Người đăng: kimin
Một tiếng “bang” cực lớn truyền từ ngoài Tẩy tủy điện vào, tiếp đó là tiếng dã
thú gầm gừ như muốn chấn nát xà nhà.
Thẩm Ly ngạc nhiên nhíu mày, Thiên giới cũng có yêu thú sao? Nàng khoác y phục
cột tóc lại, mang tâm trạng xem tuồng đẩy cửa Tẩy tủy điện bước ra.
Trên đám tường vân trước cửa điện, một con sư tử trắng cực lớn như điên cuồng
mà bổ nhào về phía U Lan, tùy tùng trong Tẩy tủy điện tái mặt chắn phía trước
U Lan, bảo vệ nàng ta chạy trốn tứ phía. Nhưng lúc này sư tử trắng đã dồn U
Lan đến góc tường, không còn chỗ trốn, tùy tùng kia bỗng lăn tròn dưới đất lăn
vòng qua chân con sư tử trốn thoát, chỉ để lại một mình U Lan đứng ở góc
tường, run run đôi môi tái nhợt nhìn con sư tử.
Sư tử trắng gầm lên, giương móng vỗ xuống U Lan, Thẩm Ly nhíu mày lắc người,
hạ xuống trước mặt U Lan đưa tay lên đỡ, cánh tay nhỏ hơn con sư tử nhiều
nhưng lại chặn được móng vuốt của nó, chiêu này tuy đỡ được nhưng Thẩm Ly lại
cau mày, chỉ thấy khí tức trong người bất ổn, lực đạo không đủ, không thể nào
đánh bật con sư tử ra, nàng biết nhất định là công hiệu của Tẩy tủy trì, đang
lúc giằng co với con sư tử bỗng U Lan sau lưng nói: “Không cần người của Ma
tộc cứu.”
“Được.” Thẩm Ly nghe vậy lập tức buông tay, móng vuốt sắc nhọn của sư tử trắng
mang theo sát khí đâm thẳng xuống mặt U Lan, U Lan không ngờ Thẩm Ly nói buông
tay là buông thật, lập tức kinh hãi hít một hơi lạnh, mặt không còn chút nhân
khí, nhưng trong lúc vuốt sắc sắp cào xuống má nàng ta bỗng dừng lại, chỉ nghe
Thẩm Ly nói: “Muốn giữ được mặt thì xin ta đi.”
Dễ dàng cho thì không lấy, vậy phải đổi bằng giá khác thôi. Thẩm Ly nghĩ vậy.
U Lan gần như không dám quay đầu, hơi thở cuồng bạo của dã thú trên móng vuốt
sắc nhọn kia khiến nàng ta sắp phát khóc, một bàn tay mảnh mai khẽ chộp lấy
vạt áo Thẩm Ly, giọng U Lan mang vài phần hoảng sợ, vài phần không cam, nhưng
càng nhiều hơn là sự yếu đuối của nữ nhân: “Xin… xin cô đó.”
Thẩm Ly bỗng như thỏa mãn được một cảm giác gì đó. Nàng tự đắc bật cười hét
lên một tiếng, đẩy móng con sư tử ra, một tay ôm lấy eo U Lan nhún mình nhảy
qua đầu con sư tử rơi xuống sau lưng nó, Thẩm Ly buông U Lan ra, thấy nàng ta
toàn thân mềm nhũn ngã ngồi xuống đất. Thẩm Ly nói: “Vốn định là cô có cầu xin
ta cũng không cứu cô, khổ nỗi cô theo ta vào Tẩy tủy điện, xảy ra chuyện ở đây
thì thật quá trùng hợp. Chẳng qua ta không muốn để người khác nói ra nói vào
thôi.”
U Lan vừa mới thoát một kiếp nào còn tâm tư để ý đến những lời giễu cợt của
Thẩm Ly, chỉ nhìn ra sau lưng Thẩm Ly, sắc mặt càng tái hơn. Thẩm Ly liếc về
phía sau, thấy con sư tử trắng kia đã bổ nhào tới trước mặt hai người, huơ
móng vuốt đến, Thẩm Ly muốn tránh cũng không thành vấn đề, nhưng mang theo U
Lan thì lại là một gánh nặng, Thẩm Ly nghĩ con sư tử này cào nàng cùng lắm là
đau vài ngày, nhưng Thần nữ này thì không chừng sẽ bị cào chết. Không có thời
gian cân nhắc, Thẩm Ly ôm lấy U Lan, móng vuốt cào qua lưng nàng. Máu thịt bay
ra.
