Người đăng: ๖ۣۜPhi ๖ۣۜTiên
" Hoành nhi, một thế này, nhưng là sẽ không bao giờ... " Cổ Huyền Thiên vô cớ
ánh mắt chứa một tia buồn bả thở dài đạo.
Đế Hoành nghe thế nhắm mắt lại. Hắn hít sâu một hơi, sau đó song mục mở ra,
đáng sợ quang mang như muốn nuốt chửng cửu thiên thập địa.
" Mặc kệ là ai, cho dù Tuyên Cổ Vô Song hay Thượng Thiên Chi Chủ, bất kể là
Thiên Đạo đi chăng nữa. Chỉ cần có ai dám chặn đường ngươi, ta nhất định đứng
ra đầu tiên. " Đế Hoành âm vang hữu lực, đầy đế khí đạo.
Cổ Huyền Thiên mỉm cười, hai tay chắp sau lưng, gió lộng bạch y vũ phấp phới,
hắc phát nhẹ nhàng hồ động không tỏ rõ ý kiến.
" Cũng đến lúc nên đưa hai tên kia lịch lãm một phen rồi, không tắm trong
thiết sát chi uy, không gột rửa bò ra từ vạn cốt là sẽ không có một viên kiên
cường đạo tâm cùng tâm cảnh vững chắc được " Cổ Huyền Thiên lầm bầm nói ra.
Cổ Huyền Thiên một tay nâng lên, chỉ thấy trong tay không gian pháp tắc thâm
sâu đan kết thành từng vòng phù văn quỷ dị.
" Tranh ! — "
" Yết — yết... "
Không gian pháp tắc trong tay Cổ Huyền Thiên đâm thẳng vào phía trước, cắt ra
một đạo môn thứ nguyên.
Đế Hoành nhìn thấy cánh cửa này nhàn nhạt mỉm cười.
" Nhật Nguyệt Đại Lục sao... "
Đường Long cùng Hoàng Minh lúc này vẫn còn tụ với đám người Linh Tông cùng
Bạch Đế Gia.
" Thứ...thứ gì..." Bạch Đế Lão Tổ ánh mắt vô hạn hoảng sợ, vẫn chưa hoàn hồn
lại.
Đế Hoành vừa rồi thân lâm đại lục, đế uy sơ hiện đảng quét cửu thiên thập địa.
Chỉ cần là tu sĩ đều phải quỳ xuống cho hắn.
Bạch Đế Gia Chủ cùng Linh Chủ đám người vẫn còn quỳ dưới đất, cơn hoàng kim cự
lãng vừa rồi chỉ quét qua chớp mắt, nhưng vẫn còn để cho bọn hắn cảm giác táng
đảm kinh hồn, hai chân run rẩy đứng không nỗi mà quỵ xuống đất.
" Đế thượng ?... " Đường Long sắc mặt trắng bệch, hai mắt sợ hãi rung động
nhìn về nơi xa, Hoàng Minh cũng thở dốc một bên.
Đúng lúc này bỗng dưng.
" Yếtttt — " Không gian một đạo liên toả chầm chậm kéo dài về phía Đường Long
cùng Hoàng Minh.
" Thứ gì " Đường Long cùng Hoàng Minh sắc mặt hoảng sợ hô.
Nhìn như liên toả vô cùng chậm, nhưng trong nháy mắt đã khoá chặt Đường Long
cùng Hoàng Minh, không đợi mọi người xung quanh kịp phản ứng, hai bọn hắn đã
biến mất.
" Bịch " Đường Long cùng Hoàng Minh từ trên không rơi xuống cách đó không xa
Cổ Huyền Thiên.
" Dạo chơi cũng đã đủ, ta có việc cần nhờ các ngươi đi một chuyến — " Cổ Huyền
Thiên nhìn hai cái tiểu tử mỉm cười đạo, chẳng hiểu làm sao, khi hắn nhìn đến
hai cái tiểu quỷ này hắn lại nhớ về mấy cái đệ tử dưới danh nghĩa hắn từng dạy
dỗ qua.
