Tứ Bộ Đạp Thiên


Người đăng: ๖ۣۜPhi ๖ۣۜTiên

Lúc này từng tiếng bước chân bước tới dần.

Cửa phòng mở ra, một vị nữ tử khoảng mười tám mười chín, dung mạo tuyệt thế vô
song, có thể dùng quốc sắc thiên hương để hình dung, bên hông mang theo một
cây ngọc tiêu bạch sắc.

Vị nữ tử này đúng là Hiên Viên Lạc Anh.

" Sư muội Lạc Anh gặp qua Tử Dương sư huynh, Yến Dương sư huynh cùng với La
Phong sư huynh " Lạc Anh giọng nói tràn đầy mị hoặc, nhưng mị hoặc như là trời
sinh đã có, chứ không phải có loại kia cố gắng mê hoặc lòng người, loại mị
hoặc này làm cho người ta cảm thấy nó là tự nhiên, là dễ chịu, là dĩ nhiên
đấy.

Lúc này Lạc Anh mới chú ý tới Cổ Huyền Thiên, nhưng chỉ thấy bóng lưng, vì
Huyền Thiên ngồi ngược đối với cửa ra vào

" Vị sư huynh này là .. " Lạc Anh ngạc nhiên hỏi.

Cổ Thiên Huyền xoay lưng lại đánh giá Hiên Viên Lạc Anh, gật đầu xem như chào
hỏi, ám đạo dung mạo cùng khí chất rất tốt.

Lạc Anh thấy Cổ Huyền Thiên như bị vạn lôi oanh đỉnh, ngơ ngác đứng đó

" Chân tiên giáng thế sao ... " lầm bầm đạo, tuy nói rất nhỏ nhưng với tu vi
của mọi người vẫn nghe được

Bọn Tử Dương cười ha hả, còn Cổ Huyền Thiên cũng chỉ cười khổ, lần đầu gặp
mặt ai cũng thế này a.

Nhận ra mình bất thường, Hiên Viên Lạc Anh cúi đầu xuống, khuôn mặt ửng đỏ ,
mê hoặc lòng người.

" Sư muội tới ai, vị này là thân truyền đệ tử nhất mạch vào tông đã được vài
ngày, hiện nay sư huynh của chúng ta, gọi Cổ Huyền Thiên a " Tử hì hì cao hứng
giới thiệu.

Lúc này Lạc Anh mới bớt ngượng ngùng một chút, ngước đầu lên đạo " Gặp qua Cổ
sư huynh " sau đó gia nhập bọn.

Lúc này bọn hắn nói chuyện, nào kinh nghiệm mấy tháng qua của Lạc Anh, kinh
nghiệm tu vi của bọn hắn, tất nhiên Cổ Huyền Thiên từ chối cho ý kiến . Hắn
nhân vật như vậy, nói gì với bọn tiểu bối đây.

Năm người ngồi đối ẩm một tý, Yến Thiên Dương lên tiếng đạo " Lạc Anh sư muội,
sư muội chơi sáo cũng nhất tuyệt trong tông, không bằng hôm nay chơi một khúc
cho mấy sư huynh chúng ta thế nào "

" Đúng a, vừa uống mỹ tửu, vừa nghe mỹ khúc của mỹ nhân, nhân sinh cũng là
nhất tuyệt nha " La Phong cười đạo, Tử Dương cũng ha hả nói.

" Mấy vị sư huynh quá khen rồi, sư muội chỉ có một tý hiểu biết về sáo, nếu
mấy vị sư huynh không chê bai thì sư muội mạn phép chơi một khúc Xuân Vũ thế
nào " Hiên Viên Lạc Anh khiêm tốn đạo, mắt cười híp thành nguyệt nha.

" Hảo a, Lạc Anh muội tự nhiên " Bọn La Phong hưng phấn nói, cho dù bọn hắn
là đồng môn đã lâu, cũng không có mấy lần được nghe a.

