Người đăng: ๖ۣۜPhi ๖ۣۜTiên
Hoàng Phủ Hạo Thiên từ xa ẩn đó đứng lấy Thiên Kiếm đưa lên cao.
Đế Hoành trong nháy mắt phát hiện ra lập tức cười lạnh, hoành độ không gian
bước ra khỏi chiến đấu phạm vi, xuất hiện gần Hoàng Phủ Hạo Thiên.
Hoàng Phủ Hạo Thiên ánh mắt co rụt lại, lập tức không xúc thế nữa một kiếm hạ
xuống.
Vẫn như cũ tuyệt luân khủng bố.
Một kiếm này tuy không xúc thế mạnh mẽ như lần đầu tiên nhưng cũng không kém
đi bao nhiêu.
Kiếm quang trong nháy mắt lan tràn thiên địa, bọn người đang chiến đấu phát
hiện lập tức tránh ra.
Kiếm này vô bỉ tuyệt luân, nó vẫn là như cũ mạnh mẽ khó phỏng lượng. Kiếm xuất
thiên địa nhật nguyệt lập tức vô quang, bỉ ngạn bị mở ra một đầu tuyên cổ con
đường.
" Trong tay tổ tông ngươi Hoàng Phủ Già Lam còn ghê gớm, ngươi bất quá tiểu
hài tử sử dụng trọng khí mà thôi " Đế Hoành dữ tợn nở nụ cười, hắn đã hoàn
toàn không có lười biến cùng bình thản như ban đầu.
" Cửu Bộ Đạp Thiên — Vạn Thế Trầm Luân " Đế Hoành hét dài, một cước dẫm xuống
lập tức Thiên Địa lấy trung tâm hắn, một cổ kinh khủng ba động quét ngang mà
ra.
Cổ này ba động vô hình vô sắc, chỉ thấy nó đi qua bằng vặn vẹo kinh khủng thời
không cùng huỷ diệt hiện tượng để nhận biết.
Thời điểm này một cước đạp xuống, thật sự vạn thế như muốn trầm luân, chúng
sinh vì đó mà sợ hãi. Mỗi người ở đây hoặc đang dùng Chiếu Hư Kính không khỏi
sợ hãi, cảm giác như bị một cước vô địch dẫm lên chính mình.
Tinh thần dưới một cước này dư uy mà nát vụn, xung quanh vô số già thiên đại
thụ trong nháy mắt biến mất.
Cực hạn huỷ diệt dư ba cùng Thiên Kiếm va chạm nhau.
Bất kể vẫn là vật chất, thời gian, không gian hay là pháp tắc, lúc này đều bị
đánh về nguyên hình Hỗn Độn.
Kinh khủng âm thanh chói tai đang kéo lên, Bất Tử Cảnh Vực run rẩy nhè nhẹ khó
phát hiện, thế giới trong nháy mắt đã mất đi ánh sáng cùng âm thanh.
Lập tức một cảnh tượng đáng sợ sinh ra. Chỉ thấy lần đầu vô địch Thiên Kiếm
quét ngang mọi người giờ phút này từng chút bị kinh khủng cước lực dần dần phá
tan. Kiếm quang quỷ dị từng mảnh như thuỷ tinh vỡ nát ra.
" Không thể nào — " Thiên Giới Chiếu Hư Kính ở Hoàng Phủ Tộc chư lão đang quan
sát đồng thời hoảng sợ kêu lên.
" Làm sao có thể, cùng cảnh giới lại có người dùng bản thân lực lượng chèn ép
được Thiên Kiếm "
" Lập tức tra cho ta hắn là ai ! "
Thuỷ Vô Cơ, Mộng Thanh Diệp, Mộng Tử Vân thậm chí không xa đó Bạch Tiểu Cốt
nằm trong phạm vi ảnh hưởng, lập tức song đầu gối như muốn nứt vụn.
Sát Lục Thánh Tử hai mắt như đại nhật bùng nổ, khoé miệng nở nụ cười tàn bạo.
" Thật không biết tự lượng sức mình, thật đánh lên với hắn, trừ khi kêu tổ
tông trong gia các ngươi tới. Đợi hắn bất chấp thiên phạt phủ xuống, trong
nháy mắt bộc phát lực lượng lập tức hoá các ngươi thành tro bụi. Đây hắn chỉ
qua là chơi đùa mà thôi " Sát Lục Thánh Tử thầm suy nghĩ, hắn khôn ngoan hơn
ai hết so với đám người kia.
Bất quá trong tay hắn Hắc Sắc La Bàn quỷ dị có chút âm trầm quỷ khí từng sợi
từng sợi bốc lên, không nhìn ra hắn muốn làm gì, ánh mắt của hắn dư quang
không ai phát hiện nhìn về gần đó Bất Tử Chi Linh đã bị quên mất, khoé miệng
tà ác càng sâu.
Hoàng Phủ Hạo Thiên kiếm quang vỡ nát, hoảng sợ trong ánh mắt lập tức cả người
trở thành huyết nhân, cực kỳ suy yếu lui ra.
Bất Tử Vực Cảnh nhìn từ trên cao xuống thấy xanh ngắt thế giới lúc này ở giữa
đã ra một cái cự đại hoang vu đại địa, hoàn toàn trống trơn cùng mục phá.
