Đông Bá


Người đăng: AyteaVee

Hỗn độn mênh mông vô tận, tăm tối mờ mịt không thể xác định được thứ gì, chỉ
có thể lờ mờ thấy được lốm đốm những điểm sáng lẩn khuất ở đâu đó trong hắc
ám.

Có xa có gần, có mờ có tỏ, có dày có thưa, hệt như những ngôi sao hiện ra trên
bầu trời đêm trong một buổi tối trăng thanh gió mát, quả thực là thiên đường
đối với những ai chót mê mẩn những vì sao và lạc lối vào thiên văn học.

Ở một phía của bầu trời đêm, dễ dàng nhận ra mười sáu vì tinh tú tỏa sáng rực
rỡ nhất, dưới ánh sáng của nó, những ngôi sao khác trở nên thật ảm đạm thiếu
sức sống. Mười sáu ngôi sao xếp thành hai nhánh vươn ra hai bên, hệt như hai
con tiểu ngư đang vươn mình đùa nghịch trong sóng nước.

Chỉ có điều, thời gian không lâu, mười sáu vì tinh tú này nhanh chóng trở nên
mờ mịt, hòa tan vào bức tranh bầu trời đêm tuyệt đẹp. Ở một phương vị khác,
ngay khi chòm sao hình song ngư biến mất, lại có những vì tinh tú khác dần rực
sáng, trở nên nổi bật trên bức tranh.

Dễ dàng nhận ra năm vì tinh tú tỏa sáng rực rỡ, chiếm những vì trí chủ chốt
trên bầu trời, tạo thành hình dáng một chiếc bình đang đổ nghiêng. Phía dưới
là tám vì tinh tú không rực rỡ bằng, nhưng so với vô số ánh sao lờ mờ xung
quanh, thì đã rất nổi bật rồi. Bát tinh tạo thành một đường mềm mại vô định,
hệt như những dòng nước đang không ngừng từ miệng bình chảy ra.

Thập tam tinh tú cũng không ngự trị quá lâu, dần dần cũng phải lui bước về
sau, nhường lại thiên không cho những ngôi sao đang dần dần sáng rực ở một tọa
độ khác.

Mười chín vì tinh tú treo trong hỗn độn, nổi bật nhất có lẽ là sáu ngôi ở phía
bên phải, tạo thành hình dáng một cây cung đang giương lên, còn những điểm
sáng còn lại, chắc phải là người có trí tưởng tượng phong phú nhất mới có thể
tưởng tượng ra đó là một gã nhân mã.

Cứ như vậy không ngừng, sự biến chuyển giữa những chòm sao liên tục diễn ra,
Song Ngư, Bảo Bình, Nhân Mã, cứ sau mỗi một chu kỳ, sự thấu hiểu của Việt đối
với Hoàng đạo thập nhị cung, Tam đại ấn thủ lại gia tăng, động tác kết ấn càng
trở nên thanh thoát hơn.

Nếu như có người ở đây lúc này, sẽ thấy Việt đang vừa đứng vừa kết ấn, phía
thân dưới là hư ảnh bốn vó ngựa đang đứng sừng sững, trên đỉnh đầu là một
chiếc bình màu tím không ngừng xoay tròn với hai đường zic zac lam sắc trên
thân. Từ miệng bình không ngừng có những dòng nước đổ xuống bao quanh cơ thể
của hắn, mà trong làn nước mát có hai chú cá đang đùa nghịch quên đời.

- Nhờ có Nhân Mã Ấn mà sức mạnh của Song Ngư Ấn và Bảo Bình Ấn đều gia tăng,
có lẽ đều sánh ngang với Tuyệt phẩm linh thuật. Nếu như có thể tìm được ấn
pháp của chín cung hoàng đạo còn lại, thì không biết phẩm cấp sẽ đạt đến mức
nào nữa, hơn nữa lại còn là mười hai bộ! Chậc chậc. ..

Việt khẽ mở hai mắt, nở nụ cười hài lòng. Không ngờ một lần nổi hứng ra tay
hành hiệp trượng nghĩa, đổi lại một món hời lớn như vậy. Nếu lần nào cũng được
đền đáp xứng đáng thì hắn không ngại gì mà thay đổi bản thân, trở thành Lục
Vân Tiên với tôn chỉ “kiến nghĩa bất vi bạt đao tương trợ”.