Hiên Viên Lạc Anh rút ra ngọc tiêu bạch sắc bên hông. Sau đó để lên đôi môi đỏ
mịn. Tiếng sáo trong suốt, làm cho người ta có cảm giác tắm cơn mua đầu mùa
xuân, cho người nghe cảm giác như được đắm mình vào ngàn vạn đoá hoa, lạc
vào tiên cảnh . Ở đó có suối trong, có chim hót, có ánh nắng vàng nhạt của
thái dương chãy trên những dòng suối cùng ao hồ thu thuỷ.

" Hảo a, Lạc Anh sư muội chơi khúc này ngày càng hay, tiêu kỹ cũng xuất thần
, ý cảnh cao thâm a, không hổ một trong tam đại nữ thần của tông ta nha, ha
ha " Tử Dương cười ha hả khen

Một bên Yến Thiên Dương cùng La Phong cũng gật đầu biểu thị. Cổ Huyền Thiên
cũng mỉm cười gật đầu.

Nhìn thấy Cổ Huyền Thiên mỉm cười gật đầu tán thành, Hiên Viên Lạc Anh rất cao
hứng, mặt hơi hồng. Sau đó lại hỏi

" Xin hỏi Cổ huynh có nghiên cứu qua âm kỹ sao "

" Tuy không nghiêng cứu chuyên môn, nhưng một tý vẫn biết a " Cổ Huyền Thiên
gật đầu không nhanh không chậm đạo.

" Vậy không bằng sư huynh tấu một khúc cho sư muội cùng các vị sư huynh ở đây
nghe thế nào " Lạc Anh mỉm cười mê cười nói ra.

Lạc Phong, Yến Thiên Dương, Tô Tử Dương mắt sáng lên, bọn hắn đều biết Cổ
Huyền Thiên ở phương diện tu luyện tu vi cùng chiến lực vô cùng khủng bố
nghịch thiên, nhưng ở phương diện khác thì sao a. Thật muốn xem người này có
phải toàn năng hay không.

"Ân, vậy thì thử một tý, làm phiền sư muội cho mượn tiêu " Cổ Huyền Thiên
cười.

Cả phong bỗng dưng dần im lặng, hắn cầm tiêu để lên miệng bắt đầu thổi. Tiếng
sáo như đưa mọi người về thái cổ, đưa người nghe trải qua vô số năm tháng,
chứng kiến cảnh tượng hắn huy hoàng, đứng trên đỉnh cao, chứng kiến nhân
sinh đau khổ, tuyệt vọng đau buồn, lúc này mọi người cực kỳ im lặng, chỉ có
tiếng sáo, dù tiếng sáo to và rõ, nhưng âm thanh không hề bị lọt ra khỏi
phòng.

Ý cảnh sáo thiên biến vạn hoá, có khí thế, có tang thương, có hoài niệm .
Bọn Tô Tử Dương thì chỉ say mê nghe, nhưng Hiên Viên Lạc Anh thì hai khoé mắt
đã ước, nàng là người trong môn, nên nghe hiểu tiếng sáo hơn người khác là
chuyện đương nhiên.

Nàng tự hỏi rốt cuộc người thanh niên bí ẩn trê tuổi này đã trải qua chuyện gì
mà có ý cảnh như thế . Ý cảnh của hắn là chỉ có năm tháng mới rèn đúc ra được,
chứ không phải nhờ tiêu kỹ, hay ý cảnh tự rèn luyện. Bởi vậy một khúc này có
tên Tuế Nguyệt.

Đây là hắn nhất thời sáng tác ra, nhưng hắn không biết vài năm sau, danh khúc
này trở thành một trong những tuyệt thế thần khúc trong giới âm.

"Xin hỏi Cổ sư huynh, một khúc này tên gì" Lạc Anh dùng ánh mắt ước ao hỏi.

" Gọi Tuế Nguyệt a " Hắn cười sau đó trao trả lại tiêu.

" Hảo danh a, rất hợp với giai điệu, tuy ta không trong môn như Hiên sư muội,
nhưng vẫn cảm nhận được một ít a " La Phong cười nói

Sau khi buổi tiệc kết thúc, mọi người bái biệt nhau, trở về đường ai nấy đi.

Ba ngày sau...

Trong một căn phòng, một thanh niên bạch bào dung mạo cổ kim vô song ngồi xếp
bằng trên giường . Sau đó hắn mở mắt ra, nhật nguyệt luân chuyển trong hai
mắt, hai mắt sáng chói như muốn xuyên thủng cửu thiên.