" Đế thượng... " Đường Long ê ẩm cái mông xoa xoa từ từ đứng đậy.
Đường Long cùng Hoàng Minh thấy Cổ Huyền Thiên bình tĩnh đứng đí lập tức có
cảm giác vui mừng, có lẽ đây đã thành một thói quen. Chỉ cần ở bên Cổ Huyền
Thiên là bọn hắn thiên hạ đi ngang, không phải lo gì nữa, dần dần sinh ra một
cảm giác thân thiết phụ thuộc.
Đang tính hỏi Cổ Huyền Thiên có chuyện gì cần đến bọn hắn, bỗng dưng thấy nam
tử hắc long bào đứng một bên.
Nam tử này không có khí thế, không có trùng thế quang huy, vô cùng dị tượng.
Nhưng nam tử này cho người ta một cảm giác như đối mặt với vạn thế đế vương,
ngự trị trên cửu thiên chi thượng đế hoàng.
" Phanh — " Đường Long cùng Hoàng Minh sắc mặt đại biến trong tích tắc bị ép
trên mặt đất. Đây không phải là Đế Hoành cố ý chèn ép bọn hắn, chẳng qua Đế
Hoành một thân quá kinh khủng, đây là hắn đã phong ấn đa phần lực lượng, nếu
như toàn thịnh chỉ cần một cái thản nhiên liếc mắt cũng đủ để hai người kia
thành tro bụi.
" Tiên Thiên Thánh Đạo Thể, Minh Vương Tịch Diệt Thể, đều là bảy Đạo Luân
không tồi, bất quá tâm cảnh cùng căn cơ vẫn quá yếu " Đế Hoàng nhàn nhạt liếc
cho nhận xét.
Cổ Huyền Thiên nghe vậy mỉm cười, ý niệm đi ra lập tức Đường Long cùng Hoàng
Minh đứng dậy.
Đường Long ánh mắt không dám nhìn nam tử kia nữa.
" Con mẹ nó, ta đây rốt cuộc gặp gỡ nhân vật gì. Vì sao cứ mỗi lần đều bị doạ
cho bể mật " Đường Long đau khổ thầm đạo.
" Ta lần này là cần hai người các ngươi đi đến Nhật Nguyệt Đại Lục, lần này
hai người các ngươi sẽ đi trước, tranh thủ đến đó nắm rõ tình hình, tìm kiếm
Ngân Nguyệt Đế Quốc tham gia, tự bản thân mình tìm kiếm một cái chức vị... "
Cổ Huyền Thiên âm thanh nhàn nhạt nói ra, không đợi Đường Long hỏi, lập tức
phất tay.
" Vù ù ù ù — "
" Đônggg — "
Âm thanh vang lên, Không Gian Đạo Môn lập tức mở ra, Đường Long cùng Hoàng
Minh chưa kịp hiểu chuyện gì xảy ra lập tức bị một lực lượng vô hình đẩy vào
đó.
" A — "
Chỉ nghe âm thanh hoảng sợ ngày càng nhỏ đi.
" Xử lý cũng gần xong rồi " Cổ Huyền Thiên mỉm cười ngẩng đầu lên nhìn thương
khung.
———
Lâm Đồng Viễn lúc này một thân hắc y, hắn ngồi trên một ngọn núi phong sương
phủ đầy, hai mắt khép hờ.
Bỗng dưng lúc này song mục hắn chầm chậm mở ra, ánh mắt mãnh liệt lập tức càn
quét toạ độ không gian, khoá về một nơi.
" Nếu đã đến rồi, sao còn không hiện thân " Lâm Đồng Viễn hắc y phấp phới,
đứng dậy đạo. Khi hắn đứng dậy, cự sơn mấy vạn trượng cũng muốn lung lay sụp
đổ.