U Lan hoảng sợ kêu la thất thanh, trong đời nàng ta chưa lúc nào thấy cảnh
tượng này. Xong một đòn, vuốt thứ hai của con sư tử còn muốn đánh đến, nhưng
Thẩm Ly đã dùng khoảng thời gian ở giữa ôm lấy U Lan lăn dưới đất, thoát ra
khỏi phạm vi công kích.
Tay U Lan vô tình chạm vào lưng Thẩm Ly, sờ phải máu tươi, nàng ta run rẩy
nói: “Cô không… không sao chứ?”
Thẩm Ly không hề nhíu mày: “Vết thương ngoài da thôi.” Thẩm Ly thấy con sư tử
trắng kia lại muốn nhào về phía này, lúc này nàng mới biết nó đã nhắm vào U
Lan. Mắt Thẩm Ly trầm đi: “Sao cô lại chọc giận nó?”
U Lan chỉ ngơ ngác nhìn bàn tay đầy máu tươi, tái mặt không đáp.
Thẩm Ly biết sau khi mình ở Tẩy tủy trì ra nhất định không thể nào chọi thẳng
với con sư tử này được, nàng đấu với yêu thú nhiều năm, biết rõ tính tình của
loài thú, khi loài thú ý thức được mình không thể nào chiến thắng đối thủ thì
nó tự sẽ rút lui. Lần này mục đích của nàng không phải là giết con sư tử mà ép
nó phải lui, chỉ cần hơn nó về mặt khí thế là được.
U Lan ngồi sau lưng Thẩm Ly bỗng cảm thấy không khí quanh người mình nóng lên,
nàng ta ngơ ngác ngước đầu lên nhìn Thẩm Ly, trong ánh sáng ngược, gương mặt
nghiêng nghiêng của nữ nhân này oai phong đến mức gần như khiến người ta quên
đi giới tính của nàng.
Bỗng trong mắt Thẩm Ly lóe lên ánh sáng đỏ, không khí xung quanh lay động, U
Lan dường như bỗng nghe thấy tiếng rít của phụng hoàng, ánh sáng rực cả chân
trời, khí nóng quanh người ngày càng nặng, sư tử trắng đối diện cũng không
chịu yếu thế mà hung dữ gầm gừ, không gian nhỏ bé bỗng trở thành vùng đất để
hai kẻ tranh ngôi Vương.
Tiên nhân xung quanh đã bị khí nóng cuồn cuộn đẩy đi xa, chỉ còn U Lan đằng
sau Thẩm Ly, nàng ta thấy rõ ràng rằng sắc đỏ trong đáy mắt Thẩm Ly ngày càng
đậm, thậm chí nhuộm đỏ cả đôi mắt nàng. Lại một tiếng rít vang dội nữa, làn
sóng nhiệt nóng bỏng kia dường như ngưng tụ thành một con phụng hoàng chói
mắt, vừa rít gào vừa xông về phía con sư tử, sư tử trắng vẫn đang không ngừng
gầm gừ bỗng lui về phía sau một bước, phụng hoàng xoay trên đỉnh đầu nó như
chuẩn bị mổ xuống bất kỳ lúc nào.
Sư tử trắng trốn trái trốn phải, cuối cùng “grào” một tiếng, thân hình bỗng
thu nhỏ lại, cuối cùng biến thành một đốm lông màu trắng, cuộn mình trong mây
run cầm cập.
Sát khí lập tức được thu lại, Thẩm Ly tiến lên một bước, một bàn tay kéo tay
áo nàng lại, nàng quay đầu nhìn U Lan đang cúi đầu nhỏ giọng nói: “Nguy… nguy
hiểm. Đừng đi, chờ Thiên tướng đến rồi hãy xem.”
Thẩm Ly nhíu mày, Thần nữ này cũng biết tri ân báo đáp lắm. Nàng nắm tay Thần
nữ gỡ ra: “Không sao.” Thẩm Ly quay đầu rời đi nên không nhìn thấy, U Lan
ngẩng đầu nhìn bóng nàng rồi lại sờ tay mình, thần sắc phức tạp một cách kỳ
lạ.
Thẩm Ly bước đến bên cạnh đốm lông trắng, cúi người xách nó lên, một con chó
lông dài màu trắng mở to đôi mắt đen láy ươn ướt nhìn nàng, cổ họng nghẹn ngào
một cách đáng thương. Nàng không hề thương xót mà lắc nó: “Nói, ngươi là yêu
nghiệt phương nào!”
