Thiên Cơ Huyết Mạch -- Kinh Hãi


Người đăng: ๖ۣۜPhi ๖ۣۜTiên

Cổ Huyền Thiên không nhanh không chậm bước tới dãy ghế ngồi của đệ tử thân
truyền . Hắn thản nhiên đi ngang qua chư vị trưởng lão cùng tông chủ sau đó
đến chỗ xếp bằng xuống và nhắm mắt.

Hành động thản nhiên này dẫn đến các đệ tử ghen ghét hắn rất khó chịu, đặc
biệt là các vị đại lão.

Đệ tử gặp trưởng lão hoặc tông chủ đều phải hành lễ, cho dù là đệ tử thân
truyền . Nhưng hắn lại trực tiếp xem mọi thứ xung quanh làm không khí.

Điều này làm cho Chấp Pháp trưởng lão rất khó chịu . Hắn vốn nổi tiếng tính
tình như hoả, điều này ai cũng biết . Lúc này hắn đứng dậy quát to " Vô lễ ,
thân đệ tử tại sao thấy chư vị trưởng lão cùng tông chủ sao không hành lễ " âm
thanh như lôi đình chấn ông ông tai các vị đệ tử.

Lúc này Cổ Huyền Thiên đang ngồi xếp bằng, hắn bỗng mở mắt ra, không có khí
thế, không có uy áp, chỉ có đơn giản tự nhiên liếc nhìn, chẳng hiểu sao tim
chấp pháp trưởng lão cảm thấy đập nhanh hơn một tí, một tia hoảng hốt làm cho
hắn không hiểu chuyện gì xảy ra, bất quá ngay sau đó cũng khôi phục bình
thường.

" A, thân ta làm đệ tử thân truyền nhất mạch, tuy không có chức vụ gì trong
tông, nhưng luận về bối phận hình như không ở dưới tông chủ hay trưởng lão nữa
phân a, xin hỏi chấp pháp trưởng lão ta vô lễ ở đâu ni ? " Giọng nói hắn lười
biếng, ánh mắt giễu cợt nhìn xem hắc bào lão giả.

" Ngươi...ngươi...to gan..." Chấp pháp trưởng lão quả thật tức không nói nên
lời, hắn thân là một trong những đại lão có thực quyền lớn trong tông, đừng
nói một đệ tử phạm luật, ngay cả tông chủ phạp luật hắn cũng có quyền xử trí.
Vậy mà hôm nay một tên " tiểu tử " lại đối nghịch không xem hắn ra gì, điều
này làm cho cao cao tại thượng hắn rất khó chịu. Đang tính phát hoả thì bỗng
nhiên một giọng nói vang lên.

" Thôi thôi a, hắn nói không sai, chấp pháp trưởng lão bỏ qua a, hôm nay dù gì
là ngày tông môn đại bỉ, bỏ qua chuyện nhỏ này a " Tư Lý Minh đạo, giọng nói
không lớn nhưng lộ ra uy nghiêm không thể kháng cự. Chấp pháp trưởng lão hừ
một tiếng, sau đó ngồi xuống.

Cổ Huyền Thiên lại nhắm mắt tiếp tục xếp bằng ngồi đó, dường như chưa có gì
xảy ra . Tư Lý Minh liếc nhìn hắn một cái thầm nghĩ " Quả thật soái làm cho
người ta điên người a, cho dù là ta cũng có một tý ganh tỵ ni, lúc trước nếu
bằng hai phần mười hắn là đã đỗ không biết bao nhiêu người rồi a " hắn thầm
nghĩ, sau đó trên mặt hiện ra tiếu dung.

Tuy người khác không biết Cổ Huyền Thiên, nhưng hắn lại biết một tí thân phận
người này cao đến doạ người, thử nghĩ hắn làm tông chủ đến nay đã lâu, chỉ
được diện kiến lão tổ hai lần, mà lần này đích thân lão tổ truyền xuống pháp
chỉ, tuy không canh dặn gì nhiều, nhưng hắn biết tuyệt đối đắc tội không nổi
vị " đệ tử " tiểu tổ tông này a.

Huống hồ hắn cũng không muốn đi nói cho mấy vị chấp pháp này biết do ai phong
Cổ Huyền Thiên làm đệ tử nhất mạch, quan hệ hắn với vị chấp pháp này cũng
không tốt, không bằng mượn gió bẻ măng a, hắn ám cười trong lòng xấu xa nghĩ.

Lúc này tuy Cổ Huyền Thiên nhắm mắt nhưng hắn vẫn nhận ra được vô số đạo ánh
mắt đưa về hắn, có ghen ghét, có mê luyến, có hâm mộ . Trong đó có một đạo
ánh mắt phức tạp, đúng, chủ nhân của đạo ánh mắt này là Thanh Vân Tiên Tử.

