Thần Gia. Tương Lai Cổ Đế !


Người đăng: ๖ۣۜPhi ๖ۣۜTiên

Ở một ngọn thần sơn, bao phủ bởi mây mù dày đặc, trên ngọn thần sơn này có một
cái phổ thông đình viện.

Nơi này cũng chính là địa phương Cổ Huyền Thiên ở lại.

Lúc này trong gian phòng chỉ thấy hắn toạ trên giường, hai mắt loé quang mang
nhìn về phía cái kia địa phương Thần Dạ bị đinh giết.

" Cái kia Ngộ Đạo Thụ có vấn đề "

Bỗng dưng Đế Hoành ngồi xếp bằng ở dưới sàn nhà, hai mắt khép hờ mở ra như
nhìn thấu tầng này đến tầng khác không gian đạo.

Cổ Huyền Thiên cũng không trả lời hắn, chỉ một mực nhìn cái kia quỷ dị khu
rừng rễ cây.

" Dơ bẩn đồ vật... "

Một hồi lâu sau hắn chỉ nói ra một câu, sau đó nhắm mắt lại không để ý đến địa
phương kia nữa.

" Địa bàn của ta cũng dám mò lên. Xem ra ' cánh cửa ' quá lỏng lẽo, có muốn
hay không... " Đế Hoành hai mắt lãnh quang ẩn hiện, không gian xung quanh cũng
theo đó run rẩy, hắn hỏi ý kiến Cổ Huyền Thiên.

" Không cần, cứ mặc kệ nó, vẫn còn có tác dụng. Huống chi, nó cũng chỉ là một
cái bàn chi mà thôi, bản thể của nó vẫn ở ngoài kia. Hơn nữa có nó Ngộ Đạo Thụ
cũng phát triển nhanh hơn, cứ để một số người không có mắt làm phân bón cho nó
"

Cổ Huyền Thiên nhắm mắt nhàn nhạt nói ra.

Đế Hoành nghe vậy cũng không nói tiếp, tiếp tục nhắm mắt lại nhanh chóng luyện
hoá Cửu Tuỷ Phạt Linh Cốt.

—————

Bọn người thấy Thần Dạ bị quỷ dị rễ cây đinh giết huyết tinh hình ảnh, không
khỏi có một trận cảm giác buồn nôn xuất hiện, sắc mặt xanh tái lại.

Giờ khắc này bọn hắn nhìn lại cái kia thân ảnh tiểu nữ hài ka cũng không khỏi
cảm thấy khủng bố.

Bây giờ bọn hắn mới nghĩ lại. Phù Vân Cảnh vốn là chỉ lựa chọn thiên tài khắp
nơi tiến vào, giống tông môn nhưng lại giống hơn là bí cảnh. Nếu như chỉ là
một cái tiểu nữ hài làm sao có thể đi vào đây.

Nàng rốt cuộc là ai ? Mọi người không khỏi suy đoán. Giờ khắc này mọi người
nhìn nàng cũng không có cảm thấy xinh xắn cùng đáng yêu nữa, trái lại lộ ra
khủng bố cùng nguy hiểm.

Tuy không biết làm sao Thần Dạ bị giết chết bởi cái kia rễ cây, nhưng tám chín
thành là có liên quan đến nàng.

Thực chất, đó cũng không phải là Tiểu Mộc Hi tự bản thân thực lực. Đây chỉ là
Cổ Huyền Thiên đưa cho nàng một phần ý chí, có thể điều động một số lực lượng
cấm chế ở trong Phù Vân Cảnh địa mà thôi, nàng vẫn chỉ là một cái phàm nhân.

Nhưng chỉ cần ở trong Phù Vân Cảnh địa, chỉ cần nàng đồng ý thì hầu như mọi
thứ đều tuân theo ý niệm của nàng, có thể nói là đi ngang trong Phù Vân Cảnh.

Đây cũng là vì cái gì nói Cổ Huyền Thiên sủng ái nàng, giao cho nàng bộ phận ý
chí.

