Gia Trì Phù Vân Cảnh


Người đăng: ๖ۣۜPhi ๖ۣۜTiên

Phù Vân Cảnh, tuy không rộng lớn nhưng cũng có mấy nghìn dặm, từng toà núi
được bao phủ bởi linh vân chập chờn xoay quanh nhìn có một tia ý vị kỳ ảo.

Mảnh đại địa này được Cổ Huyền Thiên luyện hoá sau đó đã trở nên xinh đẹp hơn,
tuy nhìn không có gì thay đổi nhưng thực chất nó đã trở thành một mảnh tiên
thổ, căn cơ vững chắc cực điểm, từng tấc đất được gia trì qua.

Cổ Huyền Thiên nhìn mấy nghìn dặm Phù Vân Cảnh dưới chân, mỉm cười tỏ vẻ hài
lòng, ngũ chỉ bỗng dưng mở ra

" Ông — " Không gian chấn động gợn sóng, bị ngũ chỉ đánh ra một cái thông đạo
không gian, từng gốc nhân sâm, tiên thảo không biết bao nhiêu phóng ra, sau đó
là từng đạo linh tuyền.

Hắn phất tay, linh tuyền, nhân sâm, tiên thảo, tiên khoáng vô số trong nháy
mắt phân tán ra lạc nhập vào mặt đất sau đó biến mất, từng dòng lấp lánh linh
tuyền dùng thế như trẻ tre hoành đẩy ngang dọc uốn lượng xỏ xuyên khắp đại
địa.

" Phụ thân, Đế Hoàng Táng Địa cũng không thiếu cửu phẩm tiên dược, thập phẩm
tổ dược nha, chính là thập phẩm cũng có hơn chục gốc a. Bát phẩm, thất phẩm
càng là lạc khắp nơi trên đại địa, tứ phẩm ngũ phẩm quả thật con mẹ nó phi cho
cẩu ăn cũng không hết, ngươi cũng không cần tiết kiệm a " Đế Hoành tròn mắt
đạo.

" Không phải ta không nỡ lấy ra, mà ngươi nên nhớ đây cũng chỉ là mới thành
lập thế lực a, không thể khắp nơi trên đất đều là thất phẩm đi. Ta muốn chính
là thế lực phải tự đi lên bằng hai bàn tay của mình, cơ duyên cũng phải xem
khả năng đấy " Cổ Huyền Thiên cười đạo, một tay phất lên, mặt đất bỗng dưng
từng khối đại địa khổng lồ bị nhấc lên, ngũ chỉ hắn nắm lại thời điểm cũng là
từng khối bị bóp nát thành đá vụn.

Lúc này vô số khối đá vụn trôi nổi trên không trung, sau đó bị vô hình lực
lượng kéo tập trung lại với nhau, từng khối có trình tự lắp ráp thành một toà
đảo trôi nổi chừng hai trăm dặm, nhìn không có một vết nứt, hoàn mỹ vô cùng.

Đế Hoành cười khẽ, hiểu Cổ Huyền Thiên định làm gì, hai mắt hắn kim quang nở
rộ.

" Ầm ! Phốc ! Phốc !!! — " Như hàng nghìn vạn lưỡi đao vô hình bắn ra từ mọi
phía, hòn đảo trong nháy mắt bị gọt thành một toà tiểu thạch thành vô cùng
tinh xảo, vô cùng tuyệt mỹ.

Chỉ thấy nó không phải là một hòn đảo nữa, mà dần có hình dáng của cửu long
bao quanh, đầu rồng hướng ra chín phía đưa ra ngoài đảo.

" Ông — " Thuỷ quang lập loè trên tay Cổ Huyền Thiên, chỉ thấy càng ngày càng
sáng sau đó vụt nhanh bay đi vào hạch tâm toà đảo đang trôi nổi.

" Róc...róc...— " Tiếng nước chảy khe khẽ, từng đợt thuỷ nguyên tố tràn ngập
khắp đại địa, sau đó tiếng nước ngày càng lớn, rồi vỡ ầm.

Chỉ thấy trên toà đảo kia đang trôi nổi, thủy mạch vô tận phun ra từ chín đầu
rồng, đại nhật ánh sáng rọi vào chín dòng thác đang đổ xuống nhìn lấp lánh vô
cùng tuyệt mỹ, cho dù là về buổi tối cũng có ngân nguyệt mỹ lệ tô điểm cho nó.

