Tiểu Đế Thượng, Ngươi Đi Tìm Nương ?


Người đăng: ๖ۣۜPhi ๖ۣۜTiên

Truyện người của Thái Hư Tông một chiêu mạt sát Vũ Đế, mà còn lại là Hạo Thiên
Chiến Thần, đương kim tông chủ Hạo Minh Tông gây oanh động Nam Vực.

Lúc này cả Nam Vực rơi vào một trạng thái quỷ dị, các tông môn đấu đá với nhau
tần xuất giảm lại thấy rõ, từ từ rơi vào yên tĩnh quỷ dị. Ai cũng biết, Thái
Hư Tông bây giờ không còn như ngày trước, địa vị phút chốc ở một cái trạng
thái siêu nhiên.

Thái Hư Tông bây giờ một cảnh cười đùa vui vẻ, đón lấy một luồng sinh cơ mới.
Bọn hắn có tư cách đi ra ngoài ngẩng cao đầu, đại sư huynh của bọn họ cho bọn
họ tư cách như thế.

Cổ Huyền Thiên cùng với Đường Long, Hoàng Minh lúc này ngồi ở trong một cái
gian phòng trong tông môn.

" Đế thượng, tiếp đó chúng ta phải hay không là rời khỏi Thái Hư Tông " Đường
Long nghi ngờ hỏi.

" Rời khỏi Thái Hư Tông ? Đế thượng muốn đi đâu ? " Hoàng Minh một bên cũng
ngạc nhiên tò mò đạo.

" Chúng ta đi đến Trung Vực, nơi đó có địa phương ta cần đi " Cổ Huyền Thiên
cười nhạt đạo, nhìn về bầu trời bên ngoài khung cửa sổ.

" Nói đến, nơi đó nhưng là sắp mở cửa, bọn ngươi cũng đi xông một lần tìm kiếm
cơ duyên " hắn sâu xa nói.

" Nơi đó ? " Đường Long cùng Hoàng Minh ánh mắt mờ mịt nhìn nhau.

" Nói đến, hai các ngươi tu vi cũng có tiến triển nhanh đi, thừa cơ hội bế
quan tu luyện, khi nào đi đến đó, không thiếu người cho các ngươi tranh, hoặc
là khi dễ người, hoặc là bị người khi dễ, đến lúc đó bị khi dễ nhưng là đừng
chạy về mách ta " Cổ Huyền một phen dặn dò, đặc biệt nhìn về phía Đường Long,
cái hàng này nhưng là chuyên gia gây hoạ.

" Ân ? Nhắc đến gây hoạ, còn cái con kê kê kia đâu ?" Cổ Huyền Thiên nghi ngờ

Đường Long ha ha cười, mặt đỏ.

" Ân, cái con kim tước kia hẳn đi ra ngoài chơi rồi, nó tu vi tiến triển
nhanh, đến vũ tôn cũng có thể hoá hình rồi " Đường Long nhanh miệng đáp.

Cổ Huyền Thiên gật đầu, sau đó không biết dùng thủ đoạn gì trong phòng bỗng
dưng xuất hiện vô số kỳ trân dị thảo.

Tuỳ tiện lấy ra một vài loại cũng chấn động Nam Vực.

Hoàng Minh cùng Đường Long mặc dù biết Đế Thượng khủng bố nhưng thấy tình cảnh
này cũng trợn mắt há hốc.

" Nhanh đem chúng nó phục dụng, nhanh chóng tăng tốc tu vi " Cổ Huyền Thiên âm
thanh vang lên, thân ảnh biến mất để lại hai người trong phòng.

Cổ Huyền Thiên lại xuất hiện một lần nữa thì đang ở một cái mái đình làm bằng
đá.

Tư Đồ Nam đang uống trà, chỉ thấy trên bàn đã chuẩn bị sẵn, như hắn biết Cổ
Huyền Thiên sẽ tới.