Phức tạp vì hắn trước đó một chưởng trọng thương mấy vị đồng môn của mình,
trước đó nàng tuy không ghét nhưng tuyệt đối là không thích hắn, giờ nhìn thấy
hắn tuyệt thế tư thái, trấn định như núi, một thiếu nữ mười tám tuổi làm sao
không có một tí động tâm ?

Nhận ra đạo ánh mắt khác thường, Cổ Huyền Thiên mở mắt ra nhìn về Thanh Vân
Tiên Tử nở nụ cười . Hành động này của hắn làm vô số thiếu nữ trong tông môn
thét lên, thậm chí không ít người đã ngất, trên mặt vẫn còn cười ngây ngô.

Thanh Vân Tiên Tử đỏ mặt xoay đi chỗ khác, tất nhiên việc này cũng trong mắt
các nam đệ tử, làm cho bọn hắn càng ghen ghét Cổ Huyền Thiên.

Bọn hắn biết đâu đây chỉ là Cổ Huyền Thiên suy nghĩ " nha đầu này nhận ra ta ?
" hắn cảm thấy thú vị nên mới cười . Chứ Thanh Vân Tiên Tử còn chưa vào mắt
được hắn, cùng lắm một tí thưởng thức thôi.

Lúc này ở một góc, nơi đây ngồi một đám thanh niên, nhìn vào ai cũng là mỹ nam
, tuấn tú bất phàm.

Một người trong đó cười đạo " Ha ha, người này quả thực mỹ đến không thật a ,
ta nam tử nhìn nhưng vẫn có chút mê đây, ha ha, không biết thực lực hắn ra
làm sao " Thanh niên bạch bào cầm bạch phiến phiêu phiêu, lời này của hắn vừa
nói ra làm mấy tên ngồi cạnh hắn nhìn hắn bằng ánh mắt quái dị ,hắn phát hiện
ra lời mình nói không ổn lắm, ho khan vài cái .Thanh niên bạch bào này tên Tô
Tử Dương, bài danh thứ sáu trong đệ tử thân truyền...

" Uy uy Tử Dương, ngươi sẽ không có sở thích đó chứ, ha ha ha, vị hôn thê
sắp cưới ngươi mà biết thì ngươi thảm rồi a, lão gia tử nhà ngươi không lột
hai lớp da là không bỏ qua nha, tốt nhất ngươi nên năn nỉ tiểu gia a, không
tiểu gia đem chuyện lần này chuyển cho vị hôn thê của ngươi" Một cái cẩm y
thanh niên cười ha hả châm biến.

Tô Tử Dương sắc mặt tái mét, hắn vừa nghĩ đến vị hôn thê là mặt hắn liền lúc
xanh lúc tím, khó có thể tưởng tượng nhân vật nào làm hắn sợ hãi đến mức đó a
. Lần trước hắn chỉ cười qua đối với một vị sư muội trong tông, không biết
hỗn đản nào nói cho vị hôn thê sắp cưới của hắn biết, kết quả hắn bị đánh nâu
hai con mắt a, đóng cửa không dám ra diện kiến người khác, lấy lý do bế quan
ba ngày.

Hôm đó vô tình bị thằng nhãi Yến Thiên Dương biết được, từ đó bị hắn trêu
chọc, vừa uất ức mà vừa sợ

Cẩm y thanh niên tên Yến Thiên Dương, bài danh đệ tứ, thằng này chuyên gia
lấy việc châm chọc người khác làm niềm vui a . Lúc này hắn quay qua hỏi một vị
Hoàng Y thanh niên.

" La Phong, ánh mắt ngươi lợi hại nhất trong chúng ta, không bằng nhân xét vị
kia một tý thế nào, ta thấy không tầm thường a, ha ha "

Vị hoàng y tên La Phong thiếu niên trầm ngâm một lát xong phun ra bốn chữ.

" Không thể đắc tội " . Hắn vừa nói xong Yến Thiên Dương ngưng cười, Tô Tử
Dương cũng chú ý lên, mấy người ngồi cạnh cũng nghiêm trọng.

