Người đăng: kimin
Cuối cùng Thẩm Ly cũng không chịu nổi nữa, so với bị chú ý như vậy chi bằng
nàng đến Tây uyển cùng ngượng ngùng với Hành Chỉ còn hơn.
Nhưng Thẩm Ly không ngờ là lúc nàng đến tiểu viện trong truyền thuyết kia, bên
trong chẳng có một bóng người, yên tĩnh đến mức giống như quanh năm suốt tháng
không ai ở. Nhưng càng khiến Thẩm Ly bất ngờ hơn là bố cục của tiểu viện này
giống hệt tiểu viện của phàm nhân Hành Vân lúc ở Nhân gian, từng cành cây ngọn
cỏ, bàn đá ghế đá ở sân trước, cái hồ nhỏ dưới giàn nho ở sân sau, vị trí
không hề khác biệt, chỉ là phòng ốc lớn hơn nhiều, hai bên phân ra rất nhiều
phòng, phòng bằng gỗ không nhìn ra được đã xây bao nhiêu năm, tất cả đồ đạc
tuy không như mới nhưng cũng không cũ kĩ lắm.
So với nhà của Hành Vân, ở đây coi như là một phiên bản hào hoa hơn, nhưng đối
với những căn nhà hở một chút là dùng lưu ly dạ quang làm ngói, bảo thạch gỗ
quý làm phòng của Thiên giới thì ở đây đúng là vô cùng đơn giản.
Hoàn cảnh này cũng khiến Thẩm Ly vô thức buông lỏng đề phòng, Thẩm Ly nghĩ,
lúc Hành Chỉ xuống Hạ giới không bị xóa đi ký ức, bởi vậy tiểu viện kia của
hắn nhất định bài trí theo bố cục này, nàng vẫn còn nhớ ở đây sắp xếp theo quy
luật trận pháp gì đó, có thể tụ linh khí của trời đất, ở đây cũng có thể giúp
nàng trừ đi chất độc trong người.
Độc này không phải của ba tiên tử kia mà là độc của Phù Sinh để lại, không
biết độc này hắn luyện kiểu gì mà lại cắm rễ sâu đến vậy, với tốc độ hồi phục
của Thẩm Ly mà lâu như vậy vẫn còn, thật sự không dễ dàng.
Thẩm Ly dạo một vòng quanh nhà, bất giác nghĩ đến nam nhân áo xanh quần trắng
phơi nắng nghỉ ngơi dưới giàn nho, thật là nhàn nhã tự tại, có lẽ chỉ khi ở
Nhân giới, khoác lên mình một thân thể phàm nhân hắn mới có thể tùy tiện như
vậy, Hành Chỉ trở về thần vị có quá nhiều cảm xúc và kiêng dè mà Thẩm Ly không
nhìn thấu. Thân phận khác nhau thật sự có thể thay đổi rất nhiều thứ của một
người…
Thẩm Ly đang nghĩ bỗng nghe trong nước vang lên một tiếng động giòn giã vui
tai. Thẩm Ly nhìn về cái hồ ở sân sau, nàng bước đến, thấy trong hồ có một bầy
cá chép mập mạp đang bơi lội tung tăng, nàng khẽ nhíu mày: “Cá không ai cho ăn
mà cũng mập như vậy, nước của Thiên giới tốt thật.” Nàng ngồi xuống bên hồ
tiện tay khỏa một vốc nước trong hồ, bỗng một bàn tay trắng nõn giữ lấy cổ tay
Thẩm Ly.
Thẩm Ly ngẩn ra, ánh mắt đối diện với một đôi mắt to ươn ướt, tiếp đó ngân
quang lóe lên, mấy đôi mắt trong suốt linh động nhìn chằm chằm vào mặt nàng.
Đám cá chép này… đều biến thành trẻ con rồi.