Đường Long đám người thấy Tiểu Mộc Hi không làm sao lập tức thở ra. Bất quá
nghĩ lại có chút cười khổ.

Đúng vậy, nếu Cổ Huyền Thiên sủng nịch nàng thì làm sao không có cho nàng thủ
đoạn phòng bị đây. Đừng nói Thần Dạ ở Phù Vân Cảnh, cho dù ở đây tất cả mọi
người muốn có ý định giết nàng cũng toàn bộ có đi không có về.

Đám người trong lòng không khỏi một trận sợ hãi cùng phức tạp. Chân chính đáng
sợ cùng kiêng kỵ cũng không phải cái gì Thập Nhị Thiên Kiêu cùng Ngũ Tuyệt, dù
sao bọn hắn cùng lắm có thể đánh ngươi, quá hơn là phế đi ngươi nhưng lại
không thể giết người.

Một khi giết người hay sắp hạ sát thủ ở Phù Vân Cảnh trong cõi u minh như có
thần bí lực lượng nhòm ngó ngươi, không thể nghi ngờ một khi ra tay sẽ bị gạt
bỏ.

Nhưng trước mắt cái này tiểu cô nương lại không có chuyện gì xảy ra. Vì vậy
không ai có thể làm sao nàng, ngược lại nàng có thể giết người.

Nam Cung Thánh nhìn Tiểu Mộc Hi, sau đó lại nhìn Đường Long rồi lại thở dài,
hắn quăng kiếm xuống đất.

" Mà thôi... "

Sau đó hắn hít sau chấp tay với Đường Long nói ra.

" Thái Tử Minh nguyện ý một tháng không tham gia, sử dụng bất kỳ cái gì bí
cảnh cùng tài nguyên, đồng thời giao ra một đầu Linh Tuyền "

Mọi người xung quanh nghe thế không khỏi trầm mặc. Dù sao đây cũng có thể là
chuyện hiểu được.

Đừng nói Thần Dạ đã chết, cho dù hắn còn sống kết cục cũng phải cúi đầu. Khủng
bố Đường Long một người hầu như đủ nghiền ép ba bọn hắn, đấy là chưa biết năm
người còn lại có phải hay không còn giấu lá bài tẩy.

Nam Cung Thánh cáo từ xong sau đó mặt không cảm xúc xoay người đi rồi biến mất
ở phía xa. Thái Tử Minh người cũng im lặng rút lui.

Lãnh Tuyết Sương ánh mắt có chút phức tạp nhìn Đường Long. Nàng không nghĩ đến
mình tự hào, mình lòng tự tôn về thiên tư trước mặt Đường Long hay Thập Nhị
Thiên Kiêu hoàn toàn buồn cười.

Bất quá nàng cũng không nãn chí, chẳng phải là một cái bảo thể sao. Quá khứ Cổ
Đế cũng không phải dựa vào bảo thể. Chỉ cần đủ thiên tư cùng kiên định thì vẫn
có hi vọng.

Nàng tin tưởng bất quá mình thua bây giờ thôi, tương lai không biết được
trước.

Hơn nữa, trước năm mươi bảo thể tin tức bị truyền ra ngoài. Đợi chờ Đường Long
là một cơn phong bạo tranh giành của mấy đại thế lực, thậm chí là nguy cơ gạt
bỏ.

Lãnh Tuyết Sương trầm lặng thu lại kiếm, cũng xoay người biến mất khỏi đám
đông.

" Đi a, Tiểu Mộc Hi, tỷ tỷ dẫn ngươi đi ăn hồ lô đường " Hà Tiểu Y cưng chiều
ôm lấy Tiểu Mộc Hi lên cười đạo.

Tiểu Mộc Y nở nụ cười, không có trước đó bộ dáng buồn bã.

Hoàng Minh nhóm người thấy nàng bình thường cũng không khỏi thở phào nhẹ nhõm.