Đế Hoành xuất quỷ nhập thần, tựa hồ hổ lạc vào bầy cừu, quét ngang tất cả.
Cổ Đế Nhất Thập Nhị Huyền Quan Thể lúc này Tứ Quan sau lưng óng ánh, tựa hồ
nối thẳng vào Tuyên Cổ mê thất thời đại. Thân thể hắn lập tức vô hạn gia trì,
chiến lực trùng thiên thẳng tấp kéo lên.
Tứ Quan lập tức trở nên lo lớn vô cùng, phân chia tứ phương hoá thành bốn đạo
pháp tắc thuộc tính khác nhau.
" Ngũ Hành "
" Âm "
" Dương "
" Sát "
" Không thể nào, đồng tu tứ đạo, hơn nữa đều là mạnh mẽ pháp tắc loại " Có
người hoảng sợ hét lên, ánh mắt không thể tin.
" Chết tiệt, không nghĩ đến Thập Nhị Huyền Quan Thể của hắn đã đến tiểu thành
đại viên mãn, nếu ngày đó không phải ta nhân lúc hắn có vấn đề chưa chắc có
thể đánh ngang tay " Hoàng Phủ Hạo Thiên nhanh chóng làm ra phân tích.
Tứ Quan lập tức án ngự bởi bốn đầu pháp tắc, trở nên vô cùng sáng chói mà thủ
vững ở trên không.
Bốn cánh cửa này điêu khắc tuyệt luân tinh xảo, tựa hồ thượng thiên tác phẩm,
cho người ta một loại cảm giác hít thở không thông. Giờ khắc này nó sáng chói
vô cùng, Cổ Đế Nhất được nó gia tri không biết lực lượng đang kéo lên bao
nhiêu.
" Ngũ Hành Âm Dương Niết Diệt Chưởng — — " Cổ Đế Nhất hai mắt lúc này đã hoá
thành Luân Hồi, kinh khủng ánh mắt có thể thôn phệ hết thảy vạn đạo.
" Hừ " Đế Hoành hừ lạnh, một chưởng phách ra va chạm cùng với Cổ Đế Nhất.
" Ong — — "
Song chưởng chạm nhau như khai thiên tích địa, lấy đó trung tâm mà quét ra khí
lãng, đại địa đã mục nát nay càng không chịu nổi, quản chi nó là Bất Tử Vực
Cảnh sinh cơ vô cùng cũng vô pháp khôi phục theo kịp tiết tấu phá hoại.
Đại Địa từng khổng lồ thạch đá bị lực lượng nhấc lên rồi hoá thành bụi bặm.
Cảnh tượng vô cùng hùng vĩ.
" Đông ! Đông ! Đông ! Đông — " Cổ Đế Nhất lui về mười mấy bước, khoé miệng
tràn ra một tia máu.
Đế Hoành chỉ lui lại một bước, sắc mặt vẫn thản nhiên. Tất nhiên hắn chỉ dùng
lực lượng cơ thể, không dùng bất cứ đại thuật gì, nếu không Cổ Đế Nhất vẫn như
cũ gãy.
Thật ra, bất kể là Cổ Đế Nhất hay những người ở đây, Thiên Phú thực sự mạnh mẽ
lắm. Nếu như nói sinh cùng hắn một cái thời đại tu luyện đến bây giờ, tuy
không đánh lại hắn nhưng cũng chống trả được một hai.
Còn bây giờ, bọn hắn quá non, gốc gác không đủ.
Ở đây chỉ có Sát Lục Thánh Tử từ đầu đến cuối vẫn chỉ là tỏ ra một bộ dáng yếu
đuối không ham chiến. Nhưng trong số đây, trừ Cổ Đế Nhất trên tay có Tam Thế
Trấn Sát Phù ra hắn xem trọng nhất đúng là Sát Lục Thánh Tử.
Hắn sở dĩ không giết Cổ Đế Nhất không phải vì hắn không muốn, mà là hắn không
thể. Một khi sở hữu Tam Thế Trấn Sát Phù mang theo người bị giết nó cũng không
nhìn bất cứ thứ gì lập tức kích phát.
Lúc đó không chết nhưng Bất Tử Thiên Kinh có lấy được hay không cũng là một
cái mê rồi. Cho dù Cổ Đế Nhất pháp thân bỏ lại đây nhưng trong thời gian Tam
Thế Trấn Sát Phù, trấn áp hết thảy lực lượng, Cổ tộc mười thành sẽ xuất thủ
cướp lấy Thiên Kinh.
" Để ta cho ngươi xem bản tộc Đế Thuật đi — " Cổ Đế Nhất bỗng dưng trên người
kinh khủng hoàng uy bộc phát.
" Không được, là Đế Thuật " Có người rung động hoảng sợ nhìn Cổ Đế Nhất.
Đế Thuật ! Hay còn gọi là Thuỷ Tổ để lại thần thông, võ kỹ các loại cho hậu
nhân. Mỗi một cái Đế Thuật đều là quý giá vô lượng, là trấn tộc chi thuật.
Tất nhiên loại này Thập Đại Thế Gia của Thiên Giới đều không phải chỉ có duy
nhất một lọai.
