Người đăng: kimin
“Lần này xuất hành không phải để giết địch mà để bắt sống, cho dù chỉ bắt được
một người thôi cũng được, mang về Ma đô để nghiên cứu tìm ra điểm chí mạng của
chúng, đề phòng sau này lại bị công kích nữa.” Trước khi xuất phát, Thẩm Ly
dặn dò họ: “Nhất định không được ỷ mạnh mà hành sự.”
Đao Mục tướng quân bật cười: “Vương gia vẫn tưởng bọn ta còn là tân binh sao?
Trên chiến trường kỵ nhất là hành sự theo cảm tính, bọn ta biết rồi.”
Thẩm Ly gật đầu: “Các vị Tướng quân đều là tinh anh trong quân, tộc ta không
thể mất thêm một người nào nữa.”
Cảm khái xong, chỉnh trang xuất phát, Thẩm Ly không về phủ, xưa nay xuất chinh
nàng vẫn mặc khinh giáp. Cưỡi lên mây, bốn người không bị đại đội vướng chân
nên đi rất nhanh, không bao lâu đã đến địa giới Hồng Nguyên mà bọn ma nhân
hoành hành như trong tình báo, không cần thăm dò, trong không trung bốn người
đã nhìn thấy nơi có ánh lửa chói mắt, họ vội vàng bay đến, nơi này đi về phía
Bắc không xa chính là Khư Thiên uyên, không thể để chúng tiến thêm bước nào
nữa.
Thẩm Ly tinh mắt, từ trên mây nhìn xuống, thấy một ma nhân đang kéo một đứa
trẻ, hai tay giữ cánh tay nó, miệng há to, giống như sắp xé xác đứa trẻ ăn
thịt, đứa trẻ đã sợ đến quên cả khóc, chỉ ngây ngốc nhìn cái miệng đầy máu
kia.
Trong khoảnh khắc, một luồng sáng bạc từ bên phải chém tới, mũi thương như đao
chém gãy tay ma nhân kia. Thẩm Ly biết thân thể chúng cường tráng dường nào,
bởi vậy một thương này nàng không tiếc sức lực, chém gãy tay ma nhân, mũi
thương đánh mạnh xuống đất, lực đạo truyền vào khiến cây cỏ xung quanh chấn
động, mặt đất rung chuyển. Ma nhân ngửa đầu gào rú, hai cánh tay cụt máu tuôn
xối xả lên mặt đứa trẻ, nhưng đứa trẻ cũng chỉ ngơ ngác ngẩng đầu nhìn bóng
Thẩm Ly, dường như chưa phản ứng được rằng mình đã được cứu.
Thẩm Ly không rảnh ngó ngàng đến đứa trẻ, chỉ ném nó vào bụi cỏ đằng sau, nàng
đưa thương lên phía trước, không a nhân có cơ hội phản ứng, mũi thương mang
theo pháp lực mạnh mẽ đâm xuyên qua tim hắn.
Nhưng chỉ đòn này thôi vẫn chưa thể giết được ma nhân, Thẩm Ly cũng không muốn
giết, chỉ cần khiến hắn không thể động đậy là được. Nhưng nàng còn chưa rút
mũi thương ra, bỗng nghe trong không trung có người hét lớn: “Vương gia cẩn
thận!”
Sau lưng có một luồng chưởng phong rít lên, Thẩm Ly cúi người tránh được đòn
này, nàng rút mũi thương ra quét ngang, chém đứt cổ người phía sau, máu tươi
xối xả, trong chốc lát, Thẩm Ly đã bị máu nhuộm đỏ người.
Trong không trung bỗng có tiếng giao chiến, Thẩm Ly ngước đầu nhìn lên, có ba
ma nhân đang giao thủ với ba vị Tướng quân trong không trung, những tên này đã
học được thuật cưỡi mây từ lúc nào… Bọn chúng quả nhiên là không ngừng trở nên
mạnh mẽ… Lòng Thẩm Ly đang kinh ngạc bỗng cảm thấy khí tức phía sau lay động
một cách quỷ dị.