Trong lúc nàng ngơ ngác bỗng nghe một đứa trẻ cười khanh khách: “Đại tỷ tỷ đến
chơi với bọn ta sao?” Thẩm Ly nghe tiếng nước lõm bõm, vô thức lắc đầu, nhưng
đã có mấy bàn tay trắng mập kéo lấy cánh tay nàng, “Tỷ tỷ đến chơi đi!” Giọng
nói giòn giã của bọn trẻ như một lá bùa thôi miên kéo Thẩm Ly xuống hồ.
Thẩm Ly lập tức nín thở, bị kéo xuống dưới nàng mới thấy, trong này không nhỏ
như vẻ bên ngoài, bên trong giống như một cái hồ lớn, nhưng chỉ có miệng hồ có
ánh sáng rọi vào, càng xuống dưới càng tối đen.
Thẩm Linh bẩm sinh đã sợ nước, trong lúc tiếng “ùng ục” không ngừng vang lên
bên tai, lòng nàng bắt đầu hơi hoảng loạn, cũng may là vẫn khống chế được cảm
xúc này, nhưng nàng phát hiện mình muốn liều mình ngoi lên trên thì đám trẻ có
đuôi cá kia giống như đùa giỡn mà kéo cổ chân nàng lại. Thẩm Ly không trấn
định được nữa, nhìn đám trẻ cười khanh khách lộ ra hàm răng trắng bóng, Thẩm
Ly cảm thấy những gương mặt đáng yêu này giống hệt lệ quỷ đòi mạng từ Địa ngục
đến.
Nàng bắt đầu giãy dụa, dựa vào công phu bế khí thì Thẩm Ly nhịn thở nửa canh
giờ cũng không vấn đề gì, nhưng trong nước thì khác, nàng hoảng loạn muốn quát
mắng đám trẻ kia, nhưng vừa mở miệng thì nước đã tràn vào cổ họng, khi nàng
muốn phun ra thì nước lại tràn vào nhiều hơn.
Nước của Thiên giới rất ngọt, nhưng Thẩm Ly thật không muốn uống nữa.
Nàng giả chết trừng mắt nhìn đám trẻ, dùng cả tay lẫn chân ngoi lên chỗ có ánh
sáng, tư thế khó coi không lời nào tả được. Khi nàng không dễ dàng gì thò mũi
ra khỏi mặt nước, chưa kịp hít hơi nào thì một đứa trẻ hưng phấn nhảy lên mặt
nước, lật mình thành một con cá đập Thẩm Ly xuống lại.
Lòng Thẩm Ly bừng bừng lửa giận, chỉ muốn đốt một mồi lửa đun sôi hồ nước, nấu
chín đám trẻ ranh này đi, để khi nàng lên được bờ sẽ vớt hết ăn sạch.
Nhưng không để nàng có cơ hội tung độc chiêu như vậy, nàng chỉ cảm thấy nước
quanh mình dường như chảy nhanh hơn, khi nàng còn chưa kịp phản ứng lại được
thì một sức mạnh cực lớn kéo nàng và nước ra khỏi hồ, Thẩm Ly cùng đám trẻ
người cá bóng loáng kia đều nằm dưới đất như cá chết.
Nàng ôm ngực ho mạnh, ho đến đỏ bừng mặt. Đám trẻ kia cũng nhảy nhót dưới đất,
đuôi cá dần dần biến thành chân người.
Một chiếc khăn trắng phủ lên mặt Thẩm Ly, Thẩm Ly tức giận vứt đi, chỉ vào nam
nhân áo trắng y quán chỉnh tề kia thở dốc: “Hai lần… Hai lần!”
Hành Chỉ đương nhiên biết nàng nói hai lần gì, hắn bật cười: “Lần này không
phải ta cố ý đâu.” Hắn tiện tay bẻ một cành nho bước đến, vụt nhẹ vào cái mông
trắng bóng của một đứa trẻ, “Vào nhà hết cho ta.” Hắn vừa gọi, đám trẻ ôm mông
uất ức loạng choạng bước vào nhà. Hành Chỉ nhìn Thẩm Ly: “Sẽ có giao phó với
cô.”