Bọn hắn biết La Phong tu luyện Thiên Cơ . hắn biết trước một số thứ mờ ảo
không xác định, cũng như ánh mắt cao nhất trong đám thanh niên, nên bọn
thanh niên cực kỳ quan tâm ý kiến của hắn

" Không thể đắc tội, không đến nỗi đó chứ " Tử Dương sắc mặt quái dị

La Phong sắc mặt nghiêm trọng nói ra " Kể cả tên bài danh đệ nhất đang lịch
lãm ở ngoài kia, ta cũng còn thấy một ít, tuy đáng sợ, nhưng không có nghĩa
ta không dám trêu chọc ... " Trầm ngâm một hồi hắn lại nói tiếp

" Bất quá, Cổ Huyền Thiên tên này ta hoàn toàn không thấy sâu cạn, nếu muốn
thấy một ít, ta có thể lợi dụng Thiên Cơ Đồng xem một chút sâu cạn, bất quá
, có thể hắn phát hiện, đắc tội một người không biết sâu cạn không tốt a " La
Phong chậm rãi nói

" Có nghiêm trong đến vậy sao, bất quá thử một tý, cùng lắm hắn phát hiện
thì thôi a, chẳng lẻ chúng ta sợ hắn " Tử Dương nhanh nhanh nói ra

" Đúng a, ngươi mau thử " Yến Thiên Dương cũng khuyên nhủ theo.

La Phong bất đắc dĩ, mấy thanh niên tuấn kiệt ngồi đó cũng gật đầu bảo.

" Vậy thôi ah, xem thì xem " Hắn nói xong mắt nhắm lại, sau đó mở ra, hai
mắt trở nên huyền ảo đủ thứ màu sắc, nhìn vế phía Cổ Huyền Thiên.

Ngay lúc này, Cổ Huyền Thiên mở mắt ra nhìn về phía hắn, La Phong chỉ thấy ức
dặm biển máu, sinh linh đồ thán, tử thi vô biên, chồng chất thành từng toà
đại sơn không thấy biên giới.

La Phong sắc mặt trắng bệch, cực độ sợ hãi, hai đồng tử thu nhỏ thành lỗ kim
, người run bần bật. Khoé miệng tràn ra tia máu, sau đó nhanh chóng thu hồi
nhãn ngồi xuống xếp bằng điều chế khí tức.

Tô Tử Dương ,Yến Thiên Dương cùng các cao thủ thanh niên năm sáu người xung
quanh kinh hãi.

" Ngươi ... " Tử Dương sợ hãi nhìn La Phong, sợ hắn xảy ra chuyện gì.

Cổ Huyền Thiên thu hồi ánh mắt, mỉm cười thầm đạo " Thiên Cơ huyết mạch sao ?
Thật hiếm có nha, không ngờ ở đây gặp được, thú vị a " hắn lại tiếp tục nhắm
mắt, mọi người xung quanh cũng không phát hiện điều gì lạ.

Thiên Cơ Huyết Mạch thời đại Thái Cổ cũng là một trong những huyết mạch cao
quý và lợi hại nhất . Đại năng giả sở hữu Thiên .cơ huyết mạch trên thông
thiên dưới tường địa lý . Xem được vận mệnh của một người . Thử nghĩ khi ngươi
chiến đấu với một người biết hết các hành động tiếp theo của ngươi, đường đi
nước bước của ngươi thì kinh khủng cỡ nào.

Năm xưa Thái Cổ . Thiên Cơ Đế Tôn tung hoành một thời đại, ít gặp đối thủ ,
tung hoành khắp giới . Tất nhiên trừ Cổ Huyền Thiên ra, dạng này hắn quái vật
, Thiên Đạo cũng muốn diệt . Thiên Cơ Đế Tôn thông thiên, nhưng gặp Cổ Huyền
Thiên cũng phải cúi đầu xưng vãn bối đấy.

Chỉ có tông chủ như nhìn ra điều gì đó, ánh mắt nghiêm trọng.

Lúc này La Phong mới ổn định lại. Hắn cắn răng nghiêm túc đạo

" Các ngươi nghe đây, không nên đối đầu với hắn, ít nhất không thể đắt tội,
tốt hơn lăn xa hắn ra, tin ta đi đối đầu với hắn ngươi sẽ biết được cái gì gọi
là kinh khủng, tin hay không tuỳ các ngươi " Nói xong hắn nhanh chóng điều
tiết chân khí trong cơ thể.

Vừa rồi hắn dùng Thiên cơ đồng thị xem trộm một tia thiên cơ của Cổ Huyền
Thiên, chỉ thấy đối phương mở mắt ra nhìn hắn, hắn thấy trong mắt đối phương
vô tận huyết hải, vô tạn tử thi xếp thành từng toà đại sơn, tử khí ngập trời
, hắn thề hắn không muốn chứng kiến cảnh tượng đó lần thứ hai, đạo tâm hắn
xuýt tan vỡ.

Bọn người Tô Tử Dương cực độ kinh hãi, nhưng cũng cắn răng gật đầu, bọn hắn
tin La Phong, không ai rõ hơn bọn hắn biết La Phong lợi hại bao nhiêu.

Lúc này, trên võ đài ...


Đế Đạo Vô Song - Chương #6