Minh Gia, Diệt.


Người đăng: ๖ۣۜPhi ๖ۣۜTiên

Cổ Huyền Thiên ngồi trong gian phòng uống từng ngụm trà, ngó ra ngoài cửa số,
sau lưng hắn đứng chính là Đường Long cùng Tiểu Kim.

" Đế Thượng nha, là do lỗi của ta, kỳ thật lúc đó...lúc đó, lúc đó do ta sức
khoẻ không tốt, ta nhờ hảo bạn thân của ta đến giúp ngươi cọ rửa nha " Đường
Long sắc mặt áy náy, tràn đầy lúng túng, Cổ Huyền Thiên sau khi đi ra khỏi
phòng tắm bế trong tay đang còn ngủ Thanh Vân Tiên Tử, sau đó trầm mặc ngồi
uống trà, không nói lời nào.

" Ngươi thật ghê gớm a, vừa vào tông môn chưa được một ngày, đã là hảo bạn
thân với Thái Hư đệ nhất mỹ nữ, ngươi thật đúng là lợi hại nha " Cổ Huyền
Thiên cũng không tức giận, hắn cứ tự tại ngồi nó từng ngụm trà mà uống rồi
chậm rãi thản nhiên nói.

Đường Long thấy Cổ Huyền Thiên không giận mình, càng tỏ ra lo lắng. Đang tính
nói tiếp thì Cổ Huyền Thiên đứng dậy phất tay

" Hảo rồi ! Cái gì làm cũng đã làm xong, ta cũng không trách ngươi, ngươi nghĩ
tại sao ta lại kêu ngươi tắm cho ta " Cổ Huyền Thiên cũng không nhìn Đường
Long một chút, mà là vừa nói vừa đi đến Thanh Vân chỗ nằm ở trên giường, giờ
khắc này tuy nàng đang ngủ, nhưng trên mặt vẫn đang mỉm cười, Cổ Huyền Thiên
sắc mặt phức tạp nhìn nàng rồi thở dài.

Đường Long nghe vậy chăm chú nhìn bóng lưng Cổ Huyền Thiên, nhưng hắn nghĩ
mãi, nghĩ nát óc cũng không ra, đế thượng tuyệt đối không có sở thích đó.

Cổ Huyền Thiên thấy hắn suy tư mới cười hỏi

" Ngươi thấy ta đẹp không ? " Trên mặt hắn nụ cười càng đậm

Đường Long ngẩn ra, chợt hắn mới hiểu, nguyên lai là như vậy.

Bất quá sau khi biết được nguyên nhân khoé miệng của hắn càng co quắp, mắt
giật.

Ta thiên ! Đây con mẹ nó là lý do gì.

Tự cổ chí kim tới nay chỉ có nữ giới lo lắng sắc đẹp của mình bị người nhìn
trộm dẫn đến tai hoạ, ngược lại đế thượng của mình hảo chơi ! hắn sợ mình soái
hấp dẫn nữ tử kiềm nén không được đè lên hắn cho nên mới gọi nam giới tắm cho
mình ??

Càng suy nghĩ Đường Long sắc mặt càng kỳ quái, nhìn về Thanh Vân Tiên Tử bỗng
dưng lớn tiếng lắp bắp kinh hãi nói

" Nói...nói...nói như vậy...là...là " Đường Long trợn mắt nhìn Cổ Huyền Thiên
vẻ mặt khó tin, tay chỉ về Thanh Vân.

" Còn chẳng phải hảo sự do hai cái nhà ngươi " Cổ Huyền Thiên trừng mắt hắn
một cái, bất quá sắc mặt trở lại như củ, đưa tay lên vuốt ve khuôn mặt như
ngọc điêu khắc, như tác phẩm của thượng thiên.