———

Nhật Nguyệt Đại Lục.

Trung Vực, Thần gia.

" Rắc — Rắc — "

Trong một cái gian phòng, treo đầy ngọc giản. Trong đó trên cao bỗng dưng có
một cái ngọc giản lộ ra khác biệt so với mấy cái còn lại, có thể tượng trưng
cho địa vị cao hơn.

Lúc này nó dần dần xuất hiện vết nứt sau đó vỡ vụn.

Ở đó một cái lão giả xếp bằng, cả người khí tức già nua hủ mục, cảm nhận được
ngọc giản nát âm thanh truyền tới, hai mắt mở ra nhàn nhạt quét tới. Đợi đến
lúc hắn nhìn thấy cái kia ngọc giản bị phá toái, lão giả không khỏi đứng lên,
sắc mặt tái ngắt đi, hai mắt trừng lên không thể tin nổi bộ dáng.

" Làm...làm sao có thể. Thiếu chủ chẳng phải đang ở trong Phù Vân Cảnh sao,
làm sao có thể mất mạng "

" Nguy to, phải nhanh chóng báo cho gia chủ "

Lão giả sợ hãi run run tay cầm cái kia tử sắc đã nát ngọc giản, lúc này nhanh
chóng chạy ra khỏi phòng, từng bước như bay phóng đi về một cái đình viện.

Đợi hắn đến đình viện, mặc kệ cho có mấy cái thủ vệ ngăn cản, hắn lập tức xông
vào.

Lúc này trong đình viện hai bên đứng đó đầy thân ảnh, toàn bộ đều là cao tầng
trong Thần gia, ở giữa chủ vị là một cái trung niên thân ảnh cao lớn, ánh mắt
như chim ưng sắc bén, oai vũ bất phàm, cả người tản mát ra khí tràng đáng sợ.

Hắn chính là đương kim gia chủ Thần gia, phụ thân Thần Dạ.

Thần Chính.

Lúc này bỗng dưng thấy có người xông vào, mọi người không khỏi giật mình thầm
nghĩ ai cả gan.

Ngồi trên chủ vị đang thương thảo với đám trưởng lão Thần Chính bị cắt ngang
cũng không khỏi nhíu mày nhìn lão giả trắng bệch sắc mặt chạy vào.

" Gia...gia chủ, không tốt "

Lão giả run rẩy nói, hai mắt không dám đối diện với Thàh Chính.

" Chuyện gì "

Xung quanh mọi người nhìn hắn bộ dáng này không khỏi hứng thú.

Thần Chính cũng nhíu mày, lão giả này chính hắn cho đi canh giữ ngọc giản sinh
mệnh. Lúc này chẳng lẽ chạy đến đây có người nào nguy hiểm.

" Làm sao ? " Thần Chính uy nghiêm nhìn lão giả hỏi.

" Thiếu...thiếu...thiếu chủ" Lão giả ngước nhìn thấy Thần Chính ánh mắt trong
lòng không khỏi phát lạnh, lập tức lắp bắp không nói lên lời.

" Thiếu chủ ? Dạ nhi làm sao " Thần Chính thấy lão giả lắp bắp, lại nghe Thần
Dạ con trai trưởng, lập tức trong lòng nóng như lửa đốt, đứng lên gầm, cả đình
viện cũng theo đó lắc lư.

Lão giả không dám trả lời cùng nhìn hắn, lập tức quỳ sát xuống đất trong ngực
lấy ra một cái tử sắc ngọc giản đã bể nát.

" A a a "

" Dạ nhi, là ai ! ! Là ai giết con ta — "

Thấy ngọc giản này trong nháy mắt Thần Chính hai mắt xích hồng, kinh khủng tu
vi trong nháy mắt bạo phát, cả đám người lập tức quỳ rạp xuống dưới đất.