Chín đầu thác lạc xuống đại địa không hề bổ nhào, mà vô cùng có quy luật, chầm
chậm rơi xuống, sau đó chảy dài khắp Phù Vân Cảnh, một phần thắm vào uẩn
nhưỡng linh thổ, bảo dược, thạch khoáng.

" Hắc, Cửu Long Trấn Thuỷ Trận nha, công phòng trợ nhất trận tam dụng. Đáng
tiếc chẳng qua là mô phỏng phiên bản thu nhỏ. Chân chính Cửu Long Trấn Thuỷ
Trận đó chính là dùng ức dặm đại địa cùng vô số bát phẩm, cửu phẩm tiên khoáng
khắc thành đầu rồng, lấy nhất chỉ thập phẩm pháp khí trấn tâm trận, có thể
trấn thủ cả một phương thế giới, một trong những trận pháp hiếm nhất a. " Đế
Hoành than thở đạo, sau đó không biết từ đâu một viên lam sắc bảo châu trong
lòng bàn tay, không biết cấp bậc phóng vào hạch tâm.

" Mụ nội ... ngươi... " Cổ Huyền Thiên thấy lam sắc thuỷ châu trong tay Đế
Hoành cũng không nhịn được chửi tục, trợn tròn mắt lên nhìn hắn.

" Hắc hắc, không có ý tứ, chính là lúc trục xuất nha đầu kia tiện tay mượn một
chút, Tiên Thiên Thánh Thuỷ Châu nha, có nó nhưng là hệ thuỷ có liên quan bất
kể là gì đều được tăng cường nha " Đế Hoành không đỏ mặt cười ha hả, một bộ
dáng không quan trọng.

" Ài... " Cổ Huyền Thiên thở dài.

" Ngươi còn nói, chẳng phải ngươi tính toán trong người ta có Tiên Thiên
Thánh Thuỷ Châu ngươi mới dựng nên Cửu Long Trấn Thuỷ trận sao...Hừ " Đế Hoành
bất mãn nói, phụ thân hắn một thân đạo đức hắn còn không biết sao, hàng này
thế nhưng để hắn bề ngoài đánh lừa, chân chính vô sỉ ẩn sâu trong hắn nha.

" Nha ? — " Cổ Huyền Thiên nghe thế ánh mắt lộ ra một vẻ mờ mịt, làm một bộ
dáng không hiểu.

Tiên Thiên Thánh Thuỷ Châu chính là một trong tam đại tổ khí trấn giới của
Thiên Thuỷ Thánh Địa. Bạch Y nữ tử kia có thể lấy ra được có thể nghĩ đến thân
phận của nàng quan trọng bậc nào, nếu như lúc giao thủ với Sát Lục Thánh Tử
nàng vận dụng Thuỷ Châu thì có lẽ đã khác.

Chỉ thấy Tiên Thiên Thánh Thuỷ Châu vừa rơi vào hạch tâm trận pháp trên cửu
long đảo, lập tức nước ở đó lập tức trở nên linh động hơn, phát sáng dịu,
trông vô cùng mỹ lệ, từng mùi hương nhẹ toả ra khiến tâm thần người khác dễ
chịu.

" Ha hả, xong " Đế Hoành cao hứng đạo.

" Ân, bất quá chưa đủ nha " Cổ Huyền Thiên mỉm cười, trong bạch y tay áo bay
ra một cây tiểu cổ thụ chỉ chừng gang tay.

Thời điểm cây cổ thụ này xuất hiện, thiên địa bỗng dưng sinh cơ dồi dào, ngũ
thải quang sắc dị tượng, cây cối rừng rậm rào rạt như đang khao khát gì đó,
linh dược cũng có xu thế phát triển nhanh hơn.

Tiểu cổ thụ này tuy nhỏ, nhưng mang hình dáng già thiên cái địa, một bộ dáng
tạo hình như muốn phủ cả phiến thiên địa, nó xuất hiện làm cho người ta cảm
giác ngột ngạt, nhỏ bé so với nó.

" Sinh Mệnh Chi Thụ — " Cổ Huyền Thiên nhàn nhạt đạo.

" Có phải hay không có chút xa xỉ a " Đế Hoành nhìn lấy tiểu cổ thụ lầm bầm
đạo.

" Không, không hề lãng phí, Phù Vân Cảnh sau này chính là cứ địa đầu tiên ở
kiếp này của ta, cũng không thể chỉ có mỗi Đế Hoàng Táng Địa đi " Cổ Huyền
Thiên cười.