" Dù gì nàng cũng còn quá trẻ, nếu nàng đi theo ta, vậy chẳng khác nào ta nắm
nàng đi lên chiến thuyền đối đầu với chư thần, con đường của ta, không phải là
người khác có thể tưởng tượng đấy, ta truy cầu chính là tiêu dao tự tại, không
câu thúc. Nhưng tiêu diêu tự tại thì phải có thực lực, không câu thúc cũng
phải có thực lực. Huống chi, ta không quên năm đó những tiện cẩu kia bỏ đá
xuống giếng " Cổ Huyền Thiên nói cho Đường Long, nhưng phản phất tự tâm sự một
mình vậy.

" Ta cần thực lực, thực lực siêu việt đỉnh phong thời kỳ của ta, ta không lo,
ta có Hỗn Độn Thiên Thể cùng với Đại Tự Nhiên Pháp Tắc, nếu cho ta đủ thời
gian, có lẽ một ngày ta có thể đứng trên cái thứ gọi là Thiên Đao kia,tất
nhiên, ta cũng cần hậu thuẫn, mà thập nhị đế thuẫn các ngươi sẽ là trợ lực lớn
nhất để giúp ta "

" Ngày mà một lần nữa bản đế quân lâm thiên giới, lần đó, sẽ không phải là đồ
sát nghìn ức thiên tộc nữa, mà ta, sẽ để cho thiên giới toàn bộ Thiên Tộc trở
thành ức vạn bụi bặm, trở về với hằng cổ " Nói đến đây Cổ Huyền Thiên ánh mắt
nhật nguyệt luân chuyển, ngũ hành diễn pháp, ức vạn tinh vũ lần lượt sinh ra,
huỷ diệt trong mắt hắn. Nếu có vị đại năng thiên giới nào nhìn thấy ánh mắt
hắn lúc này, đảm bảo sẽ bị hù chết, hù chết theo nghĩa đen.

" Ngô — " Thanh Vân cau mày lại, đau đớn rên lên một tiếng, dù gì đây cũng là
lần đầu tiên của nàng. Nàng từ từ mở mắt ra, lúc này nàng biết nàng mất đi thứ
quý giá nhất, lúc đấy cũng không phải là giấc mơ. Cảm giác nàng phức tạp vô
cùng, nàng vừa vui, vừa buồn, vừa phẫn hận, cảm xúc lẫn lộn không biết làm sao
khiến nàng chảy xuống một giọt nước mắt.

Vui, vì nàng đưa lần đầu tiên của mình cho người trong mộng, vui vì nàng được
thân ái với hắn.

Buồn vì nàng vốn được gia tộc đính hôn với thế lực khác, nàng lo lắng không
biết phải làm sao khi trở về gia tộc. Nàng phải đối mặt như thế nào với mọi
người, cha, mẹ, gia gia.

Phẫn hận là vì nàng tại sao phải gánh vác số mệnh như vậy, nếu không phải sinh
ra trong gia tộc, nàng có thể yên tâm mà ở bên hắn đến cuối đời. Nhưng nàng
còn nhiều thứ phải lo, không phải thực lực là giải quyết được hết thảy.

Tuy nàng cảm thấy Cổ Huyền Thiên thực lực kinh khủng, nhưng sẽ không là đối
thủ của gia tộc khổng lồ bên kia. Cho dù có thể chống đối được nhưng còn người
thân, phụ thân, phụ mẫu của nàng thì sao ?. Giận cá chém thớt không phải là
chuyện gì lạ.

" Ngươi đã tỉnh a ? Chuyện đấy ta sẽ chịu trách nhiệm, tuy là lỗi ngươi háo
sắc xông vào phòng tắm của ta nha, bất quá ta là cái người đàn ông tốt " Cổ
Huyền Thiên chậm rãi đạo, ánh mắt hắn nhìn Thanh Vân mang theo một tia nhu
hoà, dù gì cũng lấy đi lần đầu của người ta, nàng sẽ nhận được sự thủ hộ của
hắn, gồm tình yêu thương, chăm sóc.