Từ hai ngày trước, hắn đã đạt tới Vũ Linh sơ kỳ, tu luyện cảm ngộ của hắn đã
quá đủ, hầu như bây giờ hắn chỉ cần chân khí trong đàn điền đủ là tiến thêm
một bước.

" Cũng nên đi nơi đó rồi a " Hắn lầm bầm nói xong biến mất...

Táng Đế Chi Địa, một trong những cấm kỵ chi địa nổi tiếng của Gíang Nam. sỡ
dĩ lấy tên Táng Đế vì truyền thuyết xa xưa thời đợi ở đây đã từng táng qua
không ít Võ Đế.

Nơi đây là một mảnh không gian, nói đúng hơn là tiểu thiên địa độc lập, nơi
đầy tràn đầy nguy hiểm cùng các loại kỳ ngộ, năm năm chỉ mở ra một lần.

Lúc này nếu có người ở đây, nhất định sẽ kinh hãi, vì thời gian năm năm chưa
đến, nhưng ở trong Táng Đế Chi Địa, trên một ngọn núi dĩ nhiên có một thân ảnh
áo trắng . Người này tất nhiên là Cổ Huyền Thiên.

Hắn bước đi từ từ lên đỉnh núi. Hắn không nhớ đây đã là lần bao nhiêu hắn bước
vào đây. Hắn vào nơi đây là làm một việc ...

Sở dĩ tu vi hắn đạt đến Vũ Linh mới bước vào đây vì Vũ Linh không gian pháp
tắc của hắn mới hoàn thiện thêm một bước. Thuận lợi cho làm việc. Ở Táng Đế
Chi Địa, cho du là Vũ Vương không cẩn thẩn cũng trong nháy mắt hoá thành tro,
chết không siêu thoát

Nhưng hắn đã quen thuộc với nơi này, hầu như là từng đường đi nước bước, nên
hắn sẽ không gặp nguy hiểm, cho dù bất ngờ có, hắn cũng có thủ đoạn toàn thân
trở ra.

Trên đỉnh núi một hang động không lớn cũng không nhỏ, nhưng tuyệt đối có thể
nhìn thấy rất sâu, cửa miệng hang động tối om, như thôn phệ hết thảy quang
minh. Hắn bình tĩnh bước vào đó...

Trong hang động không có ánh sáng, không có tiếng động, chỉ có tiếng bước
chân . Hắn đi không biết bao lâu, đến cuối cùng thì cùn có ánh sáng.

Đó là một thạch môn khổng lồ, khí tức tang thương tuế nguyệt làm cho người
nhìn nó bị cuốn về vạn cổ. Trước cự thạch môn vô số sợi dây xích màu vàng toả
sáng đang xích lại một nam tử, nếu nhìn kỷ sẽ thấy sợi xích đó là vô số tia
thiên địa pháp tắc xích lại với nhau mà thành.

Nam tử này nhìn phổ thông không có gì đặc biệt, một bộ trường bào cổ cũ nát,
râu tóc dài che gần hết mặt mũi.

Bống nhiên hắn nghe được tiếng bước chân tới. Hắn ngước mặt

" Ngươi đã tới a, ha ha ha, vậy là ngươi đã thành tựu được vô thượng chí tôn
bảo thể a . Không ngờ đối đầu với ngươi trăm vạn năm tuế nguyệt, cuối cùng bọn
ta cũng bại a, lão tặc thiên cũng không trấn áp được ngươi, ha ha ha ha ha
.... bại a, bại " Hắn gầm to lên như dã thú, cười điên cuồng, như bị mất
trí . Hai mắt của hắn như ngàn vạn thái dương, muốn thôn phệ thiên địa bát
hoang, có cừu hận, có tang thương.