" Cạc cạc cạc...Ngươi làm sao sẽ biết bọn ta đến " Một tiếng cười quỷ dị vang
lên, một cái lục bào lão giả, cầm theo quải trượng từ hư khong bước ra, đi
theo sau hắn có bốn người nữa, hắn đạo, âm thanh kinh khủng như muốn xé nát
tinh không.
Bốn người này tu vi, khí thế không hiện, nhưng cho người ta một cảm giác khủng
bố trấn áp thiên địa. Bọn hắn cứ lẳng lặng đứng đó như tứ trụ kình thiên, áp
lực khiến không gian ba động sôi trào không chịu nổi.
Đặc biệt là lục y lão giả cầm quải trượng kia, càng là cho người ta một cảm
giác thâm sâu như biển, khủng bố tuyệt luân, mỗi cử động hay tiếng nói của hắn
phản phất có thể hoá thành đại đạo.
Ánh mắt hắn không có đồng tử, chỉ có thuần một màu hắc sắc, vô tận hắc ám.
Lâm Đồng Viễn khoé miệng treo lên một nụ cười.
" Đông Minh Cổ Đế "
" Tà Nguyệt Cổ Đế "
" Lam Hải Cổ Đế "
" Hoàng Ngọc Cổ Đế "
" Còn có...Minh Đạo Cổ Đế "
" Còn có thêm một cái trưởng lão, Cổ Đế cấp bậc Phong Đạo cấp, ha, Sát Lục
Thánh Địa chính là rất quan tâm ta. Bốn cái Cổ Đế Phong Hào, một cái Cổ Đế
Phong Đạo cấp, đây chính là muốn một lần tru diệt Lâm mỗ " Lâm Đồng Viễn ánh
mắt rét lạnh, âm thanh vang vọng ngập trời băng lãnh cùng sát cơ ẩn hiện.
" Nha, vốn còn đang muốn lấy lý do bắt ngươi về Sát Lục Thánh Địa cho phó
Thánh Chủ xử lý, bất quá nếu ngươi nhận ra thì chúng ta cũng không cần giải
thích nữa "
" Ngươi không phải không biết, vào Sát Lục Thánh Địa là không thể rút lui. Năm
đó Thánh Chủ chí cao vô thượng ân xá cho ngươi đặc quyền, ngươi được rời khỏi.
Bất quá ngươi cũng biết là không được ra tay xuất thủ trừ khi có ai xuất thủ
với ngươi " Minh Đạo lão giả ánh mắt híp lại, băng lãnh sát cơ khiến thương
khung tối òm lại đạo.
" Mà...người chết cũng không cần biết lý do. Nể tình ngươi từng là đồng môn
cũ, chúng ta sẽ tôn trọng để ngươi chết vinh dự, Lâm thủ tịch trưởng lão "
Minh Đạo Cổ Đế lạnh lẽo nói, đặc biệt bốn chữ ' thủ tịch trưởng lão ' nhấn
mạnh, thanh âm tuy không lớn nhưng cũng khiến bầu trời phong vân đảo loạn, mặt
đất liên tục run rẩy.
" Hừ, ta đã không còn liên hệ gì với địa phương kia, Sát Lục Thánh Địa cũng
không thể quản thúc ta, càng không có cái gì thủ tịch trưởng lão. Nói nhiều
đến thế, mục đích các ngươi cũng là muốn giết ta... " Nghe Minh Đạo Cổ Đế
thuyết pháp, Lâm Đồng Viễn lạnh ngữ khí nhàn nhạt nói, âm thanh hạ xuống vô
thượng đạo thế lập tức trấn áp thập phương.
" Đã vậy...GIẾT !! " Lâm Đồng Viễn sát tự vừa ra, kinh khủng khí tức bùng nổ,
huyết sát kinh khủng dị tượng hiện ra, ngập trời huyết hải.