" Gia...gia chủ bớt giận "

" Thiếu chủ chẳng phải đang ở Phù Vân Cảnh địa a, làm sao có thể mất mạng "

" Chẳng phải nói Phù Vân Cảnh địa cấm chỉ xuất thủ giết người sao, một khi có
người ra tay lập tức bị xoắn giết. Thiếu chủ làm sao có thể bị giết "

Dưới kia một mảnh xôn xao, mấy cái trưởng lão không khỏi phân tích cùng cố
gắng trấn an Thần Chính.

Thần Chính nghe vậy trong nháy mắt linh lực thu hồi, ngồi xuống chủ toạ. Bất
quá trong mắt hắn cũng nói lên hắn lúc này trạng thái không thế nào bình tĩnh,
ngập trời lửa giận.

" Thần Dạ trước đó là vẫn ở đâu "

Hắn băng lãnh âm thanh hỏi một cái trưởng lão.

Trưởng lão kia bị ánh mắt hắn băng lãnh quét tới lập tức run bật, hít sâu một
hơi sau đó đi ra bái.

" Hồi gia chủ, Thiếu chủ từ đầu đến cuối vẫn ở Phù Vân Bí Cảnh, cũng không có
đi địa phương nào khác "

Thần Chính nghe vậy ánh mắt càng băng lãnh.

" Nói như vậy, Dạ nhi chết tám chín thành là có liên quan đến Phù Vân Cảnh "

Nói đến đây tay hắn không khỏi xiết chặt, bảo toạ tay cầm trong nháy mắt vỡ
nát thành tro bụi.

" Mặc kệ ngươi cái gì Phù Vân Cảnh, có đại năng hay không. Con ta chết phải có
một cái công đạo, nếu không Thần gia không tiếc hết thảy lực lượng san bằng
đối phương "

Thần Chính nghiến răng nghiến lợi, hai mắt xích hồng, âm thanh như dã thú gào
thét nói ra.

Đám trưởng lão ở dưới mặc dù một trăm cái không nguyện ý đối đầu với Phù Vân
Cảnh, dù sao nó là truyền thuyết thế lực bí ẩn nghe đồn có đại năng giả sau
lưng. Nhưng trước mắt thấy Thần Chính như dã thú một dạng ai cũng không dám
đứng ra ý kiến, thậm chí cái rắm cũng không dám thả.

" Lập tức cho mời ba vị lão tổ đang ở bên ngoài trở về. Ta cùng lão tổ dẫn
binh đến Phù Vân Cảnh đòi lại một cái công đạo. " Thần Chính hít sâu một hơi,
hơi lấy lại bình tĩnh rồi ra lệnh.

Đám người ở dưới nghe Thần Chính cho mời lão tổ không khỏi hít sâu một hơi,
hai mắt hiện lên sùng bái.

Ba vị lão tổ đang ở bên ngoài chu du chính là ba cái Vũ Thánh đỉnh phong cường
giả, trong tộc chính là chân chính kình thiên cự trụ. Ngoài trừ vị kia cổ lão
viễn tổ ngủ say, tam vị lão tổ chính là cường đại nhất cùng quyền lực.

" Hơn nữa... " Thần Chính bỗng dưng đạo, ánh mắt lãnh quang rút đi, lộ ra vô
tận lửa nóng.

" Trước năm mươi bài danh bảo thể xuất hiện trong Phù Vân Cảnh " Hắn âm thanh
mang theo một cổ tham vọng chiếm đoạt nói ra với mấy người ở dưới.

Đang quỳ lão giả cùng mấy cái trưởng lão hai mắt trợn tròn khó tin mang theo
dáng vẻ lửa nóng cùng kích động.

Trước năm mươi bảo thể !

Không có gì xảy ra tương lai chắc chắn thêm một cái Cổ Đế !

Có một cái Cổ Đế trấn thủ trong thế lực là như thế nào ? Đây chính là cơ hồ
thiên hạ để ngươi đi ngang, vạn tông cúi đầu.

