôn được vận hành của
hắn.

Ném xác con độc hạt sang một bên, Việt tiếp tục nhằm hướng Đông mà đi, chậm
rãi cất bước.

Có thể nói, di chuyển trong đại mạc, đối với một người hướng ngoại ham vui như
Việt, thì đúng là cực hình. Hoàn cảnh khắc nghiệt đã đành, quan trọng hơn, là
sự buồn tẻ, cô độc.

Trước đây di chuyển trong chốn rừng sâu nước độc, như Loạn Yêu sơn mạch hay
Trấn Yêu Lâm, cũng một khoảng thời gian dài không gặp đồng loại, nhưng rừng
cây xanh mướt, thảm thực vật trù phú, khắp nơi vang lên tiếng gầm rú của muôn
loài, cũng không quá mức cô độc.

Còn ở đại mạc mênh mông này thì sao? Đưa mắt nhìn lên, chỉ có bão cát cuồng
loạn. Hạ mắt nhìn xuống, đừng nói bóng người, ngay cả bóng dáng ma thú cũng
khó thấy. Loại cảm giác cô độc hoang vu như này, thật sự là làm cho con người
khó có thể chịu nổi, tâm lý không vững e là sẽ phát điên.

Giờ hắn mới hiểu tại sao người ta thường kết thành đoàn thể tiến vào Phần
Thiên Mạc, muốn có đồng bạn để trợ giúp lẫn nhau khi gặp nguy hiểm chỉ là thứ
yếu, quan trọng là có người để mà chuyện trò tâm sự.

Sang ngày thứ hai, Việt lúc này đã cởi bỏ y phục, chỉ đánh độc một cái quần
đùi, nửa thân trên để trần, cũng phải thôi vì nóng quá không chịu nổi, trông
hắn không khác gì người dân bản địa của đại mạc, nếu phải tìm ra điểm khác
biệt thì duy nhất ở làn da trắng như tuyết của hắn.

Cái nóng khủng khiếp này khiến hắn nhớ đến quê hương mình, mỗi khi bước vào
tháng bảy, bước vào đợt nóng đỉnh điểm của mùa hè, miền Bắc nói chung và Thủ
đô nói riêng quả thực không khác nào địa ngục trần gian. Người người ra đường
đều trang bị không khác nào như đang ra trận, nhưng vẫn không thể nào chịu nổi
cái nóng khủng khiếp giữa hè.

Tráng trứng trên mặt đường, khắp các con phố phố đều là nhẫn giả, nước tắm
không bao giờ nguội, điều hòa chỉ mong ngày được nghỉ, số điện hàng tháng tăng
chóng mặt, các cơ sở sản xuất nước uống kêu giời kêu đất vì cung không đủ cầu,
mây chưa kịp ngưng đã tán, mưa thì chưa kịp rơi xuống đã bốc hơi, những nhà
nào sử dụng mái tôn thì nằm đến nửa đêm cũng tài nào ngủ nổi. . . Biết bao
nhiêu truyền kỳ ám ảnh mỗi đợt hè, bây giờ lại hiện về trong hắn.

Đương nhiên, với một tu giả thì cái nóng ở Địa cầu căn bản không là gì cả, chỉ
cần linh lực ly thể, thì dù có đứng giữa sa mạc châu Phi hay trên đỉnh núi lửa
Thái Bình Dương cũng không hề có chút cảm giác gì.

Đều là nóng nhưng lại có sự khác biệt, nhiệt độc của Phần Thiên Mạc có thể
xuyên qua linh lực hộ y ảnh hưởng đến tu giả.

Lại nửa ngày nữa trôi qua, mặt trời chói chang trên đỉnh đầu, Việt đưa tay gạt
mồ hôi, lần nữa nảy sinh suy nghĩ muốn nghỉ ngơi.

Ngay lúc hắn chuẩn bị dừng lại tạm nghỉ một lúc, lông mày đột nhiên nhíu lại,
quay đầu đi, nhìn trên cồn cát cách đó không xa. Nơi đó, một dạo nhân ảnh cực
kì nhếch nhác đang chạy trốn, tại dưới chân cồn cát. Một lúc không ổn, liền
trực tiếp theo gò cát lăn xuống dưới.