" Không hổ đã từng thủ tịch trưởng lão, một thân tu vi cùng đạo pháp đúng là
kinh khủng " Hoàng Ngọc Cổ Đế than thở đạo.
Lâm Đồng Viễn kinh khủng dị tượng hiển uy, huyết sát phong bạo càng quét mấy
nghìn vạn dặm, kinh khủng huyết trụ trùng thườn khung xé rách ngân hà.
" Giết " Minh Đạo Cổ Đế cầm đầu ra tay, hắn biết đối mặt là người nào, lập tức
không sĩ diện liên thủ. Một chưởng đi ra như muốn hủ mục ức vạn tinh hà.
" Giết " Bốn cái Cổ Đế còn lại cũng lập tức quát lên, đế uy kinh khủng bạo
quát, dị tượng hiện lên phóng lên trời.
Năm người liên thủ một kích, trong đó còn có một cái Cổ đế phong đạo cấp, quả
thực một kích này phía dưới thiên địa run rẫy, trấn áp vạn đạo.
Lâm Đồng Viễn ha hả cười, lập tức đại thủ cuống lên đập ra.
" Ônggg — " Huyết sắc vân tụ thành một cái cự phách thủ ấn đánh về phía liên
kích kia.
" ĐÙNG ! — " Bạo tạc cột sáng phóng lên trời, âm thanh rung động màn nhỉ, cột
sáng dư uy khiến cho nghìn vạn dặm như muốn trùng xuống, không gian sụp đổ vô
số, dấy lên một cơn phong bạo kinh khủng.
" Đông ! Đông ! Đông — " Năm người liên thủ một kích bị đánh lùi lại mấy bước.
Bất quá Lâm Đồng Viễn rõ ràng cũng không chiếm được tiện nghi, bị đánh ra xa
mấy dặm.
" Đáng chết, quả thật là mạnh đến không hợp thói thường, năm người liên thủ mà
không làm gì được hắn " Một vị Cổ Đế hoảng sợ nói.
Trong nháy mắt sáu người đánh đến thiên hôn địa ám, trời đất tối sầm, trăm vạn
dặm trong nháy mắt huỷ diệt không có sinh cơ.
" Lại đến — " Lâm Đồng Viễn sát uy ngập trời, huyết sắc dị tượng đồng hành,
một bước đi ra chính là vạn giới huyết hà. Một kích lại đánh ra, một kích này
hoá thành một cái trường mâu màu đen.
Khi cái hắc sắc trường mâu này xuất hiện làm cho năm người kia cảm thấy lạnh
sống lưng, ánh mắt ngưng trọng.
" Huyết Sát Diệt Thiên Mâu — " Lâm Đồng Viễn âm thanh như cửu u chi chủ, vô
thượng tư thế tích tụ hắc sắc huyết vân một thanh trường mâu nắm trong tay.
Khủng bố khí tức lan toả ra khiến phong vân mấy chục vạn dặm điên cuồng bạo
loạn.
" Rắc ! — " Khí tức dư uy khiến cho đại địa bị cắt ra từng mảnh mấy vạn dặm.
Thương khung bầu trời cũng bị bổ đôi, lõm vào trong.
" Phá — " Lâm Đồng Viễn gầm lên, một mâu phóng về phía năm người, huyết mâu
dùng tốc độ tuyệt luân vô bỉ, bất kể thời gian không gian đều không giữ được
nó, vượt qua tất cả không gian bình phong trong nháy mắt đến năm người.
Minh Đạo Cổ Đế ánh mắt ngưng trọng, hừ lạnh một bước đi ra. Hắc sắc tà vụ lập
tức trùng thiên.
" Sát Lục Huyễn Diệt — " Âm thanh khô cằn vang lên, chỉ thấy song mục đen kịt
không biết khi nào xuất hiện một cặp đồng tử huyết sắc.