———

Giờ khắc này, Nhật Nguyện Đại Lục, thậm chí Thiên Nguyên Đại Lục một cái kinh
bạo tin tức như cuồng phong lan ra, quét ngang hết mọi ngóc ngách

" Ngươi nghe tin gì chưa "

" Trước năm mươi bảo thể xuất thế ở Nhật Nguyệt Đại Lục "

" A, ta cũng có nghe thấy, nghe nói là ở cái kia thần bí Phù Vân Cảnh địa "

" Chậc chậc, đây chính là tương lai Cổ Đế nha. Thật ngưỡng mộ "

" Ân, nghe gọi cái gì Đường Long, thật con mẹ nó hảo vận, lại có năm mươi
trước bài danh bảo thể "

" Hừ, nói không chừng trên đường chết yểu đây. Tương lai Cổ Đế còn chưa nhất
định. Dù sao có hơn mười vạn năm đã chưa từng có Cổ Đế cấp bậc này sinh ra "

" Cổ Đế, đế hoàng trong tu sĩ, tựa hồ thần linh trong nhân gian đồng dạng nhân
vật "

Vô số người bàn tán, bất luận là ở ngoài đường phố, ở trong tửu lâu, các tiểu,
trung, đại gia tộc cơ hồ đều nói về chuyện này.

Có người chờ mong, có người ngưỡng mộ, có người ghen ghét.

Lúc này cái đại gia tộc cũng không khỏi rục rịch, cao tầng lập tức họp bàn với
nhau.

Sau đó có mấy cái đại thế lực trong bóng tối đạt thành một cái liên kết giao
ước.

Cùng nhau tiến về Phù Vân Cảnh !

Thiên Nguyên Đại Lục.

Lãnh gia.

Trong một cái cổ lão đình viện.

" Hắn bảo thể khí tức như rồng, kim sắc cổ tự hoa văn trên người. Linh lực
cũng mang theo kim sắc, trong phạm vi đánh nát hết thảy linh lực cùng đạo
thuật... "

Trên chủ vị một cái ngũ quan trắng như ngọc nam tử tuấn tú đang quan sát trong
tay ngọc giản. Trong đó có một số hình ảnh cùng cảnh tượng Đường Long bạo phát
bảo thể.

" Nhìn không ra, trước một trăm năm mươi bảo thể còn có thể tốt. Trước năm
mươi bảo thể cơ hồ chưa xuất hiện trên đại lục mười vạn năm nay, một dạng thần
thần bí, cũng không xác định được là cái gì thể chất "

Tuấn tú nam tử nhíu mày, sau đó lắc đầu thở dài.

Hắn chính là Lãnh Thiên, gia chủ Lãnh Gia.

Một trong những gia tộc lâu đời của Nam Vực, Thiên Nguyên Đại Lục. Thực lực
cùng nội tình gia tộc xa xa không phải Minh gia có thể so sánh.

" Gia chủ, cổ thư trong tàng kinh các chẳng lẻ cũng không có dấu vết gì sao "
Bên dưới hai bên hàng người đứng, một cái bên phải đứng đầu trung niên đứng ra
hành lễ sau đó nghi vấn đạo.

Lãnh Thiên lắc đầu, sau đó suy nghĩ một chút nói ra.

" Ngược lại là có, Kiêu Dương Huyền Hoàng Thể, bài danh ba mươi chín vị. Bất
quá cũng chỉ là hơi giống vẻ bề ngoài. Cái kia cảnh tượng giống như bài xích
hay đập nát linh lực cùng tất cả đạo thuật cũng không có ghi chú "

Lãnh Thiên thở dài.

" Bất quá, không cần biết thể chất gì, khủng bố như vậy thể chất, không chỉ
đơn giản là bài danh trước năm mươi, thậm chí bốn mươi trước cũng có thể. Một
khi lôi kéo được... " Trong lòng hắn ám đạo, hai mắt tinh quang lập loè, càng
lúc càng mãnh liệt.