Khẽ vận Nhân Mã Ấn, chỉ thấy thân thể hắn lập tức biến mất tại chỗ, chỉ trong
nháy mắt đã xuất hiện ở ngọn cây đối diện, tốc độ nhanh đến không tưởng.

- Phòng thủ có Bảo Bình Ấn, công kích có Song Ngư Ấn, gia tốc thì có Nhân Mã
Ấn, dù gặp phải Linh Phách viên mãn ta cũng có thể chém giết!

Không thể hài lòng hơn được nữa, Việt nhảy lên ngựa, tiếp tục quá trình Đông
tiến của mình.

Liên tục di chuyển liền mấy ngày, đến ngựa cũng chán chứ chưa nói gì đến
người, cuối cùng thì Việt cũng gặp được một tòa thành lớn, thậm chí rất lớn là
đằng khác.

Đông Bá thành, là một tòa thành đặc biệt, được coi là lớn nhất cả một dải phía
Đông của Thiên Nam đế quốc, bởi vì chủ nhân tòa thành này, chính là em trai
của đương kim Thiên Nam quốc chủ, Đông Bá Vương.

Người ta đồn, Đông Bá Vương chính là Đệ nhị Bộ viên mãn giả, cũng có người nói
rằng, Đông Bá Vương đã bước vào Đệ tam Bộ, không ai có thể khẳng định một cách
chính xác, chỉ có một điều duy nhất có thể khẳng định, Đông Bá thành chính là
Đệ nhất thành phía Đông của Thiên Nam đế quốc.

Đông Bá Thành so với Hà Nam Thành còn lớn hơn, dài rộng vượt quá bảy mươi dặm,
tường thành lại cao tới hơn 300m, độ cao này cũng không phải có thể tùy tiện
làm ra, bởi vì Đệ nhất Bộ căn bản không có khả năng phi hành.

Bên ngoài cửa thành rộng lớn, có hai nhóm hộ vệ thủ thành đang đứng ở đó,
người nào người nấy toát ra khí thế của Linh Luân viên mãn không thể lần vào
đâu được.

Phí vào thành là một nghìn linh tệ, quả thật rất đắt đỏ, nhưng Việt thấy cũng
không nói gì được. Đông Bá Thành là đệ nhất đại thành, những người ở bên trong
hiện giờ đều là tu giả... vào trong đó, ngươi có thể mua được rất nhiều thứ
bình thường không thể nhìn thấy, đối với tu giả mà nói thì quả thật có lực hấp
dẫn rất lớn, phí vào thành cao cũng có thể hiểu được.

Giao nộp một ngàn linh tệ, Việt tiến vào bên trong thành.

Kiến trúc bên trong Đông Bá Thành gây cho Việt cảm giác đầu tiên đó chính là
lớn và cực lớn, tùy tiện tìm một kiến trúc rất bình thường cũng có độ cao hơn
10m, còn những quán rượu thì phảng phất như những tòa tháp Keangnam hay Lotte
ở Hà Nội, đứng sừng sững ở các nơi trong thành, nhìn qua cực kỳ bắt mắt, dù là
kẻ mù cũng có thể thấy được.

Mà đường đi lại càng rộng rãi, cơ hồ có thể chứa được cả trăm người sóng vai
nhau mà đi, không lộ ra chút chen chúc nào cả, trong nháy mắt, Việt phảng phất
như đi vào thế giới của người khổng lồ vậy. Nếu như ở Địa cầu có thể làm ra
những con đường như vậy, thì còn phải lo lắng chuyện tắc đường hay sao?

Đương nhiên, nói đi thì cũng phải nói lại, nếu người ở Địa cầu có thể bước vào
tu lộ, thì còn chịu sự khống chế của thế giới song cực Mỹ-Nga hay sao? Thậm
chí bản chất của thế giới song cực đó, phải chẳng cũng nằm dưới sự kiểm soát
của một gia tộc tu giả nào đó?

Đường cái trong thành rộng như thế cũng không phải không có đạo lý, có thể dễ
dàng thấy được hai bên đường có rất nhiều tu giả bày hàng ra bán, sạp hàng đủ
loại màu sắc hình dạng, có giá sách, có da thú, có cái bàn, cũng có quầy hàng
cự thạch, khiến người xem hoa cả mắt.