Tròng đen cùng huyết đồng tử quỷ dị điệp gia nhiều hoàn liên tục chậm rãi xoay
vòng, chỉ thấy khí tức trên thân lão giả bỗng dưng biến đổi, nếu nói lúc trước
một thân khí thế của hắn âm trầm thì giờ đây là cực điểm quỷ dị.
Minh Đạo Cổ Đế song thủ áp sát lại gần nhau " Roẹt — " chỉ thấy giữa hai tay
hắn xuất hiện một đạo hắc ám quang cầu u ám lập loè như muốn hủ thực thiên
địa.
Hoàng Ngọc Cổ Đế đám người thấy Minh Đạo Cổ Đế dùng đến một chiêu này lập tức
sắc mặt kịch biến, trong nháy mắt lui ra mấy chục vạn dặm.
Bất quá lúc này đã trễ, Lâm Đồng Viễn ngay từ đầu đã tập trung vào năm người.
" Hắc ám — Chấp hành ! " Song thủ khép vào nhau, hắc ám quang cầu cũng trong
lúc đó như bị ép bạo. Kinh khủng hắc ám bắt đầu quét ra xung quanh. Phía trên
đầu Minh Đạo Cổ Đế mấy vạn dặm bỗng dưng xuất hiện một cái đồ đằng hắc ám chậm
rãi xoay dần dần lớn lên.
Chỉ thấy trong phạm vi hắc ám đồ đằng chỉ cần bị bao phủ lập tức bắt đầu trở
nên vặn vẹo ầm ầm biến mất hoặc đổ nát, bạo tạc.
Hắc ám lực lượng trong phạm vi đồ đằng kinh khủng hội tụ lại dần dần.
" Còn không mau giúp ta một tay, muốn chết ! " Minh Đạo Cổ Đế thấy bốn người
kia đứng ngây ngưởi ra lập tức quát ầm lên.
Nghe vậy, mấy cái Cổ Đế kia lập tức xuất thủ.
" Huyết Sát Bát Túc — "
" Thiên Sát Cấm — "
" Sát Lục Đồ Diệt — "
" Minh Hà Sát Đạo — "
Bốn cái Cổ Đế xuất thủ, đó là kinh khủng nhường nào, đây chính là huỷ thiên
diệt địa cấp bậc chiến đấu.
Dù cho là năm người này, tính luôn cà Lâm Đồng Viễn đều từng là người trong
Sát Lục Thánh Địa, đương nhiên đại đạo cũng đều huyết tinh đồng sắc. Bọn hắn
chiêu thức hay thần thông bất kể đều ít nhiều đa số có một ' sát ' tự.
Khi hắc huyết mâu cùng hắc ám chi trụ cùng nhau va chạm, không có kinh thiên
động địa bạo tạc âm thanh, càng không có huỷ thiên diệt địa cảnh tượng.
Chỉ thấy huyết mâu cùng hắc ám trụ lập tức tự thôn phệ nhau, vô thanh vô ảnh
biến mất.
" Phốc ! "
" Phốc ! "
" Phốc ! "
...
Liên tục bốn cái Cổ Đế không biết không hay thân thể bị đánh cho thành huyết
vụ. Bất quá bọn hắn cũng không dễ dàng chết như vậy, lập tức huyết vụ đó cấp
tốc bị một lực lượng quỷ dị nào lôi kéo lại, nhục thân bọn hắn lại trở về
không tổn hại
Chỉ là bất quá lúc này khí tức bọn hắn đã yếu đi, sắc mặt trắng bệch. Cổ Đế
tuy rằng đến cấp độ này đã chạm đến thiên địa pháp tắc huyền ảo, đủ để cho bọn
hắn tiếp cận mấy chục vạn năm tuổi thọ, không khác gì trường sinh.
Đây là thân thể còn dễ nói, nếu nói như nguyên thần thì đã không cách nào đền
bù tổn hại.
