Nên Đuổi Theo Chứ. Hành Chỉ Biết Rõ Tầm Quan Trọng Của Việc Bắt Kẻ Chủ Mưu Đằn


Người đăng: kimin

Không đi được.

Nhìn sắc mặt tái nhợt của người trong lòng, bàn tay đang bắt mạch cho Thẩm Ly
của Hành Chỉ bất giác siết chặt. Nữ nhân này chắc chưa bao giờ sống như một nữ
nhân, không chút son phấn, không hề yếu ớt, bởi vì quá mạnh mẽ nên chưa bao
giờ đứng sau người khác, nàng giống như ngọn ngân thương trong tay mình, sát
khí bức người. Giống như nàng nói, trước đây không có ai là Hành Chỉ, không ai
có thể bảo vệ nàng, bởi vậy nàng đã quen đơn thương độc mã đi chiến đấu, đi
bảo vệ, đi hứng chịu thương đau, đi gánh vác quốc gia thiên hạ mà nam nhân nên
gánh.

Nhưng Thẩm Ly mạnh mẽ như vậy một khi đã yếu đuối lại càng khiến người ta đau
xót một cách kỳ lạ, giống như bị một con mèo giương móng cào vào tim, lúc đầu
không phát giác, nhưng đến khi phát giác thì vừa đau lại vừa ngứa, mùi vị khó
tả.

“Thật là… phiền phức.” Một câu nói bỗng thốt lên trong không gian hoang tàn
vắng lặng. Nhưng bóng người đó vẫn ôm lấy người trong lòng bất động.

Phất Dung quân trong miếu cho Cảnh Tích làm phụ tá của mình, đi tới đi lui
trong miếu đều bắt Cảnh Tích giúp hắn xách rương thuốc vốn không cần đùng đến,
đạo hạnh của Cảnh Tích không cao, sợ mình cứ đi đi lại lại rồi sẽ vô tình lộ
ra đuôi rắn, nàng ta khẽ gọi Phất Dung quân vài tiếng, lúc này Phất Dung quân
mới cười híp mắt quay đầu lại: “Mệt rồi sao? Vậy nghỉ một lúc nhé?”

Cảnh Tích đưa rương thuốc đến trước mặt Phất Dung quân: “Tiên quân, tôi rất
muốn giúp ngài, nhưng tôi sợ mình không nhịn được mà hiện nguyên hình…”

“Không đâu.” Phất Dung quân híp mắt cười rảo quanh Cảnh Tích một vòng, “Pháp
lực của bổn quân đã thông đến người nàng rồi! Tuyệt đối không để nàng biến
hình đâu.” Nói xong, chiếc quạt trong tay hắn như đùa giỡn mà vạch nhẹ lên đùi
Cảnh Tích, ba phần ám muội, bảy phần lợi dụng. Má Cảnh Tích ửng hồng, ngại
ngùng lui về phía sau vài bước. Phất Dung quân lại bước lên phía trước, nụ
cười khinh bạc trên mặt còn chưa kịp nở ra thì một bóng người chen vào giữa
họ, bảo kiếm màu đen chắn trước ngực Phất Dung quân, đẩy hắn lui về phía sau
vài bước.

“Tiên quân tự trọng.”

Cảnh Ngôn chỉ để lại bốn chữ rồi quay người vứt rương thuốc trong tay Cảnh
Tích xuống đất, kéo tay nàng ta ra khỏi miếu.

Phất Dung quân xanh mặt: “Người yêu của ngươi còn đang nằm đó kìa! Ra đây làm
gì!”

Cảnh Tích nghe vậy ngẩn ra nhìn Cảnh Ngôn, chỉ thấy Cảnh Ngôn khẽ quay đầu,
lạnh lùng nhìn hắn: “Ta và Thi La cô nương không hề có tư tình, Tiên quân đừng
nên hủy hoại danh dự của Thi La cô nương.” Hắn kéo tay Cảnh Tích, sắc mặt
không vui, “Còn đứng đó làm gì? Muốn ở lại sao?” Cảnh Tích vội cúi đầu uất ức:
“Hung dữ quá.”

Đôi mày Cảnh Ngôn khẽ động, còn chưa lên tiếng bỗng nghe trước miếu truyền đến
âm thanh huyên áo, hắn vòng qua góc tường, thấy một người áo trắng đang ôm một
bóng dáng bê bết máu từng bước tiến vào, giọng người áo trắng không lớn nhưng
lại truyền đến được tai của tất cả mọi người: “Phất Dung quân đâu rồi?”

Phất Dung quân cũng nhìn thấy cảnh này, thần sắc nghiêm lại bước lên phía
trước, theo bóng Hành Chỉ vào trong điện: “Làm sao vậy?”