" Nhưng nó chỉ là tổ chức sát thủ a, chẳng phải tuỳ tiện thành lập sao "

" Ân, lúc trước ta nghĩ thế không sai, nhưng bỗng dưng ta lại nảy sinh ra ý
định khác nha, không được sao " Cổ Huyền Thiên híp mắt nhìn hắn.

" A...ài... " Đế Hoành cứng họng, sau đó vô lực thở dài, quả thực không thể
đoán nổi mấy nhân vật như cha hắn nghĩ gì nha.

" Phù Vân Cảnh xuất thế, cũng không nên không có đệ tử đi a, tính cả hai tên
kia cũng chỉ có bốn người, làm sao khó xem như vậy. "

" Ân, không phải lo, Đế Hoàng Táng Địa chẳng phải còn mấy cái yêu nghiệt cấp
bậc từ thái cổ thời đại sao. Lần trước phong bế bọn hắn vào đến bây giờ cũng
có việc sử dụng nha, lại nói cũng không ảnh hưởng đến con đường tu luyện, tuổi
tác cùng căn cơ bọn hắn chính là bị ta dùng thời không cấm chỉ phong ấn lại "
Đế Hoành đạo, phải biết hắn trong một lần đó phong ấn một đám thái cổ yêu
nghiệt để sau này có thể sử dụng tốn không ít tâm huyết. Dù sao qua bao nhiêu
năm như vậy phong ấn một người không có gì thay đổi có thể nghĩ kinh khủng hao
tổn.

Ở thời đại kia, trân tàng không chỉ là linh dược, tiên khoáng, kỳ thảo, một số
đại năng vô địch còn phong ấn người có tư chất tuyệt hạng để sau này truyền
thừa, lớn mạnh đạo thống về sau.

Đế Hoành hai mắt thâm thuý, hai tay kết thủ ấn quát lên.

" Thời gian cấm chỉ, mở — "

" Thập quan phong cấm, mở — "

" Ầm ! Ầm ! Ầm ! ... " Tiếng nổ âm thanh vang lên, như thời không xiềng xích
bị bức phá, trước mặt hắn từ đó rơi xuống chín cổ kim quan.

Đế Hoành làm xong lẳng lặng cùng Cổ Huyền Thiên Quan sát.

Lúc này kim quan " Rắc ! Rắc — " rạn nứt đừng đạo kéo dài ra xung quanh, sau
đó ầm ầm tan vỡ.

Chỉ thấy bảy nam hai nữ đồng loạt xuất hiện. Ai cũng đều là tuyệt sắc mỹ nam,
vô song mỹ nữ. Chỉ thấy lúc này vẻ mặt của bọn hắn hơi mờ mịt.

Bọn hắn ký ức chỉ đến lúc khi bọn hắn bị phong ấn, còn về ai phong ấn bọn hắn
cũng không rõ, chỉ nhớ trưởng bối của bọn hắn nói rằng đại nhân vật muốn thu
nhận bọn hắn.

Bất quá đến từ các tông môn ở thời đại kia khác nhau, nên bọn hắn cũng không
hoà thuận, mà là có địch ý với nhau.

Thấy bọn hắn mờ mịt, Đế Hoành lập tức chín đạo bạch quang không kịp cản trở
tiến vào mi tâm bọn hắn, một số thường thức cơ bản cũng kiến thức làm bọn hắn
lập tức hiểu rõ.

" Bái kiến đại nhân " Chín người lập tức cung kính chắp tay cúi người bái kiến
Đế Hoành, tuy rằng không rõ thân phận Đế Hoành, nhưng bọn hắn biết đây chính
là đại nhân vật trong miệng trưởng bối tông môn bọn hắn.

" Tốt lắm, các ngươi đã biết được, vậy cũng nên cố gắng tu luyện, tài nguyên
là không thiếu nhưng cần phải dựa vào bản lĩnh của các ngươi. Phù Vân Cảnh vừa
mới thành lập, mà các ngươi cũng là thế hệ đầu tiên, nên bản tông chủ phong
cho các ngươi vào Thập Đại Thiên Kiêu Bảng. Về phần bài danh các ngươi tự định
đoạt, thứ tự càng cao tất nhiên tông môn ưu đãi càng cao, thậm chí khác biệt
một trời một vực " Đế Hoành nhận được Cổ Huyền Thiên truyền âm một bên nói ra.