" Đại nhân, ngài cuối cùng cũng rời đi a " Tư Đồ Nam thở dài đạo. Biết làm
sao, đến cấp độ này cái gì cũng có, nhưng không tự chủ được đều bị cuốn vào vô
hình hồng trần, ở đâu có người, ở đó có hồng trần, trừ khi ngươi tự bế quan
toả cảng, không tham chạm vào thế sự nữa.

" Có một số việc là bất đắc dĩ, không phải do ta muốn " Cổ Huyền Thiên chậm
rãi thưởng thức trà, rồi nói.

" Ta biết ngươi một mực còn canh cánh sự kiện kia trong lòng, nhưng tiểu
Khương hắn dù gì cũng đã an nghỉ, không nên để việc kia ở trong lòng nữa " Nói
đến đây Cổ Huyền Thiên thở dài.

Tư Đồ Nam hai mắt nhắm lại, trong lòng run rẩy.

" Bất quá, sư tôn hắn... "

Cổ Huyền Thiên không đợi Tư Đồ Nam nói xong, khoát tay áo, nói.

" Ta biết, nhưng không có nghĩa là ta sẽ bỏ qua. Từng món nợ là ta sẽ đòi lại
cho hắn. Nợ máu thì phải trả bằng máu " Hắn vừa nói, hai mắt sát ý sơ sơ hiện,
không khí xung quanh xuất hiện từng mảng hoa tuyết.

Tư Đồ Nam lạnh cả người, một cái vô thượng cự phách tức giận, thế nhưng là
tuyệt đối kinh khủng.

Hắn đứng lên hành lễ sâu một cái cho Cổ Huyền Thiên

" Cảm tạ ngài, đại nhân " Tư Đồ Nam chân thành nói.

" Không, đây là ta nợ nó " Cổ Huyền Thiên trong giọng có một tia tịch mịch.

Tới đây, hai người không ai nói gì nữa, đều ngồi trầm mặc một lúc lâu. Tư Đồ
Nam bỗng dưng ngẩng đầu lên nhìn Cổ Huyền Thiên đạo

" Đại nhân, Sát Lục Thánh Địa nhưng là đã rục rịch, tuy nói đại nhân năm đó vô
địch chư thiên vạn giới, nhưng dù gì đại nhân ngài cũng mới đoạt xá lại thân
thế, bây giờ bọn họ xuất động, có hay không quá... " Tư Đồ Nam hơi lo lắng
nói, hắn biết cái địa phương kia là không tầm thường, có thể nói nó là không
thuộc về tam giới, nếu không động chuyện, Cổ Đế hay Thiên Hoàng cũng không
muốn đi chọc nó.

" Đoạn thời gian này bọn hắn sẽ là không xuất thủ, huống chỉ tiểu tử kia chỉ
là lật một cái Minh Gia mà thôi. Cho dù bọn hắn xuất động...thì thế nào ? "

" Ta không ít thủ đoạn, để cho bọn hắn tổn thất thảm trọng, lại nói tới nữa
lật tung hang ổ chúng nó lên, không vấn đề " Cổ Huyền Thiên hai mắt lạnh lẽo.

" Dù gì tiểu lâm cũng đã rút khỏi nơi kia, bọn hắn tay quản quá dài cũng không
tốt đi. Bọn hắn còn chưa biết ta đã sống lại, nếu không quản chúng nó lá gan
che trời cũng không dám xuất hiện trước mặt ta ".

" Mong là thế đi, dù sao đại thế cũng đang yên ổn " Nghe hắn nói vậy Tư Đồ Nam
cũng gật đầu yên tâm nói ra, hắn biết nơi kia kinh khủng, nhưng tôn cự phách
trước mắt hắn là cấm kị, thiên địa tồn tại kinh khủng hơn gì hết. Chẳng qua
người trước mắt vẫn còn đang trong trạng thái ngủ say thôi.

" Lần này ta đến trung vật đi vào Cổ Địa nơi kia, đến đó nhưng là cũng gặp lại
vài cái cố nhân, Thái Hư Tông đám tiểu tử này, ngươi quản " Cổ Huyền Thiên dặn
dò Tư Đồ Nam

" Sau này còn gặp lại, có thể gặp lại lần sau, địa điểm chúng ta không phải là
ở đây...Tạm biệt, tiểu nam " Cổ Huyền Thiên cười tủm tỉm, hai mắt như vực sâu
thâm thuý.