Thẩm Ly cứ vậy mà bị phơi dưới đất không ai đếm xỉa, một lúc sau, Thẩm Ly lấy
lại sức, nàng nghe trong nhà truyền ra tiếng khóc nức nở, là trẻ con đang
khóc, Thẩm Ly nghĩ vừa rồi Hành Chỉ có bẻ một cành nho, không phải hắn đang
đánh đám trẻ kia đó chứ… Ừ, phải đánh thật mạnh, Thẩm Ly nghĩ vậy, bước vào
nhà, vòng qua bình phong trước cửa đã thấy Hành Chỉ chống tay lên đầu dựa vào
giường, cành nho trong tay đong đưa, trước mặt hắn đám trẻ ngoan ngoãn xếp
thành một hàng, đứa nào cũng đỏ mắt, thấy Thẩm Ly vào, Hành Chỉ liếc nàng rồi
lại nhìn sang đám trẻ: “À, xin lỗi chưa?”
Đứa trẻ gần nhất vừa khóc vừa chùi loạn nước mắt, vừa hàm hồ nói: “Xin lỗi tỷ
tỷ, hu hu, ta không biết tỷ không biết bơi, hu hu, ta không chơi vậy nữa đâu.”
Nó vừa dứt lời, một đứa trẻ khác nói tiếp: “Xin lỗi, hu hu, xin lỗi, hu hu.
Chỉ vì bọn ta quá muốn chơi cùng người khác thôi.” Tiếp đó dậy lên một hồi
tiếng xin lỗi và nấc nghẹn lẫn với tiếng hít nước mũi sì sụp.
Cảnh tượng hơi hỗn loạn, một đám trẻ trơ mông, tay chân lúng túng xin lỗi
nàng, tuy lời xin lỗi Thẩm Ly nghe chẳng hiểu câu nào… Một lúc sau, Thẩm Ly
một tay che mặt, một tay phẩy phẩy với đám trẻ: “Được rồi, quay về hết đi,
cũng không phải chuyện gì lớn.”
Thẩm Ly đâu quyết định được, đám trẻ nghẹn ngào mắt sáng rực nhìn sang Hành
Chỉ, chờ Hành Chỉ nhàn nhạt gật đầu, tất cả trốn chạy như bay ra ngoài.
Trong phòng yên tĩnh lại, lúc này Hành Chỉ mới ngồi thẳng người lên: “Bích
Thương vương trở nên dễ tính từ khi nào vậy?”
“Một đám trẻ trơ mông như vậy mà đứng trước mặt ta khóc, làm như ta là một lão
yêu bà lấy âm bổ dương vậy.” Thẩm Ly nhẫn nại nói, “Chỉ có Thần quân mới có
thể thấy cảnh này mà không chút động lòng thôi.”
“Không, không phải không chút động lòng.” Hành Chỉ chơi đùa cành nho trong
tay, “Ta thấy chúng khóc cũng thú vị lắm.”
Thẩm Ly xoa xoa huyệt Thái dương, nàng cứ tưởng gặp Hành Chỉ sẽ ngượng ngùng
lắm, sau khi bước vào đây nàng càng chắc chắn là sẽ ngượng ngùng hơn, nhưng
xảy ra chuyện này, giữa hai người làm gì còn ngượng ngùng nữa, chỉ có Thẩm Ly
vẻ mặt mệt mỏi toàn thân ướt đẫm: “Thần quân sắp xếp cho Thẩm Ly một phòng đi,
hôm qua đến hôm nay liên tục vất vả, Thẩm Ly chỉ muốn ngủ một giấc yên ổn
thôi.”
“Dãy phòng bên trái cô tùy ý chọn đi.”
Ngày đầu tiên lại được sống chung với Hành Chỉ cứ vậy mà trôi qua.