Nghe vậy Thanh Vân bật cười, mặt đỏ tới mang tai, nàng cũng không nghĩ mình to
gan đến vậy, đừng nói chủ động làm chuyện đó, cho dù là chạm qua người nàng
cũng chưa có nam tử nào.

Thật sự là không biết ai chiếm tiện nghi ai a ? Bất quá nếu như hắn soái đến
vậy thì hẳn là ta chiếm tiện nghi đi.

Nghĩ đến đây nàng cười càng khúc khích, người tình của mình soái đến như vậy
dài, ai không thích ? Dung mạo, khí chất thiết nghĩ đi tìm khắp đại lục này
cũng chưa chắc gặp cái thứ hai đi.

Tuy là nói yêu một người thì phải nhìn vào tâm hồn, nhưng cũng có câu yêu từ
cái nhìn đầu tiên, xấu xí nhìn vào mất thiện cảm ngay lần đầu thì nói nương
con chị nó tâm hồn.

Huống chi hắn đây là hoàn mỹ vô khuyết, quả thật như mộng ảo đi ra người. Nhìn
hắn say mê, nàng như con chim nhỏ nép vào người ôm hắn, áp tai vào ngực nghe
tiếng tim đập. Nàng chỉ muốn khoảnh khắc này, thời gian ngừng lại để nàng cùng
hắn tuyên cổ bất hủ.

Cổ Huyền Thiên cũng mỉm cười, xoa nhẹ đầu của nàng.

"Ngươi, đi theo ta đi" Hắn mở miệng ra chăm chú nói với Thanh Vân.

"Nhưng ta còn..." Thanh Vân Tiên Tử chưa kịp nói thì Cổ Huyền Thiên đạm mạc
đạo.

" Gia tộc ? Kẻ thù ? Ta nếu cầm đi đồ vật, coi như Thần Đế nhòm ngó ta cũng
chặt xuống cái đầu của hắn đem đi diễu hành khắp chư thiên vạn giới " Cổ Huyền
Thiên đạm mạc lười biếng nói ra như việc không quan trọng.

Thanh Vân Tiên Tử nghe lời này xong cảm thấy mình như muốn hoà tan, tuy rằng
nàng không tin, Thần Đế là nhân vật bực nào, một cái ngón tay cũng có thể đưa
cái vị diện này biến mất khỏi lịch sử. Nhưng nàng cũng vô cùng cảm động, nàng
cũng không nói nhiều, mà ôm chặt hắn hơn nữa.

Kỳ thật, Thanh Vân không biết Cổ Huyền Thiên hắn nói là sự thật, năm xưa Thần
Đế là bực nào kinh khủng, nhưng khi đối mặt với Cổ Huyền Thiên hắn cũng cảm
thấy khủng hoảng cùng vô lực sâu sắc.

Nàng không biết nàng đang trong vòng tay nam nhân, là thiên địa đứng đầu nhân
vật khủng bố. Chỉ là hắn đang ngủ say, một khi hắn thức tỉnh thì huỷ diệt một
lần nữa bao phủ Thiên Giới, Vạn Giới sẽ phải vì đó mà run rẩy, Thương Khung sẽ
một lần nữa sụp đổ.

" Ân, ta đi theo ngươi " Thanh Vân Tiên Tử vô cùng ngọt ngào nói, nàng vẫn ôm
chặt Cổ Huyền Thiên, thật sự là nàng quá hạnh phúc, nàng cứ áp sắt mặt vào
lòng ngực rắn chắc của hắn, hít sâu một hơi, hương thơm đặc trưng cứ thoang
thoảng, nàng càng hít sâu thì càng cảm thấy không thể rời.

Đường Long lúc này tủm tỉm đứng một bên, đột nhiên sắc mặt lạnh xuống

" Đế thượng, tông chủ cầu kiến "

Nghe Đường Long nói Thanh Vân tiên tử cũng hơi ngạc nhiên, tông chủ là bậc
nào, vậy mà phải cầu kiến đợi cửa khi gặp Cổ Huyền Thiên. Nàng càng ngày càng
tò mò, người nam nhân này rốt cuộc có bao nhiêu bí mật.