Con chó lông dài càng run dữ dội hơn.
“Vương gia! Vương gia thủ hạ lưu tình!” Một ông lão râu bạc cầm phất trần vội
vàng từ xa chạy tới, đến trước mặt Thẩm Ly hành lễ với nàng rồi nói, “Đây là
thần thú Họa Đẩu do Thần quân nuôi ở Thiên ngoại thiên, không phải yêu vật
đâu!”
Hành Chỉ nuôi sao? Thẩm Ly vứt con chó lông dài cho ông lão râu bạc ôm lấy:
“Thần quân của các người muốn làm phú hộ của Thiên giới này sao? Sao cái gì
cũng có phần hết vậy?”
“Ha, nghe giọng điệu của Vương gia hình như đang trách móc rằng chuyện gì cũng
là lỗi lầm của ta thì phải.” Một câu nói xen vào, tiên nhân xung quanh đều cúi
người hành lễ. Hành Chỉ nhẹ nhàng bước tới, ông lão râu bạc vội đặt Họa Đẩu
xuống cúi người khấu bái: “Tiểu tiên có tội.”
Hành Chỉ dìu ông lão, ánh mắt rơi trên người Thẩm Ly, sóng mắt lay động: “Bị
thương rồi sao?”
Thẩm Ly ôm tay bái: “Nhờ phúc của Thần quân, chỉ bị thương ngoài da thôi.”
Ngón tay Hành Chỉ khẽ động, nhưng cuối cùng giống như đè nén được cảm xúc gì
đó, chỉ cúi người ôm Họa Đẩu lên, xoa xoa đầu nó, Họa Đẩu giống như vô cùng
uất ức mà chà chà vào lòng bàn tay hắn, Hành Chỉ nhẹ giọng hói: “Xảy ra chuyện
gì vậy?”
Ông lão râu bạc đáp: “Tiểu tiên theo dặn dò của Thần quân đưa Họa Đẩu từ Thiên
ngoại thiên đến Tây uyển, nào ngờ đi đến đây Họa Đẩu đột nhiên phát cuồng.
Tiểu tiên có kéo thế nào cũng không được, khiến Vương gia và Lạc Thiên thần nữ
bị thương, thật là lỗi của tiểu tiên.”
Lúc này Hành Chỉ mới nhìn U Lan ở xa xa, im lặng một hồi: “Họa Đẩu đột nhiên
phát cuồng cũng không phải lỗi của ngài. Ngài đưa Vương gia về Tây uyển, sau
đó tìm Y quan đến xem thử.” Hắn lắc người đi đến trước mặt U Lan dìu nàng ta
dậy, “Cô đi theo ta.”
U Lan sắc mặt xám ngoét gật đầu.
Thẩm Ly trở về Tây uyển nhưng không chờ Y quan của Thiên giới đến, nàng thật
sự không dám tin người của Thiên giới nữa mà tự mình băng bó vết thương thay y
phục, thấy ông lão râu bạc đang ở sân sau tìm dây thừng buộc Họa Đẩu lại, Thẩm
Ly cản: “Đừng buộc nữa.”
Ông lão hơi ngập ngừng: “Nhưng nếu nó lại làm Vương gia bị thương nữa…”
“Lúc nó ngoan không buộc cũng được, lúc nó không ngoan có buộc cũng vô ích,
bởi vậy khỏi lãng phí dây thừng.” Hơn nữa Thẩm Ly không ngốc, Họa Đẩu là thần
thú, làm sao vô duyên vô cớ lại phát cuồng, thấy Hành Chỉ hôm nay tìm riêng
Thần nữ đi nơi khác là Thẩm Ly biết, họa này nhất định do U Lan gây ra. Nghĩ
đến đây, Thẩm Ly lại thở dài, nàng mới đến Thiên giới có mấy ngày thôi đã bị
nhiều công kích như vô tình như cố ý đến vậy, thật đúng là bát tự không hợp
với nơi này mà.
Ông lão râu bạc nghĩ nghĩ rồi cũng không kiên trì lấy dây buộc Họa Đẩu lại nữa
mà lẩm bẩm: “Vậy cũng được, Vương gia thích nó thì chơi với nó đi, vốn dĩ Thần
quân cũng đem nó đến để Vương gia giết thời gian mà.”
Thẩm Ly nghe xong thân hình khẽ cứng lại, cuối cùng vẫn đẩy cửa, mặt không
biểu hiện trở về phòng mình.