Cảnh Tích cũng hiếu kỳ thò đầu thăm dò, Cảnh Ngôn quay đầu, vừa hay nhìn thấy
ánh mắt nàng như đang đuổi theo Phất Dung quân, ngực Cảnh Ngôn nghẹn lại, thân
hình chắn trước tầm nhìn của nàng ta: “Còn muốn để người ta lợi dụng sao?”

“Tiên quân là người tốt…”

“Im miệng.”

Thấy sắc mặt Cảnh Ngôn vô cùng khó coi, Cảnh Tích lẩm bẩm: “Muội đâu có làm gì
sai… Không vui thì huynh về chăm sóc cô nương nằm dưới đất kia đi, tại sao cứ
hung dữ với muội.”

Cảnh Ngôn liếc Cảnh Tích, hơi mất tự nhiên nói: “Thi La cô nương chỉ là… có
chút nguyên nhân.”

Cảnh Tích ngoảnh đầu: “Dù sao Cảnh Ngôn ca ca làm gì cũng đúng, cũng có nguyên
nhân, muội làm gì cũng sai hết.” Nàng ta quay người rời đi, để lại một mình
Cảnh Ngôn thất thần ở chỗ cũ.

Lúc này trong miếu, Phất Dung quân nhìn thấy Thẩm Ly toàn thân đầy máu bất
giác kinh ngạc nói: “Sao cô ta lại bị thương đến nông nỗi này?”

Hành Chỉ không đếm xỉa đến hắn, chỉ đặt Thẩm Ly xuống đất để nàng nằm yên, sau
đó bắt lấy tay phải nàng ra lệnh cho Phất Dung quân: “Giữ lấy tay trái cô ấy,
dùng thuật thanh tẩy là được.” Phất Dung quân không dám chậm trễ, y lời nắm
lấy tay trái Thẩm Ly, nhưng vừa chạm vào da nàng hắn lại thất kinh.

Hắn chỉ cảm thấy thân nhiệt của Thẩm Ly rất thấp, trong người có một luồng khí
tức kỳ lạ đang cuồn cuộn, giống như dung hợp với máu, khiến người ta không
phân rõ rốt cuộc nàng trúng độc hay trúng chú thuật. Phất Dung quân mấp máy
môi lẩm bẩm: “Chẳng phải mới vừa rời khỏi có một lúc thôi sao, sao lại ra nông
nỗi này, nếu có phát hiện gì thì chờ mọi người cùng thương lượng rồi hãy đi
chứ, vậy chẳng phải tốt hơn sao.”

“Cô ấy sẽ không tin tưởng ngài đâu.”

Giọng Hành Chỉ rất nhạt, nhưng lúc nói ra, lòng hắn cũng đang nghĩ, Thẩm Ly
cũng sẽ không tin tưởng hắn, không tin tưởng bất kỳ ai của Thiên giới. Nếu
không phải bị thương quá nặng không thể đi nổi, hôm nay e là nàng vẫn sẽ đuổi
theo kẻ đứng sau kia, thật là cố chấp cùng cực.

Phất Dung quân nghiến răng, Thanh tâm thuật đã khởi động, nhưng miệng hắn vẫn
không nhịn được mà nhỏ giọng oán thán: “Bởi vậy ai mà dám cưới nữ tráng sĩ như
thế này về chứ! Tên này làm gì có chút mùi vị nữ nhân yếu đuối nhỏ bé nào để
khiến người ta thương tiếc đâu.”

Ánh mắt Hành Chỉ nhàn nhạt nhìn Phất Dung quân. Phất Dung quân lòng thầm nghĩ
hôn sự này là do Hành Chỉ ban, hắn nói như vậy nhất định khiến Hành Chỉ không
vui, hắn mím môi cúi đầu, ngoan ngoãn liệu thương cho Thẩm Ly, không biết
trong miếu yên tĩnh bao lâu, Phất Dung quân dường như nghe thấy một chữ “Có”
vô cùng rõ ràng.

Phất Dung quân ngẩng đầu ngơ ngác nhìn Hành Chỉ, nhưng thấy sắc mặt hắn vẫn
như thường, ánh mắt không hề tránh né, Phất Dung quân chỉ nghĩ vừa rồi chắc
tai mình có vấn đề nên đã nghe lầm. Hành Chỉ thần quân này tâm tính lạnh nhạt,
ngay cả tỷ tỷ hắn Lạc Thiên thần nữ cũng không thể khiến Hành Chỉ động lòng,
làm sao có thể thương xót nữ hán tử như Thẩm Ly chứ.