Cổ Huyền Thiên nhàn nhạt ngồi trên ghế gật đầu, Thanh Vân đứng một bên xem.

" Vào đi " Đường Long sắc mặt lạnh lùng dùng ngữ khí băng hàn nói. Dù cho ai
vừa vào tông môn sủng vật bị đè lên đánh bắt đi, thân bị vây công cũng sẽ
không có sắc mặt tốt lắm đâu a.

Lý Tư Minh lúc này thân xuyên một bộ tử y vẻ mặt cẩn trọng nhưng không kém nho
nhả bước vào.

" Gặp qua Cổ tiểu hữu a " Lý Tư Minh trên mặt mang theo nụ cười hoà ái chào
hỏi.

Cổ Huyền Thiên vẫn nhàn nhạt ngồi đó, hắn dường như chỉ có một kiểu mặt như
vậy khi gặp người ngoài.

Lý Tư Minh hơi lúng túng, biết không nên quanh co nên vào thẳng vấn đề.

" Kỳ thật lần này ta tới đây là có chuyện thỉnh cầu tiểu hữu, ta muốn xin nhờ
tiểu hữu tham gia tỷ thí Tiềm Long bảng, trước khi một mực tông ta luôn đứng
chót, lần này ta đích thân thỉnh cầu tiểu hữu trợ giúp, nếu như tiểu hữu muốn
gì cứ nói, ta đáp ứng được sẽ đáp ứng " Lý Tư Nam chậm rãi một mạch nói ra,
không gấp gáp, điềm đạm.

" Há, ra là vậy nha. Nhưng là đồ vật ta muốn cũng không phải ngươi có thể đáp
ứng nổi, đừng nói là mấy cái thứ kia ngươi nghĩ dùng để thỉnh ta, cho dù ngươi
đem trấn phái Hoàng Đạo Viêm Dương Kích ra ta cũng chưa chắc đáp ứng. Bất quá
cái Tiềm Long bản là cái gì chó má ? lại dám xưng là tiềm long nha ? "

Nghe Cổ Huyền Thiên nhắc đến Hoàng Đạo Viêm Dương Kích Lý Tư Nam sắc mặt đại
biến, hoảng sợ nhìn chằm chọc vào Cổ Huyền Thiên, khí thế từ từ đi lên kèm
theo sát khí. Hắn không hiểu làm sao một ngoại nhân mà biết được cả bảo vật
trấn phái, thậm chí tên của nó, điều này làm hắn bất an cùng nổi lên nghi ngờ.

" Nếu ngươi tiếp tục dùng khí thế uy áp ta một lần nữa, ta không chắc Thái Hư
Tông có thể bảo vệ ngươi, cho dù là Tư Đồ Nam cũng không thể cầu xin " Cổ
Huyền Thiên lười biếng chậm rãi nói ra.

Tư Đồ Nam ba chữ này như vạn lôi oanh đỉnh lấy Lý Tư Minh, sắc mặt hắn trắng
bệch, khí thế như chưa bao giờ xuất hiện ra, lúc này hắn đã không còn giữ được
vẻ phong độ nho nhã, mà là hoảng sợ cùng kinh hãi.

Hắn không hiểu tại sao thiếu niên này lại biết tên Sư Tổ của bọn họ, lại còn
biết được tục danh, nếu biết được tục danh, chắc hẳn hắn cũng biết Sư Tổ phải
kinh khủng nhường nào ? Vậy mà hắn gọi tục danh như gia gia gọi cháu trai.

Lý Tư Nam là một cái người thông minh, hắn biết chuyện nào nên hỏi chuyện nào
không nên hỏi, những nhân vật cấp bật này là hắn không có tư cách xen vào đấy.

Bất qua nghe Cổ Huyền Thiên hỏi Lý Tư Nam cũng nổi lên một tia hi vọng, hắn
bắt đầu giải thích, nhưng lần này là với thái độ cung kính.