Tương lai Cổ Đế thực sự quá nặng, quá mê người.

Không mấy ai có thể chịu nổi cái này mê hoặc.

" Đường Long sao..."

Đường Long tên dần dần truyền ra xa, Thập Nhị Thiên Kiêu cũng vì đó bị nhấc
lên bàn luận.

Vô số người tò mò, không biết có thể xếp ngang hàng với Đường Long danh xưng
Thập Nhị Thiên Kiêu phải chăng thiên tư cũng như thế khủng bố.

...

" Đường Long, không biết phải hay không cái kia Đường tiện nhân "

" Cũng có thể lắm "

Thái Hư Tông lúc này có mấy cái đệ tử bàn tán, không khỏi nghĩ đến Đường Long
có mấy lần xuất thủ. Ngược lại cũng giống như miêu tả cái gì kim sắc linh lực,
kim quang diệu thế.

" Không thể nào "

Có người nghĩ đến cái kia đê tiện nhân phẩm, làm thế nào cũng không ghép nổi
với Thập Nhị Thiên Kiêu cái kia tên gọi Đường Long.

Nếu cho cái kia tiện nhân sở hữu tuyệt thế thiên tư, hơn nữa khủng bố trước
năm mươi bài danh bảo thể. Này...lão thiên không khỏi quá bị mụ.

Ngược lại, lúc này Đường Long biết danh mình truyền khắp Đại Lục, hận không
thể bạo phát Tiên Thiên Thánh Đạo Thể bước ra ngoài đi dạo phố.

Bất quá làm như vậy Đế Hoành không lột một lớp da hắn thì Cổ Huyền Thiên cũng
sẽ làm.

" Hừ, nhìn cái mặt đắc ý của ngươi thực khiến ta phát tởm " Ngô Phàm nhìn
Đường Long từ sáng đến giờ đi mặt mũi một dạng hướng thiên, lão tử thiên hạ đệ
nhất bộ dáng không khỏi căm tức.

" Ân, không sai. Đường tiện nhân mọi khi vẫn trốn đi bế quan tu luyện, một bộ
dáng chuột chạy qua đường sợ bị người đánh. Hôm nay ta thấy hắn có năm sáu
chục lần đi dạo khắp nơi trong Phù Vân Cảnh rồi a " Long Nhất liếc mắt khinh
bỉ Đường Long.

" Thân thể có chút không khoẻ, đi dạo hít thở không khí trong lành, các ngươi
cũng không thể trách ta. Dù sao Tiên Thiên Thánh Đạo Thể...ài, cái cảm giác
nói các ngươi cũng không hiểu " Đường Long nhìn bọn hắt một mặt ủ rủ, bất quá
cái kia trong mắt đắc ý lại không có chút nào che dấu.

" Ngươi dám thề không phải ngươi đi vì mục đích khoe khoang cùng trang bức sao
" Ngô Phàm trợn mắt nhìn hắn.

Một bên Long Nhất cũng gật đầu nói tiếp.

" Lão tử thấy đầu ngươi sắp bị ngoẹo "

" Nói không chừng chết yểu giữa đường đây "

" Các ngươi đây là ganh tị với ta a. Ai...., cũng phải a, ai bảo ta thiên tư
xuất chúng, Tiên Thiên Thánh Đạo Thể như vậy khủng bố thể chất chỉ có ta chịu
được phần này gánh nặng "

" Không phục tới chiến a, từng cái, từng cái lên "

Thấy Long Nhất cùng Ngô Phàm như vậy, Đường Long không căm tức mà càng sung
sướng cùng đắc ý, hất mặt lên nhìn bọm hắn cười gằn. Hai cái kia thấy hắn thái
độ như vậy kém chút nữa xuất thủ.

Hắn tuy biết mình là Tiên Thiên Thánh Đạo Thể, nhưng lúc trước hắn cũng không
có xem nặng như vậy. Dù sao hắn cũng không rõ trước năm mươi bảo thể là khái
niệm như thế nào khủng bố. Huống hồ Tiên Thiên Thánh Đạo Thể là bài danh thứ
mười ba !