“Bích Thương vương lâu nay vẫn khỏe chứ?”
Từ lúc nào… Thẩm Ly siết chặt ngân thương trong tay, còn chưa quay đầu thì
thương đã giết tới, nhưng mũi thương như chém vào bông gòn, lực đạo bị tản mát
hết, Thẩm Ly vội thu tay rời đi, đến khi lui ra ngoài mười trượng mới quay đầu
xem xét người đến, hắn mặc y phục xanh, sắc mặt không đổi: “Phù Sinh?” Thẩm Ly
lạnh lùng lên tiếng.
“Ha, được Bích Thương vương nhớ đến như vậy thật là có phúc.”
Hắn càng ra vẻ khách sáo Thẩm Ly càng biết người này tâm cơ thâm sâu, đích
thân đến đây nhất định có âm mưu gì đó, mắt nàng trầm xuống, tai nghe được
trong không trung ba vị Tướng quân vẫn đang tiếp tục giao chiến với ma nhân,
với tình hình của Ma giới hiện nay, Thẩm Ly thực sự không cần thiết phải lấy
đá chọi đá với hắn ngay lúc này để thương vong thêm trầm trọng, nhưng nàng vừa
nảy sinh ý định rút lui đã nghe Phù Sinh nói: “Thật không dám giấu, lần này
đến gặp Bích Thương vương là có một vật muốn lấy từ chỗ Bích Thương vương.”
Thẩm Ly cười lạnh, còn chưa lên tiếng thì hắn lại cười nói, “Đương nhiên, ta
biết Bích Thương vương nhất định không đồng ý, bởi vậy…”
Bỗng bốn bề sát khí nặng nề, hàn ý trong ánh mắt hắn càng thêm lạnh lẽo:
“Phiền Vương gia để mạng lại.”
“Nằm mơ giữa ban ngày.” Khiêu khích trắng trợn như vậy khiến hàn ý trong mắt
Thẩm Ly càng đậm, hai người chưa ai ra tay trước, chỉ là không khí xung quanh
dần dần trở nên lạnh lẽo, cây cỏ giữa hai người đã bị xé nát, hóa thành tro
bụi từ lâu. Không khí ngày càng căng thẳng, lan tỏa sang hai bên, trong bụi
cây có tiếng sột soạt, cành khô run rẩy trong gió, lúc thì lắc sang trái, lúc
thì lắc sang phải, trong khi rung lắc không ngừng có lá bay tứ tán, bỗng cây
khô “rắc” một tiếng nổ tung.
“Á!” Đứa trẻ vốn đang trốn sau gốc cây đau đớn hét lên, bị cành khô nổ tung
đánh ra xa ngoài hai trượng.
Không thể tiếp tục như vậy nữa!
Tiếng kêu của đứa trẻ như một tín hiệu kích phát thần kinh của Thẩm Ly, mũi
chân nàng dùng lực bước về phía trước, lấy thương làm đầu, cả người bay tới
như một mũi tên. Phù Sinh không tránh không né, chờ Thẩm Ly tấn công đến bên
cạnh hắn, bỗng phát giác có một luồng khí tức mạnh mẽ đè xuống đất, mũi thương
của Thẩm Ly chệch đi, Phù Sinh bỗng nghiêng người, tay hóa thành trảo chộp lấy
tim Thẩm Ly, nhưng sau lưng Thẩm Ly như có thêm một đôi mắt, ngân thương thu
lại, đuôi thương đập thẳng vào tay Phù Sinh, trông rất nhẹ nhàng nhưng tiếp
xúc với bàn tay Phù Sinh để lại trên da thịt hắn một vết cháy đen.
Không biết từ lúc nào, trên Hồng anh thương của Thẩm Ly đã thi pháp thuật hệ
Hỏa, khiến cả ngọn ngân thương trở nên nóng bỏng.