Minh Đạo Cổ Đế khoé miệng cũng chảy ra một tia huyết sắc, hắn là đối đầu trực
diện một thương kia, nhìn hắn như không có gì nhưng thật ra bên trong nhấc lên
kinh hài đảo lãng, căn cơ một phần cùng tu vi bị đánh cho vĩnh viễn không phục
hồi.
Lâm Đồng Viễn thì thương thế càng nặng, chỉ thấy trên ngực bị khoét một cái
động xuyên thấu ra đằng sau.
Huyết động ma tính liên tục ăn mòn khiến huyết động ngày càng lớn, nhưng bất
quá cũng bị Lâm Đồng Viễn áp chết, chỉ thấy sinh cơ cùng ma tính huyết diệt
đấu đá, liên tục bị huỷ diệt cùng tái sinh cảm giác khiến Lâm Đồng Viễn cũng
phải trau mày.
" Ngươi tuy cường đại, nhưng hẳn là bọn ta chiếm món hời, chưa nói đến chúng
ta đây là có năm người, cho dù cá chết lưới rách tử cục cũng chắc chắn thuộc
về ngươi, cạc cạc... " Minh Đạo Cổ Đế băng lãnh sát cơ, hai mắt huyết đồng tử
kinh khủng lập loè.
Lâm Đồng Viễn nghe vậy ánh mắt bình tĩnh, nhưng trong lòng hắn rõ ràng đây là
sự thật, nếu như tử chiến đến cùng, hắn là nhất thảm trọng, thậm chí có nguy
cơ ngả xuống tại đây.
" Hừ ! thế thì thế nào, cho dù ta chết cũng kéo theo vài tấm đệm lưng, mà các
ngươi trong số đó ai sẽ là tấm đệm lưng ? " Lâm Đồng Viễn bình tĩnh, hai mắt
lạnh lùng nhìn chằm chằm vào, âm thanh lạnh lẽo.
Nghe thế bốn cái Cổ Đế sắc mặt cũng vô cùng khó xem. Không phải ai cũng buông
xuống được sinh tử. Đặc biệt là trong trường hợp này, nếu như nói đồng vu quy
tận cả sáu bọn hắn có lẻ bình thản, nhưng không may bản thân chết để thành
toàn người khác thì ai cũng không chiu.
" Hắn đây là muốn làm lung lay các ngươi " Minh Đạo Cổ Đế nhìn thấy sắc mặt
bốn người, lập tức mở miệng ra nói.
" Nếu các ngươi bị hắn làm lung lay chia rẻ, vậy chờ đợi là từng cái bị mạt
sát đi ! " Hắn ánh mắt lạnh lẽo nhìn bốn cái Cổ Đế.
" Các ngươi đáng ra không nên chui đầu ra đây, việc làm ngày hôm nay của các
ngươi, chính là một bước thúc đẩy Sát Lục Thánh Địa đi tới tai hoạ " Lâm Đồng
Viễn ánh mắt lập loè nói ra.
" Tai hoạ, ai có thể cho Sát Lục Thánh Địa mang đến tai hoạ ? " Minh Đạo Cổ Đế
khinh thường nói, hắn biết Sát Lục Thánh Địa là chân chính cường đại đến mức
nào, nhưng nghĩ đến người trước mắt cũng từng là người trong kia, hắn chắc hẳn
phải biết sự cường đại của Thánh Địa, thứ gì làm cho hắn nghĩ có thể mang đến
tai hoạ.
Càng nghĩ Minh Đạo Cổ Đế càng có một dự cảm không lành, bất quá hắn cũng cố đè
xuống, cho rằng đây là đối phương làm hắn rối loạn.
" Nếu ngươi đã nói như vậy, vậy ta cũng chỉ còn biết phụng bồi đến cùng đi "
Lâm Đồng Viễn sát lục chi uy hiển hiện.
" Lập trận — " Minh Đạo Cổ Đế quát lên, lập tức năm người chia ra năm phương
vị đứng xung quanh Lâm Đồng Viễn.