Vết thương của Thẩm Ly nghiêm trọng hơn Phất Dung quân tưởng tượng nhiều, cho
dù hắn và Hành Chỉ thần quân cùng thi triển Thanh tâm thuật, nhưng trị liệu cả
buổi mới ổn định được khí tức trong người Thẩm Ly. Vết thương khắp người nàng
không còn chảy máu nữa, sắc mặt tuy vẫn tái nhưng đã khá hơn bộ dạng như chết
rồi lúc mới đem về nhiều.

Khống chế được khí tức trong người Thẩm Ly, Phất Dung quân thở phào một hơi
dài nói: “Thần quân, rốt cuộc là yêu quái gì mà khiến Bích Thương vương bị
thương ra nông nỗi này?” Trong ấn tượng của Phất Dung quân, Vương gia của Ma
giới này là một Kim cang tướng sĩ, đánh không chết quật không nát, đột nhiên
lộ ra một mặt này khiến Phất Dung quân hoang mang không biết phải làm sao.

“Chuyện Địa tiên bị bắt lần này e là không đơn giản.” Hành Chỉ trầm ngâm,
“Chưa bắt được kẻ đứng sau chỉ thị, không biết hắn còn có âm mưu gì nữa, Thẩm
Ly bị thương nặng lại trúng độc, không tiện về Ma giới, bởi vậy sau khi nghỉ
ngơi đêm nay, sáng sớm mai ngài hãy đi Ma giới trước, cho Ma quân biết tất cả
mọi chuyện để hắn có sự chuẩn bị, sau đó lập tức khởi hành về Thiên giới,
chuyện này trọng đại, không được chậm trễ.”

Phất Dung quân ngẩn ra: “Ta? Ta đi sao?” Hắn có chút không tình nguyện, “Nhưng
mà… không dễ gì mới giải quyết xong những chuyện ở Dương Châu, không chơi một
lúc…”

Hành Chỉ ngước mắt nhìn Phất Dung quân bật cười: “Tiên quân muốn chơi thế nào?
Có cần Hành Chỉ gọi vài con thần thú đến chơi với ngài không?”

Thần thú nuôi ở Thiên ngoại thiên đâu phải ai cũng có thể chống đỡ. Phất Dung
quân lập tức lắc đầu: “Ngày mai ta sẽ đi, nhưng chướng khí trong thành Dương
Châu và những người hít phải chướng khí thì phải làm sao?”

“Ta đã cắt đứt nguồn chướng khí, Địa tiên tứ phương cũng đã về vị trí, chuyện
thanh trừ chướng khí chỉ là sớm muộn, còn những người bệnh này ta tự sẽ có
cách.” Hành Chỉ nhìn sắc mặt Thẩm Ly, “Ở đây đã không còn chuyện gì nữa, ngài
thu xếp rồi ngày mai đi ngay đi.”

Phất Dung quân mấp máy môi, có chút không vui mà đáp một tiếng, hắn quay người
ra khỏi miếu, bên ngoài truyền đến giọng hắn tìm kiếm Cảnh Tích.

“Bắt lấy…” Thẩm Ly đang nằm dưới đất yếu ớt thốt lên một câu, gian nan mở mắt,
thần trí đã tỉnh táo, Hành Chỉ dìu lấy vai nàng, để nàng dựa vào người mình
tìm một tư thế thoải mái: “Còn chỗ nào không ổn không?”

Thẩm Ly nghỉ một lúc rồi mắt bỗng sáng lên, kéo áo Hành Chỉ hỏi: “Phù Sinh, có
bắt được không?”

“Phù Sinh?”

“Là tên năm xưa đốt nhà Hành Vân đó.” Thẩm Ly nghiến răng, “Năm xưa không cảm
thấy có gì không đúng, bây giờ nghĩ kĩ lại, chuyện tối đó thật quá trùng hợp.
Hắn đốt nhà Hành Vân, chúng ta vừa đi Duệ vương phủ, Tiểu Hà bỗng dưng biết
được những chuyện Duệ vương giấu nàng ta, lúc đó đích thực ta có cảm nhận được
một luồng Ma khí âm ỉ, nhưng không điều tra kĩ lưỡng…” Biết trên người kẻ đó
có Ma khí, Thẩm Ly chỉ nghĩ là người đồng tộc lén lút tiến hành làm việc gì
đó, “Bây giờ hắn lại bắt Địa tiên, tạo ra những quái vật như vậy, khốn kiếp,
đồ trẻ ranh không biết từ đâu chạy ra, dám lén Ma giới làm chuyện ác như vậy,
chờ ta bắt được hắn… khụ…”

Ánh mắt Hành Chỉ khẽ trầm xuống, lòng không biết đang nghĩ gì, tay vỗ vỗ vai
nàng: “Dưỡng thương trước đã, những chuyện khác từ từ hẵng tính.”