Đứa trẻ được Thẩm Ly cứu hai mắt sáng rực nhìn nàng, trong mắt là sự tôn sùng
và kính ngưỡng, Thẩm Ly phẩy tay, đứa trẻ thông minh hiểu ý nàng, lập tức như
một con mèo mà chạy thật xa. Thẩm Ly xoay người nhảy lên, nắm chặt thân
thương, rơi xuống ở một vị trí cách Phù Sinh ngoài mười bước, thương hoa* múa
lên, nàng nói: “Đây là lễ vật trả lại cho ngươi.” Vết bỏng ở Thiên giới Thẩm
Ly vẫn còn nhớ rõ.
*Tua rua đỏ trên thương
Phù Sinh nhìn bàn tay đã cháy đen, bỗng ngửa đầu ha ha cười lớn: “Thú vị thú
vị, vậy mới xứng làm đối thủ của ta.” Vừa dứt lời, không hề ngừng nghỉ, thân
hình hắn khẽ động, động tác nhanh hơn lúc nãy không dưới mười lần mà xông tới
phía trước, không đao không kiếm, hóa chỉ thành trảo tay không giao chiến với
Thẩm Ly.
Thân hình hai người giao thoa, đôi lúc lại hóa thành gió quấn lấy nhau trên
trời, đôi lúc lại hóa thành ánh sáng biến mất tăm mất tích.
Trong phút chốc, Thẩm Ly đã giao thủ với hắn hơn trăm chiêu, càng đấu lòng
Thẩm Ly càng thấy kỳ quái, chiêu số của người này cũng có phần tương tự như
nàng, nhưng xem xét kĩ lại thấy có chi tiết khác nhau, cùng là chiêu số phóng
khoáng, vốn phải vô cùng cương liệt, nhưng hắn sử dụng lại có vài phần âm hiểm
quỷ dị, khiến người ta không thể không phòng.
“Bích Thương vương có nghiêm túc không vậy?” Thêm một chiêu nữa, hai người
đứng hai bên trong không trung, hắn bật cười quỷ dị, “Ta lại cảm thấy thuộc hạ
của cô dụng tâm hơn một chút.”
Thẩm Ly nghe vậy nhìn xuống dưới, đột nhiên phát hiện cách đó không xa, ba
Tướng quân vốn chỉ chiến đấu với ba ma nhân, nhưng lúc này ma nhân bị Thẩm Ly
chém đứt cổ cũng tham gia vào, lấy bốn địch ba, khiến cho các Tướng quân vốn
đã vất vả lại càng vô lực chống đỡ, lúc này có hai người hiển nhiên đã bị
thương, tình hình nguy cấp!
Thẩm Ly nóng lòng cúi người xông về phía đó, nhưng Phù Sinh sao có thể tha cho
nàng, lập tức đuổi theo phía sau bám sát tới, Thẩm Ly đại nộ: “Cút đi!”
“Thứ cho ta không thể tuân mệnh.” Phù Sinh đưa tay, móng tay phình to, năm
ngón chộp tới, móng tay như đao chắn trước mặt Thẩm Ly, “Vương gia chính là
đối thủ của ta.” Lúc hắn nói, ma nhân bên dưới một quyền đánh vào bụng Đao Mục
tướng quân, thấy Tướng quân phun ra một ngụm máu tươi, Thẩm Ly càng nóng lòng,
đáy mắt cuộn lên sắc đó, toàn thân sát khí lan tỏa.
“Ta nói là cút đi!” Nàng vung ngân thương, Phù Sinh đưa tay lên đỡ, móng tay
của Phù Sinh cứng hơn Thẩm Ly tưởng tượng, thương của Thẩm Ly cũng ngoài dự
liệu của Phù Sinh, binh khí va chạm, hai người đều bị lực đạo của đối phương
chấn động lùi ra xa, Thẩm Ly không hề do dự mà tiếp tục xông về phía các Tướng
quân, nhưng Phù Sinh liếc nhìn móng tay mình, ánh sáng trong mắt khẽ động,
tiếp tục đuổi theo về phía trước.