Tư Đồ Nam nghe vậy, cúc cung một cái đại lễ

" Tạm biệt, đại nhân ".

Cổ Huyền Thiên nghe vậy cũng gật đầu, nhìn thật sâu hắn một cái sau đó thân
ảnh biến mất.

Tại một cái không gian không biết vị trí, không biết toạ độ, không ai biết đây
là ở đâu.

Cổ Huyền Thiên ngồi xếp bằng trong đó, tay đang cầm một đoá hoa, đoá hoa này
tựa như cửu thai quang sắc tụ tập lại với nhau, lúc chuyển qua màu này màu
khác, vô số tiên quang cùng tiên vụ lượng lờ xung quanh nó xoay đều theo một
quy tắc nào đó.

" Tinh Vũ Cửu Sắc Thần Tú nha — " Cổ Huyền Thiên nhìn đoá hoa này thở dài.

Đây là một cái dược bảo, về độ quý giá của nó thì không thể ước lượng, ức vạn
năm cũng chỉ xuất ra được ba cái.

" Năm đó đánh với bọn hắn một trận, đập toái thời gian trường hà, thời không
vặn vẹo dẫn đến vô số quy tắc trụ cột cơ bản thiên địa bị oanh cho không hoàn
hảo, cũng may qua một thời gian lâu đã lành lại tám chín phần mười. Nhưng một
thân ta lại dính chó má ô uê nhân quả " Cổ Huyền Thiên thở dài.

Nhân quả thứ đồ chơi này, chỉ cần có thực lực, đập tan nó không được, nhưng
chắc chắn nó cũng không làm gì được ngươi. Nhưng dù sao, miếng bùn dính trên
người ngươi, không chết nhưng để đó cũng vô cùng khó chịu đi.

Cổ Huyền Thiên cau mày lầm bầm, bỗng dưng thở dài, bắt đầu luyện hoá.

Tinh Vũ Cửu Sắc Thần Tú lặng lẽ tan rã, hoá thành từng cánh hoa nhiều mắc sắc,
từng sợi kim tia óng sắc hiện lên, nối lại giữa các cánh hoá với nhau sau đó
xoay quanh người Cổ Huyền Thiên.

Từng đơn thải sắc khác nhau truyền vào thân Cổ Huyền Thiên, chẳng có tiếng
động gì xảy ra, nhưng đau đớn trong đó không phải ngươi có thể tưởng tượng.

Phải biết rột rửa đi thứ nhân quả do năm xưa thế nhưng là nó đã ăn sâu vào
linh hồn ngươi, muốn thoát khỏi nó, chẳng khác nào phải đập linh hồn ra từng
mảnh rồi cạo ra.

Cổ Huyền Thiên trên mặt chảy từng giọt mồ hôi lạnh, hai hàm răng cắn chặt. Đây
là hắn tâm niệm kinh khủng, nhịn được đau đớn. Đổi lại làm người khác không
biết chết bao nhiêu lần vì thống khổ. Quả thực ngàn vạn đao phanh thay cũng
không thể so lên với rột tẩy linh hồn.

...

Không biết sau bao nhiêu lâu, Cổ Huyền Thiên toàn thân tràn đầy một ý vận mới
mẻ sinh cơ toả ra xong rồi bớt đi, đây chính là hắn tẩy linh hồn thành công,
tâm tình hắn lúc này nhẹ cả người.

Linh hồn ngược lại lúc này không mờ đục, mà là trong sáng linh thấu đến cực
điểm.

" Ta biết ngay là sẽ có trường hợp này xảy ra mà — Aiii... " Cổ Huyền Thiên
khoé miệng co quắp, thở dài.

Nếu có người nhìn thấy hắn thì sẽ trợn mắt ngoác mồm. Từ một cái mười bảy mười
tám thanh niên trở thành một cái mười một mười hai tuổi đứa bé thân thể, thân
cao một mét năm.