Hoá ra, Tiềm Long Bảng cùng Thiên Phượng Bảng là Thiên Kiêu, Thiên Tài tụ tập
nơi Võ hội của các tông liên thủ lập ra năm năm tổ chức một lần, dưới ba mươi
tuổi đều có thể tham gia. Chỉ khác nhau là Tiềm Long là nam còn Thiên Phượng
là nữ tỷ thí, sau đó quán quân của hai bên mới tỷ thí với nhau giành ra Đệ
Nhất Thiên Kiêu danh hào.

Lý Tư Nam đứng một bên chăm chú nhìn xem Cổ Huyền Thiên. Hắn thấy Cổ Huyền
Thiên sắc mặt đạm mạc, như bỏ ngoài tai lời hắn nói, nhưng không ngờ tiếp theo
Cổ Huyền Thiên đạo

" Ân, cũng đang rãnh rổi, bắt nạt một ít tiểu thí hài cũng thú vị nha, nhất là
mấy cái hùng hài tử " Cổ Huyền Thiên mỉm cười đạo

Lý Tư Nam nghe xong mừng như điên

" Bất quá...ta thấy trong tông có một vài con sâu mọt, ta...rất là không thích
nha, ngươi tự biết phải làm gì chứ ? Giải quyết xong ta không muốn Thái Hư
Tông lại thu mấy cái nhị thế tổ, tâm tính súc vật cũng không bằng, nếu không,
ta nghĩ Thái Hư Tông, cũng không cần thiết tồn tại nữa " Cổ Huyền Thiên ánh
mắt lạnh lùng nhìn hắn.

Lý Tư Nam đang hưng phấn bỗng như cảm giác rớt vào hầm băng, bị chôn sâu dưới
đáy đại dương, toàn thân hắn cảm giác như tu vi muốn biến mất, đan điền như
muốn nứt ra, vẻ mặt cực độ hoảng sợ, trắng bệch, khoé miệng tràn ra một tia
máu.

Lý Tư Nam kinh hãi tột độ, đến cùng khủng bố đến bực nào, mà một ánh mắt như
muốn làm hắn tu vi tan vỡ, thân hình câu diệt.

Hắn nhanh chóng cúc cung, cúi đầu cung kính rồi lui ra khỏi. Kỳ thật đây là Cổ
Huyền Thiên nương tay, nếu không một ánh mắt đi qua Lý Tư Nam ngay cả bụi cũng
không còn xót lại. Kỳ thật hắn còn muốn hỏi Thanh Vân Tiên Tử tại sao xuất
hiện hở đây. Nhưng hắn là ánh mắt cùng tâm tính bực nào, không nên hỏi thì sẽ
không, đại khái hắn cũng đoán được năm ba phần.

Thanh Vân đứng một bên thấy màn này liền kinh hãi, hắn tu vi rốt cuộc mạnh như
thế nào mà một ánh mắt chấn thương tông chủ, cảm giác hắn còn ung dung, không
thèm dùng sức đây.

" Nha, Thanh Vân, ngươi nói người đính hôn ngươi là gia nào a " Đột nhiên Cổ
Thanh Phong hỏi đến vấn đề này, Thanh Vân cũng hơi nghi ngờ một chút, nhưng
vẫn nói ra

" Minh gia, Minh công tử, Thiên kiêu bảng đệ nhị năm năm trước, không biết bây
giờ tu vi hắn ra sao " Thanh Vân Tiên Tử đạo, trong ánh mắt mang theo một vẻ
chán ghét.

" Nga, Minh gia nha ". Cổ Huyền Thiên gật đầu chậm rãi nói. Sau đó bỗng dưng
hắn đứng dậy, thương khung như cũng muốn lay động theo hắn, hắn ngước nhìn lên
bầu trời đạm mạc nói ra

" Tiểu Lâm "

" Lão tướng biết phải làm gì, đế chủ yên tâm ".