Ở bên này Thẩm Ly hét lên một tiếng, lấy mũi thương chém đứt đầu một ma nhân,
vạch ra một kẽ hở, bảo vệ ba Tướng quân đáp xuống đất, Hồng anh thương cắm vào
mặt đất, một ngọn lửa đỏ rực bùng lên thành bình phong bảo vệ ba Tướng quân
bên trong. “Độn thổ, rút. Ta yểm hậu.”
Mệnh lệnh vừa dứt, ba Tướng quân còn chưa lên tiếng, bỗng thấy bình phong lửa
bị xé ra một kẽ hở, năm móng tay bén nhọn xuyên vào trong, năm ngón mở ra,
bình phong lửa bị phá, Thẩm Ly nghiến răng, sắc đỏ trong mắt càng đậm, trường
thương lướt tới, sóng nhiệt cuồn cuộn. Nàng ép Phù Sinh đang đuổi đến phải lui
vài bước, phân tâm hét lên: “Rút!”
Không phải lo lắng cho hậu phương nàng mới có thể tìm cách trốn thoát.
Ba Tướng quân lúc này cũng hiểu rõ tình thế, hiện nay khó đối phó nhất không
phải là mấy ma nhân kia mà là thanh niên áo xanh này. Họ đã bị thương, kéo dài
thêm nữa chỉ liên lụy Thẩm Ly. Ba người nhìn nhau, vừa bắt đầu niệm thuật độn
thổ thì một tiếng gào rú của ma nhân đã chặn họ lại, có hai ma nhân nữa xông
ra từ trong lùm cây đâm thẳng về phía ba Tướng quân.
Đao Mục đã bị thương, hai tướng quân kia vì bảo vệ hắn nên chắn phía trước đỡ
đòn công kích của đối phương, nhưng không ai chú ý rằng, ma nhân lúc đầu bị
Thẩm Ly chặt hai tay đâm xuyên tim vẫn đang thoi thóp trên mặt đất, lúc này bò
đến dưới chân Đao Mục, cắn lấy bắp chân hắn, Đao Mục nghiến răng nhịn đau,
vung cao đại đao trong tay chém xuống, chặt đứt đầu ma nhân kia, không ngờ vừa
kết liễu một người, mấy ma nhân lúc nãy bám lấy họ trong không trung lại đáp
xuống bao vây, hai Tướng quân phía trước không quay lại bảo vệ kịp, chỉ nghe
Đao Mục không nhịn được mà kêu thảm một tiếng, tứ chi đã bị mấy người kia xé
rời, máu tươi tung tóe, bọn chúng xé thịt hắn nuốt vào bụng.
Thẩm Ly vừa tách Phù Sinh ra, bỗng nghe sau lưng có tiếng kêu thảm, thấy cảnh
này, nhất thời đầu óc nàng trống rỗng, ngay cả lưng bị năm ngón tay Phù Sinh
vạch qua cũng không có cảm giác gì.
Thì ra… bọn chúng thật sự ăn thịt người.
Thì ra các Tướng quân của Ma giới… đã chiến đấu trong tình cảnh như vậy…
Phù Sinh cười điên cuồng: “Cảnh này đẹp không? Trong trận trước các con yêu
của ta cũng được một bữa no nê như vậy đó!”