" Bàng môn tà đạo bắt trước mà thôi. Cổ tộc chó má làm gì được truyền lại Đế
Thuật. Nếu quả thật các ngươi vị kia Thuỷ Tổ để lại Đế Thuật, nói không chừng
các ngươi hiện nay đang là Thiên Giới Vô Địch Cự Đầu đây " Đế Hoành khinh bỉ
cười đạo.
Cổ Đế Nhất một trận phẫn nộ, kinh khủng khí thế trên người đã cuồng bạo thác
loạn, cả người quang mang càng thêm sáng chói.
Mọi người ngạc nhiên, ai cũng không nghĩ đến Đế Hoành đánh giá vị kia ' thần
bí thuỷ tổ ' cao đến vậy. Phải biết Đế Hoành từ đầu thể hiện ra vô địch trấn
áp, kiêu ngạo cực kỳ, Vạn Thế Kỳ Tài trong mắt hắn rác rưởi không hơn không
kém, thậm chí Cốt Tổ loại tồn tại này từ đầu đều bị khinh miệt. Nhưng dường
như hắn đối với vị kia Thuỷ Tổ rất cung kính.
Nếu để Đế Hoành biết được suy nghĩ của bọn hắn không chừng sẽ cười chết, vị
kia ' thần bí thuỷ tổ ' của Cổ Tộc nói ra chính là phụ thân hắn, ngươi bảo hắn
không cung kính ?
Hơn nữa Thiên Giới cũng không ai biết cái kia Thuỷ Tổ Cổ Tộc là ai, chỉ biết
rằng vô cùng vô cùng cường đại. Nếu như biết rõ e sợ chỉ có mấy lão quái vật
cùng Hoàng Phủ Già Lam, vị kia tồn tại ở Thiên Giới.
Cổ Huyền Thiên cái này Đế Chủ nghiễm nhiên vô địch vạn thế, chân chính cấm kỵ
tuyên cổ nhân vật. Nhưng cũng vì vậy mà biết hắn tồn tại ít càng thêm ít, biết
hắn không phải không là đại nhân vật.
Nếu như nói thế nhân biết hắn thì chỉ qua một cái xưng hào ' Diệt Thế Đạo Tổ
'. Hơn nữa Diệt Thế Đạo Tổ trong miệng thế nhân cũng không biết xuất hiện từ
khi nào, chỉ cho đó là một câu nói tượng trưng cho thế giới chung cực, nó là
tượng trưng cho huỷ diệt cùng kết thúc tất cả.
Cũng như ' Vô lượng thiên tôn ' tượng trưng cho chí cao trong Đạo Giáo, là sự
cứu rỗi.
Vì vậy, mọi người vẫn thường nói ' Vô lượng thiên tôn ' ' Phật chủ ở trên ' '
Diệt Thế Đạo Tổ ' các câu nhưng cũng không ai biết các người này là ai, thậm
chí là thứ gì, trong tiềm thức chỉ mách bảo là cực hạn kinh khủng tồn tại.
Cũng vì ' Diệt Thế Đạo Tổ ' mà thế nhân thường gọi cũng không có nghĩ đến Cổ
Huyền Thiên, tựa hồ không dính dáng đến bọn hắn một dạng nên những người nhắc
không dính dáng đến nhân quả. Nếu như nói bọn hắn biết cái kia cấm kỵ mà vẫn
nhắc đến vậy thì sẽ rơi vào kinh khủng trầm luân giới hãi.
Nói trở lại, Đế Chủ Đế Hoàng Táng Địa, Thủy Tổ Cổ Tộc cũng chính là Cổ Huyền
Thiên cũng không để lại thần thuật gì cho Cổ Tộc. Bất quá là một cái tàn quyển
do các đời Tiên Tổ sau này tự diễn hoá ra mà thôi. Nhưng cho dù thế cũng cường
đại vô cùng.
Nghe Đế Hoành nói bản tộc không có Thuỷ Tổ để lại Đế Thuật, trong tộc vị kia
lão tổ ban đầu ngăn cản Cổ Tiêu khoé miệng trở nên vô cùng cay đắng, trong
lòng tủi nhục cùng chua xót cảm giác dâng lên.
Ai biết nhìn như phong quang vô hạn Cổ Tộc bọn hắn Cự Đầu Thế Gia thực chất
Thuỷ Tổ truyền thừa cũng không có đến một tia một hào. Nếu không phải đời sau
Thuỷ Tổ lần lượt xuất hiện kinh diễm các đời tổ tiên e sợ Cổ Tộc từ lâu đã tàn
lụi.
Bất quá trong tộc vẫn luôn cho mấy thứ kia là ' Đế Thuật '. Cho dù ' Đế Thuật
' của Cổ Tộc không thua với Đế Thuật thực sự, nhưng nó vẫn không phải là của
Thuỷ Tổ chân bút, nên nó cũng không được gọi là Đế Thuật tên gọi.
Nếu như Cổ Huyền Thiên để lại thần thông nào đó, không thể nghi ngờ đó chính
là Đế Thuật đối với hậu thế, hơn nữa là vô cùng kinh khủng Đế Thuật.