Sau đó… cũng không có sau đó nữa, tuy sống chung nhưng Hành Chỉ vẫn thường mất
dạng, Thẩm Ly cũng không thấy hắn ra ngoài, chắc là ở trong phòng bế quan tu
hành. Không thấy hắn, cảm xúc ngượng ngùng Thẩm Ly chuẩn bị sẵn cũng không có
cơ hội bộc phát, nhưng mà vậy cũng tốt, tính hình này nếu có thể kéo dài đến
hết Bách hoa yến, lần sau nếu phải gặp Hành Chỉ nữa, trừ khi là ở hôn yến của
nàng với Phất Dung quân… sau đó sẽ không còn cơ hội gặp lại nữa.
Da đầu đau nhói, Thẩm Ly nhìn cá chép tinh sau lưng mình từ trong gương, cá
chép tinh hoàn toàn không phát hiện lúc chải đầu cho Thẩm Ly đã làm đau nàng,
vẫn vui vẻ chải đầu như cũ: “Tóc Vương gia thật đẹp.” Nó nói, “Nhưng quá thô
quá thẳng rồi, chẳng giống tóc nữ nhân chút nào.”
Thẩm Ly không đáp nó.
Đám cá chép tinh này vốn là người hầu ở Tây uyển, theo lệnh Hành Chỉ đến hầu
hạ nàng, chỉ là càng hầu càng loạn…
“Boong.” Thẩm Ly bỗng thấy lưng ướt đẫm, một cá chép tinh dọn phòng đã đánh đổ
chậu nước rửa mặt của Thẩm Ly, nước tạt ướt hết lưng của Thẩm Ly và cá chép
tinh đang chải đầu cho nàng. Biết mình làm sai, nó hoang mang hoảng sợ nhìn
Thẩm Ly.
“Ngươi đang làm gì vậy hả!” Cá chép tinh phía sau tức giận, tay dùng lực giật
đứt mấy cọng tóc của Thẩm Ly. Thẩm Ly ôm đầu nhẫn nại hít thở thật sâu. Nhưng
cuối cùng vẫn không nhịn được, cũng mặc kệ đầu chưa chải xong, nàng đập bàn
đứng dậy, một tay xách lưng áo hai đứa trẻ lên lắc lắc, cả hai đều hóa thành
cá chép, Thẩm Ly ôm chúng vào lòng bước ra cửa, cứ thấy cá chép tinh nàng đều
dùng chiêu này, cuối cùng ôm hết đám cá chép mập mạp mình đủ các loại hoa văn
ném xuống hồ.
“Không được ra đây, còn ra nữa ta sẽ đem hấp hết các ngươi đó.”
Nàng đứng bên hồ hung dữ uy hiếp đám cá chép tinh, bọn chúng đỏ mắt uất ức thò
đầu lên mặt nước, một đứa hỏi: “Nhưng mà Thần quân nói Vương gia không giống
những tiên nhân khác, không ăn cơm sẽ đói bụng, bọn ta không hầu hạ Vương gia
thì Vương gia sẽ đói chết…”
“Đói không chết đâu.” Thẩm Ly xoay người bước vài bước, rồi lại quay đầu cảnh
cáo, “Không được ra nữa nghe chưa!”
Đám cá chép tinh đều không lên tiếng nữa, chỉ giương cặp mắt ươn ướt nhìn Thẩm
Ly.
Thẩm Ly túm hết tóc cột lại một cách đơn giản như thường ngày, nào ngờ vừa
quay đầu đã thấy Hành Chỉ khoác áo trắng đứng trước cửa phòng, đôi mắt cong
cong phản chiếu nắng sớm thật đẹp vô cùng: “Mới sáng sớm mà đã ầm ĩ chuyện gì
vậy?”
Thẩm Ly nhịn một bụng lửa giận đã mấy ngày: “Bọn chúng vâng lệnh ngài đến thêm
loạn cho ta phải không.”
Hành Chỉ nhíu mày: “Ta chưa từng ra lệnh như vậy.” Cá chép tinh uất ức nói,
“Bọn ta thật sự dụng tâm hầu hạ Vương gia mà…”
Thẩm Ly bóp trán buột miệng: “Vậy mà là hầu hạ sao! Nếu thật sự muốn hầu hạ ta
thì Thần quân ngài làm đi.” Đây vốn chỉ là lời trong lúc tức giận của Thẩm Ly,
nhưng nào ngờ vừa dứt lời, bên kia đã đáp lại hai chữ nhẹ nhàng “Được thôi”.