Tướng lĩnh nàng coi trọng, một sinh mạng còn đang sống, người cùng nàng bảo vệ
mảnh đất này… lại để người ta xâu xé như vậy…
“Khốn kiếp…” Ngón tay Thẩm Ly trắng bệch, nàng siết chặt ngân thương, “Đồ khốn
kiếp.” Nàng cúi đầu, nói đến nghiến răng nghiến lợi, nàng định bước về phía
các Tướng quân, Phù Sinh lại đưa tay ngăn cản: “Còn chưa chiến xong, không cho
cô cứu người…”
Không để hắn nói hết, Thẩm Ly bỗng ngẩng đầu, Phù Sinh khẽ chấn kinh, hắn thấy
một tia sáng đỏ dâng lên trong đáy mắt Thẩm Ly, nhuộm đỏ đôi mắt trắng đen rõ
ràng của nàng, sau đó tích tụ thành dịch thể đỏ tươi như máu mà chảy từ khóe
mắt nàng xuống, trượt qua má, kéo thành một vết tích quỷ dị rồi rơi xuống đất,
trong khoảnh khắc, khí tức toàn thân Thẩm Ly bùng phát, như lốc xoáy cuốn lấy
vạn vật trong trời đất, dây buộc tóc màu vàng trên đầu Thẩm Ly bị xé rách, tóc
đen xõa tung, trong luồng khí mạnh mẽ này, mái tóc đen kia từ gốc đến ngọn như
bị nhúng vào dung nham, dần dần biến thành màu đỏ.
Thẩm Ly chỉ cảm thấy trong bụng có một khí tức nóng bỏng dâng trào, chầm chậm
thiêu đốt máu thịt nàng, thiêu đốt lý trí nàng.
Hồng anh ngân thương bốc lên một luồng sương trắng, theo không khí dao động
quanh người Thẩm Ly, bỗng nhiên khí tức chợt dừng, chỉ trong chớp mắt, Thẩm Ly
đã biến mất, giết thẳng đến chỗ ma nhân đang tụ tập, nàng không dùng thương,
một chưởng vỗ lên đỉnh đầu một ma nhân, một chưởng đánh vào ngực ma nhân khác,
một ngọn lửa bùng lên trong ngực hắn.
Chỉ trong thời gian vài ba chiêu, nàng đã tiếp xúc với tất cả ma nhân có mặt,
tất cả đều bị thiêu cháy, cuối cùng, đến khi toàn bộ đám ma nhân bị đốt thành
tro bụi, Thẩm Ly lại vung chưởng nhằm vào một Tướng quân mà vỗ tới, nhưng lòng
bàn tay mang theo nhiệt độ nóng bỏng bỗng ngừng trước ngực Tướng quân kia ba
tấc, không hề tiếp xúc.
Thẩm Ly khẽ cong người, hơi hoảng loạn lắc lắc đầu, dường như đang cật lực tìm
lại lý trí, cuối cùng nàng quay đầu, đôi mắt đỏ rực nhìn về Phù Sinh. Trong
chốc lát, thân hình nàng đã rơi trước mặt Phù Sinh: “Ngươi đáng chết!” Từng
chữ từng câu của nàng đều vô cùng gian nan, thanh âm vừa dứt, nàng vung trảo
đánh về phía Phù Sinh.
Phù Sinh đưa tay lên đỡ, chỉ cảm thấy móng tay cứ như thép bỗng mềm đi, tay
của Thẩm Ly không hề bị cản trở mà vỗ xuống mặt hắn, một chưởng này của nàng
kêu lên giòn giã, Phù Sinh liên tiếp thoái lui ra xa mấy trượng, lập tức sử
dụng thuật ngưng băng, ôm bên má bị Thẩm Ly đánh trúng, băng và lửa tiếp xúc
trên má hắn, đau đớn nhưng không khiến biểu hiện của hắn khổ sở nhiều, chỉ
khiến ánh mắt Phù Sinh càng thêm lạnh lẽo.
“Không hổ là… phụng hoàng.”
Giọng hắn ấm lạnh khó phân, không chờ điều dưỡng xong vết thương trên mặt,
Thẩm Ly lại tấn công. Ngân thương tỏa ra ánh sáng chói mắt đánh đến như sấm
sét, không thể chống đỡ, Phù Sinh cả kinh, bị ép phải thoái lui. Không dễ gì
mới tìm được một kẽ hở, hắn nhảy lên mây quay người trốn đi.
Thẩm Ly đuổi theo truy sát.
Một Tướng quân dưới đất hét lớn: “Vương thượng! Giặc tới đường cùng chớ nên
đuổi! Cẩn thận trúng gian kế!”