Không khí căng thẳng đè nén đến cực điểm. Bỗng dưng lúc này một đạo âm thanh
vang lên, đạo âm thanh này là trong trẻo, thanh thấu, làm người nghe có cảm
giác được đại tự nhiên gột rửa.
" Chư vị dừng tay "
Một cái bạch y thân ảnh nữ tử, tựa như cửu thiên huyền nữ hạ phàm, thân ảnh
lập loè đi tới, thân pháp vô cùng nhẹ nhàng nhưng rơi vào mắt của đám người
kia là vô cùng kinh khủng.
Lâm Đồng Viễn thấy nữ tử này sắc mặt cũng ngưng trọng, hắn cảm giác trong thân
thể tựa như ngọc kia là sức mạnh vô cùng khủng bố, nếu là hắn ở thời kỳ toàn
thịnh có lẽ có thể chống đỡ được, nhưng bây giờ hắn đang trọng thương, nếu nữ
tử này đứng về phe bên kia hắn chắc chắc không có kết quả tốt đẹp gì.
Nữ tử này dung mạo tuyệt thế, một thân da thịt như bạch ngọc, đôi mắt đen
tuyền linh thấu, tóc dài đến gối được thắt lại cẩn thận, không có trang sức
phụ thân chỉ có một thân bạch y trơn nhưng làm cho người ta cảm giác cao quý
đến cực điểm.
Năm người Minh Đạo sắc mặt cũng là kinh hãi khi nhìn thấy nữ tử này, không
biết đối phương là ai, nếu có ý đồ bất thiện bọn hắn chắc chắn...
" Chư vị đạo huynh, mong cho ta một bộ mặt, không nên xuất thủ ở địa phương
này. " Nữ tử mỉm cười không mất vẻ thanh cao, như tiên nữ hạ phàm đạo.
" Vị tiên tử này, chẳng biết ngươi là ... " Minh Đạo Cổ Đế chau mày hỏi, càng
nhìn cô gái này, càng cho hắn một cảm giác khủng bố, nổi cả da gà.
" Ta chỉ là một cái người vô danh mà thôi, nhưng địa phương này là được nhờ vả
trông chừng, mong chư vị thông cảm, để cho ta một bộ mặt, không giao thủ ở nơi
này " Bạch y nữ tử mỉm cười nói ra, vẻ mặt ngây thơ thân thiện, không hề có
một tia cao ngạo hay cái giá, chỉ là có bình tĩnh và tự nhiên.
" Hừ ! Muốn chúng ta ngừng tay, nói thì dễ, cũng phải xem ngươi là ai vậy. "
Hoàng Ngọc Cổ Đế nhìn thấy nữ tử này không biết từ đâu đến, chắn đường bọn hắn
hành sát, mở giọng khó chịu đạo.
Minh Đạo Cổ Đế mặc dù e ngại thực lực của nữ tử này, nhưng hắn cũng không cho
rằng cô gái này có thể chống lại năm người bọn hắn, hắn cũng khó chịu nhưng
bất quá là cẩn thận hơn, dò xét thân phận.
Bạch y nữ tử nghe vậy mỉm cười cũng dần dần thu hồi lại, lúc này chỉ còn lại
một khuôn mặt tuyệt thế không cảm xúc.
" Ai, nếu vị này nói như thế, ta cũng đành dùng vũ lực ra tay, mời các ngươi
rời khỏi " Bạch y nữ tử thở dài, một bộ bước ra.
Hoàng Ngọc Cổ Đế nghe thế nổi giận ? Dùng vũ lực mời bọn hắn rời khỏi, nói
nhảm ! Chính là Lâm Đồng Viễn cũng phải thâm thụ trọng thương dưới năm người
liên thủ.
Phải biết bọn hắn đây là Cổ Đế, là cấp bậc truyền thuyết đã không biết bao lâu
không xuất hiện trên đại lục, cơ hồ dậm chân cũng khiến đại lục run rẩy.