Dùng đầu gối mà nghĩ cũng có thể biết giá cả thuê những sạp hàng như vậy chắc
chắn rất đắt đỏ, bởi vì cơ hội bán ra vật phẩm cũng rất cao, chỉ cần may mắn
bán ra một vài thứ với giá hời, căn bản không cần lo tiền vốn.

Việt đảo mắt nhìn quanh, nhìn mấy kẻ có thể coi là bán hàng rong này, người
nào người nấy mặt mũi bơ phờ, dường như vô cùng khổ sở, nhưng hai mắt ánh lên
sự hưng phấn chờ đợi cá mắc câu, rõ ràng đều là một phường chợ búa dân buôn,
căn bản không đáng tin chút nào.

Trong thành thường xuyên có quân lính tuần tra qua lại, xem ngươi có tuân thủ
đúng quy định không, những tu giả thông thường không người nào dám chống lại
bọn họ cả, sợ chọc phải đối phương thì quả thật được không bù mất.

Còn những tu giả mạnh mẽ, thì đám quân lính lại không dám chọc, đó chính là
quan hệ qua lại trong chuỗi thức ăn. Đương nhiên, một gã Đệ nhất Bộ như Việt,
căn bản chưa thể khiến đám quân lính phải e dè.

Qua một vài sạp hàng, Việt phát hiện không phải mỗi người đều yêu cầu dùng
linh tệ để giao dịch, có thể dùng linh binh hoặc bảo vật tương đương để trả
giá, miễn là người bán cảm thấy hứng thú.

- Đã vào đây rồi, thử vào những sạp hàng xem sao!

Đi vào một cái sạp hàng giá sách, Việt đảo mắt quan sát, phát hiện ra tất cả
đều là linh thuật, tầng trên là thượng phẩm linh thuật, còn tầng dưới là Cực
phẩm linh thuật, lấy bất kỳ một bộ thả ở Cổ Nguyên quốc cũng đủ gây nên một
trận sóng gió, vậy mà ở đây lại được bày bán tùy tiện như vậy, đúng là chênh
lệch căn bản không thể ước lượng.

- Có mua hay không, không mua thì đừng có ở lại cản trở ta làm ăn!

Lão bản của sạp hàng là một gã Linh Phách trung kỳ, hắn liếc qua gã thiếu niên
mới bước vào, không mặn không nhạt nói.

Thương nhân là những kẻ rất biết nhìn người, những kẻ trẻ tuổi như vậy, một là
tán tu, hai là người của thế lực lớn. Tán tu thì khó mà bỏ ra một số linh tệ
lớn để mua linh thuật, còn đệ tử thế lực lớn thì lại chướng mắt số linh thuật
này.

- Linh thuật bán thế nào vậy?

- Có ghi giá rồi đó!

Nghe vậy, Việt cúi xuống nhìn, rất nhanh phải lắc đầu lè lưỡi.

Thượng phẩm linh thuật rẻ nhất cũng có giá lên tới một trăm vạn linh tệ, còn
đắt tiền nhất đạt tới một trăm năm mươi vạn, ở đây có cả thảy năm bản, tổng
giá trị vượt qua năm trăm vạn linh tệ, quả là một con số khổng lồ.

- Mẹ kiếp, có ít tiền trong người quả nhiên mua gì cũng phải đặt lên đặt
xuống!

Việt nhanh chóng rời khỏi sạp hàng linh thuật này, tiếp tục đi qua mấy thương
phố, tiến vào các sạp hàng.

Hắn không định mua thứ gì, chỉ là cảm thấy nhớ không khí nhộn nhịp người đâm
ta chém ở những khu chợ mà thôi.

Cuối cùng, hắn dừng lại trước một tòa tửu lâu lớn nhất, biển hiệu đề bốn chữ
“Vạn Yêu Tửu Lâu”, không suy nghĩ nhiều mà lập tức bước vào.

- Liên tiếp mấy ngày ăn thịt yêu thú nướng, hắn cũng cảm thấy phát ngấy rồi,
giờ phải làm một bữa ra trò mới được!

⊱♥⊰⊹⊱❃⊰⊹✬⊹⊱❃⊰⊹⊱♥⊰

Dạo này view ít quá, bằng hữu nào còn hứng đọc thì vui lòng còm men phát cho
bản tác biết! Vị nào khá giả thì ném Kim Phiếu các thứ nha!


Đế Hoàng Tôn - Chương #115