Cổ Đế Nhất lúc này dựng lên một cổ Hoàng Uy, mênh mông lực lượng trên người
hắn toả ra hoàn toàn có thể xông bạo tinh không.
Thất đầu Đạo Luân sau lưng hắn mang theo âm dương nhị khí sinh sôi liên tục
không ngừng, tứ quan ngự trên cửu thiên chiếu xuống, giờ khắc này hắn thực sự
như Thiếu Niên Thần Hoàng.
" Thật kinh khủng thiên tư, Song Thần chi tư, Thất đầu Đạo Luân, hơn nữa còn
là Âm Dương Đạo Luân, Thập Nhị Huyền Quan thể, phần này thiên tư đủ để bỏ rơi
Hoàng Phủ Hạo Thiên " Thiên Triều một cái cao tầng trầm thấp nói.
" Đích thật là kinh khủng thiên phú, nhưng lời này ngươi nói cũng không đúng.
Hoàng Phủ Hạo Thiên chính là sở hữu Thiên Mệnh Chiếu, được Thiên Mệnh bảo hộ,
hơn nữa hắn tuy rằng không có thể chất gì đặc thù nhưng huyết mạch của hắn cực
kỳ cường đại, nhìn chung hết chưa hẳn hắn thua Cổ Đế Nhất " Một vị khác cao
tầng nói ra.
" Là ngươi kia huyết mạch sao... " Thiên Triều cái kia cao tầng ánh mắt loé
lên.
" Thiên Phú không sai, bất kể là đạo luân, thể chất, ngộ tính đều không sai.
Chỉ là huyết mạch không hoàn hảo. Nói đúng ra Cổ tộc huyết mạch chỉ là thượng
đẳng mà thôi, chưa đến đỉnh cấp cái loại kia. Các ngươi Thuỷ Tổ cũng không có
hậu đại, nếu không chỉ dựa vào cho dù chỉ là mỏng manh huyết thống đều đủ các
ngươi tiếu ngạo một đời " Đế Hoành than thở, ánh mắt có chút đáng tiếc.
Cổ Huyền Thiên không gì không có, hết lần này đến lần khác chính là không có
con nối dõi. Đế Hoành chỉ là con nuôi của hắn, cũng không phải chân chính
huyết mạch.
Mấy cái nữa đệ tử ký danh của hắn tuy rằng xem hắn như phụ thân cùng sư phụ,
nhưng dù sao cũng chỉ là ở ngoài, mà không phải cùng huyết thống.
Cổ Tộc bây giờ, chỉ là Cổ Tộc năm xưa truyền lại, chứ không phải Cổ Huyền
Thiên trực tiếp huyết mạch. Hắn chỉ là đứng trên danh vị Thuỷ Tổ mà thôi, hoàn
toàn không có hậu duệ.
Bất quá cái này Thuỷ Tổ trên danh nghĩa đã đủ doạ sợ cái kia tồn tại trên
Thiên Giới. Hắn đây là việc làm cuối cùng, lần cuối thủ hộ một tia huyết mạch
của cố nhân để lại, nếu không hắn cũng quản mặc bọn hắn sinh tử.
" Luân Hồi Tru Tâm Chú — " Cổ Đế Nhất tựa hồ Thần Vương Thân Chinh, tả thủ
Luân Hồi quang mang mơ hồ kỳ dị huyền ảo. Trong nháy mắt tựa hồi vượt qua
nghìn đời Luân Hồi một dạng, đáng sợ lực lượng tích xúc lạc ấn vào không gian
một cái Cổ Tự.
Cái Cổ Tự này trắng đen âm dương nhị khí lẫn lộn, nhìn không ra nó hình dáng
gì, khắc vào đầu tựa hồ một khác sau quên mất. Nó chính là sở hữu Luân Hồi lực
lượng, làm người ta mê thất bản ngã.
Các loại người quan sát thấy một chiêu này không khỏi sợ hãi, quá quỷ dị.
" Không hổ là Cổ Tộc Vạn Thế Kỳ Tài, dùng âm dương ngũ hành diễn hoá ra Luân
Hồi ý cảnh, mang theo một tia sát đạo hoá thành Tru Tâm thuật. Tru Tâm Thuật
quỷ dị đánh vào tinh thần nay lại kết hợp với một tia Luân Hồi, không khéo
dính được vậy thì huyền... " Sát Lục Thánh Địa cao tầng cường giả ánh mắt
ngưng trọng.
" Tru Tâm Chú ? Không nghĩ đên ngươi lấy Tru Tâm Chú của tên kia diễn biến đến
loại tình trạng này, lại kết hợp Luân Hồi ý cảnh, quả là khó có được. Tru Tâm
Trú, Đại La Tru Thiên Chú trong đó mạnh nhất thức không sai, nhưng tên kia
không phải Thuỷ Tổ, như thế nào dám tự xưng Đế Thuật " Đế Hoành ánh mắt như
vạn vực tinh thần, dưới ánh mắt của hắn Chư Thần đều muốn run rẩy lo sợ
" Hừ, đủ giết ngươi " Cổ Đế Nhất cười lạnh, Cổ Tự lập tức ' Liệp ! Liệp ! Liệp
— ' âm thanh kỳ lạ liên tục vang lên.