Thanh Vân thấy hắc y lão giả này xuất hiện trước mặt mình lúc nào không biết
cũng hơi giật mình. Bất quá nàng cũng không hỏi cái gì mà chỉ thi lễ một cái.

Minh gia là một cái siêu cấp cường đại gia tộc, là một trong những cổ đại viễn
tộc xa xưa, nội tình hùng hậu, không ít đấu đế. Minh gia địa bàn có mấy trăm
nghìn dặm lớn nhỏ. Ngự ở trung tâm Giang Nam, Thiên Minh Cổ Thành, lớn gấp
không biết bao nhiêu lần Thái Hư Thành, Thái Hư Tông loại này nằm ở rìa mép
môn phái đây.

Thực chất trước đây Thái Hư Tông địa lợi vô cùng tốt, nhưng do càng ngày càng
xuống dốc, dân cư, địa hình cũng theo tông môn mà biến động theo. Như câu
thuyền lên thì nước lên. Nếu như Thái Hư Tông là như năm xưa thì địa vực xung
quanh nó tấc đất tấc vàng.

———

Minh gia, viễn cổ đại tộc một trong lúc này trên đại quảng trường, không thiếu
đệ tử đang tụ tập, nhìn mặt bọn hắn ai ai cũng muốn hất mặt lên trời để mà đi,
bọn hắn là đệ tử của Minh gia nha, bọn hắn có tiền vốn kiêu ngạo.

Bỗng dưng lúc này, bầu trời một mảnh đen kịt, hắc vụ kéo tới che mấy chục vạn
dặm, lôi điện như xà chạy qua chạy lại.

Một luồng uy áp kinh khủng bao phủ xuống Minh gia

Mấy trăm vạn đệ tử bao gồm cao tầng trưởng lão quỳ bệch xuống đất, uy áp mạnh
khiến cho bọn hắn xương đùi nứt gảy, thất khiếu chảy máu.

Đại địa vỡ vụn ra, từng mảnh phiến đại địa bong chóc, như bị lực lượng kỳ dị
đập xuống văng tung toé, rồi lấy đà một mạch bay về bầu trời, hình thành một
cái cầu thang đá nối thẳng lên cửu tiêu không biết dài bao nhiêu.

Minh gia gia chủ cùng các vị Thái Thượng Trưởng Lão khiếp sợ, bọn hắn như cũng
muốn đứng không vững, phải biết bọn hắn đã là tu vi Vũ Đế, hàng thứ cao nhất
trên đại lục, vậy mà giờ đây đều muốn đứng không nổi, đối phương còn chưa xuất
hiện a. Mấy trăm vị vũ đế phía sau cũng cắn răng chịu đựng.

Từng tảng đá bị hút lên khỏi đại địa, bị quy tắc kỳ dị nào đó khiến nó tập
trung lại hình thành từng cái bậc thang phẳng như gương, không một chút gồ
ghề.

Lúc này, một cái Hắc Y Lão Giả chậm rãi đi từ trên bậc thang đi xuống, lão giả
này cứ như Cửu U Chi Chủ, hắn cứ chầm chậm bước xuống từng bậc thang, xung
quanh hắn dị tượng huyết sắc, vạn kiếm phanh thay, biển máu ngập trời, đủ loại
dị tượng chí tà chí mà hiện ra.

Bất cứ ai nhận ra một loại dị tượng trong đây đều khiếp sợ đến chân đứng không
nổi. Đây rốt cuộc là giết bao nhiêu người mới hình thành.

Lão giả ánh mắt đạm mạc, nhìn đám người ở dưới như là bụi trần, thậm chí còn
không bằng sâu kiến. Hắn mỗi một bước đi xuống uy áp lại tăng thêm một phần.

Khi hắn bước tới cuối cùng đại địa, toàn bộ đệ tự nghìn vạn toàn bộ nằm rạm
xuống đất, muốn quỳ cũng không thể, đây là hắn cố thu uy áp, không muốn giết
những người không cần thiết.