Thẩm Ly nào còn nghe lời hắn, nàng đuổi theo bóng dáng Phù Sinh, một trước một
sau biến mất trên bầu trời.
Đuổi đến Nhân giới, Thẩm Ly bỗng cảm thấy hơi nước quanh mình nặng đi nhiều,
nàng phân tâm nhìn thử, Phù Sinh đã trốn đến trên biển.
Nhân lúc Thẩm Ly phân tâm, Phù Sinh phát một tín hiệu lên bầu trời. Một khắc
sau, mấy hắc y nhân lập tức xuất hiện bên cạnh hắn.
Thẩm Ly quay đầu, Hồng anh thương đảo trong không trung, một ngọn lửa cuồn
cuộn xông thẳng về hướng mấy hắc y nhân. Có hai người chưa kịp phản ứng, bị
lửa đốt thành tro bụi ngay tại chỗ. Mấy người khác nhanh nhẹn tránh được, chia
ra bốn hướng, bọn họ cực kỳ phối hợp cùng niệm chú.
Hơi ẩm trong không khí lập tức trở nên băng lạnh, hóa thành những mảnh băng
nhỏ, dán chặt vào người Thẩm Ly, dường như muốn bao vây nàng bên trong. Khóe
môi Thẩm Ly bỗng vạch lên một độ cong kỳ lạ, bụng nàng càng nóng hơn, khí nóng
vận chuyển trong thân thể một vòng, khiến da nàng bốc lửa.
Sóng nhiệt cuồn cuộn làm tan chảy tất cả vụn băng.
Các hắc y nhân cả kinh, hơi hoảng loạn nhìn về Phù Sinh: “Đại nhân, Chỉ thủy
thuật không có tác dụng với cô ta!”
Chỉ thủy thuật…
Ba chữ quen thuộc này khiến màng nhĩ Thẩm Ly đau nhói, một bóng dáng màu trắng
dần dần hiện lên trong đầu óc hỗn loạn của nàng, nàng dường như nghe thấy hắn
đang thở dài: “Cô lại làm ình trở nên bê bết rồi.”
Những kẻ này làm sao có thể biết Chỉ thủy thuật… Đó rõ ràng là pháp thuật của
thần.
Thẩm Ly hơi thất thần, Phù Sinh nhìn ra được sự phân tâm của nàng, hắn bỗng
hét lớn: “Gọi tất cả ma nhân đến đây!”
Lệnh vừa dứt, hắc y nhân lấy ra một nhạc khí kỳ quái, cứ một lúc lại thổi ba
tiếng, từ xa có tiếng gào rú truyền đến. Phù Sinh huơ tay, một con sóng hóa
thành tên băng sắc nhọn bắn về phía Thẩm Ly.
Sát khí đến gần khiến Thẩm Ly bỗng hồi thần, nàng không tránh không né, ngọn
lửa quanh người lại bừng lên, trong phút chốc đã làm tan chảy hết những mũi
tên băng, ngay cả Phù Sinh cũng không kịp nhìn rõ động tác của nàng, chỉ cảm
thấy cằm nóng lên, Thẩm Ly đã giật áo hắn: “Nói, đám trộm cắp các ngươi làm
sao học được Chỉ thủy thuật?”
Phù Sinh bật cười: “Vương gia hình như quan tâm tới chuyện của thần minh kia
quá nhỉ.”
Thẩm Ly lạnh lùng nhìn hắn, tay đặt trên ngực hắn, chỉ khẽ dùng lực là nàng có
thể thiêu rụi trái tim hắn.
Trong khoảnh khắc, một đạo sấm sét trên trời giáng xuống, ép Thẩm Ly không thể
không vứt Phù Sinh ra, bị đẩy lui mấy trượng, khi quay đầu lại, ở hướng đó có
một thanh niên tóc đen áo đen đang đứng, gương mặt của hắn Thẩm Ly vô cùng
quen thuộc.
“Mặc… Phương…”