Nghe thấy vậy, bọn hắn địch ý càng lớn hơn, thời đại kia bọn hắn chính là cạnh
tranh với nhau không dứt, ai cũng là tuyệt đại thiên kiêu sáng chói nhất vực.

Đế Hoành thấy vậy cười đạo.

" Đơn giản thôi, các ngươi loạn đấu, sau đó có thể tiến cử một người xếp đầu,
nếu được tán thành vậy thì quy vị, nếu cảm thấy bản thân mình đủ thực lực cũng
có thể đề cử, được mọi người tán thành thì quy vị, cứ thế mà làm, nếu không
phục có thể chiến đấu... "

Nghe thế bọn hắn nhìn nhau, lúc này, một cái thanh niên tử y đi lên đạo.

" Ta đề cử Phượng Vô Song đệ nhất bảng " Nói xong hắn lui lại trầm ngâm, nhìn
về bạch y nữ tử vô song mỹ mạo kia, trong mắt mang theo một tia kính sợ.

Mấy người khác thấy thế, không những phản đối mà trầm ngâm một hồi.

" Tán thành "

" Tán thành "

" Đồng ý "

Tất cả đều tán thành, không ai phản đối. Điều này cũng không có gì ngạc nhiên,
nếu ngươi ở thời đại kia, ngươi sẽ cảm thấy đây là chuyện đương nhiên.

Phượng Vô Song, Thiên kiêu chi nữ của Thanh Liên Kiếm Giới, chỉ dựa vào thiên
phú tự thân sáng tạo ra vô số chiêu thức quét ngang thiên tài thánh địa, đăng
lâm lên đệ nhất bảng yêu nghiệt.

Mười bảy tuổi, tu vi Vũ Hoàng sơ kỳ, lực chiến miểu sát Vũ Đế trung kỳ, kháng
Vũ Đế Hậu Kỳ thậm chí bạo phát có thể giết chết, cùng thế hệ được xưng vô
địch.

Tuy tám người còn lại đều là Vũ Hoàng đồng cấp bậc nhưng ai cũng không có khả
năng chiến thắng nàng.

" Long huynh, ngươi... " Một cái hoàng y thanh niên nhìn sang người bên cạnh
hỏi.

" Phàm huynh không cần đề cao ta, ta vẫn không phải đối thủ của Phượng tiên tử
" Long Nhất lắc đầu nói.

" Vậy bọn ta đều tán thành Phượng Vô Song đứng đầu a " mấy nghời còn lại nói.

" Đứng đầu ? " Đế Hoành nhìn sang Phượng Vô Song. Một trương hoàn mỹ khuôn
mặt, hắc phát dài đến mông. Bất quá ánh mắt tuyệt mỹ nhưng lại làm cho người
ta cảm thấy như rơi vào hầm băng, một vóc người được thượng thiên hoàn mỹ điêu
khắc, da vẻ như cửu thiên ngọc thạch chế thành, lòi lõm câu hoặc lòng người,
một thân bạch y đơn giản làm nàng có vẻ như trích tiên tiên nữ.

" Thiên phú rất tốt, Vạn Cổ Yêu Nghiệt trước ba mươi có khả năng. Nếu trừ lúc
này ra tin tưởng ở bất kỳ lúc nào khác nàng có thể ổn định đệ nhất bảng Phù
Vân Cảnh, bất quá lúc này chính là không thể nào, chỉ có thể xếp đệ nhị " Đế
Hoành nhìn Phượng Vô Song sau đó bình phầm, lắc đầu đạo.

" Cái gì ?! " Mấy người còn lại cho dù là tuyệt thế thiên kiêu cũng không nhịn
được sắc mặt biến đổi, Phượng Vô Song chân chính kinh khủng chỉ có bọn hắn mới
biết, vậy mà ở thời đại này, không, ở đija phương này chỉ có thể đứng thứ hai,
vậy người thứ nhất ở đâu.

Phượng Vô Song nghe thế cũng cau mày, tuy rằng nàng không có ý định tranh chấp
đệ nhất toạ, nhưng nàng tự tin thực lực của mình cùng thế hệ không có mấy
người có thể sánh vai, càng đừng nói vượt lên, ít nhất nàng chưa gặp.

" Chẳng lẽ trong chúng ta còn người vượt qua được Phượng tiên tử hay sao "
Long Nhất cười khổ.