Thực chất đây là linh hồn hắn quá tinh khiết, dẫn đến nỗi một số tác dụng phụ
xảy ra, khiến cho thân thể hắn bị ràng buộc trở về mười một mười hai niên kỷ
tiểu thí hài.

Vẫn là khuôn mặt tuấn mỹ tuyệt thế vô song, bất quá bây giờ nhìn có thêm một
nét dễ thương. Tin tưởng bước ra đường bất kỳ người phụ nữ nào thấy hắn cũng
trỗi dậy bản năng làm mẹ cùng che chở.

" Chó má ràng buộc, liền nhất niệm hoá thân cũng không dùng được. Không hổ
Tinh Vũ Cửu Sắc Thần Tú —...Đành đợi vậy " Cổ Huyền Thiên giọng nói non nớt
nói ra, một bộ dáng khí lão hoành thu.

Thân hình hắn loé lên rồi biến mất, lại xuất hiện về gian phòng chỗ cũ.

Đường Long cùng Hoàng Minh nhất thời tiến lên cung kính hành lễ, bất quá vừa
thấy bộ dáng Cổ Huyền Thiên không nhịn được trợn to mắt, một bộ dáng thất thố.

" A...a " Đường Long một miệng há, một tay run run chỉ về Cổ Huyền Thiên như
hỏi ngươi làm sao bộ dáng như vậy.

Cổ Huyền Thiên sắc mặt đen như đáy nồi, khoát tay đạo

" Chó má cái gì cũng không cần hỏi, lão tử tâm tình không vui một tát đập chết
ngươi " Bộ dạng già dặn nói, bất quá ở trong một cái thân xác đáng yêu khiến
người không kịp đền mạng lại khiến một cái hình ảnh dị và lạ xuất hiện.

Đường Long mặt đỏ bừng, khuôn mặt vặn vẹo, cả người run run. Cho thấy đang nín
cười đến cực điểm, chỉ cần châm ngòi một tí, hắn sẽ như quả bom bạo tạc.

Hoàng Minh một bên nhìn cũng nhịn cười, chỉ bất quá không có lố quá như Đường
Long.

" Ha ha ha ha ha, tiểu thí hài, ngươi đây là đi tìm nương a ? à, phải gọi tiểu
đế thượng, ha ha ha " Đường Long ôm bụng cười ha hả như hoá điên rồi, lăn qua
lăn lại.

Cổ Huyền Thiên con mắt co giật, khoé miệng quất lên, lập tức thân ảnh biết mất
tại chỗ.

Đường Long chợt nổi da gà, cấp tốc lui về sau, nhưng người xuất thủ là ai ?

Một cái tiểu ngọc thủ hoàn mỹ đến làm người giận điên, như thượng thiên kiệt
tác không biết từ xuất hiện.

" Đùng — "

Một tiếng bạt tai lanh lãnh vang lên khắp vòng, Hoàng Minh sắc mặt đen như đáy
nồi một bên đứng nhìn.

" Ách — " Đường Long một bên má trái đỏ bừng in năm cái dấu tay bé bé xinh
xinh, bị lực đạo xung kích bay như đạn pháo ra khỏi cửa phòng chưa hết đà bay
thẳng ra nện xuống quảng trường. Mấy cái đệ tử hãi nhiên không biết tiểu ma
vương làm gì bị ai nện bay ra đây.

Cổ Huyền Thiên một bộ dáng âm trầm, lạnh lẽo nhìn Hoàng Minh.

" a a, ta đi cho người làm cơm a, tiểu đế th...không không, đế thượng ngài đói
rồi " Hoàng Minh sợ hãi, lúng túng ba chân bốn cẳng chạy ra khỏi phòng.

p/s : Hôm nay mọi người tâm trạng tốt thì vote 10* hoặc ấn nút cảm ơn, nguyệt
phiếu gì cũng được, nện chết ta, ta yêu cả nhà :D

Nếu ai tâm trạng không tốt lười thì đọc chùa, không sao cả :))


Đế Đạo Vô Song - Chương #25