Lúc này Cổ Tự diễn hoá ra nghìn nghìn vạn vạn tự khác, hắc bạch khó phân, nó
như thao thiên đại hải một dạng lan tràn về phía Cổ Đế Nhất.
" Lại gia tăng lực lượng không ngừng, hắn rốt cuộc hạn mức ở đâu " Đại thống
chi chủ trầm ngâm nói với chư vị ở dưới. Cả đám trầm mặc.
Cổ Đế Nhất cả người lơ lẩng giữa thương khung, vô số cổ tự đánh vào thân thể
hắn, cả người hắn càng trở nên thần bí cùng huyền ảo.
Tay trái của hắn ' Luân Hồi Chi Thủ ' lúc này lòng bàn tay quỷ dị chính giữa
xuất hiện một vết nứt. Nếu nhìn kỹ đây chính là một con mắt đang đóng chặt
lại.
Mọi người thấy cảnh này không nhịn được một trận đánh run.
" Đây là cái gì quỷ dị chiêu thức, thời điểm giao thủ hắn xa xa không có cường
đại như vậy " Hoàng Phủ Hạo Thiên ánh mắt kim quang chói loá, Thiên Kiếm trong
tay chống đỡ xuống đất, cả người mệt mỏi.
Đừng nhìn như bọn hắn gọi là Tuyệt Thế Yêu Nghiêt, Vạn Thế Kỳ Tài, đây cũng là
trong gia tộc hay một giới của bọn hắn mà thôi. So lên chân chính với Vạn Cổ
Yêu Nghiệt loại này đứng trước mười quả thật không nhấc lên nổi.
Hơn nữa nếu như nói Yêu Nghiệt chân chính vậy là đám người ở địa phương kia
trong một lần Cổ Huyền Thiên nhắc qua.
Mỗi cái người ở địa phương kia thiên phú tuy không nói Vạn Cổ đứng trước nhưng
mỗi một cái đều là có địa phương kinh khủng riêng, chiến lực xông bạo mấy tầng
đám người này. Dù sao, thiên phú cũng chỉ là thiên phú, hiện kim không sài
được cũng chỉ là tử vật.
" Ta lấy Luân Hồi Chi Thủ diễn hoá ra Luân Hồi Tru Tâm Nhãn, thành tựu một tia
Luân Hồi Ý Cảnh, quét ngang cùng cảnh " Cổ Đế Nhất giờ khắc này đã không còn
cái khí chất phiêu nhiên nữa, mà cả người vô cùng mờ ảo kỳ bí, tựa hồ là bước
ra từ Hoang Cổ thời đại, cho người ta cảm giác không chân thật cùng hoảng sợ.
" Bất quá là Âm Dương diễn hoá có chút thành tựu mà thôi, chỉ được Luân Hồi
cái bóng, lấy đâu ra Luân Hồi ý cảnh. Luân Hồi ý cảnh loại này đồ vật không
phải ngươi có khả năng chạm đến, ít nhất là bây giờ " Đế Hoành hắc long bào
phiên vũ, hắc phát như cuồng hoả vũ động, cả người bá khí vô song, hắn đứng
nơi đó chấp tay tựa như vắt ngang thiên địa, không ai có thể vượt qua được.
" Vậy thì đón thử kế tiếp một chiêu — Luân Hồi Vạn Thế ! " Cổ Đế Nhất hét dài,
kinh khủng khí thế tức tốc kéo lên như bạo phong, hoành đẩy toàn bộ bát hoang.
Chỉ thấy lúc này tâm thủ của hắn hướng về phía Đế Hoành, quỷ dị Luân Hồi Chi
Nhãn lúc này trong lòng bàn tay hắn mở ra.
Mọi người ở đây không khỏi thấy một trận rùng mình, bỗng dưng một con mắt mọc
từ lòng bàn tay sau đó nứt ra gặp ai cũng không có cảm giác tốt.
Luân Hồi Chi Nhãn mở ra chỉ thấy một màu đen kịt, duy nhất đồng tử trắng xoá
quỷ dị đang rung động.
Trong nháy mắt Đế Hoành ngẩn người.
Hắn nhìn thấy nhân sinh của hắn từng đoạn trải qua trước mặt.
Hắn nhìn thấy hắn còn là một cái hài tử bị khi nhục, trong miệng người khác là
phế vật.
Hắn nhìn thấy cảnh gia tộc bị tàn sát, trong tộc huynh đệ bị giết, nữ thì bị
cưỡng gian.
Hắn nhìn thấy bản thân bị trục xuất khỏi tông môn, bị người khác truy sát.
Những cảnh tưởng bị vu oan, cuộc sống hằng ngày như chuột chạy qua đường lại
hiện lên trước mặt hắn.
Cả thế giới này đều chống lại hắn, cho đến khi hắn gặp được một cái nam tử
bạch y.
Bạch y nam tử thần bí này từng ngày nuôi dưỡng hắn, dạy hắn tu luyện từng chút
một, chăm sóc hắn.
" Phế vật, ngươi đừng đi theo ta nữa " Bạch y nam tử âm thanh vang lên, chỉ
thấy như mây mù bóng lưng chậm rãi bước đi biến mất cuối chân trời.