" Tu vi Vũ Tôn trở lên,toàn bộ...diệt sát " Lâm Viễn Đồng nhỏ nhẹ nói, nhưng
thanh âm đủ truyền vào tai tất cả mọi người, thanh âm như thần dụ ban xuống,
không ai nhất lên nổi ý chí chiến đấu, thậm chí là trốn đi.

" Tiền...Tiền bối, ngươi...ngươi vì...vì sao, vì cái gì ? " Minh gia gia chủ
ánh mắt đờ đẫn không tiêu cự hỏi.

" Chẳng vì cái gì, Đế Chủ không vui thôi, ngươi nên mừng hắn không có ý định
muốn sát toàn bộ Minh gia " Lâm Đồng Viễn chậm rãi nói ra, như một chuyện
chẳng có gì đáng bàn.

Hắn quả thật già rồi, người già thì hay nói nhiều, ôn lại cố sự, như nếu hắn
còn trẻ ở thời kỳ đỉnh phong, đừng bảo một chút mạng người, hắn giết hết cả
Giang Nam cũng không một cái nháy mắt, chẳng vì gì cả, pháp chỉ của người kia,
chính là thượng thiên pháp dụ thôi.

Lâm Đồng Viễn phất tay tên, trong phạm vị chục vạn dặm người Minh gia tu vi
trên Vũ Tôn toàn bộ thành bụi máu.

" Giết thì sao, giết oan thì sao, giết đúng thì sao. Sống chết có số, các
ngươi...tới số " Lâm Đồng Viễn nở một nụ cười hiền hậu, bất quá nụ cười này
đập nát không biết bao nhiêu ý chí của người nhìn thấy nó, so với Ma Vương còn
muốn khủng bố tồn tại.

Lâm Viễn Đồng biến mất, thang đá, huyết sắc dị tượng, hắc vụ, huyết lôi cũng
biến mất theo, tất cả trở lại như cũ.

Nếu không phải trên mặt đất vô số chỗ thủng cùng với một đám bụi máu huyết
tinh thì mọi người sẽ cho đây là giấc mơ.

Hôm sau, oanh động Thiên Nguyên Đại Lục, tin tức toàn bộ vũ tôn trở lên của
Minh gia bị diệt thành cơn phong bạo, điên cuồng bành trướng ra.

Các đại thế lực hoảng sợ, Minh gia là đại lục Siêu Cấp thế lực một trong, thế
mà trong vòng chưa đầy vài khắc đã bị diệt bởi một vị lão giả thần bí.

Đại lục lúc này yên vắng hơn bao giờ hết, bọn họ đang chuẩn bị, lỡ như hôm kia
là Minh Gia, nay đến mình thì sao, bọn họ chuẩn bị tinh thần, mặc dù biết vị
cường giả kia khủng bố, hầu như là vô địch thần linh đối với bọn họ, nhưng
không ai muốn ngồi không chịu chết.

———

Ở cách sâu vô số không gian, một trong những cấm địa của Thiên Nguyên Đại Lục.

Một cái chừng tám mươi tuổi ông lão mặc bộ hôi sắc trường bào chống gậy, nhìn
ông lão này như phàm nhân, nhưng nếu chư thần thấy ông lão này tuyệt đối sẽ
hãi hùng khiếp vía.

Ông não này ngồi trên một cái ghế mây, một tay đánh cờ một tay chống gậy. Lúc
này ông lão mở miệng đạo

" Khi không tự nhiên cái tên quỷ kia nổi cái gì điên, làm thịt bọn tiểu bối "
âm thanh khàn khàn, nhưng vang vọng khắp không gian.

Đối diện hắn là một thanh niên, chẳng thấy rõ dung mạo, hắn ngồi ở trong gốc
tối, chỉ thấy vừa đủ phần tay đưa ra đánh cờ cùng phần thân.