Lúc gần lúc xa, tưởng vô tình nhưng lại hữu ý, Thẩm Ly ngồi trong phòng cả nửa
ngày vẫn nghĩ không thông rốt cuộc Hành Chỉ đối với mình là thế nào. Nàng cảm
thấy mình giống như con chó lông dài kia, lúc nhớ đến thì trêu đùa vài cái,
giống như một thú vui để giết thời gian.
Lúc chiều tối, cửa phòng bị gõ nhẹ vài cái, Thẩm Ly ra mở cửa lại không thấy
bóng ai, chỉ có cơm canh nóng hổi đặt trước cửa phòng, Thẩm Ly cũng không
khách sáo, bưng luôn vào phòng ăn. Thủ nghệ của người này chẳng kém đi chút
nào, chỉ là lại khiến Thẩm Ly không khỏi cảm khái vật vẫn như xưa người đã
chẳng còn.
Lúc nàng thu dọn chén bát đặt ở cửa, bỗng thấy Hành Chỉ bước ra từ căn phòng
đối diện. Đó không phải là phòng hắn, nhưng Thẩm Ly lại thường thấy hắn đi từ
trong đó ra.
Hai người đối mặt nhau, Thẩm Ly chỉ gật đầu với Hành Chỉ, không nói lời nào đã
đóng cửa lại.
Một câu “Cơm có hợp khẩu vị không?” nghẹn lại trong cổ, Hành Chỉ nhìn cửa
phòng đóng chặt bật cười, vẻ mặt khổ não. “Cơm có hợp khẩu vị không?”, “Vết
thương không sao chứ?” “Nếu chán thì có thể chơi với Họa Đẩu. Nó không làm cô
bị thương nữa đâu…”
Có nhiều lời như vậy, nhưng hắn không nên nói, đối phương cũng không cho hắn
cơ hội nói.
Tiến thoái lưỡng nan…
Thì ra là cảm giác như vậy đó sao.
Đêm, Thẩm Ly lăn lộn không ngủ được bèn ra ngoài đi dạo trong sân. Trăng ở
Thiên giới rất tròn rất sáng, chiếu rọi xuống căn phòng một thứ ánh sáng chỉ
thuộc về đêm đen. Thẩm Ly đưa mắt nhìn vào căn phòng đối diện, hình như có ánh
sao lấp lánh phát ra từ bên trong. Nàng biết đó là căn phòng Hành Chỉ thường
đến, lòng bỗng nảy sinh hiếu kỳ, lẽ nào ở đây có kỳ trân dị bảo gì đó? Thẩm Ly
liếc cửa phòng đóng chặt của Hành Chỉ, rón rén đi về phía căn phòng đối diện.
Đẩy cửa, bước vào, cẩn thận khép cửa lại, Thẩm Ly quay đầu nhìn thấy một bức
bình phong cực lớn, bên trên không có phong cảnh núi non hoa lá cỏ cây như
bình thường, mà là một bầu trời đêm thăm thẳm, bên trên ánh sao lấp lánh giống
như một màn trời, tinh hà lưu chuyển như một bức tranh động.
Thẩm Ly nhìn mà tặc lưỡi tán dương, cảm thấy chỗ này quả nhiên là giấu kỳ trân
dị bảo.
Nhưng khi nàng vòng qua bình phòng lại kinh ngạc ngẩn người. Ở đây không phải
là một căn phòng bình thường mà giống như một không gian khác được khai phá
ra, dưới chân không có đáy, trên đầu không có đỉnh, Thẩm Ly dường như đã bước
vào trong bình phong ban nãy, tinh hà vân hải giống như không phải ở trên thế
gian này.
Nhưng điều khiến Thẩm Ly kinh ngạc hơn là trên những ngôi sao lấp lánh kia
dường như có khắc chữ gì nho nhỏ, nàng nhíu mắt nhìn kỹ, lòng càng ngạc nhiên
hơn.
Thần Quán Nguyệt, thần Lạc Tinh, thần Thanh Dạ…
Ở đây… là nơi thờ phụng linh vị của thần Thượng cổ!
“Tốt nhất là đừng vào chỗ này.” Giọng Hành Chỉ nhẹ nhàng nhưng vẫn khiến Thẩm
Ly giật mình, nàng trợn tròn mắt quay đầu nhìn hắn, Hành Chỉ thấy biểu hiện
Thẩm Ly sinh động như vậy cũng bật cười, “Trước đó ta chưa từng nói với cô
sao?”