" Các ngươi đúng là không vượt được, nhưng hắn thì...đơn giản a " Đế Hoành một
bộ dáng lười biến chỉ về Cổ Huyền Thiên.

Chín người bao quát Phượng Vô Song trong đó sắc mặt lập tức thay đổi, vì bạch
y thiếu niên này khi nào đứng ở đó bọn hắn không hay biết, phải biết mỗi người
bọn hắn chính là giác quan cùng sức quan sát kinh khủng đến cực điểm.

Thứ hai, đây mẹ nó là một cái nam nhân ? Làm sao quá mỹ, cho dù Phượng Vô Song
được xưng mỹ mạo vô song so ra cũng ảm đạm vô quang.

" Hắn ? " Ngô Phàm nhướng mày khó chịu đạo.

" Cho dù là ngài cũng không thể tự tiện cho hắn đệ nhất toạ a, ta là cái thứ
nhất không đồng ý, muốn ta tán thành phải chứng minh thực lực " Hắn hơi xem
thường Cổ Huyền Thiên, nói ra.

Mặc dù Cổ Huyền Thiên nhìn tuyệt thế vô song khuôn mặt cùng vóc người, nhưng
nhìn thế nào cũng không có một chút linh lực cùng tu vi.

Cổ Huyền Thiên chỉ cười cợt đứng đó, từ chối cho ý kiến.

" Ta khuyên ngươi, ổn định a, không nên tìm kiếm đau khổ " Đế Hoành khuyên
can, bất quá nghe làm sao như đang khiêu khích, đúng vậy, trong lòng hắn đang
cười rộ lên.

" Ha ha ha, con mẹ nó, mày không biết tự lượng sức mình, yêu nghiệt thái cổ
nghe lợi hại nha. Ngươi biết hắn là ai không ? Diệt Thế Đạo Tổ a ! Cha của lão
tổ ngươi nghe đến tên hắn còn không bị doạ co quắp ? " Đế Hoành ám đạo, vô
liêm sỉ cười, hắn từ nhỏ đã sống với Cổ Huyền Thiên một thời gian dài, phong
mang bị che lấp, bị hành hạ hồi lâu, thấy người khác sắp bị giống mình bỗng
dưng có cảm giác vui sướng kỳ lạ, cho dù hắn sống không biết bao nhiêu cũng
không kiếm chế được.

" Ta cũng không phục " Long Nhất cũng đứng ra nói, mấy người đằng sau tuy
không lên tiếng nhưng ánh mắt cũng nói rõ.

" Hảo, hảo. Vậy chín người các ngươi cùng lên a " Đế Hoành than thở, phất tay
tỏ ý tuỳ các ngươi.

" Chín người cùng lên ? Tông chủ, ngài...ngài... " Long Nhất tức giận nói
không nên lời.

Phượng Vô Song cũng cau mày khó chịu, bọn hắn ai không phải thiên kiêu sáng
chói cùng thế hệ, một người đi ra hầu như khó gặp đối thủ, vậy mà bọn hắn hôm
nay lại phải liên thủ đối phó ? Cái gì gọi là xỉ nhục, đây gọi là xỉ nhục.

" Các ngươi không cần tức giận hắn rồi, như vậy đi. Các ngươi đồng thời tiếp
ta năm chiêu, dựa vào mức độ nặng nhẹ sau đó bài danh a " Cổ Huyền Thiên lúc
này cũng lên tiếng, nhàn nhã đạo.

" Khinh người quá đáng — " Ngô Phàm tức tối, quát ầm lên, thương khung chấn
động, từng tia tử lôi lộp bộp chớp nổ, đây chính là uy thế bảo thể của hắn đã
tu luyện đến trình độ cao siêu, có thể ảnh hưởng thiên địa.

" Cẩn thận rồi " Cổ Huyền Thiên cũng từ chối cho ý kiến, vẫn cười nhàn nhã,
một tay chắp sau lưng, tay kia ngũ chỉ xoè ra.

Chỉ thấy thời điểm hắn ngũ chỉ mở ra vạn pháp lưu chuyển toán loạn, kinh khủng
khí tức khiến chín người bao quát Phượng Vô Song sắc mặt không thể tin nổi.
Một đoá kim liên trong tay hắn từ từ xuất hiện, sau đó nở rộ ra, ngũ hành
nguyên tố bạo động.