Việt không có ý định dây dưa với mấy gã này, vì vậy cố tính đi chếch về một
phía, chỉ có điều người kia sau khi lăn xuống vẫn không dừng lại mà tiếp tục
lăn, cuối cùng lăn tới trước mặt hắn. Việt chỉ còn biết bất đắc dĩ lắc đầu, đi
tới phía trước, từ trong nhẫn lấy ra một bình nước sạch, sau đó vẫy vẫy lên
khuôn mặt nam tử.

Được nguồn nước kích thích, nam tử từ trong hôn mê mở mắt ra, phát hiện ra có
người xuất hiện trước mặt thì lập tức cả kinh, nhưng khi phát hiện đối phương
không hề có ý xấu mới thở phào một hơi, rồi cất giọng khàn khàn lên nói:

- Tiểu huynh đệ, mạo hiểm đoàn chúng tôi bị Thôn Viêm Lang tập kích, hiện
đang lâm vào tình thế sinh tử, hy vọng tiểu huynh đệ có thể ra tay trợ giúp!

- Thôn Viêm Lang? Lẽ nào phía trước là sa mạc Quần Lang bình nguyên?

- Đúng vậy! Chúng ta vốn dĩ rất cẩn thận rồi, không ngờ lại đi lạc vào Quần
Lang bình nguyên, bị Thôn Viêm Lang nhắm đến. ..

- Ngưng ngưng!

Việt nào có thời gian nghe đối phương lải nhải trình bày, vội vã lôi tấm bản
đồ ra xem xét, quả nhiên cả vùng rộng lớn phía trước được đánh dấu đỏ trên bản
đồ, chính là Quần Lang bình nguyên.

Gọi là bình nguyên, nhưng thực tế không hề đồng cỏ hay thảm thực vật tươi tốt,
mà toàn những cây xương rồng khổng lồ với vô số gai nhọn cứng hơn cả thượng
phẩm linh binh. Sở dĩ có tên Quần Lang, vì nơi đây chính là địa bàn của một
loài yêu thú cực độ khát máu, Thôn Viêm Lang.

Thôn Viêm lang, khi trưởng thành chỉ đạt đến Tứ cấp mà thôi, nhưng loài yêu
thú này luôn luôn sống theo bầy đàn, mỗi tộc quần chừng hơn hai, ba mươi đầu,
một khi con mồi đã rơi vào tầm ngắm, sẽ bị quần lang truy đuổi vờn đến chết
thì thôi.

- Chết thật, mải than nóng mà quên không để ý bản đồ, thiếu chút nữa thì lạc
vào Quần Lang bình nguyên!

Hắn thực sự cảm thấy may mắn, bởi vì đi lạc vào Quần Lang bình nguyên, thuần
túy chính là đi chịu chết. Một đầu Thôn Viêm Lang, Việt có thể dễ dàng giết
chết, nhưng hơn hai mươi con, thì hắn chỉ có nước chạy trối chết mà thôi.

Thế nhưng đâu phải cứ chạy là thoát, một khi con mồi đã lọt vào tầm ngắm, đám
Thôn Viêm Lang sẽ tổ chức vây bắt cho đến khi con mồi kiệt sức mà chết. Hơn
nữa trong qua trình chạy trốn, nhất định sẽ kinh động đến những tộc đàn Thôn
Viêm Lang khác, đến lúc đố thì đúng là bốn bề thọ địch, chỉ có nước chạy lên
trời thì may ra mới thoát nổi.

- Đa ta ngươi nhắc nhở! Chỗ nước này coi như báo đáp đi!

Lấy ra thêm ba bình nước, vỗ vãi nam tử một cái, Việt đứng dậy xoay người bước
đi. Cũng không thể trách hắn, trên thế giới này mỗi ngày đều có vô số ngừơi
đang chết đi, chẳng lẽ người nào hắn cũng phải đi cứu sao? Hơn nữa đã tiến vào
Phần Thiên Mạc, tự nhiên phải có giác ngộ có thể chết bất kỳ lúc nào.

Thấy đối phương xoay người đi không chút do dự, nam tử thoáng ngẩn ra, cắn
răng nhúc nhích thân thể một chút, hô lớn:

- Tiểu huynh đệ, xin hãy cứu lấy mạo hiểm đoàn, chúng ta nhất định sẽ hậu tạ
một món tiền lớn!

Chỉ có điều tiếng la hét vừa mới hạ xuống, nơi xa xa vị thiếu niên kia đã biến
mất sau cơn bão cát.


Đế Hoàng Tôn - Chương #128