Không khí dường như tĩnh lặng trong một khắc, không chỉ Thẩm Ly khẽ ngẩn ra mà
ngay cả đám cá chép tinh trong hồ cũng ngây người.
“Bang” một tiếng nhẹ vang lên phá vỡ sự yên lặng, Thẩm Ly quay đầu nhìn, Lạc
Thiên thần nữ ngây ngốc đứng ở cửa sân sau, hoa quả vốn được nàng ta ôm lăn
tròn dưới đất.
Hành Chỉ lặng lẽ quay đầu nhìn nàng ta: “Sao U Lan lại đến đây?”
Lúc này U Lan như hồi thần mà khom người nhặt hoa quả lên giải thích: “Thiên
đế sai ta đến thông báo cho Bích Thương vương, hôm nay là ngày vào Tẩy tủy
trì. Ta nghĩ Vương gia đang ở chung với Thần quân nên luôn tiện đem ít tiên
quả đến cho Thần quân. Ngoài cửa không khóa nên ta trực tiếp đi vào…”
Nàng ta không nói tiếp nhưng ai cũng biết nàng ta đã nghe thấy điều gì. Hành
Chỉ gật đầu, biểu hiện vô cùng trấn định. Thẩm Ly ho một tiếng rồi quay người
đi: “Nếu đã là lệnh của Thiên quân thì không thể chậm trễ, đi mau đi.” Ma giới
chướng khí nặng nề, Thẩm Ly quanh năm ở Ma giới nên trên người khó tránh nhiễm
chướng khí, trước khi tham gia Bách hoa yến phải vào Tẩy tủy trì tắm rửa,
trước khi đến đây Thẩm Ly đã biết quy trình này.
U Lan nhìn bóng Thẩm Ly bước đi rồi quay đầu nhìn Hành Chỉ, cuối cùng hành lễ,
để hoa quả trong phòng rồi cũng theo Thẩm Ly rời đi.
“Vương gia.” Rời khỏi Tây uyển một đoạn xa, U Lan bỗng gọi Thẩm Ly, giống như
đã suy nghĩ rất lâu, cuối cùng không nhịn được mà lên tiếng, “Lúc trước U Lan
từng đến Ma giới, tuy không tra xét kĩ nhưng coi như cũng thấy được hoàn cảnh
của Ma giới, ta biết người của Ma tộc nhất định bất mãn với Thiên giới.”
Thẩm Ly dừng bước quay đầu nhìn nàng ta: “Thần nữ có gì cứ nói thẳng.”
U Lan nghiêm mặt: “Nhưng bất mãn cũng được, oán hận cũng đành, mong Vương gia
và người Ma giới biết chừng mực.” Ánh mắt nàng ta trấn định nhìn Thẩm Ly, “Tam
giới chỉ còn một vị thần này thôi, không ai có thể gánh nổi cái giá nếu mất đi
ngài ấy.”
Thẩm Ly bỗng nhớ đến lời Hành Chỉ nói trước đó, nguyên nhân Thanh Dạ bị tước
thần cách, vì tư tình mà nghịch hành Thiên đạo… Bởi vậy ý của U Lan là Ma giới
có lòng phản nghịch Thiên giới, lợi dụng nàng để dụ dỗ Hành Chỉ, ý đồ muốn
tước thần cách của Hành Chỉ?
Thẩm Ly bật cười, cảm thấy vô cùng hoang đường: “Thần nữ, khoan nói đến việc
Thẩm Ly có bản lĩnh dự mưu được chuyện này hay không, cứ nói chuyện mất đi
thần minh đi, nếu Hành Chỉ không có bản lĩnh giữ thần cách của mình thì đó
cũng là chuyện của ngài ấy, cô cho ta biết có ích gì?” Nói xong, Thẩm Ly quay
đầu rời đi, để lại U Lan đứng đó ánh mắt lạnh lùng.