" Ầm !!! — " Kinh khủng tiếng động vang lên, kim quang bạo tạc xung kích xung
quanh Cổ Huyền Thiên như làn sóng cấp tốc tiến về bọn hắn.

" Phanh ! — " Chín người đồng thời bị đánh bay mấy trăm trượng, chỉ có Phượng
Vô Song lùi lại mười mấy bước.

Chín người sắc mặt không thể tượng tượng nổi, trong lòng sóng biển ngập trời.

" Không thể nào " Long Nhất trong lòng quát ầm lên.

" Thật kinh khủng khả năng vận dụng linh lực ? " Phượng Vô Song cau mày suy
nghĩ.

" Không tệ, thức thứ hai " Cổ Huyền Thiên nhìn Phượng Vô Song mỉm cười khen
một tiếng, sau đó lại thấy một tay vung lên.

" Yết...yết...yết — " Sau lưng hắn chỉ thấy không gian gợn sóng như mặt nước,
mấy chục sợi liên trong đó bắn ra về phía chín người.

" Hừ " Ngô Phàm kinh khủng lôi điện trùng kích cửu tiêu gia trì thân hắn, một
quyền oanh về phía hắc liên sợi xích.

Những người khác cũng dồn dập tấn công, không để hắc liên xiềng xích đến gần.

" Thiên phú không sai, nhưng trước mặt phụ thân ta kinh nghiệm chiến đấu còn
kém lắm, há chỉ là xích đơn giản như vậy " Đế Hoành lầm bầm.

Chỉ thấy Ngô Phạm tiếp tục với hắc liên kia không oanh ra, mà lập tức bị trói
lại hai tay, những người khác có người thì bị quấn quanh vào chân, bụng.

Thậm chí dùng thuấn di vẫn không thoát được, những sợi xiềng xích này chính là
xuyên xỏ qua không gian, bất ngờ xuất hiện khoá lại toạ độ của bọn hắn.

" Hạ xuống a " Cổ Huyền Thiên vung tay xuống, tuyệt cường trọng lực khiến lập
tức chín người bị cực nhanh tốc độ ném vào mặt đất không thể chống cự, tạo ra
chín cái hố to vô cùng chật vật.

" Lưu Quang Truỵ — " Hắn nhàn nhạt mỉm cười, một tay vẫn để sau lưng, tay kia
phất lên. Trên thương khung vô số tiểu bạch quang dùng tốc độ kinh khủng tấn
công về đại địa nơi chín người.

" Ầm "

" Ầm "

" Ầm "

" Ầm "

" Ầm "

Tiếng động liên tục vang lên, đại địa bị đánh thành cái sàng, chín người bị
nện vào càng sâu, Phượng Vô Song cũng né tránh không khỏi.

Thực chất bọn hắn muốn thoát khỏi, nhưng là làm sao cũng không thoát được mấy
sợi xích màu đen quỷ dị, bị dính vào rồi ngay cả na di cùng phi hành cũng khó
khăn.

Chín người vô cùng chật vật đi ra, tuy thương thế không nặng nhưng dáng vẻ đã
rách rưới, máu me khắp người, chỉ có Phượng Vô Song là hơi chật vật.

" Chưa nha, còn hai chiêu đây a " Cổ Huyền Thiên chẳng đáng nói. ngũ chỉ mở
ra, vô cùng kinh khủng bạo phong từ trong tay hắn cuồng bạo cuốn về phía đám
người.

Chưa kịp phản ứng đám người kia đã bị hút lên sau đó loạn xạ trong long quyển
phong không thể khống chế.

Trong vòi rồng gió từng ngọn phong trảm tàn nhẫn góc độ cùng tốc độ cực nhanh
bắn về phía chín người.

" Phốc ! Phốc ! Phốc — " Liên tục mấy người bị thương, âm thanh gió rít vang
lên cùng tiếng hét thảm.

" Phụ thân, không cẩn thận nhưng là sẽ chơi chết đám tiểu tử a " Đế Hoành lo
lắng nói.

" Yên tâm, ta đã nương tay, có chừng mực. " Cổ Huyền Thiên nghe Đế Hoành,
không sao nói.

Nghe thế Đế Hoành cũng thở dài một hơi, bất quá hành đồng tiếp theo của Cổ
Huyền Thiên làm cho hắn há mồm.