Nhưng không đợi hắn phát tác, nữ tử bạch y một bộ bước ra, để lại một đạo
huyễn ảnh.
" Không tốt, Thiên Hoàng, lại là Thiên Hoàng " Minh Đạo Cổ Đế lập tức sắc mặt
kịch biến, đang muốn ngăn cản nhưng đã muộn, nữ tử bạch y kia quá khủng bố,
trong nháy mắt xuất hiện trước Hoàng Ngọc Cổ Đế, một cái ngọc chỉ đánh ra.
Một chỉ này đơn thuần là lực lượng, không có cầu kỳ chiêu thức, nhưng một chỉ
này làm cho Hoàng Ngọc Cổ Đế đối diện phải lạnh sống lưng. Lập tức sắc mặt đại
biến, kêu không tốt lui ra, nhưng rất tiếc đã không kịp.
" Tranh ! — " Một chỉ này va chạm vào Hoàng Ngọc Cổ Đế, chỉ thấy như âm thanh
kim loại vang lên, trên người hắn từng đạo quỷ dị vệt nứt gảy, như tấm thuỷ
tinh bị nện vào, liên tục xuất hiện vết nứt. Hoàng Ngọc Cổ Đế phun một ngụm
máu, lập tức bị đánh bay mấy chục vạn dặm xuyên qua từng toà đại sơn.
Lâm Đồng Viễn hít một hơi khí lạnh, Thiên Hoàng. Đây chính là cấp bậc ngang
với lại Cổ Đế, nhưng lộ tuyến tuyệt nhiên không giống. Cổ Đế chuyên tu thần
thông pháp tắc cùng vô cùng biến hoá thì Thiên Hoàng tập trung vào lực lượng,
phá hết thảy lực lượng pháp tắc.
Nếu bàn về chiến đấu, Cổ Đế tuy rằng kinh khủng có thể huỷ diệt một cái Đại
Quốc dễ dàng, nhưng Thiên Hoàng đối mặt thì càng lại khủng bố, thân thể chính
là đánh không chết tiểu cường, lực vô cùng vô tận, công kích vô cùng khủng bố,
điểm yếu chỉ là không đa dạng như Cổ Đế.
Đây không phải nói Cổ Đế yếu hơn Thiên Hoàng, cái gì cũng có mặt lợi mặt hại,
quan trọng là đạo của ngươi đi đến bước nào.
Như Cổ Huyền Thiên, nếu hắn là Cổ Đế, thiên hạ vô Thiên Hoàng. Nếu hắn là
Thiên Hoàng, Cổ Đế đối mặt với hắn cho dù thiên thiên vạn pháp đều một quyền
đem ngươi băng diệt.
Đây không phải nói Thiên Hoàng chỉ có kinh khủng man lực, bọn hắn đến cấp bậc
đó cũng đều có vô số thần thông, bất quá bọn hắn không chuyên như Cổ Đế.
Cũng không phải Cổ Đế thân thể yếu, bọn hắn chỉ là chuyên về thần thông đạo
thuật, thiên biến vạn hoá.
Đi đến cuối cùng cũng không biết ai hơn ai.
Tỷ như nói, cho dù ngươi lực lượng khủng bố, ta một đạo thời không cách trở,
ngươi có thể vượt qua sao ?
Tỷ như, mặc dù ngươi thiên pháp vạn thức, ta một kích đập tan hết thảy, bất kể
là thời gian hay không gian !
" Không nghĩ tới, so với Cổ Đế càng hiếm thấy Thiên Hoàng vậy mà ở đây lại bắt
gặp được một cái... " Lâm Đồng Viễn thở dài, cũng xác định được nữ tử này chỉ
là muốn bọn hắn ngừng giao thủ rời khỏi nơi đây, mà không phải nhằm vào hắn.
————
P/S : Ta sửa lại Lâm Đồng Viễn nhé, chứ không phải Lâm Viễn Đồng