Thẩm Ly dừng một hồi, lúc này mới phản ứng được mình đang được Hành Chỉ ôm vào
lòng, nàng hơi mất tự nhiên xoay người: “Để ta nằm xuống là được rồi.” Hành
Chỉ dường như không hề nghe thấy, vẫn ôm nàng bất động, một luồng khí mát lạnh
từ lòng bàn tay hắn truyền vào thân thể nàng, Thẩm Ly chỉ nghĩ hắn đang trị
thương ình nên bèn ngoan ngoãn dựa vào lòng hắn.

“Độc ta trúng khó giải lắm sao?”

“Hơi khó.” Giọng Hành Chỉ nhàn nhạt, tuy nói khó nhưng lại khiến cho người ta
cảm thấy rất nhẹ nhàng, Thẩm Ly cũng không để tâm mấy: “Khoảng bao lâu nữa thì
chúng ta có thể về Ma giới?”

“Từ từ đi.” Giọng Hành Chỉ mang vài phần thảng thốt, “Chờ ta truyền cách giải
chướng độc cho người cần truyền đã.”

Đêm nay chướng khí dần tan, Phất Dung quân dỡ bỏ kết giới đưa Cảnh Tích lên
mái nhà ngồi: “Có muốn ngắm sao không?”

Cảnh Tích chớp đôi mắt to nhìn hắn: “Có được không?”

Phất Dung quân cong môi cười: “Nàng muốn gì ta đều có thể cho nàng hết.” Nói
xong hắn vung tay, như có gió mát thổi qua, chướng khí trên đỉnh đầu Cảnh Tích
hoàn toàn biến mất, lộ ra khung trời rực rỡ. Cảnh Tích kinh ngạc há miệng:
“Thật sự xuất hiện rồi, đẹp quá.”

Phất Dung quân thâm tình nhìn Cảnh Tích: “Trong mắt ta, mắt nàng cũng đẹp như
trời sao vậy.” Cảnh Tích ngơ ngẩn quay đầu lại, Phất Dung quân giữ chặt lấy
ánh mắt nàng ta, môi chầm chậm ấn lên môi nàng ta.

“Cảnh Tích!” Một tiếng hét mang theo nộ khí không thể khống chế khiến người ta
chấn động màng nhĩ.

Cảnh Tích lập tức quay đầu, nhìn thấy Cảnh Ngôn bên dưới, còn chưa kịp lên
tiếng đã nghe Phất Dung quân phẫn nộ: “Sao lại là ngươi nữa!”

Ánh mắt Cảnh Ngôn lạnh lùng như một mũi tên cắm vào người Phất Dung quân, Phất
Dung quân là kẻ hiếp mềm sợ cứng, biết tên này đánh không lại mình, hắn mặc kệ
ánh mắt như muốn giết người kia mà nắm lấy tay Cảnh Tích: “Hắn đối với nàng
vẫn luôn hung dữ vậy sao, chúng ta mặc kệ hắn.”

Nhưng Cảnh Tích lại lùi về phía sau, rút tay lại: “Tôi… tôi vẫn nên xuống…”

Phất Dung quân kề môi vào tai Cảnh Tích nói nhỏ: “Ta biết nàng thích hắn,
nhưng trước đó hắn vì một nữ nhân khác mà hung dữ với nàng như vậy, nàng không
cho hắn ghen một chút, khẩn trương một chút thì hắn sẽ ăn sạch nàng mất thôi.”
Phất Dung quân cười cười chớp mắt với Cảnh Tích, “Tin ta không sai đâu, bổn
tiên quân là Tình thánh mà.”

Cảnh Tích ngơ ngác nhìn Phất Dung quân: “Tiên quân, ngài đang giúp tôi sao?”

“Không sai, nhưng mà ta cần thù lao đó, nàng phải hôn ta.”

Cảnh Tích đỏ bừng mặt vội vã xua tay: “Không được đâu không được đâu.”

Phất Dung quân cười ha ha: “Trêu nàng thật vui.” Nói xong hắn ôm lấy eo nàng
ta, lắc người biến mất. Cảnh Ngôn bên dưới ngạc nhiên trong một khắc, một sự
phẫn nộ cực lớn dâng trào mang theo một sự hoảng sợ không thể nào khống chế cứ
như xé ra một cái lỗ to trong lòng hắn, giống như cô nương cùng hắn trưởng
thành, vẫn luôn thuộc về hắn kia nay lại bị người ta trộm đi vậy, khiến hắn
không thể nào kìm được sợ hãi.


Để hoàng đế quỷ - Chương #36