" Ta kháo — "

" Thiên Chi Đế Phạt " Cổ Huyền Thiên âm thanh vang vọng, chì thấy đám người
vẫn còn bị long quyển phong bao phủ trong trận trên không, dưới đại địa từng
cái phù văn trắng hình thành kết thành vòng tròn bao phủ xung quanh phạm vi
chín người.

" ẦMM !!! — " Kinh khủng bạch sắc cột trụ trùng kích thẳng lên cửu tiêu, xung
quanh bạch trụ bạch vân tán loạn bị thổi tan, gần đó mấy toà tiểu sơn phong
cũng bị nát vụn bay đi.

Đế Hoành cũng không nhịn được cười khổ.

" Phốc — " Tám người đồng loạt phun ngụm máu, thở dốc quỳ một chân trên đại
địa, có người dùng kiếm chống, có người quỳ, có người khụyu cả hai chân, chỉ
có Phượng Vô Song khoé miệng một tia máu tràn ra, cả người máu me, sắc mặt
trắng bệch, nhưng như thế đã tốt hơn so với bọn người kia nhiều lắm.

Nhìn như năm chiêu lâu nhưng thực tế chỉ trong chớp mắt. Đừng nghĩ năm bọn hắn
là tuyệt thế yêu nghiệt có tiếng nhưng không có miếng, cũng phải xem Cổ Huyền
Thiên là ai.

Cổ Huyền Thiên chính là kinh nghiệm chiến đấu, chiến lực cỡ nào ? Đơn giản
chiêu thức nhưng kết hợp lại vận dụng đó là đơn giản miểu sát người khác.

Nếu ngay từ đầu bọn hắn toàn lực tấn công còn có thể vùng vẫy, đáng tiếc bọn
hắn xem thường liên thủ, chỉ có thể vô lực bị động gánh hết kết hợp chiêu thức
của Cổ Huyền Thiên.

Thực tế nếu muốn tàn sát chín người này chỉ cần dựa vào Cổ Huyền Thiên nhất
chiêu là đủ, dù gì Hỗn Độn Thiên Thể cùng vô số thứ khác chồng nhất lên quả
thực đưa hắn lên một cái tình trạng vô địch cũng không đủ hình dung cùng cấp.

Nếu ngươi ở giai đoạn đầu tiên là một con hổ thì hắn đã là cự long, hai bên
cách biệt chiến lực có thể thấy được.

" Hắn còn không di chuyển " Ngô Phàm cắn chặt răng không cam lòng.

" Không thể nào, ta còn không có cơ hội ra chiêu " Long Nhất cùng mấy người
khác suy nghĩ, mồ hôi lạnh chảy ròng sau lưng, thiếu niên trước mắt quả thật
quá kinh khủng, ngay từ chiêu đầu tiên đã lâm vào bị động bị hắn tính toán
không thể trở mình.

" Các ngươi thiên phú là không sai, tông môn cũng đưa các ngươi không ít mạnh
mẽ chiêu thức, nhưng vận dụng còn kém lắm a, cho dù các ngươi dùng đế thuật
nhưng nếu như người khác vận dụng linh lực cùng chiêu thức trung giai kết hợp
cũng có thể dễ dàng phá giải, tương tự ngược lại cũng có thể chồng chất tầng
tầng sát thương cùng bẫy rạp " Cổ Huyền Thiên nhàn nhạt đạo, hai tay chắp sau
lưng, hắc phát gió thổi phấp phới.

Nói xong, hắn bàn tay mở ra chỉ thấy trong đó từng tia tử lôi lộp bộp vang
vọng, sau đó phong cầu, hoả trụ cũng lần lượt xuất hiện nhỏ bé trong tâm thủ,
ba loại nguyên tố kết hợp lại không có nổ tung mà hoà quyện hoàn mỹ lại với
nhau.

" Xem " Cổ Huyền Thiên cười, sau đó một chỉ đánh lên thương khung. Màu tím lôi
hoả phong kinh khủng kéo dài đâm thẳng vào tầng mây.

" Đùng ! — "

" Lộp bộp... — "

Xung quanh bạch vân bị thổi tan đi, đại địa cũng run rẩy nhè nhẹ.

" Rõ ràng chỉ là nhị lưu pháp kỹ " Ngô Phàm lẩm bẩm.

" Đây là nguyên tố dung hợp. tương tự huyễn hệ, tinh thần công kích, khống chế
hệ đều có thể làm, ba nghìn đại đạo quy nhất " Hắn mỉm cười nói.


Đế Đạo Vô Song - Chương #42