Cổ Huyền Thiên chấp hai tay sau lưng, liếc nhìn hắn, sau đó chậm rãi đạo "
Đúng a, bọn ngươi chỉ là kẻ bại trận, bị ta xích lại nơi đây, nếu như năm
đó ngươi không phản bội ta đi theo bọn hắn thì đã không có kết cục thế này .
Đây là do ngươi lựa chọn, không phải ta ép ngươi, niệm tình ngươi từng bên
ta, năm đó ta chỉ giam ngươi .. "

Hắn chưa kịp nói hết, nam tử bị xích đã điên cuồng gào thét " Ta bại trận ta
cũng không còn gì để nói, nhưng con mẹ nó ngươi nói với lão tử ngươi niệm
tình, ngươi niệm tình mà giết hết cửu tộc cùng với những người huynh đệ năm
đó của ta, ngươi hành hạ bọn hắn thống khổ, sau đó luyện hồn bọn hắn vào cửu
u, cho vĩnh viễn không luân hồi, này con mẹ nó là niệm tình, ha ha ha ,
nhất đại ma vương mà cũng niệm tình, cười chết ta " Hắn vừa gào thét, vừa
cười, vừa khóc, vung vẩy hai tay bị pháp tắc trói, hang động rung kịch liệt
, nếu nhìn từ ở ngoài xuống sẽ cảm nhận được cả Táng Đế Chi Địa rung động ,
đây là lực lượng cỡ nào ?

Sắc mặt Cổ Huyền Thiên bình thản . Sau đó hắn lại đạo " Thắng làm vua, thua
làm giặc, đối đầu với ta chỉ có hai loại người, một là quỳ, hai là nằm . Năm
đó cũng không thể trách ta, do bọn hắn nổi lòng tham niệm, mưu đồ với ta,
ngươi theo ta bấy lâu chẳng lẽ còn không hiểu, ngươi bị che mắt, mù quáng
phản bội ta . Ân, ngươi nói ta giết bọn hắn cửu tộc hơn trăm vạn tử tôn . Vậy
nếu ta không giết hắn, bọn hắn sẽ còn mưu đồ, sẽ còn chiến tranh. Thế nên ta
phải sát, không xá. "

Nam tử trầm mặc, sau đó ngược đầu khàn khàn đạo " Vậy ngươi tới đây là để lấy
lại chìa khoá ? "

" Ân, xem ra ngươi vẫn nhớ nha " Cổ Huyền Thiên mỉm cười sau đó hắn lại đạo
tiếp " Năm đó hạo kiếp, Thiên phạt giáng xuống, hắn gạt bỏ hết những người
có nguy cơ đối cới hắn, hay ảnh hưởng hắn đại bố cục, ta biết chốn không
khỏi, ta dùng bố cục vạn năm, may mắn giữ được mình, nhưng lại mất hết tu
vi, nhưng ta lại thành tựu hỗn độn thiên thể "

" Hôm nay ta đến đây là để lấy lại chìa khoá cũng như xem ngươi một chút đi,
một phần trí nhớ cùng công pháp của ta cũng được cất ở đây, năm đó ta sợ
trọng sinh không thành công, lại có kẻ mưu đồ đạt được vô thượng thần thông ,
nên ta chia nhỏ ra giấu vào các đại cấm địa "

Cổ Huyền Thiên nói xong cũng không đợi hắn trả lời, bước tới trước cự thạch
môn. Hai tay kết các đạo ấn quái chỉ . Sau đó chỉ thấy hắn mở miệng hét to "
Khai " Từng đạo pháp tắc thần liên như dây xích nổi lên, nghe tiếng leng keng
như dây xích kéo lê trên đất.

Chỉ thấy cự môn mở ra, kim quang vạn trượng, cả đế táng chi địa rung động ,
vô số ma thú quỷ vật kinh hãi nằm rạp xuống đất.

Lúc này chỉ thấy một chiếc hộp đồng cổ kín, hoa văn đay thấy không rõ bay ra.
Hắn cầm lấy chiếc hộp mỉm cười, sau đó chiếc hộp bị thu vào . Chưa hết, chỉ
thấy một luồn kim quang chậm rãi bay ra, toả ra khí tức vô thượng huyền diệu
, đạp lên chư thiên chậm rãi bay ra, nhập vào trong đầu của hắn.

Hắn ngồi xuống xếp bằng hấp thụ. Đó là ký ức của hắn. Có chưa một môn Vô
thượng thần thông, năm đó hắn sáng chế ra Cửu môn pháp quyết cấp bậc Vô
thượng. Già Thiên Đại Thủ Ấn lúc trước hắn thi triển là một trong cửu môn.