" Không, không thể nào...làm sao có thể " Tiểu hài tử thì thào, bạch y nam tử
trước mắt chính là chỗ dựa lớn nhất của hắn, nhưng cũng là tâm ma lớn nhất của
hắn.
" Tại sao ngươi lại bỏ ta ... " Tiểu hài tử môi cắn chặt, thậm chí có chút máu
đã chảy ra, ánh mắt cực kỳ không cam lòng.
Từ nhỏ hắn đã chịu hết khinh khi tuổi nhục, gia tộc bị tàn sát, tộc tỷ bị
cưỡng hiếp ngay trước mắt, cho đến sau này hắn cũng chẳng còn nhớ gì nữa. Thế
giới của hắn bao phủ bởi tấm màn hắc ám, cho đến khi...
" Hồ đồ ! " Bỗng dưng một âm thanh vang lên, âm thanh này hết sức bình tĩnh.
Nam hài tử xoay lại chỉ thấy một cái hắc long bào thanh niên đang đạm mạc đứng
đó nhìn hắn.
" Hắn chưa bao giờ bỏ ngươi mà đi " Đế Hoành bỗng dưng nở nụ cười, nụ cười này
làm sao có chút ấm áp, ánh mắt có chút nhớ lại.
" Ngươi là ai... " Nam hài tử ánh mắt ngấn nước, có chút mê man nghiêng đầu
quan sát, bất quá nhìn kiểu nào cũng không thấy được chân dung của hắn.
" Ta ? " Đế Hoành nở nụ cười
" Ta là ngươi " Hắn nói tiếp, tiểu hài tử sắc mặt nghệch ra...
" Không đủ thành đạo đồ vật cũng dám xưng Luân Hồi " Đế Hoành khoé miệng kéo
lên khinh bỉ nhìn trước mắt thế giới đang dần dần mờ ảo, ngũ chỉ như thông
thiên trụ xoè ra lập tức quang mang đại bạo, thế giới chỉ còn lại một màu
trắng xoá.
" Bất quá cũng không tầm thường, đã không phải huyễn cảnh chi đạo. Nếu như là
người khác cùng cấp không chừng bị ngươi miểu sát đây. Đáng tiếc gặp ta, mấy
thứ này chính là vô dụng " Đế Hoành âm thanh lạnh nhạt vang lên, chỉ thấy
không biết khi nào mê man hai mắt hắn đã tinh thần như vực trở lại.
" Ngươi — " Cổ Đế Nhất hoảng sợ lui lại ba bước, hai mắt trừng lên, cả người
run rẩy. Hắn biết một chiêu này của hắn là đáng sợ như thế nào. Nó đã không
phải đơn thuần là huyễn đạo như vậy, mà nó dính tới tâm ma đồ vật không nghĩ
Đế Hoành phá nó dễ dàng như vậy.
" Tiểu thủ đoạn mà thôi, cái gì Đế Thuật " Đế Hoành nở nụ cười lạnh, hai mắt
cực kỳ băng lãnh.
" Được rồi. Để bản toạ cho các ngươi xem một chút "
" Cổ tộc chân chính Đế Thuật. Chân bút Thuỷ Tổ thần thông bản tộc của các
ngươi đi " Đế Hoành âm thanh vang vọng khắp Bất Tử Vực Cảnh, ánh mắt như nghìn
tỷ nhật nguyệt đồng huy.
" Nha, cũng không thể nói các ngươi Cổ Tộc, đúng hơn là các ngươi Thuỷ Tổ tiểu
thần thông thôi "
" Không thể nào, ngươi đây là đang nói chuyện hoang đường " Cổ Đế Nhất vừa
giận vừa sợ quát lên như tự trấn an mình.
Cổ Tộc cao tầng, thậm chí là lão tổ cũng trừng hai mắt, như không tin vào tai
của mình.
" Hắn...hắn nói cái gì ? "
" Không thể nào, hắn chỉ đang phô trương mà thôi "
" Ân, đúng vậy, Thuỷ Tổ tên, bức hoạ cũng không biết, ngay cả cái tiểu thuật
cũng không để lại thì làm sao một người ngoại nhân lại có Đế Thuật do hắn để
lại "
Cổ Tộc cao tầng xôn xao, tự trấn an mình, bọn hắn có một cổ dự cảm bất an.
" Cái gì ?! Không phải trước đó Cổ Tộc tự xưng là đạt được Đế Thuật truyền
thừa sao ? Chẳng lẽ nào trước đó bọn hắn dùng không phải Đế Thuật " Có người
không khỏi hoảng sợ nói ra. Hắn nghĩ đến một cái khả năng kinh khủng.
Nếu như nguỵ Đế Thuật đủ để sánh vai với Thập Đại Thế Gia Đế Thuật, vậy Đế
Thuật của vị kia Thuỷ Tổ để lại cường đại đến mức kinh hãi thế tục như thế nào
?
Cửu Bộ Đạp Thiên của Cổ Huyền Thiên mà Đế Hoành sử dụng vẫn chưa chấn chính lộ
ra uy lực của nó, hay nói đúng hơn Đế Hoành cũng không cần thiết sử dụng. Một
khi chân chính sử dụng nó nói không chừng một cước đạp hết bọn người ở đây
thành cặn.