Cho nên khi biết được bản thân mình nắm giữ cỡ nào thiên tư xuất chúng, Đường
Long lập tức nhảy dựng lên đưa ngón tay cái lên trời ha hả cười.

Ngô Phàm cùng Long Nhất sắp tức điên, mặt cơ hồ đỏ muốn chảy ra máu tức giận.
Bất quá lại không thể làm gì, không nói hai bọn hắn đấu một mình có đánh lại
Đường Long hay không, nhưng cái kia phòng ngự cơ hồ làm người ta tuyệt vọng.

Bởi vậy bọn hắn cũng chỉ biết châm chọc, cắn răng trừng mắt Đường Long. Bất
quá càng là thấy bọn hắn như vậy Đường Long càng thoả mãn.

Bỗng dưng lúc này Ngô Phàm cùng Long Nhất tức giận trên mặt biến mất, mặt kệ
Đường Long khiêu khích như thế nào bọn hắn cũng im lặng đến cực điểm.

" Sao ? sợ sao. Lão tử há là hai người các ngươi có thể so sánh " Đường Long
ha hả cười đạo, nhìn Long Nhất cùng Ngô Phàm phát hiện một hồi ánh mắt bọn hắn
không đúng.

Ân ?! Làm sao các ngươi dùng ánh mắt đáng thương đó nhìn ta, lão tử có địa
phương nào cần các ngươi thương hại.

" A, các ngươi làm...làm sao " Đường Long lắp bắp đạo, cả người bỗng dưng cảm
nhận được nhiệt độ không khí xung quanh trong phút chốc lạnh lẽo băng hàn.

Tiên Thiên Thánh Đạo Thể hắn giờ phút này cũng không khỏi run lên.

Hắn nhìn xuống đất nhìn cái bóng của mình không biết khi nào xuất hiện thêm
một cái bóng kế bên, Đường Long lập tức xoay người lại.

Hắn xoay người lại thấy thêm một thân ảnh đứng đó, thấy người này khuôn mặt bộ
dáng xác định là ai kém chút nữa tim hắn tan vỡ.

" Đế...đế...đế thượng — " Đường Long miễn cưỡng kéo ra một cái nụ cười. Bất
quá nụ cười này làm sao xem đều khó coi, như mếu máo đồng dạng.

Cổ Huyền Thiên lúc này ánh mắt đạm nhiên quét tới hắn, bỗng dưng nở nụ cười
lạnh.

" A, không hổ là Tuyệt Thế Thiên Kiêu, tư chất kinh thiên tuyệt diễm a. Sở hữu
Tiên Thiên Thánh Đạo Thể da mặt chính là đặc biệt dày, thổi phá da trâu kỹ
năng cũng đặc biệt đại "

" Ta cũng có chút tò mò. Trong truyền thuyết Tiên Thiên Thánh Đạo Thể phải
chăng phòng ngự vô địch một dạng theo lời đồn "

Nói xong Cổ Huyền Thiên hai mắt vui vẻ nhìn hắn, khoé miệng câu lên thâm
trường ý vị chậm rãi tiến đến gần Đường Long.

" Ngươi...ngươi không được đến gần a. Ngươi tiến thêm một bước hai tên kia sẽ
tự vẫn a " Đường Long hoảng sợ gầm lên, liên lục lui lại mấy bước.

" Mẹ mày. Đường tiện nhân, liên quan gì đến lão tử !? " Ngô Phàm trợn mắt, căm
tức Đường Long, trên người lôi điện không tự chế được phát ra

" Ta cái gì cũng không biết. Đại nhân, ta đứng đây cổ vũ cho ngài " Lắc đầu
liên tục, Long Nhất vẻ mặt nghiêm túc nhìn Cổ Huyền Thiên chân thành nói ra.


Đế Đạo Vô Song - Chương #70