Lần đó hắn dùng Gìa Thiên Đại Thủ Ấn đánh ra chỉ dùng nữa thành thực lực,
không vận dụng ý cảnh, chỉ có hữu hình mà vô lực, nên chỉ trọng thương mấy
chục tên đệ tử . Nếu lúc đó hắn vận dụng năm phần công lực cùng ý cảnh . Mấy
chục tên đệ tử không sót lại cặn.

Già Thiên Đại Thủ Ấn, trấn áp, phong ấn vô thượng đại chiêu, một chưởng
trấn áp chư thiên thần ma . Huỷ thiên diệt địa không nói đùa.

Hôm nay hắn lại được thêm một môn nữa . Gọi là Tứ Bộ Đạp Thiên . Gồm bốn thức
. Theo thứ tự Đạp Lên Chúng Sinh, Đạp Nát Sơn Hà, Đạp Phá Vạn Cổ, Đạp Lên
Thiên Đạo.
Kết hợp với vô thượng đế uy, ý chí duy ngã độc tôn, ý cảnh vô thượng, một
bước bước ra kinh thiên động địa, vạn vật phục bái . Một bước dẫm ra ức dặm
nát tan . Một bước bước ra Vạn Cổ tịch diệt . Một bước cuối bước ra vĩnh hằng
bất diệt.

Tất nhiên mấy câu trên chỉ miêu tả được một phần, chứ không hoàn toàn là như
thế, nhưng chắc chắn đây là một trong những thần thông mạnh nhất thiên địa.

Tiếp nhận được một tia ký ức . Trên người hắn xảy ra một tia biến đổi, một
luồn ý chí vô thượng từ trên thân hắn càng ngày càng mạnh . Đây là do tu luyện
Tứ Bộ Đạp Thiên . Chỉ là tu vi hắn không đủ, nên chỉ tu luyện được da lông.

Lúc này ở Thái Hư Thành truyền ra một tin tức . Một tuần sau Vũ Cực Tông dẫn
theo các đệ tử đến Thái Hư Tông so tài, thực ra thì mục đích để hạ bệ Thái Hư
Tông . Vũ Cực Tông cũng là một trong những cự đầu của Giang Nam . Nhưng gần
đây phát triển mạnh mẽ, trái ngược với Thái Hư càng ngày càng xuống dốc, bởi
vậy bắt đầu chèn ép Thái Hư Tông, nhằm thể hiện thực lực của mình, thu hút
các tân sinh gia nhập...

Cổ Huyền Thiên hắn còn đang tu luyện ở Táng Đế Chi Địa, vẫn chưa biết ở ngoại
giới có chuyện gì xảy ra.

Lúc này cao tầng Thái Hư Tông rất nóng lòng. Vì sự việc này liên quan tới mặt
mũi. Một tuần nữa Vũ Cực Tông sẽ dẫn đệ tự đến đây " trao đổi tông môn " nhưng
thực tế là để sỉ nhục Thái Hư Tông.

Năm xưa Thái Hư Tông huy hoàng cỡ nào. Hôm nay xuống dốc, cho dù đệ tử luận võ
hắn không sợ. Nhưng vẫn đề là mấy cự lĩnh cầm đầu của đệ tử thân truyền đang
vắng mặt đi ra ngoài lịch lãm không biết khi nào trở về.

Nếu đánh thua thì cũng bị mất mặt, không đánh với lý do không có người ứng
chiến càng mất mặt. Cao tầng các trưởng lão cùng tông chủ khổ não không biết
làm sao.

Bọn hắn cũng nghĩ đến Cổ Huyền Thiên, nhưng cũng không biết hắn ở đâu a. Ở
Táng Đế Chi Địa không gian ngăn cách hết thảy.

p/s Cầu phiếu bình chọn, đề cử của chư vị đạo hữu, cảm ơn a. Tuần này hơi chậm
cho bận công việc, không viết được nhanh, sẽ cố gắng sắp xếp xong công việc
đẩy nhanh tiến độ viết . Thật sự cảm ơn quý vị


Đế Đạo Vô Song - Chương #9