Dù sao nó là một trong những đạo pháp mà Cổ Huyền Thiên mất rất lâu thời gian.
Năm xưa nó trong tay Cổ Huyền Thiên chính là nháy mắt hoành độ cổ kim, dẫm phá
vũ trụ bát hoang.
Đế Hoành lúc này bá khí vô song trên thân triệt để tiêu thất, hắc phát cũng
bình tĩnh lại, hắc long bào cũng ngưng vũ động.
Trên người hắn lúc này chuyển sang một cỗ khí chất bao trùm Vạn Cổ, tựa hồ một
tay có thể đỉnh thương thiên, một bước có thể đi ngang cổ kim.
Một cổ tim đập nhanh ai cũng cảm nhận được.
" Hắn đang làm gì ? " Hoàng Phủ Hạo Thiên ánh mắt rung động.
" Không được " Sát Lục Thánh Tử bỗng nhiên như nhận ra gì đó, sắc mặt đại
biến, lập tức điên cuồng lui về sau.
Thiên Lang Đạo Quân, Mộng Thanh Diệp, Mộng Tử Vân, Bạch Tiểu Cốt thấy vậy cũng
lần lượt lui ra, bất quá cũng không có lui ra xa như Sát Lục Thánh Tử, bọn hắn
muốn xem Đế Hoành làm gì
" Chư Hoàng Thân Chinh — " Đế Hoành âm thanh uy nghiêm, lạnh nhạt, không nghe
ra một tia gợn sóng.
Tất cả mọi người thời điểm nghe âm thanh này, bao quát tất cả đại thế lực dùng
Chiếu Hư Kính không khỏi cảm giác đáy lòng lạnh lẽo.
Bỗng dưng lúc này, một cổ rung động cùng với âm thanh ẩn hiện vang lên.
" Rầm...rầm...rầm...rầm... " Âm thanh như ức vạn thiên quân đang hành tẩu lúc
ẩn lúc hiện vang vọng cửu thiên thập địa.
Lúc này Đế Hoành thân ảnh trung tâm, cách xa đó đầy trời, thậm chí cửu thiên
thập địa xung quanh từng cái kim sắc thân ảnh lúc nào đứng dàn trận mãn thiên.
Lúc này nghìn vạn từng cái thân ảnh xuất hiện, mỗi một cái thân ảnh đều phủ
lên một trương hoàng bào, đế uy vô song.
Nghìn vạn thân ảnh hoàng giả xuất hiện đó là đáng sợ bực nào cảnh tượng.
Đế uy như cuồng bạo đại hải càn quét chín tầng trời mười tầng đất, mỗi một cái
thân ảnh đều là cao quý vô song, bất hủ muôn đời. Bọn hắn đứng đó mỗi một cái
đều tựa như ngự trị một cái thời đại đi đến đỉnh phong, sau đó đánh nát cổ kim
xuất hiện ở hiện thế.
Khí thế nghìn vạn hoàng giả lập tức lay bạo Bất Tử Cảnh Vực, dù là lấy Bất Tử
Cảnh Vực lúc này cũng có chút lắc lư, dấu hiệu chịu không nổi.
Đế ý lập tức tịch quyển quán xuyến thế giới, thế giới này cảm giác như muốn
căng bạo, không chịu nổi lực lượng.
Càng đáng sợ hơn giờ khắc này mỗi cái thân ảnh đều có chút ngưng thực, bọn hắn
là mỗi một dáng vẻ khác nhau, bất quá chính là khuôn mặt bị bao phủ bởi sương
mù hỗn độn. Từng cái đế thống hoàng triều dị tượng, thậm chí cả một thời đại
đỉnh phong hiện ra sau lưng bọn hắn, kinh khủng uy thế áp sập chư thiên.
Thiên Lang Đạo Quân bọn người mặc dù đã cách rất xa, nhưng giờ khắc này cũng
không nhịn được kém chút nữa quỳ xuống.
Bọn hắn nằm ngoài phạm vi của Đế Thuật nhưng cũng kém chút không chịu nổi, có
thể nghĩ được Cổ Đế Nhất là thê thảm như thế nào tình cảnh.
Giờ khắc này hắn chính là đang nằm như chó chết trên mặt đất, bị đế uy gắt gao
đinh trụ trên đại địa, thất khiếu cùng nghìn vạn lỗ chân lông chảy máu. Miệng
hắn gào thét không nên lời, liên tục thổ ra bọt máu.
Từng đoạn ngọc cốt liên tục rắc rắc âm thanh, đang nứt dần thậm chí đã có mấy
phần bị xoắn nát.
Đừng nhìn như pháp thân tưởng nó không có thực thể, thực tế đúng là vậy. Nhưng
pháp thân bọn hắn dường như đã không khác gì chân thân, đây chính là thủ đoạn
dùng tự thân bản nguyên cùng tinh huyết, huyết nhục với vô cùng thời gian
luyện chế thành, thậm chí trong đó còn có một tia nguyên thần.
Một khi pháp thân huỷ chính là chân thân cũng chịu vô cùng đã kích, bổn nguyên
cùng tinh thần bị hao tổn đó chính là khó mà bù đắp lại.