Nam tử đối diện nghe vậy trầm mặc một chút sau đó đạo.

" Hắn sống ẩn dật, tại sao hôm nay lại một lần nữa đi vào sát giới, chẳng phải
hắn nói với chúng ta là hắn lui khỏi Sát Lục Thánh Vực rồi sao, đến cấp bậc
này, nếu rút khỏi Sát Lục Thánh Vực thì phải tuần thủ quy định, nếu phá luật
phạm vào sát giới không lý do thì sẽ bị bọn lão quỷ kia áp chế " Thanh âm
không có gì lạ, bình thường tới cực điểm, nhưng khi hắn nói chuyện mọi âm
thanh trong cấm địa vô tận đều biết mất, cứ như là sợ hãi vậy.

Lão giả hôi sắc bào cũng chau mày, hắn vừa suy nghĩ, tay vừa hạ cờ xuống bàn.
Khi hạ xuống chẳng có gì lạ. Nhưng lúc này ở phía trên ngoài cấm địa vạn dặm
rung chuyển.

Nếu có người biết động đất mà họ nghĩ là hiện tượng tự nhiên thật ra là do hai
người đánh cờ gây ra thì không biết họ sẽ nghĩ như thế nào.

" Hắn là một người tuân thủ quy củ...Nếu hắn cưỡng chế phá hỏng quy tắc, thân
lâm vào sát đạo nữa thì chỉ có ba lý do ... " Lão giả nói

Thanh niên ngồi ẩn trong bóng tối cũng hiếu kỳ hỏi

" Ngươi ấp úng cái gì quỷ, nói mau a "

Lão giả hít sâu một hơi rồi trầm trọng nói, thanh âm như cũ vang vọng khắp
không gian.

" Thứ nhất, hắn sẵn sàng phạm vào quy luật của Sát Lục Thánh Vực vì hắn thiếu
ai đó một cái nhân tình, người kia nhờ hắn diệt Minh Gia, mà hắn là một cái
trọng tình trọng nghĩa... "

Người thanh niên kia nghe thấy cũng có lý, gật đầu ra hiệu bảo tiếp tục nói.

" Thứ hai, Minh Gia đệ tử có ai phạm vào Tam Tuyệt Đại Kỵ của hắn. Ngươi nhớ
năm đó thời điểm hắn lập,ra Tam Tuyệt Đại Kỵ, có người động vào nghịch lân,
một mình hắn đem cả gia tộc người kia tàn sát, sau đó cắt thủ thấp của trăm
vạn người đóng trên đại địa, nhưng nếu phạm vào Tam Kỵ của hắn, hắn sẽ không
nhẹ nhàng như vậy, mà là Minh Gia triệt để biến mất, nên khả năng này cũng ít
xảy ra nhất... "

" Chỉ còn lại khả năng năng thứ ba... nhưng...nhưng mà " Lão giả chau mày, như
không muốn nhắc đến.

Thanh niên đối diện tò mò hỏi " Khả năng thứ ba là gì ? Sao ngươi phải ấp úng
? " Hắn không biết đến cấp bậc của hắn cùng lão giả này còn phải ấp úng cái
gì.

Lão già hít sâu một hơi nhắm mắt lại, sau đó hai mắt mở ra, như muốn chiếu
sáng cả không gian vô tận hắc ám của cấm địa.

Hắn dùng ngón tay chỉ lên trời.

" Người kia...đã trùng lâm đại lục. " Nhắc đến từ người kia, mắt hắn tràn đầy
sợ hãi.

Thanh niên thấy lão giả ra dấu cùng với " người kia " hắn ngay lập tức đoán
được người nào, người hắn như muốn ngồi không vững.

" Lão...lão quỷ...ngươi đùa đây là không vui a...phải biết...Thiên Đạo...Thiên
Đạo... " Thanh niên kia giọng run rẫy, nhìn tay hắn run cũng biết hắn đang sợ
hãi.


Đế Đạo Vô Song - Chương #18