Giờ khắc này, bất kể là ai cũng sợ hãi với cảnh tượng trước mắt. Đế Thuật bọn
hắn không phải là chưa chứng kiến qua, nhưng thanh thế cùng uy lực như vậy thì
có hơi kinh khủng quá mức.
Bọn hắn phát hiện Đế Hoành giờ khắc này Đế Thuật cũng chỉ là sơ hiện mà thôi,
nó còn chưa chính thức đổ xuống, nhưng cho dù là thế thì Cổ Đế Nhất dưới một
kích này hoàn toàn bị miểu sát.
" Ngươi...ta...ta cho dù pháp thân huỷ diệt...nhưng...Tam...Thế Trấn Sát...Phù
vẫn sẽ tự động...tr...trấn áp...ha...ha ha. Đến lúc đó...Cổ Tộc cường giả sử
dụng đại thần thông...Thi...ên...Kinh là của...ta " Trong miệng đầy bọt máu,
âm thanh ngắt quảng khó nghe như quỷ lệ khiếu.
Đế Hoành băng lãnh hai tay chắp sau lưng, bỗng dưng túc này hai mắt hắn trừng
lên. Thời điểm hai mắt hắn trừng lên thế giới như nổ tung một dạng, nghìn vạn
hoàng giả tuy không thấy rõ chân mục nhưng cho người khác cảm giác bọn hắn
đồng loạt mở mắt.
Bọn hắn thời điểm khai nhãn chính là vạn cổ cũng vì đó muốn hoá thành vi vô.
Vô địch lực lượng lập tức để pháp thân Cổ Đế Nhất hoá thành không khí, cặn
cũng không để lại.
" Thật...thật đáng sợ, uy lực một thức này chính thức còn chưa triển khai, chỉ
là pháp tướng hiện lên mà đã có uy lực như thế...E sợ nếu như hắn sử dụng một
chiêu này ngay từ đầu thì... " Mộng Tử Vân sắc mặt trắng bệch, cả người run
rẩy.
Mộng Thanh Diệp sắc mặt cũng có chút run rẩy, nàng suy nghĩ về Đế Thuật trong
tộc không có lấy một môn nào so sánh với nam tử trước mắt sử dụng. Hơn nữa Đế
Thuật mà hắc long bào thanh niên này cũng chỉ mới hiển hiện lên thôi, một khi
nó phát động thì e sợ ở đây mọi người cặn cũng không để lại.
Hoàng Phủ Hạo Thiên sắc mặt âm trầm, hoàn toàn nhấc không lên nổi chiến ý, ánh
mắt rung động nhìn về ở phía xa xa kim sắc chân trời, nghìn vạn hoàng giả tạo
trận vòng quanh áp sập chư thiên. Bỗng nhừn hắn thở dài một hơi, Thiên Kiếm
thu lại.
Bạch Tiểu Cốt trầm mặc đứng đó, hắn bỗng nhiên suy nghĩ đến một người, sau đó
cả người hắn run lên.
Đế Hoành ánh mắt đạm mạc, không, phải nói là từ lâu hắn đã không quan tâm đến
Cổ Đế Nhất, hắn gắt gao nhìn về trên đất còn sót lại Tam Thế Trấn Sát Phù
" Vạn Ác lá cờ người cầm đầu... " Đế Hoành trong lòng ám đạo, ánh mắt vẫn gắt
gao nhìn chòng chọc vào cổ phù.
Thấy Đế Hoành vẫn hoành độ hư không, khí thế lăng nhiên đứng đó bỏ qua Bất Tử
Chi Linh, ánh mắt nhìn về cổ phù. Mọi người không khỏi nhìn theo, thiên địa
lúc này yên tĩnh đến cực điểm.
" Phật — Phật — Phật — Phật... "
Âm thanh loạt xoạt hiện lên, trong nháy mắt bỗng dưng Tam Thế Trấn Sát Phù quỷ
dị phù không trong ánh mắt kinh hãi của mọi người.
Trừ Đế Hoành, bất kể là ai giờ khắc này chứng kiến quỷ dị tình cảnh không hiểu
một tia cảm giác tim đập nhanh chóng, hô hấp cứng lại, hồ hôi lạnh chảy ướt
sủng cả người lúc nào không hay.
Một tia quỷ dị huyết quang khó phát hiện loé lên từ quỷ dị cổ phù.
" Không tốt — " Đế Hoành bỗng dưng quan sát kỹ, sắc mặt trong nháy mắt kịch
biến.
Bất Tử Chi Linh tiểu nha đầu đứng một bên bỗng dưng cực kỳ sợ hãi, ánh mắt như
nhìn thấy trước đồ vật gì kinh khủng ở cổ phù rách nát.
" Không...không muốn... " Tiểu nha đầu ánh mắt hoảng sợ cực độ, miệng phát ra
thanh âm không thành thạo.
Chiếu Hư Kính của các đại thế lực, kể cả như Hoàng Phủ Tộc loại này quái vật
khổng lồ bỗng dưng hình ảnh nhiễu loạn sau đó biến mất.
Một cổ bất an, hoảng sợ, tĩnh mịch, âm trầm khủng bố hàng lâm trên phía thế
giới này chậm rãi.